Mặc Diên

Chương 49: Chúc phúc người yêu trên bờ biển

Hi Nhã đồ

16/03/2016

Cuối cùng, Takagi Akina vẫn được Shiraishi cho rằng là bạn của Sumitobi, sau đó nhiệt tình mời ngồi xuống, Sumitobi cảm thấy cả người đều khó chịu, ăn cơm trưa dưới không khí cứng ngắc, Sumitobi chào Shiraishi một câu, sau đó xám xịt chạy trở về phòng.

Nhưng sau khi Sumitobi đi ra nhà ăn chưa được bao lâu liền hối hận, biệt thự của Atobe quá lớn, cho nên Sumitobi rất hoa lệ… lạc đường…

Ngay tại lúc trên trán Sumitobi xuất hiện ba vạch đen, đứng tại chỗ rối rắm có nên trở về tìm Yukimura hay không, Sumitobi lại phát hiện ra một chuyện càng thêm buồn bực, chính là ngay cả đường về nhà ăn, cô cũng không nhớ rõ…

“Lạc đường sao? Hm?”

Đột nhiên có tiếng của Atobe vang lên dọa Sumitobi nhảy dựng, quay đầu thấy Atobe ở sau lưng, còn mỉm cười, Sumitobi lập tức có cảm giác quẫn bách như bị người ta bắt được cái đuôi vậy: “Ai nói tớ lạc đường chứ, tớ chỉ là đang tản bộ…”

Nói xong, ngay cả Sumitobi cũng cảm thấy cái cớ này có điểm sứt sẹo, nhưng mà lại không muốn chịu thua, vì thế Sumitobi ôm tâm tính muốn cách xa người này ra một chút, trực tiếp xoay người tính chạy trốn, Atobe tay mắt lanh lẹ tiêu sái bước lên mấy bước, một phen kéo tay Sumitobi lại, sau đó Sumitobi như là bị điện giật, nhanh chóng hất tay Atobe ra, Atobe nhìn tay mình, trong mắt hiện lên một tia tự giễu, nhưng nhanh chóng bị Atobe che giấu.

Atobe chỉ chỉ một phía ngược với hướng đi của Sumitobi, nói: “Hm? Phòng của cậu ở bên kia…”

Sumitobi ngẩn người, nhanh chóng xoay người đi về phía Atobe chỉ, lại nghe thấy phía sau, Atobe đột nhiên cười, sau đó Sumitobi phút chốc đỏ mặt, phát hiện mình bị Atobe trêu chọc, quay đầu, hung hăng, trừng Atobe một cái…

Nhớ là vừa rồi cô nói mình không lạc đường, chỉ là tản bộ, hiện tại Atobe vừa chỉ đường, cô liền lập tức xoay người, quả nhiên làm Atobe vui vẻ như ý muốn…

Atobe chú ý tới ánh mắt của Sumitobi, như là hận không thể ăn anh vậy, Atobe vừa thấy rất buồn cười, lại vừa không nhịn được cảm khái: “Cậu nói xem… rốt cuộc bổn đại gia bại bởi cái gì…”

“Sao cơ?” Không dự đoán được Atobe đột nhiên chuyển đề tài, Sumitobi ngẩn người, hơn nữa cô lại không hiểu ý Atobe, cũng không rõ vì sao Atobe lại đột nhiên nhắc tới chuyện này…

Thấy Sumitobi sững sờ, khóe miệng Atobe nhấc lên một nụ cười mỉm bướng bỉnh bất tuân, mở miệng hỏi: “Bổn đại gia hỏi cậu, cậu cảm thấy trên thế giới có trận đấu nào công bằng không? Giống như tennis, hai người đều cố gắng, lại bởi vì thời gian tập tennis nhiều, ít khác nhau, một người bại bởi một người khác, đây là công bằng hay là không công bằng? Hm?”

Sumitobi cảm thấy kỳ lạ, hơi nghiêng đầu, Sumitobi nghi hoặc liếc Atobe từ trên xuống dưới một cái, sau đó không chút do dự nói: “Cái này không tồn tại công bằng hay là không công bằng, chỉ cần cố gắng thì không có gì phải hối hận, hơn nữa con người nếu có mục tiêu thì có thể trở nên rất mạnh mẽ, bởi vì muốn đuổi kịp người phía trước mà không ngừng bước!”

Nghe Sumitobi nói vậy, Atobe nở nụ cười, xoay người lưu lại cho Sumitobi một bên mặt.

“Không thể không nói, có vài phương diện, cậu vẫn là quá ngây thơ rồi…”

Không phải người nào muốn đuổi theo là có thể đuổi theo, tựa như không phải mọi trận đấu đều là công bằng, Sumitobi nói là cuộc sống, mà Atobe Keigo nói… là tình cảm, chỉ sợ là Sumitobi còn chưa ý thức được rằng bất tri bất giác đã đả bại anh rồi…

Bất đắc dĩ thở dài, Atobe liếc Sumitobi đang cực kỳ nghi hoặc, nói: “Một ngày nào đó cậu sẽ hiểu! Hm”

Yukimura ăn xong cơm trưa, sau đó vừa quay đầu lại liền phát hiện không thấy Sumitobi đâu, Yukimura rất ảo não, sao mà vừa không chú ý đã không thấy tăm hơi đâu, vì thế Yukimura đi đến bên cạnh Shiraishi, hỏi nhỏ Shiraishi là Sumitobi đi đâu, biết được Sumitobi trở về phòng nghỉ ngơi, Yukimura hơi xấu hổ, biệt thự lớn như vậy, Sumitobi thật sự có thể tìm được đường về phòng sao?

Vì lo lắng cho Sumitobi, Yukimura đang chuẩn bị rời đi nhà ăn đi tìm cô, lại đột nhiên bị Shiraishi kéo lại: “Yukimura, chiều nay có rảnh không? Mang Sumitobi đi bờ biển chơi đi, tên kia hình như rất thích biển đấy!”

Nói xong, Shiraishi còn mở to mắt với anh, Yukimura ngẩn người, sau đó hiểu rõ gật gật đầu với Shiraishi, xoay người rời đi nhà ăn, bởi vì xoay người mà góc áo bay lên xẹt qua một đường cong trong mắt Takagi Akina, sau đó biến mất vô tung. Takagi Akina cúi đầu, tay nắm vạt áo càng ngày càng chặt…



Tìm theo phương hướng về phòng Sumitobi, Yukimura đang phân vân không biết nên hỏi người hầu nhà Atobe có nhìn thấy cô hay không, thì hình ảnh Atobe và Sumitobi đang nói chuyện với nhau liền đập vào mắt anh…

Atobe sắc mắt chú ý tới Yukimura đang đến, cười cười chào Yukimura: “Yukimura, ngày mai đánh một hồi thế nào? Hm?”

Yukimura ngẩn người, gật đầu với Atobe, cười hồi đáp: “Được, lúc nào cũng có thể!”

Vừa lòng gật đầu, Atobe nghiêng đầu đến bên tai Sumitobi, nói nhỏ: “Người cậu nhớ đã đến rồi, chuyện dẫn đường xem ra không cần tớ nữa, hm?”

Dứt lời, nhìn thấy hai má Sumitobi lập tức đỏ bừng, vừa lòng cười cười, xoay người rời đi, Sumitobi quay đầu, hung hăng trừng cái lưng của Atobe, như là nếu không trừng thủng đối phương thì sẽ không bỏ qua vậy, nhưng ngại Yukimura đang ở đây, sợ Atobe giũ hết gièm pha của cô ra, vì thế chỉ dám dùng ánh mắt để tỏ sự bất mãn của mình, Atobe cảm giác được tầm mắt cực kỳ oán niệm phía sau, cười càng sảng khoái.

Ánh mắt Yukimura liếc Atobe và Sumitobi một vòng, tươi cười đi đến bên cạnh Sumitobi, kỳ thật trong lòng rất khó chịu, bởi vì vừa rồi Sumitobi và Atobe rất ái muội, nhưng mà mỗi lần đối mặt với Sumitobi, anh cho tới bây giờ đều chỉ có thể bất đắc dĩ: “Sumitobi và Atobe tán gẫu gì vậy, tâm tình Atobe thoạt nhìn rất không tồi…”

Nghe thấy Yukimura nói vậy, Sumitobi càng oán niệm, nhưng Atobe đã biến mất ở chỗ rẽ, Sumitobi không chỗ phát tiết, chỉ có thể cúi đầu xuống trừng sàn, nghiệt duyên với Atobe, không có gì hay để nói cho Yukimura, không biết vì sao cũng không muốn nói với Yukimura, vì thế Sumitobi chỉ nói: “Không có gì…”

Thấy Sumitobi có lệ, Yukimura nhíu nhíu mày, nhưng Sumitobi cúi đầu, cho nên không thấy, Yukimura đột nhiên nhớ tới Shiraishi nói Sumitobi hình như rất thích biển, nghĩ bọn họ đã nửa tháng không gặp nhau, vì thế Yukimura điều chỉnh cảm xúc, cười hỏi: “Sumitobi, buổi chiều có việc gì không? Có muốn cùng tớ đi bờ biển chơi một chút không?”

Vốn đang đầy oán khí, Sumitobi vừa nghe thấy Yukimura mời cô đến bờ biển chơi, lập tức mừng rỡ, ngẩng đầu nhìn Yukimura, mắt lóe sao gật mạnh đầu…

Nhìn thấy biểu cảm của Sumitobi, Yukimura không nhịn được cười cười, rất tự nhiên cầm lấy tay Sumitobi, nói: “Vậy thì tớ cần phải nắm cậu thật chặt, bằng không, cô gái ngốc ngay cả trong biệt thự mà cũng bị lạc đường như cậu, nếu đi ra ngoài lỡ bị lạc mất thì tội nghiệt của tớ sẽ nặng nề mất!”

Mặc dù có chút bất mãn Yukimura gọi mình là ngốc, nhưng Sumitobi nghĩ nghĩ lại thấy mình thật đúng là rất ngốc, lại chậm hiểu, lười biếng, còn mù đường, toàn thân không có một chút ưu điểm, nhưng dù như vậy, Yukimura cũng vẫn mỉm cười với mình.

Nghĩ đến đây, Sumitobi cẩn thận liếc Yukimura một cái, trong lòng ấm áp…

Hỏi quản gia Atobe đường đi, Yukimura nắm tay Sumitobi, đang ra biệt thự, Kikumaru và Momoshiro đúng lúc đi ngang qua cửa, Kikumaru kéo kéo áo Momoshiro chỉ chỉ hai người: “Kia không phải Yukimura và nữ sinh mà Shiraishi mang đến sao?”

Momoshiro nhìn theo hướng ngón tay Kikumaru chỉ, nhìn thấy bóng dáng hai người càng lúc càng xa, cười cười nói: “À, Shiraishi nói đó là cháu của huấn luyện viên các cậu ấy, aiz, tuổi trẻ thật tốt!”

Kikumaru nghe thấy Momoshiro cảm thán, một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống cái gáy: “Hình như Yukimura còn lớn hơn cậu đấy…”

……



Lặp lại trạng thái sóng vai về nhà như trước, Sumitobi và Yukimura vừa trò chuyện, vừa chậm rãi đi theo đường quản gia chỉ để tới bờ biển, Sumitobi vừa thấy đến biển liền kích động, rút tay ra khỏi tay Yukimura, vội vội vàng vàng chạy về phía bờ cát, tuy rằng mất đi ấm áp trong tay làm Yukimura hơi mất mát, nhưng thấy Sumitobi dẫm lên bờ cát lưu lại một đường dấu chân, làm Yukimura không nhịn được cười lắc lắc đầu, lên tiếng nhắc nhở: “Sumitobi, cậu cẩn thận một chút!”

Nghe thấy tiếng Yukimura, Sumitobi dừng lại, quay đầu lại vẫy vẫy tay với Yukimura: “Seiichi, cậu cũng nhanh xuống đây đi!”



Yukimura vẫn tươi cười nhu hòa như trước, đi về phía bờ cát, để lại dấu chân của mình bên cạnh dấu chân của Sumitobi, một sâu một nông, tạo ra một hình ảnh đẹp đẽ…

Yukimura không nhanh không chậm đuổi theo Sumitobi, Sumitobi đứng ở bên bờ, sóng biển xô lên, mang theo một tầng cát mỏng, chui vào trong giày xăng ̣đan của cô, rất ngứa, Sumitobi không ngừng được cười, Yukimura yên lặng nhớ kỹ mỗi một vẻ mặt của Sumitobi, nghĩ lúc về sẽ vẽ lên giấy, đây là thói quen bắt đầu có từ lúc quen biết Sumitobi tới nay, đã vẽ ra một xấp giấy rất dày, anh sửa sang cẩn thận đặt ở trong tủ quần áo, bởi vì nếu như bị mẹ Yukimura phát hiện thì nhất định sẽ lại là xuất hiện một hồi ‘tinh phong huyết vũ’…

“Seiichi, bên kia hình như rất nhiều người, bọn mình qua đó xem đi!” Thẳng đến khi nghe thấy tiếng Sumitobi, Yukimura mới định thần lại, không chú ý tới Sumitobi nói gì, chỉ biết gật đầu, sau đó đã bị Sumitobi kéo chạy lên phía trước.

Phía trước có một ngôi nhà bờ biển, trước nhà có rất nhiều người, mọi người hưng phấn mà bàn tán nhiều đến mức thậm chí át cả tiếng sóng biển vỗ bờ, Sumitobi càng thêm dũng cảm, kéo Yukimura chen vào đám đông, Yukimura cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười.

Thật vất vả chen vào được, Sumitobi và Yukimura đều ngẩn người, bởi vì thứ bị vây ở bên trong, chỉ là một con mèo…

Con mèo kia giật giật lỗ tai, ánh mắt quay tròn, sau đó quay đầu một cái, nhìn chằm chằm nhìn về phía Sumitobi và Yukimura, kêu “Meow ô” một tiếng, Sumitobi cảm thấy thật không thú vị, định kéo Yukimura rời đi, vừa quay đầu đã bị nhiều ánh mắt hâm mộ nhìn mình, Sumitobi hoảng sợ nghi hoặc nhìn Yukimura, Yukimura bất đắc dĩ cũng chỉ lắc đầu, anh cũng không biết chuyện gì đang xảy ra…

“Ôi, thật hâm mộ quá…”

“Về sau sẽ rất hạnh phúc đấy!”

“Đúng vậy, được chúc phúc mà!”

Nghe tiếng bàn tán xung quanh, Sumitobi và Yukimura rất khó hiểu, trước ngôi nhà có một bà lão đang ngồi, nhìn thấy Sumitobi và Yukimura nghi hoặc, không nhịn được cười cười, đi tới nói: “Con mèo nhà bà tính tình tinh quái, hiếm khi chúc phúc một đôi người yêu đấy!”

Yukimura mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe xong bà lão nói vậy, Yukimura và Sumitobi đồng thời lắc lắc đầu, trăm miệng một lời nói: “Ngài hiểu lầm, bọn cháu không phải người yêu!”

Thấy phản ứng của Sumitobi và Yukimura, người xung quanh đều nở nụ cười.

“Có cái gì mà phải ngượng, đây chính là mèo linh đấy, cho dù xung quanh có bao nhiêu người vây quanh, nó cũng chỉ nhìn chằm chằm người yêu, chưa từng sai lầm đâu!” bà lão cũng mỉm cười, giải thích nguyên nhân tại sao Sumitobi và Yukimura vừa rồi bị mọi người nhìn chằm chằm, tiếp tục nói: “Cho dù không phải người yêu, thì chắc chắn tương lai sẽ là người yêu!”

Sumitobi không biết nên nói gì, liếc bên mặt Yukimura một cái, sau đó chỉ cảm thấy mặt nóng lên, trực tiếp cúi đầu sâu xuống, Yukimura xấu hổ cười cười, cũng không biết nói gì.

Thấy hai người đều không nói, bà lão không ngừng cố gắng nói: “Dù sao những người bị con mèo linh này chúc phúc, cuối cùng đều đi hết quãng đời với nhau, cô gái tốt như vậy, hãy quý trọng cho tốt đấy!”

“Vâng…” Yukimura đáp theo lời bà lão, làm Sumitobi cảm thấy rất khẩn trương, cũng sắp không thở nổi, Sumitobi vươn tay ôm mặt mình, vội vàng trốn ra đám đông, Yukimura gật đầu chào bà lão, vội vàng đuổi theo…

Thẳng đến khi bóng dáng hai người biến mất trong tầm mắt, bà lão mới thở dài, lắc lắc đầu, cúi đầu xuống, phát hiện mèo của mình vẫn còn nhìn phương hướng hai người rời đi, khóe miệng khẽ nhấc lên một nụ cười ấm áp…

Spoi:

“Khụ khụ…” Shiraishi giả mù sa mưa ho một cái, sau đó nhỏ giọng đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Gần đây cậu và Sumitobi không bình thường, cãi nhau?”

Vấn đề này làm Yukimura ngẩn người, sự mất mát trong mắt chợt lóe mà qua, có lệ nói: “Không có gì…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mặc Diên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook