Chương 67: Đồ Ngốc này
Lisa ❤
30/05/2023
Giọng nói nhẹ nhàng ấy, làm Tử Mặc ngỡ ngàng...Đầu dây bên kia lại tiếp:
“Chẳng phải đã nói sẽ luôn ở bên em sao? Nói mà không...giữ lời”.
Trịnh Tử Mặc nhận ra đó là giọng nói anh mong nhất. Anh vội đứng dậy, từng bước chân trở nên vội vã: “Đợi anh”.
Tử Mặc lái xe, tốc độ lao nhanh hết mức có thể, trong lòng anh nóng như lửa đốt. Điều anh mong muốn, điều mà anh thầm cầu nguyện, hi vọng cuối cùng cũng đã được đền đáp.
...
Trịnh Tử Mặc chạy ngay vào phòng hồi sức. Giang Cẩn Huyên tròn mắt nhìn anh. Đôi mắt long lanh ấy vẫn luôn hướng về cánh cửa kia, hướng về hình bóng của anh. Cô ứa nước mắt, không biết nói gì...
Trịnh Tử Mặc trông thấy cô như vậy, trong lòng bỗng nhói lên. Anh bật khóc, tay nắm chặt:
“Em nghĩ gì mà lại lao ra vậy chứ?”
Giang Cẩn Huyên nở nụ cười gượng gạo: “Cảm giác bị súng bắn là như vậy nhỉ?”
“Em đừng né tránh câu hỏi của anh” – Tử Mặc hạ giọng. Giang Cẩn Huyên không ngừng rơi nước mắt, cô đưa tay che mắt mình, ngăn không cho bản thân xúc động thêm:
“Anh nực cười thật. Anh cũng vậy mà. Ai nghe xong lại tưởng anh vô dụng, không làm được gì cho em...”
Tử Mặc lớn giọng: “Nhưng tại sao em lại làm vậy? Tính mạng là thứ có thể đem cho đi dễ dàng như vậy sao?"
Giang Cẩn Huyên khóc nức nở, tay nắm chặt lấy chăn: “Anh từng suýt chết vì em, anh cũng từng bảo vệ em, cũng yêu em rất nhiều. Em vừa mới tỉnh lại, mà bây giờ anh lại nói như vậy với em sao? Em đã nói em sẽ bảo vệ anh giống như anh đã làm mà...”.
Đúng vậy, anh và cô đã trở thành lẽ sống của nhau, từ những đứa trẻ ngây ngô, đem lòng nhung nhớ chỉ vì một lời hứa trẻ con. Lẽ sống này, đã thôi thúc cô muốn được sống, được yêu anh, giành giật sự sống với chính thực tại tàn khốc này...
Trịnh Tử Mặc không nói gì nữa, tiến tới, nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của cô.
“Anh xin lỗi, vì đã không bảo vệ được em”.
Giang Cẩn Huyên lắc đầu: “Đồ ngốc này...”. Cô vòng tay ôm lấy anh, khóc nấc. Tử Mặc không chịu được mà khóc nức nở, bờ vai của anh run rẩy. ngôn tình ngược
Mọi người đứng ở bên ngoài không kìm được xúc động. Claire cắn răng, ngăn không cho nước mắt rơi xuống. Adam đứng bên cạnh thấy thế thì vỗ vai xoa dịu cô.
Vài ngày sau, Brad cho phép Trịnh Tử Mặc ở bên chăm sóc Cẩn Huyên. Giang Cẩn Huyên cũng hồi phục dần, cô cảm thấy khoảng thời gian này thật bình yên, cứ như mọi đau khổ, tuyệt vọng mới chỉ xảy ra hôm qua vậy.
Y tá Sarah bước vào, mang theo thùng đựng quần áo dính máu lúc trước của Giang Cẩn Huyên:
“Bác sĩ Giang, đây là quần áo của chị”.
“Cảm ơn cô, Sarah” – Giang Cẩn Huyên cảm kích, nở nụ cười vui vẻ. Tử Mặc nhận lấy thùng đồ giúp cô, rồi nhìn vào trong. Chiếc đồng hồ quả lắc mà anh đeo cho cô lúc trước, đã bị hỏng đi nhiều...
Giang Cẩn Huyên nhìn chiếc đồng hồ đó, gương mặt đầy áy náy: “Em xin lỗi, em làm hỏng nó rồi”.
Trịnh Tử Mặc xoa đầu cô, rồi vuốt nhẹ lên mặt đồng hồ: “14 năm trước, em nói nó là bùa hộ mệnh, đúng thật nhỉ?”
Giang Cẩn Huyên gật đầu. Mọi chuyện cuối cùng cũng trở về quỹ đạo của nó rồi nhỉ?
1 tháng sau...
Masaki Ako và James Stone cuối cùng cũng bị giải về Interpol, tại đây họ sẽ phải trả giá cho từng tội ác của mình. Interpol đã gán danh cho họ là tội phạm quốc tế, và sẽ sớm đưa ra hình phạt thích đáng cho họ...
Phó gia lúc này cũng đã đứng ở bờ vực phá sản. CIA và FBI cũng đã tìm ra được chứng cứ tham nhũng của Phó chủ tịch, thông qua những email thỏa thuận giữa lão và David Hayato...
Giang Cẩn Huyên thời gian này cũng đã hoàn toàn bình phục. Cô trở về cuộc sống bận rộn của một bác sĩ, của một giảng viên đại học...Bạn thân của cô, Kiều Nhan Ngọc cũng đang có một cuộc sống mới ở Pháp. Cô đã dần vượt qua nỗi đau mất bố, tự mình gây dựng lại sự nghiệp, cũng như cân bằng với việc chăm sóc thai nhi. Aaron cũng đã sắp xếp, để phụ giúp cô thủ tục quay trở lại Mỹ, vì dù sao Nhan Ngọc cũng muốn phát triển cơ nghiệp tại đây....
Khoảng thời gian này, cũng là khoảng thời gian mà đội Alpha được nghỉ phép 2 tháng...Họ đã cùng nhau trải qua quá nhiều biến cố, khó khăn. Đây cũng là lúc mà họ nên được nghỉ ngơi một thời gian, để có cơ hội thực hiện nhiều dự định cho bản thân...
Riêng Tử Mặc, anh dành thời gian nhiều cho Giang Cẩn Huyên, đưa đón cô tan làm, đưa cô đi chơi, làm những việc mà lúc trước cả hai chưa có thời gian làm cùng nhau. Giang Cẩn Huyên cũng đã chuyển tới căn hộ của Tử Mặc để sống cùng anh.
“Chẳng phải đã nói sẽ luôn ở bên em sao? Nói mà không...giữ lời”.
Trịnh Tử Mặc nhận ra đó là giọng nói anh mong nhất. Anh vội đứng dậy, từng bước chân trở nên vội vã: “Đợi anh”.
Tử Mặc lái xe, tốc độ lao nhanh hết mức có thể, trong lòng anh nóng như lửa đốt. Điều anh mong muốn, điều mà anh thầm cầu nguyện, hi vọng cuối cùng cũng đã được đền đáp.
...
Trịnh Tử Mặc chạy ngay vào phòng hồi sức. Giang Cẩn Huyên tròn mắt nhìn anh. Đôi mắt long lanh ấy vẫn luôn hướng về cánh cửa kia, hướng về hình bóng của anh. Cô ứa nước mắt, không biết nói gì...
Trịnh Tử Mặc trông thấy cô như vậy, trong lòng bỗng nhói lên. Anh bật khóc, tay nắm chặt:
“Em nghĩ gì mà lại lao ra vậy chứ?”
Giang Cẩn Huyên nở nụ cười gượng gạo: “Cảm giác bị súng bắn là như vậy nhỉ?”
“Em đừng né tránh câu hỏi của anh” – Tử Mặc hạ giọng. Giang Cẩn Huyên không ngừng rơi nước mắt, cô đưa tay che mắt mình, ngăn không cho bản thân xúc động thêm:
“Anh nực cười thật. Anh cũng vậy mà. Ai nghe xong lại tưởng anh vô dụng, không làm được gì cho em...”
Tử Mặc lớn giọng: “Nhưng tại sao em lại làm vậy? Tính mạng là thứ có thể đem cho đi dễ dàng như vậy sao?"
Giang Cẩn Huyên khóc nức nở, tay nắm chặt lấy chăn: “Anh từng suýt chết vì em, anh cũng từng bảo vệ em, cũng yêu em rất nhiều. Em vừa mới tỉnh lại, mà bây giờ anh lại nói như vậy với em sao? Em đã nói em sẽ bảo vệ anh giống như anh đã làm mà...”.
Đúng vậy, anh và cô đã trở thành lẽ sống của nhau, từ những đứa trẻ ngây ngô, đem lòng nhung nhớ chỉ vì một lời hứa trẻ con. Lẽ sống này, đã thôi thúc cô muốn được sống, được yêu anh, giành giật sự sống với chính thực tại tàn khốc này...
Trịnh Tử Mặc không nói gì nữa, tiến tới, nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của cô.
“Anh xin lỗi, vì đã không bảo vệ được em”.
Giang Cẩn Huyên lắc đầu: “Đồ ngốc này...”. Cô vòng tay ôm lấy anh, khóc nấc. Tử Mặc không chịu được mà khóc nức nở, bờ vai của anh run rẩy. ngôn tình ngược
Mọi người đứng ở bên ngoài không kìm được xúc động. Claire cắn răng, ngăn không cho nước mắt rơi xuống. Adam đứng bên cạnh thấy thế thì vỗ vai xoa dịu cô.
Vài ngày sau, Brad cho phép Trịnh Tử Mặc ở bên chăm sóc Cẩn Huyên. Giang Cẩn Huyên cũng hồi phục dần, cô cảm thấy khoảng thời gian này thật bình yên, cứ như mọi đau khổ, tuyệt vọng mới chỉ xảy ra hôm qua vậy.
Y tá Sarah bước vào, mang theo thùng đựng quần áo dính máu lúc trước của Giang Cẩn Huyên:
“Bác sĩ Giang, đây là quần áo của chị”.
“Cảm ơn cô, Sarah” – Giang Cẩn Huyên cảm kích, nở nụ cười vui vẻ. Tử Mặc nhận lấy thùng đồ giúp cô, rồi nhìn vào trong. Chiếc đồng hồ quả lắc mà anh đeo cho cô lúc trước, đã bị hỏng đi nhiều...
Giang Cẩn Huyên nhìn chiếc đồng hồ đó, gương mặt đầy áy náy: “Em xin lỗi, em làm hỏng nó rồi”.
Trịnh Tử Mặc xoa đầu cô, rồi vuốt nhẹ lên mặt đồng hồ: “14 năm trước, em nói nó là bùa hộ mệnh, đúng thật nhỉ?”
Giang Cẩn Huyên gật đầu. Mọi chuyện cuối cùng cũng trở về quỹ đạo của nó rồi nhỉ?
1 tháng sau...
Masaki Ako và James Stone cuối cùng cũng bị giải về Interpol, tại đây họ sẽ phải trả giá cho từng tội ác của mình. Interpol đã gán danh cho họ là tội phạm quốc tế, và sẽ sớm đưa ra hình phạt thích đáng cho họ...
Phó gia lúc này cũng đã đứng ở bờ vực phá sản. CIA và FBI cũng đã tìm ra được chứng cứ tham nhũng của Phó chủ tịch, thông qua những email thỏa thuận giữa lão và David Hayato...
Giang Cẩn Huyên thời gian này cũng đã hoàn toàn bình phục. Cô trở về cuộc sống bận rộn của một bác sĩ, của một giảng viên đại học...Bạn thân của cô, Kiều Nhan Ngọc cũng đang có một cuộc sống mới ở Pháp. Cô đã dần vượt qua nỗi đau mất bố, tự mình gây dựng lại sự nghiệp, cũng như cân bằng với việc chăm sóc thai nhi. Aaron cũng đã sắp xếp, để phụ giúp cô thủ tục quay trở lại Mỹ, vì dù sao Nhan Ngọc cũng muốn phát triển cơ nghiệp tại đây....
Khoảng thời gian này, cũng là khoảng thời gian mà đội Alpha được nghỉ phép 2 tháng...Họ đã cùng nhau trải qua quá nhiều biến cố, khó khăn. Đây cũng là lúc mà họ nên được nghỉ ngơi một thời gian, để có cơ hội thực hiện nhiều dự định cho bản thân...
Riêng Tử Mặc, anh dành thời gian nhiều cho Giang Cẩn Huyên, đưa đón cô tan làm, đưa cô đi chơi, làm những việc mà lúc trước cả hai chưa có thời gian làm cùng nhau. Giang Cẩn Huyên cũng đã chuyển tới căn hộ của Tử Mặc để sống cùng anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.