Chương 52: Sumitobi lạc đường được cứu
Hi Nhã đồ
16/03/2016
Không liên hệ được
với Yukimura, Sumitobi đợi tại chỗ trong chốc lát, không thấy Takagi
Akina và Sato Mika đâu, đúng như mình đoán, bị lạc nhau rồi.
Dựa theo trực giác của mình, Sumitobi chọn một phương hướng rồi đi, trên đường còn không ngừng vẽ cái đầu chibi của Watanabe Koji lên vị trí không quá lộ liễu, Sumitobi vừa vẽ vừa không nhịn được thầm xin lỗi Watanabe Koji, con xin lỗi bố, tha thứ cho con ở nơi xa lạ còn nhờ vào đầu bố đễ đánh dấu đường…
Cho dù như vậy, Sumitobi vẫn lén lút chú ý người đi đường xung quanh sau đó lén lút vẽ, bởi vì cô biết hành vi của mình xem như là vẽ xấu, là vô đạo đức…
Nương theo biện pháp này, Sumitobi càng đi càng xa…
Bên kia, cánh cửa một cửa hàng đồ uống lạnh bị đẩy ra, chuông trên cửa “Đinh linh” vang một tiếng, cùng với tiếng “Hoan nghênh quý khách” của bồi bàn, Takagi Akina và Sato Mika đi vào trong cửa hàng, tìm đại một chỗ ngồi ngồi xuống, bồi bàn mỉm cười đi đến bên cạnh Takagi Akina, đưa menu cho cô, Takagi Akina nhận lấy menu, lật hai cái, chọn ly kem tươi dâu tây, sau đó quay đầu hỏi Sato Mika: “Cậu vẫn chọn nước chanh à?”
Sato Mika không quá để ý gật gật đầu, sau đó Takagi Akina trả lại menu cho bồi bàn, nhân tiện mỉm cười ngọt ngào, bồi bàn lấy lại menu, ký gì đó, rồi xoay người rời đi, sau khi những thứ họ chọn đều được bưng lên, Sato Mika mới nhìn Takagi Akina.
“Gửi tin nhắn bảo một mình tôi ra nói chuyện, cậu lại muốn làm trò gì?” Sato Mika nhíu nhíu mày, nhìn Takagi Akina.
Nhưng nghe xong Sato Mika nói vậy, Takagi Akina chỉ thản nhiên cười cười, cầm lấy thìa ăn một miếng kem tươi, thế này mới không nhanh không chậm nói: “Mika, cậu đang nói gì vậy, tớ chỉ là vì lâu quá không gặp cậu nên mới muốn một mình ôn chuyện với cậu mà thôi”
“Không lẽ ném một mình Watanabe Sumitobi ở đó là âm mưu của cậu sao?” có vẻ Sato Mika không tin cái gọi là ôn chuyện của Takagi Akina, trừng Takagi Akina tiếp tục nói.
Takagi Akina lại cười càng thêm vui vẻ, vẫn thản nhiên tự đắc, ăn kem tươi, nhìn ngoài cửa sổ: “Tớ có thể có âm mưu gì chứ? Nơi này cách biệt thự đâu quá xa, chẳng lẽ Sumitobi lại có thể bị lạc sao? Mà trong lòng cậu, tớ hư như vậy sao?”
Sato Mika nghĩ nghĩ có vẻ cũng đúng, không quan tâm chuyện Sumitobi nữa, đi thẳng vào trọng điểm: “Vậy cậu nói tìm tôi ôn chuyện là muốn nói gì…”
“Cũng không có gì, chỉ là muốn hỏi sao Mika lại trở thành quản lí của Hyoutei?”
“Chuyện này không liên quan đến cậu!”
