Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 145: Chuyện xấu

Liễm Chu

17/06/2017

Gần đây có thể nói là đường làm quan của Trịnh Quý phi vô cùng rộng mở. Dương Quỳnh bị giam, Khang phi mua dây buộc mình, Chu Cẩm phi không dám làm bừa, Hoàng hậu vẫn đang quan sát, bây giờ trong cung này, chính là thiên hạ của nàng.

"Bất động là các nàng thông minh, nhưng có thể nhẫn được đến bao giờ đây?"

Khánh ma ma ở bên cạnh cười nói, "Nếu như các nàng vẫn án binh bất động, vậy Thanh Diệp chắc chắn phải chết. Nếu như các nàng có hành động gì, rút giây động rừng, mọi người đều sẽ rơi vào bẫy của chúng ta."

Trịnh Quý phi thở dài nói, "Bổn cung cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt. Nhưng ngôi vị Hoàng đế chỉ có một, mà có thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế cũng chỉ có một người. Hoàng hậu ở chính cung, Thái tử đã là đích tử, lại còn là trưởng tử. Coi như bổn cung hạ sinh nam hài, thì cũng không chắc có thể đưa nó lên ngôi vị Hoàng đế. Huống hồ mặc dù Hoàng hậu nói xuôi tai, thế nhưng một khi bổn cung sinh con trai ra, chỉ sợ nàng cũng sẽ không dễ dàng tha cho bổn cung, thay vì đợi đến lúc đó bị uy hiếp, không bằng tự mình ra tay trước."

"Nương nương suy nghĩ rất đúng. Cho dù người không hại các nàng, thì các nàng cũng sẽ hại người. Tranh ngôi Hoàng đế, từ xưa đến nay đều không có chỗ cho tình cảm." Trong lòng Khánh ma ma âm thầm cười lạnh. Việc thì cũng làm rồi, lại còn tự kiếm cớ cho bản thân. Xem ra Trịnh Quý phi này cũng không làm được đại sự gì.

Mặc kệ Khánh ma ma nghĩ như thế nào, Trịnh Quý phi cũng muốn tìm lý do cho chuyện này, như vậy nàng mới có thể yên dạ yên lòng.

"Kiếm Ánh Nguyệt cũng nên lấy ra thôi, như vậy thì phía Cục Cung Chính mới có thể kết án được."

Khánh ma ma gật đầu, đến dưới cửa sổ của gian thiền điện phía sau, đào kiếm Ánh Nguyệt. Trịnh Quý phi đỡ bụng mình, nhẹ giọng nói "Con trai, mẫu phi nhất định sẽ cho con những thứ tốt nhất."

Khánh ma ma trở lại rất nhanh, sắc mặt hiếm khi hốt hoảng.

"Làm sao vậy?"

Khánh ma ma nói, "Nương nương, không thấy kiếm Ánh Nguyệt đâu nữa."



"Cái gì? Sao lại có thể như vậy? Thanh kiếm kia không phải tự ngươi chôn xuống sao?" Trịnh Quý phi đột nhiên đứng lên.

"Chính vì như vậy nên nô tì mới cảm thấy kì lạ. Lúc đó quả thật không có ai nhìn thấy, chuyện này nô tì dám cam đoan." Trán Khánh ma ma chảy mồ hôi.

Trịnh Quý phi đi đi lại lại trong phòng, quay đầu hỏi, "Có phải ngươi nhớ nhầm chỗ chôn không?"

Khánh ma ma lắc đầu, "Chuyện lớn như vậy, sao nô tì dám nhớ nhầm, hơn nữa vừa rồi nô tì cũng đã đào những chỗ xung quanh, nhưng vẫn không thấy."

Trịnh Quý phi rốt cuộc cũng hoảng sợ. Kiếm Ánh Nguyệt có thể nói là chứng cớ có lợi nhất của các nàng. Nếu như bị người ngoài phát hiện thấy ở Cung Hưng Hòa, vậy thì khác nào tự cầm đá đập vào chân mình.

"Ngươi lập tức tìm người có thể tin tưởng được, lục soát toàn bộ Cung Hưng Hòa cho ta, phải nhớ làm bí mật, đừng để người khác phát hiện. Nếu các nô tài khác hỏi, thì cứ nói trâm cài tóc mà Hoàng thượng ban cho bổn cung không thấy đâu nữa."

Khánh ma ma nhận lệnh, lập tức cho người đi lục soát.

Tìm cả một buổi chiều, nhưng cũng không thấy bất kì một dấu vết nào. Kiếm Ánh Nguyệt cứ như vậy mà biến mất.

Trong lòng Trịnh Quý phi thấp thỏm nhưng đồng thời cũng tự an ủi mình, nếu kiếm Ánh Nguyệt không có ở Cung Hưng Hòa, thì cho dù nó xuất hiện ở đâu, cũng sẽ đều không liên quan đến Cung Hưng Hòa.

Chỉ là nhiều chuyện biến hóa như vậy, khiến cho tình tiết vở kịch vốn đã được bố trí sẵn nay lại dần lệch khỏi quỹ đạo.

"Nếu không thấy kiếm ở Cung Hưng Hòa, vậy chúng ta cũng không cần quá lo lắng, cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra đi. Khánh ma ma, mấy ngày gần đây Hoàng thượng rất sủng ái Chu Tiệp dư, bổn cung thấy thời cơ đã đến, có phải ngươi cũng nên hạ thủ rồi không?" Trịnh Quý phi rất nhanh đã ném chuyện kiếm bị mất qua một bên, tiếp tục tiến hành theo kịch bản mà chính mình đã sắp đặt.



Khánh ma ma vừa mới phạm lỗi, tuy Trịnh Quý phi không trách tội, nhưng nàng cũng không dám sơ suất nữa, vội vàng đáp, "Vâng, nô tì lập tức đến Khê Cảnh Các."

Cục Cung Chính.

Doãn Cung chính ngồi trong phòng, đối diện là Dương Quỳnh. Mấy ngày không gặp, rõ ràng Dương Quỳnh tiều tụy đi rất nhiều, nhưng tinh thần vẫn tốt, ánh mắt vẫn trong suốt như cũ.

"Thanh Diệp, chúng ta cũng coi như quen biết lâu dài. Hôm nay ta gọi ngươi tới, là muốn nói với ngươi vài lời." Doãn Cung chính đẩy ly trà tới trước mặt Dương Quỳnh, "Trà long tĩnh mới hái, ngươi uống thử xem." Thấy Dương Quỳnh chỉ nhìn mình, cũng không bưng chén, nàng cười nói, "Ngươi sợ ta hạ độc hay sao?"

Dương Quỳnh nói, "Doãn Cung chính, có gì cứ nói thẳng!"

Doãn Cung chính gật đầu, "Ta biết ngươi bị oan, cũng biết là có người muốn hại ngươi, thế nhưng ta không thể báo với Hoàng thượng những chuyện này được."

Dương Quỳnh hơi cong khóe miệng, cười như không cười gật đầu, "Doãn Cung chính là người hiểu lẽ phải. Ngươi quan tâm ta, ta rất cảm kích. Chuyện này tất cả mọi người đều biết là ta bị oan uổng, nhưng tất cả mọi người lại không thể giải oan giúp ta. Ta lại ngã đúng vào một cái thòng lọng như vậy. Doãn Cung chính, ngươi yên tâm, ta sẽ không khiến ngươi khó xử."

Doãn Cung chính khâm phục nói, "Thảo nào Khang phi nương nương coi trọng ngươi như vậy, hiểu đại nghĩa, lâm nguy không phục. Thanh Diệp, ta rất khó có thể gặp được một người như ngươi nữa rồi."

Dương Quỳnh cười lắc đầu. Nhận xét như vậy nàng thật không dám nhận. Nàng chỉ hiểu rõ lợi và hại trong đó mà thôi. Khang phi không cứu nàng, không phải là không muốn cứu, mà là không thể cứu. Rõ ràng điều hiện nay bản thân nàng có thể làm chính là đợi, đợi vận mệnh ra quyết định cuối cùng với nàng.

"Kiếm Ánh Nguyệt của ta vẫn không tìm được?"

Doãn Cung chính thở dài, "Là Cục Cung Chính ta vô dụng."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mạc Đạo Vô Tâm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook