Chương 147: Vạch trần
Liễm Chu
17/06/2017
Chẳng qua... Bất luận mình có bất thường hay không, Hoàng thượng cũng không thể nhận sai. Nếu sai rồi, vậy cũng chỉ có thể đâm lao phải theo lao. Thánh chỉ đã hạ, thì sẽ không sửa đổi. Bất luận thế nào, Khang phi vẫn là ngang nhiên kháng chỉ, là phạm phải đại tội.
"Khang phi, ngươi công khai kháng chỉ, có gì muốn nói không?"
Khang phi nghe giọng của Hoàng thượng liền biết cơn giận của hắn đã tiêu tan hơn phân nửa, lập tức cũng không cứng rắn nữa, ánh mắt như nước, lay động lòng người, "Hoàng thượng, người còn nhớ khi thần thiếp múa thiên sí vũ, người thưởng cho thần thiếp một ân điển không?"
Hoàng thượng hơi hồi tưởng lại, nhớ ra, đương nhiên hắn muốn ban thưởng cho Khang phi, nhưng muốn thưởng lại không thể thưởng, cho nên Khang phi xin một ân điển, "Trẫm nhớ rõ. Trẫm đã đồng ý cho ngươi một ân điển."
Khang phi nói, "Vậy thần thiếp xin dùng ân điển này đổi lấy một mạng cho Thanh Diệp."
"Chuyện này... Thanh Diệp bị nghi giết người." Hoàng thượng khó xử nói.
"Hoàng thượng, không phải thần thiếp muốn người thả Thanh Diệp, mà thần thiếp chỉ xin trước khi Cục Cung Chính điều ra rõ chân tướng, thì đừng giết nàng. Nếu như cuối cùng điều tra rõ ràng đúng là Thanh Diệp giết người, thần thiếp sẽ không một câu oán hận." Trong lời nói mềm yếu của Khang phi mang theo một chút kiên trì.
Hoàng thượng suy nghĩ một lúc, cảm thấy làm như vậy cũng không phải là không thích hợp, như vậy cũng có thể khiến cho mọi người trong Hậu cung an tâm, liền gật đầu nói, "Được, đã như vậy thì trẫm đồng ý với ngươi."
Khang phi cũng không biểu hiện quá vui mừng, chỉ thản nhiên gật đầu, "Thần thiếp đa tạ Hoàng thượng."
Tuy rằng Hoàng thượng miễn tội chết cho Dương Quỳnh, nhưng Khang phi công khai kháng chỉ là không thể nào. Chẳng qua hiện nay Thánh chỉ đã thay đổi, Khang phi kháng chỉ là có thể chấp nhận được. Nhưng nghĩ tới đây, Hoàng thượng cũng cảm thấy cụt hứng, thuận miệng phạt Khang phi chép Kinh Phật trăm lần. Khang phi tất nhiên không dị nghị, tạ ân sau đó cáo từ. Nhìn lưng áo trắng như tuyết của Khang phi, Hoàng thượng cười khổ, có một nữ tử nhanh trí như vậy, đương đại nào còn có người thứ hai?
Thời điểm Khang phi trở về Cung Lung Hoa, tin tức truyền đến, Hoàng thượng lại hạ một Thánh chỉ nữa, đưa vụ án của Dương Quỳnh quay lại Cục Cung Chính tiếp tục thẩm tra.
Như Quyên kích động đến mức sắp khóc. Nguyên Hương cũng bị gọi về, nói với Khang phi, "Thanh Diệp nhờ nô tì chuyển lời cho nương nương, lần này có thể sống, tất nhiên là nhờ nương nương ra sức bảo vệ, nhưng cũng phải cảm tạ Doãn Cung chính kéo dài thời gian."
Khang phi gật đầu, "Doãn Cung chính, người này vẫn còn chút lòng chính nghĩa, ở trong cung là rất hiếm thấy. Ân tình của nàng, bổn cung sẽ nhớ kỹ."
Cung Hưng Hòa.
Trịnh Quý phi nhận được tin tức, đối với chuyện nội dung vở kịch bị thay đổi không hề chuẩn bị tâm lý. Nàng nắm chặt khăn tay, giọng căm hận nói, "Như vậy mà Khang phi cũng thoát tội được, Hoàng thượng đúng là hậu đãi nàng."
"Khang phi, ngươi công khai kháng chỉ, có gì muốn nói không?"
Khang phi nghe giọng của Hoàng thượng liền biết cơn giận của hắn đã tiêu tan hơn phân nửa, lập tức cũng không cứng rắn nữa, ánh mắt như nước, lay động lòng người, "Hoàng thượng, người còn nhớ khi thần thiếp múa thiên sí vũ, người thưởng cho thần thiếp một ân điển không?"
Hoàng thượng hơi hồi tưởng lại, nhớ ra, đương nhiên hắn muốn ban thưởng cho Khang phi, nhưng muốn thưởng lại không thể thưởng, cho nên Khang phi xin một ân điển, "Trẫm nhớ rõ. Trẫm đã đồng ý cho ngươi một ân điển."
Khang phi nói, "Vậy thần thiếp xin dùng ân điển này đổi lấy một mạng cho Thanh Diệp."
"Chuyện này... Thanh Diệp bị nghi giết người." Hoàng thượng khó xử nói.
"Hoàng thượng, không phải thần thiếp muốn người thả Thanh Diệp, mà thần thiếp chỉ xin trước khi Cục Cung Chính điều ra rõ chân tướng, thì đừng giết nàng. Nếu như cuối cùng điều tra rõ ràng đúng là Thanh Diệp giết người, thần thiếp sẽ không một câu oán hận." Trong lời nói mềm yếu của Khang phi mang theo một chút kiên trì.
Hoàng thượng suy nghĩ một lúc, cảm thấy làm như vậy cũng không phải là không thích hợp, như vậy cũng có thể khiến cho mọi người trong Hậu cung an tâm, liền gật đầu nói, "Được, đã như vậy thì trẫm đồng ý với ngươi."
Khang phi cũng không biểu hiện quá vui mừng, chỉ thản nhiên gật đầu, "Thần thiếp đa tạ Hoàng thượng."
Tuy rằng Hoàng thượng miễn tội chết cho Dương Quỳnh, nhưng Khang phi công khai kháng chỉ là không thể nào. Chẳng qua hiện nay Thánh chỉ đã thay đổi, Khang phi kháng chỉ là có thể chấp nhận được. Nhưng nghĩ tới đây, Hoàng thượng cũng cảm thấy cụt hứng, thuận miệng phạt Khang phi chép Kinh Phật trăm lần. Khang phi tất nhiên không dị nghị, tạ ân sau đó cáo từ. Nhìn lưng áo trắng như tuyết của Khang phi, Hoàng thượng cười khổ, có một nữ tử nhanh trí như vậy, đương đại nào còn có người thứ hai?
Thời điểm Khang phi trở về Cung Lung Hoa, tin tức truyền đến, Hoàng thượng lại hạ một Thánh chỉ nữa, đưa vụ án của Dương Quỳnh quay lại Cục Cung Chính tiếp tục thẩm tra.
Như Quyên kích động đến mức sắp khóc. Nguyên Hương cũng bị gọi về, nói với Khang phi, "Thanh Diệp nhờ nô tì chuyển lời cho nương nương, lần này có thể sống, tất nhiên là nhờ nương nương ra sức bảo vệ, nhưng cũng phải cảm tạ Doãn Cung chính kéo dài thời gian."
Khang phi gật đầu, "Doãn Cung chính, người này vẫn còn chút lòng chính nghĩa, ở trong cung là rất hiếm thấy. Ân tình của nàng, bổn cung sẽ nhớ kỹ."
Cung Hưng Hòa.
Trịnh Quý phi nhận được tin tức, đối với chuyện nội dung vở kịch bị thay đổi không hề chuẩn bị tâm lý. Nàng nắm chặt khăn tay, giọng căm hận nói, "Như vậy mà Khang phi cũng thoát tội được, Hoàng thượng đúng là hậu đãi nàng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.