Sato Mika nói tới đây, Takagi Akina lộ ra vẻ mặt bị thương tổn, dời mắt khỏi ngoài cửa sổ, nhìn Sato Mika, nói: “Mika nói vậy thật sự làm tớ đau lòng, bọn mình không phải là bạn thân nhất sao, ngay từ đầu bọn mình đã là bạn thân nhất…”
Nghe Takagi Akina nói vậy, bàn tay đang cầm cái ly của Sato Mika căng thẳng, cô cúi đầu, tóc mái chặn đôi mắt cho nên Takagi Akina không nhìn thấy vẻ mặt lúc này của cô, thì thào nói: “Tôi có coi cậu là bạn, nhưng còn cậu…”
Cho dù Sato Mika nói rất thanh, nhưng trong cửa hàng đồ uống lạnh khá yên tĩnh, Takagi Akina vẫn tinh tường nghe được, vì thế Takagi Akina ngẩn người, sau đó lại tươi cười sáng lạn: “Mika, cậu đang nói gì thế, sao tớ lại không coi cậu là bạn…”
Nhưng Takagi Akina còn chưa nói xong đã bị Sato Mika đánh gãy: “Đó là bởi vì cậu biết, tôi thích Yukimura!”
Sato Mika thẳng thắn, Takagi Akina rất kinh ngạc, không biết nên nói gì, chỉ có thể sững sờ nhìn Sato Mika, từng là bạn của nhau, nhưng giờ lại trở nên xa lạ…
“Takagi Akina, tôi không nghĩ tới cậu lại tính kế cả tôi, hãm hại tôi đẩy cậu xuống lầu, ngay cả chuyện vợt Tennis của Yukimura cũng đổ cho tôi…” Sato Mika nhìn Takagi Akina, trong mắt đầy lửa giận không chỗ phát tiết.
Takagi Akina giờ phút này có chút e ngại ánh mắt của Sato Mika, không nhịn được dựa vào lưng ghế dựa, cách Sato Mika ra một chút, hít sâu một hơi, nụ cười trên mặt biến mất: “Cậu nói tôi không coi cậu là bạn bè, vậy còn cậu? Vì sao ngày hôm sau chuyện bức ảnh lại quay đầu định giúp Watanabe Sumitobi? Chẳng lẽ không phải cậu sợ hãi bị Yukimura chán ghét, muốn tiếp cận Watanabe Sumitobi để tới gần Yukimura hơn sao?”
“Đó chỉ là suy nghĩ của một mình cậu, đừng tưởng rằng toàn thế giới đều nghĩ như thế!” Nghe Takagi Akina nói vậy, Sato Mika càng thêm tức giận, bởi vì từng là bạn thân cho nên Sato Mika mới tức giận đến thế, dùng ánh mắt ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’ nhìn Takagi Akina, tiếp tục nói: “Tôi chỉ là suy nghĩ cẩn thận một câu mà Watanabe Sumitobi từng nói, ‘bởi vì không làm chuyện chán ghét cho nên mới không bị chán ghét’!”
“Nói đến cùng, cũng đã đến lúc rồi, tôi không còn gì phải nói với cậu nữa!” Nói xong Takagi Akina lấy di động trong túi áo ra nhìn, khóe miệng gợi lên một độ cong đắc ý, tiếp tục nói với Sato Mika: “Định cáo trạng với nhóm Yukimura sao? Tôi cảm thấy cậu hẳn là không ngu ngốc đến mức đó!”
Nói xong Takagi Akina buông xuống cái ly trong tay, đứng lên rời đi, Sato Mika hít sâu một hơi, nhìn Takagi Akina buông cái ly, băng trong cái ly sớm hóa thành nước, chỉ là bị nước dâu tây nhuộm thành màu đỏ, thoạt nhìn mang theo một chút quỷ dị…
Làm chuyện xấu là sẽ gặp báo ứng, giờ phút này, Sumitobi cực kỳ cảm nhận được, bởi vì tại lúc cô làm ký hiệu trên tường không biết lần thứ mấy, vừa quay đầu lại đã bị va phải cột điện bên cạnh…
Sumitobi lập tức cảm thấy trời đất đảo lộn, mất thăng bằng ngã ra sau, ngã ngồi xuống đất.
Dùng sức lắc đầu, Sumitobi muốn đá cơn choáng váng kia đi, một hồi lâu mới bình thường lại, Sumitobi run rẩy đứng lên, đỡ tường nghỉ ngơi chốc lát rồi tiếp tục đi.
“Chị ơi!” Phía sau đột nhiên vang lên tiếng gọi thanh làm Sumitobi dừng lại, phản xạ có điều kiện xoay người, thấy một cô gái chậm rãi đi tới trước mặt mình, mở tay ra, trên tay là điện thoại của cô: “Điện thoại của chị bị rơi”
Thì ra là lúc ngã sấp xuống vừa rồi, di động rơi ra khỏi túi, Sumitobi nhận lại di động của mình, ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Thật ngượng quá, làm phiền em rồi!”
Cô gái trông rất đáng yêu, chỉ là quá gầy yếu, sắc mặt cũng có vẻ tái nhợt, cô gái nghịch ngợm cười với Sumitobi, đột nhiên mở miệng nói câu mà khiến Sumitobi rất buồn bực: “Không có gì, nhưng vẽ xấu là không tốt, em chú ý đến chị rất lâu rồi!”
Chú ý đến cô rất lâu? Không lẽ hành vi cô vẽ xấu dọc theo đường đi đều bị cô gái này nhìn thấy?
Sumitobi lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ, hổ thẹn nói: “Thật xin lỗi, thật ra chị…”
Nói đến đây, Sumitobi hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn sắc trời càng ngày càng tối, cho dù không có di động nhưng cũng biết thời gian không còn sớm, Sumitobi biết mình không còn thời gian tiếp tục chậm trễ nữa, cho nên kể lại đơn giản rằng mình không phải người ở đây, chỉ là cùng bạn tới nơi này luyện tập thể thao, sau đó lúc đi dạo phố bị lạc nhau, cả chuyện mình đang bị lạc đường, di động lại hết pin nói cho cô gái trước mặt, định nhờ đối phương giúp đỡ cô.
Đối phương nghe xong cái khổ của Sumitobi, lập tức nhiệt tình nói muốn dẫn đường cho Sumitobi, ngay tại lúc Sumitobi kích động, một câu của đối phương lại làm hi vọng của Sumitobi tan vỡ.
“Vậy biệt thự mà chị nói ở đâu?”
Lập tức, Sumitobi cảm thấy mình như bị Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, biệt thự Atobe ở đâu? Cô làm sao mà biết, ngay cả chuyện nơi này là nơi nào, cô cũng không biết…
Vì thế Sumitobi trầm trọng thở dài, nhận mệnh nói: “Chị không biết…”
Thấy Sumitobi ủ rũ, cô gái cười cười, đề nghị: “Hôm nay sắc trời không còn sớm, chị có muốn đến nhà em không, ngày mai chúng ta cùng đi tìm tiếp?”
“Sao cơ? Liệu có được không?” Sumitobi ngẩn người, lập tức cảm thấy vừa mừng vừa lo, vừa mới gặp mặt nhau, hai người họ ngay cả tên của đối phương cũng không biết, điều này làm Sumitobi hơi ngượng ngùng, nhưng nếu không đáp ứng thì cô sẽ phải ăn ngủ đầu đường.
Thấy Sumitobi có vẻ rất bối rối, cô gái lại tiến thêm một bước khuyên: “Buổi tối ở khu này hay có lưu manh đầu gấu lắm, con gái ở bên ngoài rất nguy hiểm, em cũng là được nghỉ đến nhà anh họ chơi, hiện giờ chỉ có em và anh họ ở nhà, chú và dì đều đã đi du lịch, em sẽ nói với anh em rằng chị là bạn em, cho nên chị đừng quá để ý!”
Nghe cô gái nói vậy, Sumitobi cân nhắc mãi, vẫn đành gật đầu đồng ý.
“Đúng rồi, tên em là Fujisaki Nanako, chị có thể gọi em là Nanako, còn chị?”
Thấy đối phương rất thân thiện, Sumitobi cuối cùng thả lỏng, cũng cười cười với cô, tự giới thiệu: “Chị là Watanabe Sumitobi, em cũng có thể gọi chị là Sumitobi, đúng rồi, chị sống ở Kanagawa…”
Fujisaki Nanako nghe Sumitobi nói vậy liền ngẩn người, lập tức cười càng thêm sáng lạn: “Gì chứ, em cũng ở Kanagawa đấy! Nếu ngày mai không tìm được biệt thự kia, thì ngày kia chị có thể cùng em về Kanagawa!”
Nghe Nanako nói vậy, Sumitobi càng thêm yên lòng, nhưng lại nghĩ tới gì đó, nhíu nhíu mày, nói: “Không được, bạn chị sẽ lo lắng, chị không thể một mình trở về…”
Đột nhiên lại nghĩ tới Yukimura, Sumitobi nghĩ có phải anh đang lo lắng cho mình hay không, Sumitobi đột nhiên cảm thấy mình thật vô dụng, lần nào cũng làm Yukimura lo lắng…
Thấy Sumitobi mặt mày ủ ê cộng thêm ảo não, Nanako nghĩ Sumitobi đang lo lắng chuyện không tìm thấy biệt thự, vì thế mở miệng an ủi nói: “Chị Sumitobi đừng lo, chúng ta sẽ tìm được!”
Sumitobi gật gật đầu với Nanako, sau khi Nanako lại nhắc nhở có lưu manh thường đi lại, hai người rốt cục tinh thần hơn, nhanh chóng bước đi, nhưng Sumitobi vẫn để lại ký hiệu ven đường để ngày hôm sau tìm đường về.
Bên kia, Yukimura vào bàn ăn cũng không nhìn thấy Sumitobi đâu, chỉ thấy Sato Mika và Takagi Akina vừa trở về, điều này làm dự cảm xấu trong lòng Yukimura càng tăng thêm. Yukimura bất chấp chuyện hai người còn đang giận dỗi, vội vàng đi đến trước mặt Takagi Akina đang ngồi bên cạnh Shiraishi, mở miệng hỏi: “Takagi-san, không phải các cậu và Sumitobi cùng ra ngoài sao? Sumitobi đâu?”
Takagi Akina đối mặt Yukimura chất vấn, mới đầu sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ mặt nghi hoặc: “Cái gì? Sumitobi còn chưa trở về sao? Bọn tớ bị lạc nhau ở cửa hàng bách hóa, tớ tưởng là Sumitobi đã trở về trước rồi…”
Takagi Akina trả lời làm Yukimura và Atobe cách đó không xa đồng thời sửng sốt, hai người như không thể tin được, trăm miệng một lời hỏi: “Cậu nói cái gì?!”
Shiraishi cũng bị kinh ngạc, anh mới đầu còn tưởng rằng Sumitobi đi toilet, nhưng thấy Yukimura và Atobe lo lắng, anh không nhịn được mở miệng hỏi: “Không lẽ đã xảy ra chuyện sao?”
Oshitari Kenya ngồi ở bên cạnh Shiraishi nhíu nhíu mày, không quá tin tưởng lời nói của Shiraishi: “Sao cơ? Shiraishi, cậu lo lắng quá rồi, Sumitobi lớn như thế…”
Nhưng Oshitari Kenya còn chưa nói hết đã bị Yukimura đánh gãy, Yukimura nắm chặt hai vai Takagi Akina, trên gương mặt anh là vẻ lo lắng mà Takagi Akina chưa từng nhìn thấy: “Các cậu lạc nhau ở đâu? Cửa hàng bách hóa đó ở đâu?!”
Thái độ của Yukimura làm Takagi Akina ngây ngẩn cả người, lắp bắp nói vị trí cụ thể của cửa hàng bách hóa cho Yukimura biết.
Hành động của Yukimura làm Oshitari Kenya càng khó hiểu, nhíu mày hỏi tiếp: “Sao các cậu đã vội kết luận Sumitobi gặp chuyện không may thế?”
Nhưng lần này Yukimura còn chưa kịp giải thích, Atobe đã trả lời Oshitari Kenya.
“Bởi vì cái cô gái kia bị mù đường, đúng không Yukimura? Hm?!”
Spoi:
Vẻ mặt Takagi Akina lơ đễnh, Sato Mika đứng ở trước mặt cô, sắc mặt rất khó coi, giọng điệu khẳng định nói: “Cậu cố ý!”
Takagi Akina mở to mắt nhìn, vẻ mặt vô tội: “Mika, tớ không hiểu cậu có ý gì…”
Dựa theo trực giác của mình, Sumitobi chọn một phương hướng rồi đi, trên đường còn không ngừng vẽ cái đầu chibi của Watanabe Koji lên vị trí không quá lộ liễu, Sumitobi vừa vẽ vừa không nhịn được thầm xin lỗi Watanabe Koji, con xin lỗi bố, tha thứ cho con ở nơi xa lạ còn nhờ vào đầu bố đễ đánh dấu đường…
Cho dù như vậy, Sumitobi vẫn lén lút chú ý người đi đường xung quanh sau đó lén lút vẽ, bởi vì cô biết hành vi của mình xem như là vẽ xấu, là vô đạo đức…
Nương theo biện pháp này, Sumitobi càng đi càng xa…
Bên kia, cánh cửa một cửa hàng đồ uống lạnh bị đẩy ra, chuông trên cửa “Đinh linh” vang một tiếng, cùng với tiếng “Hoan nghênh quý khách” của bồi bàn, Takagi Akina và Sato Mika đi vào trong cửa hàng, tìm đại một chỗ ngồi ngồi xuống, bồi bàn mỉm cười đi đến bên cạnh Takagi Akina, đưa menu cho cô, Takagi Akina nhận lấy menu, lật hai cái, chọn ly kem tươi dâu tây, sau đó quay đầu hỏi Sato Mika: “Cậu vẫn chọn nước chanh à?”
Sato Mika không quá để ý gật gật đầu, sau đó Takagi Akina trả lại menu cho bồi bàn, nhân tiện mỉm cười ngọt ngào, bồi bàn lấy lại menu, ký gì đó, rồi xoay người rời đi, sau khi những thứ họ chọn đều được bưng lên, Sato Mika mới nhìn Takagi Akina.
“Gửi tin nhắn bảo một mình tôi ra nói chuyện, cậu lại muốn làm trò gì?” Sato Mika nhíu nhíu mày, nhìn Takagi Akina.
Nhưng nghe xong Sato Mika nói vậy, Takagi Akina chỉ thản nhiên cười cười, cầm lấy thìa ăn một miếng kem tươi, thế này mới không nhanh không chậm nói: “Mika, cậu đang nói gì vậy, tớ chỉ là vì lâu quá không gặp cậu nên mới muốn một mình ôn chuyện với cậu mà thôi”
“Không lẽ ném một mình Watanabe Sumitobi ở đó là âm mưu của cậu sao?” có vẻ Sato Mika không tin cái gọi là ôn chuyện của Takagi Akina, trừng Takagi Akina tiếp tục nói.
Takagi Akina lại cười càng thêm vui vẻ, vẫn thản nhiên tự đắc, ăn kem tươi, nhìn ngoài cửa sổ: “Tớ có thể có âm mưu gì chứ? Nơi này cách biệt thự đâu quá xa, chẳng lẽ Sumitobi lại có thể bị lạc sao? Mà trong lòng cậu, tớ hư như vậy sao?”
Sato Mika nghĩ nghĩ có vẻ cũng đúng, không quan tâm chuyện Sumitobi nữa, đi thẳng vào trọng điểm: “Vậy cậu nói tìm tôi ôn chuyện là muốn nói gì…”
“Cũng không có gì, chỉ là muốn hỏi sao Mika lại trở thành quản lí của Hyoutei?”
“Chuyện này không liên quan đến cậu!”
Sato Mika nói tới đây, Takagi Akina lộ ra vẻ mặt bị thương tổn, dời mắt khỏi ngoài cửa sổ, nhìn Sato Mika, nói: “Mika nói vậy thật sự làm tớ đau lòng, bọn mình không phải là bạn thân nhất sao, ngay từ đầu bọn mình đã là bạn thân nhất…”
Nghe Takagi Akina nói vậy, bàn tay đang cầm cái ly của Sato Mika căng thẳng, cô cúi đầu, tóc mái chặn đôi mắt cho nên Takagi Akina không nhìn thấy vẻ mặt lúc này của cô, thì thào nói: “Tôi có coi cậu là bạn, nhưng còn cậu…”
Cho dù Sato Mika nói rất thanh, nhưng trong cửa hàng đồ uống lạnh khá yên tĩnh, Takagi Akina vẫn tinh tường nghe được, vì thế Takagi Akina ngẩn người, sau đó lại tươi cười sáng lạn: “Mika, cậu đang nói gì thế, sao tớ lại không coi cậu là bạn…”
Nhưng Takagi Akina còn chưa nói xong đã bị Sato Mika đánh gãy: “Đó là bởi vì cậu biết, tôi thích Yukimura!”
Sato Mika thẳng thắn, Takagi Akina rất kinh ngạc, không biết nên nói gì, chỉ có thể sững sờ nhìn Sato Mika, từng là bạn của nhau, nhưng giờ lại trở nên xa lạ…
“Takagi Akina, tôi không nghĩ tới cậu lại tính kế cả tôi, hãm hại tôi đẩy cậu xuống lầu, ngay cả chuyện vợt Tennis của Yukimura cũng đổ cho tôi…” Sato Mika nhìn Takagi Akina, trong mắt đầy lửa giận không chỗ phát tiết.
Takagi Akina giờ phút này có chút e ngại ánh mắt của Sato Mika, không nhịn được dựa vào lưng ghế dựa, cách Sato Mika ra một chút, hít sâu một hơi, nụ cười trên mặt biến mất: “Cậu nói tôi không coi cậu là bạn bè, vậy còn cậu? Vì sao ngày hôm sau chuyện bức ảnh lại quay đầu định giúp Watanabe Sumitobi? Chẳng lẽ không phải cậu sợ hãi bị Yukimura chán ghét, muốn tiếp cận Watanabe Sumitobi để tới gần Yukimura hơn sao?”
“Đó chỉ là suy nghĩ của một mình cậu, đừng tưởng rằng toàn thế giới đều nghĩ như thế!” Nghe Takagi Akina nói vậy, Sato Mika càng thêm tức giận, bởi vì từng là bạn thân cho nên Sato Mika mới tức giận đến thế, dùng ánh mắt ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’ nhìn Takagi Akina, tiếp tục nói: “Tôi chỉ là suy nghĩ cẩn thận một câu mà Watanabe Sumitobi từng nói, ‘bởi vì không làm chuyện chán ghét cho nên mới không bị chán ghét’!”
“Nói đến cùng, cũng đã đến lúc rồi, tôi không còn gì phải nói với cậu nữa!” Nói xong Takagi Akina lấy di động trong túi áo ra nhìn, khóe miệng gợi lên một độ cong đắc ý, tiếp tục nói với Sato Mika: “Định cáo trạng với nhóm Yukimura sao? Tôi cảm thấy cậu hẳn là không ngu ngốc đến mức đó!”
Nói xong Takagi Akina buông xuống cái ly trong tay, đứng lên rời đi, Sato Mika hít sâu một hơi, nhìn Takagi Akina buông cái ly, băng trong cái ly sớm hóa thành nước, chỉ là bị nước dâu tây nhuộm thành màu đỏ, thoạt nhìn mang theo một chút quỷ dị…
Làm chuyện xấu là sẽ gặp báo ứng, giờ phút này, Sumitobi cực kỳ cảm nhận được, bởi vì tại lúc cô làm ký hiệu trên tường không biết lần thứ mấy, vừa quay đầu lại đã bị va phải cột điện bên cạnh…
Sumitobi lập tức cảm thấy trời đất đảo lộn, mất thăng bằng ngã ra sau, ngã ngồi xuống đất.
Dùng sức lắc đầu, Sumitobi muốn đá cơn choáng váng kia đi, một hồi lâu mới bình thường lại, Sumitobi run rẩy đứng lên, đỡ tường nghỉ ngơi chốc lát rồi tiếp tục đi.
“Chị ơi!” Phía sau đột nhiên vang lên tiếng gọi thanh làm Sumitobi dừng lại, phản xạ có điều kiện xoay người, thấy một cô gái chậm rãi đi tới trước mặt mình, mở tay ra, trên tay là điện thoại của cô: “Điện thoại của chị bị rơi”
Thì ra là lúc ngã sấp xuống vừa rồi, di động rơi ra khỏi túi, Sumitobi nhận lại di động của mình, ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Thật ngượng quá, làm phiền em rồi!”
Cô gái trông rất đáng yêu, chỉ là quá gầy yếu, sắc mặt cũng có vẻ tái nhợt, cô gái nghịch ngợm cười với Sumitobi, đột nhiên mở miệng nói câu mà khiến Sumitobi rất buồn bực: “Không có gì, nhưng vẽ xấu là không tốt, em chú ý đến chị rất lâu rồi!”
Chú ý đến cô rất lâu? Không lẽ hành vi cô vẽ xấu dọc theo đường đi đều bị cô gái này nhìn thấy?
Sumitobi lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ, hổ thẹn nói: “Thật xin lỗi, thật ra chị…”
Nói đến đây, Sumitobi hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn sắc trời càng ngày càng tối, cho dù không có di động nhưng cũng biết thời gian không còn sớm, Sumitobi biết mình không còn thời gian tiếp tục chậm trễ nữa, cho nên kể lại đơn giản rằng mình không phải người ở đây, chỉ là cùng bạn tới nơi này luyện tập thể thao, sau đó lúc đi dạo phố bị lạc nhau, cả chuyện mình đang bị lạc đường, di động lại hết pin nói cho cô gái trước mặt, định nhờ đối phương giúp đỡ cô.
Đối phương nghe xong cái khổ của Sumitobi, lập tức nhiệt tình nói muốn dẫn đường cho Sumitobi, ngay tại lúc Sumitobi kích động, một câu của đối phương lại làm hi vọng của Sumitobi tan vỡ.
“Vậy biệt thự mà chị nói ở đâu?”
Lập tức, Sumitobi cảm thấy mình như bị Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, biệt thự Atobe ở đâu? Cô làm sao mà biết, ngay cả chuyện nơi này là nơi nào, cô cũng không biết…
Vì thế Sumitobi trầm trọng thở dài, nhận mệnh nói: “Chị không biết…”
Thấy Sumitobi ủ rũ, cô gái cười cười, đề nghị: “Hôm nay sắc trời không còn sớm, chị có muốn đến nhà em không, ngày mai chúng ta cùng đi tìm tiếp?”
“Sao cơ? Liệu có được không?” Sumitobi ngẩn người, lập tức cảm thấy vừa mừng vừa lo, vừa mới gặp mặt nhau, hai người họ ngay cả tên của đối phương cũng không biết, điều này làm Sumitobi hơi ngượng ngùng, nhưng nếu không đáp ứng thì cô sẽ phải ăn ngủ đầu đường.
Thấy Sumitobi có vẻ rất bối rối, cô gái lại tiến thêm một bước khuyên: “Buổi tối ở khu này hay có lưu manh đầu gấu lắm, con gái ở bên ngoài rất nguy hiểm, em cũng là được nghỉ đến nhà anh họ chơi, hiện giờ chỉ có em và anh họ ở nhà, chú và dì đều đã đi du lịch, em sẽ nói với anh em rằng chị là bạn em, cho nên chị đừng quá để ý!”
Nghe cô gái nói vậy, Sumitobi cân nhắc mãi, vẫn đành gật đầu đồng ý.
“Đúng rồi, tên em là Fujisaki Nanako, chị có thể gọi em là Nanako, còn chị?”
Thấy đối phương rất thân thiện, Sumitobi cuối cùng thả lỏng, cũng cười cười với cô, tự giới thiệu: “Chị là Watanabe Sumitobi, em cũng có thể gọi chị là Sumitobi, đúng rồi, chị sống ở Kanagawa…”
Fujisaki Nanako nghe Sumitobi nói vậy liền ngẩn người, lập tức cười càng thêm sáng lạn: “Gì chứ, em cũng ở Kanagawa đấy! Nếu ngày mai không tìm được biệt thự kia, thì ngày kia chị có thể cùng em về Kanagawa!”
Nghe Nanako nói vậy, Sumitobi càng thêm yên lòng, nhưng lại nghĩ tới gì đó, nhíu nhíu mày, nói: “Không được, bạn chị sẽ lo lắng, chị không thể một mình trở về…”
Đột nhiên lại nghĩ tới Yukimura, Sumitobi nghĩ có phải anh đang lo lắng cho mình hay không, Sumitobi đột nhiên cảm thấy mình thật vô dụng, lần nào cũng làm Yukimura lo lắng…
Thấy Sumitobi mặt mày ủ ê cộng thêm ảo não, Nanako nghĩ Sumitobi đang lo lắng chuyện không tìm thấy biệt thự, vì thế mở miệng an ủi nói: “Chị Sumitobi đừng lo, chúng ta sẽ tìm được!”
Sumitobi gật gật đầu với Nanako, sau khi Nanako lại nhắc nhở có lưu manh thường đi lại, hai người rốt cục tinh thần hơn, nhanh chóng bước đi, nhưng Sumitobi vẫn để lại ký hiệu ven đường để ngày hôm sau tìm đường về.
Bên kia, Yukimura vào bàn ăn cũng không nhìn thấy Sumitobi đâu, chỉ thấy Sato Mika và Takagi Akina vừa trở về, điều này làm dự cảm xấu trong lòng Yukimura càng tăng thêm. Yukimura bất chấp chuyện hai người còn đang giận dỗi, vội vàng đi đến trước mặt Takagi Akina đang ngồi bên cạnh Shiraishi, mở miệng hỏi: “Takagi-san, không phải các cậu và Sumitobi cùng ra ngoài sao? Sumitobi đâu?”
Takagi Akina đối mặt Yukimura chất vấn, mới đầu sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ mặt nghi hoặc: “Cái gì? Sumitobi còn chưa trở về sao? Bọn tớ bị lạc nhau ở cửa hàng bách hóa, tớ tưởng là Sumitobi đã trở về trước rồi…”
Takagi Akina trả lời làm Yukimura và Atobe cách đó không xa đồng thời sửng sốt, hai người như không thể tin được, trăm miệng một lời hỏi: “Cậu nói cái gì?!”
Shiraishi cũng bị kinh ngạc, anh mới đầu còn tưởng rằng Sumitobi đi toilet, nhưng thấy Yukimura và Atobe lo lắng, anh không nhịn được mở miệng hỏi: “Không lẽ đã xảy ra chuyện sao?”
Oshitari Kenya ngồi ở bên cạnh Shiraishi nhíu nhíu mày, không quá tin tưởng lời nói của Shiraishi: “Sao cơ? Shiraishi, cậu lo lắng quá rồi, Sumitobi lớn như thế…”
Nhưng Oshitari Kenya còn chưa nói hết đã bị Yukimura đánh gãy, Yukimura nắm chặt hai vai Takagi Akina, trên gương mặt anh là vẻ lo lắng mà Takagi Akina chưa từng nhìn thấy: “Các cậu lạc nhau ở đâu? Cửa hàng bách hóa đó ở đâu?!”
Thái độ của Yukimura làm Takagi Akina ngây ngẩn cả người, lắp bắp nói vị trí cụ thể của cửa hàng bách hóa cho Yukimura biết.
Hành động của Yukimura làm Oshitari Kenya càng khó hiểu, nhíu mày hỏi tiếp: “Sao các cậu đã vội kết luận Sumitobi gặp chuyện không may thế?”
Nhưng lần này Yukimura còn chưa kịp giải thích, Atobe đã trả lời Oshitari Kenya.
“Bởi vì cái cô gái kia bị mù đường, đúng không Yukimura? Hm?!”
Spoi:
Vẻ mặt Takagi Akina lơ đễnh, Sato Mika đứng ở trước mặt cô, sắc mặt rất khó coi, giọng điệu khẳng định nói: “Cậu cố ý!”
Takagi Akina mở to mắt nhìn, vẻ mặt vô tội: “Mika, tớ không hiểu cậu có ý gì…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.