Mặc Mạch

Chương 60: Mặt trời trắng (05)

Mộc Canh Mộc Canh / Tĩnh Thủy Biên

17/09/2020

Lục Nhung biết Lâm Mộ rất trắng, việc này có thể xác định rất rõ ràng thông qua tay chân và phần cổ lộ ra bên ngoài của thiếu niên.

Vạt áo thun của Lâm Mộ bị kéo lên tới tuốt trên vai, để lộ vòng eo trắng muốt như ngọc, Lục Nhung ôm lấy nửa người cậu, nhìn lom lom như đang suy xét nên “hạ mồm” ở chỗ nào.

Người bị ôm không dám ngọ nguậy, cơ mà chờ cả buổi lại bắt đầu không muốn “bị làm thịt”, liền vùng chân lên tiếng kháng nghị: “Thả tớ xuống trước đi…” Đột nhiên cảm giác sau thắt lưng ấm nóng lên, mấy lời sắp nói đều bị kẹt lại trong cổ họng, môi của Lục Nhung khẽ áp lên sau lưng.

“Trên lưng cậu không có thịt gì hết.” Lục Nhung miệng ậm ừ nói một câu.

Lâm Mộ cúi đầu, lắp bắp biện bạch: “Trên lưng cậu cũng đâu có thịt đâu.”

Lục Nhung giống như cười nhẹ một tiếng.

Nam sinh hôn rất chậm, lại có vẻ như hết sức cẩn trọng tỉ mỉ, Lâm Mộ như cảm giác được ánh mắt nóng cháy của đối phương đang rà qua lại ở phần eo của mình, câu nói: “Cắn chỗ nào đây” tựa như một con dao cứ trù trừ không chịu hạ xuống, làm người ta vừa thấy ngại ngùng lại chờ mong, rồi lại có chút sợ hãi.

Môi của Lục Nhung dọc theo xương sống lưng của cậu dần dần hôn lên, cuối cùng lúc sắp đến gần xương bả vai thì dừng lại, hơi hé miệng, cắn lấy một lớp thịt mỏng manh, răng siết lại cũng không có dùng sức lắm, nhưng Lâm Mộ cả người đều rúm lại.

“Lúc trước tớ nghĩ trái táo cổ của cậu với xương quai xanh đều rất đẹp, rất thích.” Lục Nhung kéo vạt áo thun của thiếu niên từ trên vai xuống, nhìn Lâm Mộ, nói: “Bây giờ mới phát hiện ra là eo với lưng cũng rất đẹp.”

***

Đám người Lâm Triều đúng là đều tụ tập trong phòng khách bên dưới chơi trò “mạo hiểm hay nói thật”, Tào Trạm tính đi ra ngoài tìm Lâm Mộ với Lục Nhung, nhưng bị An Cẩm Thành ngăn lại.

“Trời tối như bưng, ra ngoài tìm cái gì?” An Cẩm Thành giống như mẹ già trông lũ con thơ, bản thân An thiếu gia rất chíu khọ cơ mà lại không thể mặc kệ: “Mê Mang cậu trông chừng Tiểu Lộ Điểu đi.”

Trước kia, Hứa Nhất Lộ vẫn có chút sợ hãi “bích hoa Khôn Kiền”, cơ mà dạo gần đây cùng nhau lăn lộn chung một nhóm chat, quan hệ cũng dần dần ấm lên. Hôm nay bọn họ từ đập nước trở về còn nghe bảo Lâm Triều cùng An Cẩm Thành chơi cờ suốt cả buổi chiều, mới đầu Hứa Nhất Lộ không nghĩ nhiều lắm, nhưng về sau lại cảm thấy không đúng chỗ nào.

Là cái cảm giác như thuyền nhà mình sắp sửa bị thủng đáy chìm tới nơi rồi, không ổn không ổn…

Tưởng Thiên Hà chơi trò mạo hiểm vận may quả thật là té xuống đáy cốc, trên mặt bị vẽ hẳn bốn con rùa, Mạc Hiểu Hiểu với Lý Tử dòm người này cười đến bò lăn bò càng, chờ đến khi Lục Nhung cùng Lâm Mộ từ phòng đi ra ngoài xuống dưới thì chẳng ai phát hiện ra cả, người đầu tiên thấy lại là Trần Mỹ Hoa.

“Mộ Mộ!” Bà nội ném bài trên tay xuống đất, chạy qua ôm cậu: “Mộ Mộ đi đâu vậy?”

Tào Trạm cũng giật mình “Hai người vẫn luôn ở trong phòng hả?”

Lâm Mộ chỉ phải nói: “Trước đó đang ngủ, nên không có nghe thấy.”

Tào Trạm không được thông minh lắm, cho nên ai nói gì cũng tin, cơ mà Hứa Nhất Lộ thì thông minh hơn, nghe vậy lập tức nghi ngờ: “Hai người ăn cơm xong liền đi ngủ!?”

Lục Nhung giải thích: “Có tắm rửa nữa.”

Hứa Nhất Lộ “…” Giải thích kiểu gì mà càng lúc càng thấy kỳ cục vậy nè?!



***

Du ngoạn núi Mạc Càn cỡ ba bốn ngày là xem như đủ rồi, lúc cả đám trở về có chút xíu cảm giác lưu luyến không nỡ, Trần Mỹ Hoa ôm con thỏ của mình ngồi ở đằng trước, cả người đều vui vẻ, con thỏ còn sống, hơn nữa béo lên hẳn.

Lâm Mộ đang gọi điện thoại với Giang Uyển, mẫu thân đại nhân bên kia toàn là hỏi chuyện về Lâm Triều, Lâm Mộ vâng vâng dạ dạ suốt cả buổi, cuối cùng bất đắc dĩ hết sức: “Cả đống người đi theo mà, mẹ lo cái gì không biết.”

Giang Uyển: “Hai đứa đi chỗ nào mẹ đều lo hết biết không, ảnh chụp đâu, gửi qua đây.”

Lâm Mộ: “Đang chỉnh na, từ từ rồi gửi cho.”

Giang Uyển: “Con mình bộ dạng thế nào không lẽ mẹ không biết, chỉnh cái gì mà chỉnh!”

Lâm Mộ “…”

Bên kia Lý Tử đặc biệt tạo một cái album trên weibo, cũng không cài đặt riêng tư, tải toàn bộ các tấm ảnh đã được chỉnh sửa đàng hoàng lên trên đó, đám nam sinh bên đây hầu như không dùng weibo, liền chuyền tay nhau di động của cô gái lần lượt xem.

Lâm Mộ lưu mấy tấm ảnh chụp được share trên Wechat vào di động của mình, nghĩ một lát, lại đi ra cài đặt một tấm ảnh bóng lưng của Lục Nhung làm ảnh màn hình.

Xe chạy trở về tốc độ không nhanh lắm, lúc chạy trên đoạn đường gập ghềnh, đầu Lục Nhung vô ý tựa vào vai Lâm Mộ, nam sinh cũng không tỉnh lại, hai mắt nhắm chặt, hơi thở đều đều, Lâm Mộ khẽ nghiêng đầu nhìn đối phương, chợt phát hiện trong tay đối phương đang cầm một cái bình thủy tinh.

Bên trong có một con bọ rùa…

Lâm Mộ nhìn một lát, không nhịn được khẽ mỉm cười.

***

Nghỉ hè vẫn còn hơn nửa tháng nữa mới chấm dứt, cơ mà đám chuẩn bị lên 12 ai nấy đều phải lo gấp rút chỉnh đốn tâm tư của mình, tuy Khôn Kiền không có vụ mở mấy lớp học thêm, lò luyện gì đó, nhưng ở bên ngoài cũng không thiếu mấy trung tâm dạy kèm. Cũng không biết Giang Uyển nghĩ cái gì, bỗng nhiên nảy lòng quan tâm đột xuất, cũng đăng ký cho Lâm Mộ học ở một trung tâm dạy kèm, làm cho cậu mỗi tuần đều phải đi học.

“Tớ chỉ muốn cúp học cho rồi.” Giờ học thêm chấm dứt thì cũng đã năm giờ, Lục Nhung dẫn theo Trần Mỹ Hoa ngồi trong phòng ngồi chờ bên dưới, Lâm Mộ cả người nằm úp lên bàn, than thở một câu như vậy xong mới ngẩng đầu hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”

Lục Nhung: “Mỹ Mỹ muốn đi chơi, tớ đi cùng.”

“Ò.” Lâm Mộ ỉu xìu, trung tâm dạy kèm mà cậu theo học nằm ở một tòa cao ốc trong thành phố, cả ba tầng đều là tấp nập người đến học thêm, bọn họ chỉ nói chuyện với nhau mấy câu thôi mà xung quanh lục tục đã có học sinh ra ra vào vào, nhìn thấy Lâm Mộ liền lên tiếng chào hỏi, sau đó dùng ánh mắt hơi ngạc nhiên đánh giá Lục Nhung và Trần Mỹ Hoa.

Lục Nhung yên lặng một lát, giống như có chút không yên, nhẹ giọng nói: “Tớ đi trước ha?”

Lâm Mộ cau mày: “Tớ cũng sắp ra rồi, mình về cùng đi?”

Lục Nhung gật đầu, không đáp.

Một học sinh đi vào phòng nghỉ mua cà phê tới gần Lâm Mộ hỏi: “Bạn học của cậu à?”

Lâm Mộ khẽ cười: “Bạn tớ.”



“Không học thêm sao?”

Lâm Mộ nói: “Mới 11 à.”

Đối phương cũng không có ác ý gì, nhưng nhìn Trần Mỹ Hoa với ánh mắt có chút tò mò ngạc nhiên, Lâm Mộ chặn ngang lại, nói với Lục Nhung: “Đi thôi.”

Lúc ba người cùng nhau rời khỏi tòa cao ốc kia, thấy bên ngoài thời tiết có vẻ râm râm như muốn mưa, Lục Nhung nghĩ một lát, rồi nói: “Hay là sau này tớ không tới nữa?”

Lâm Mộ nhíu mày: “Đừng nghĩ nhiều quá, tớ có ngại đâu.”

Lâm Mộ khẽ mím môi, vẻ mặt giống như bất đắc dĩ, cuối cùng cười nói: “Tớ biết rồi.”

Con thỏ của Trần Mỹ Hoa béo hơi bị quá đáng, nhìn từ xa thậm chí không khác gì con cún nhỏ, Lâm Mộ cứ luôn lo lắng nó ăn nhiều quá sẽ bị béo phì mất, nên cứ lén lút khuyên Mỹ Mỹ đừng cho nó ăn nhiều quá.

“Nó sẽ béo chết đó.” Giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, Lâm Mộ mua cho bà một miếng bánh kem bán trong phòng nghỉ, nói “Tới chừng đó sẽ không thể cùng Mỹ Mỹ bay lên trăng được đâu.”

Trần Mỹ Hoa mở to hai mắt, giống như rất lo lắng: “Thật sao?”

Lâm Mộ nghiêm túc gật đầu “Thật.”

Trần Mỹ Hoa hình như tin thật, quay sang nhỏ giọng nói với Lục Nhung bảo muốn để thỏ giảm béo.

Lục Nhung buồn cười, vừa tính nói chuyện, bỗng thoáng nhìn thấy có một đám học sinh đang mở cửa đi vào.

Đám bọn họ rõ ràng đều biết Lâm Mộ, từ xa liền lên tiếng chào hỏi: “Bạn của cậu lại tới chơi hả?”

“Đúng rồi.” Thái độ của Lâm Mộ rất tự nhiên, “Cậu ấy tới tìm tớ.”

Tất cả học sinh gật đầu, tìm một chỗ xa xa ngồi xuống.

Trần Mỹ Hoa ăn được một nửa cái bánh kem, ngoài miệng dính lấm tấm bơ kem, Lâm Mộ rút tờ khăn giấy giúp bà lau miệng, Mỹ Mỹ liền “hi hi” cười rộ lên, sau đó vươn tay trét bơ lên mặt Lâm Mộ.

“Mỹ Mỹ.” Lục Nhung cau mày, khẽ giọng quát, “Đừng lộn xộn.”

Trần Mỹ Hoa ngẩn ra, bà thoáng nhìn qua Lâm Mộ, lại nhìn Lục Nhung, vẻ mặt đáng thương mếu miệng, giống như muốn khóc.

Giọng của Lục Nhung tựa hồ cao hơn một chút: “Không được khóc.”

_________________

=A=’ emm hơi ngại qué, khoảng 3-5 ngày tới tớ bận một tí việc cá nhân, bộ Họa phố kia là tớ set lịch sẵn rồi nên vẫn up bình thường, còn bộ này là mỗi ngày tớ mới gõ 1 chương nên hông có hàng dồn update, thành ra tầm tới khoảng 20/8 tớ mới update bộ này lại bình thường được nha. Cũng còn tầm 20ch nữa là kết thúc rồi nên tớ xem cuối tháng rảnh tớ rush cho xong luôn…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mặc Mạch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook