Mặc Mạch

Chương 33: Thế giới lớn vô cùng (05)

Mộc Canh Mộc Canh / Tĩnh Thủy Biên

17/09/2020

Lục Nhung vừa đến, tổ học bù + chép bài lập tức tự phát thành lập, Tưởng Thiên Hà đưa tay cầm game cho Lâm Triều, Hứa Nhất Lộ không cần học bù, cầm sách chữ nổi đến ghế sofa ngồi đọc, Trần Mỹ Hoa cũng đi theo qua bên kia, ngồi xuống ngoan ngoãn ăn dâu tây.

Những người còn lại đều vây quanh bàn ở phòng khách, nom điệu bộ cũng ra gì phết.

Lục Nhung là “đàn em lớp dưới” duy nhất trong đám, tính cách cậu có hơi lạnh, ngoại trừ Lâm Mộ ra không thân lắm với những người khác, quan hệ chỉ giới hạn ở mức có từng nói với nhau mấy câu.

Lâm Mộ cầm bài tập của mình đem ra, Tôn Hải cùng Tưởng Thiên Hà solo một phen, cuối cùng quyết định bắt tay làm hòa cùng nhau chép bài, Tào Trạm với Lục Nhung ngồi sửa bài thi, ba người ngồi cách nhau rất gần, Tào Trạm thậm chí úp cả người lên bàn, đầu thiếu điều nhét vào dưới cằm Lâm Mộ.

Lục Nhung nhìn mấy lần, chịu không được, liền nói “Cậu nhích xuống đi.”

Tào Trạm “Ồ” một tiếng, không ủi Lâm Mộ nữa.

Lâm Mộ rút mấy tờ giấy nháp ra, lần lượt giảng đề cho hai người, bên Tào Trạm phải nói rất chậm, hơn nữa nhiều lúc phải lặp đi lặp lại nhiều lần, vậy mà cậu nhỏ vẫn vẻ mặt mù mờ cái hiểu cái không, đạo hàm đại số chỉ có thể học bằng cách thuộc lòng, đợi đến khi Lục Nhung sửa hết toàn bộ bài thi của mình rồi, bên này Tào Trạm chỉ mới xong được không tới một nữa.

“Chia bánh ăn ha?” Lâm Mộ thấy lực chú ý của Tào Trạm bắt đầu giảm xuống, vẻ mặt muốn đi chơi, liền đứng dậy nói “Mọi người ăn chung luôn nha?”

Mấy ngày lễ tết muốn mua bánh ở Hoàng Thiên Nguyên đều phải đến xếp hàng từ sáng sớm, trước giao thừa càng khó mua hơn, còn bánh mật mừng tết thì thôi khỏi nói. Lục Nhung quả thật sáng sớm phải chen chúc xếp hàng giữa một đống toàn là các cụ bà thật lâu mới mua được.

Lâm Mộ vào phòng bếp chia bánh, phát hiện bánh Định Thắng chỉ có một cái, thấy không nỡ bỏ luôn vào đĩa cho mọi người, trong lòng quyết định cầm lấy ngậm trong miệng để tự mình ăn, vừa ngoái đầu đã thấy Lục Nhung đứng ở cửa phòng bếp nhìn mình.

“…” Lâm Mộ miệng cắn bánh Định Thắng, vẻ mặt hơi xấu hổ vì bị bắt quả tang.

Mãi đến khi Lục Nhung bước tới nhận cái đĩa bánh trên tay cậu.

Lâm Mộ vẻ mặt lúng túng lấy cái bánh ra khỏi miệng, phân bua giải thích “Bánh này có một cái…”

Lục Nhung hơi nghiêng đầu nhìn cậu “Cậu thích à?”

Lâm Mộ gật đầu, một trong những món bánh trứ danh nhất của Hoàng Thiên Nguyên chính là bánh Định Thắng, năm nào ăn tết nhà bọn họ cũng có mua, nhưng làm em trai Lâm Mộ chưa bao giờ giành thắng chị mình Lâm Triều.

Lục Nhung không nói, bưng đĩa bánh liền đi ra ngoài, bên ngoài mọi người chia nhau ăn bánh, Lâm Mộ vẫn né trong phòng bếp, ăn hết cái bánh Định Thắng rồi mới dám đi ra ngoài.

Tưởng Thiên Hà với Tôn Hải không thèm chép bài tập nữa, lại bắt đầu đánh nhau vì giành bánh, Tưởng Thiên Hà dòm vậy chứ đánh chả lại ai, đúng là phí dáng người to cao cùng gương mặt có vẻ côn đồ, ngoại trừ cảm xúc giận dữ rất chuẩn ra thì vừa ra tay liền không được, những người khác vẻ mặt cười hi hi ha ha nhìn hai người bọn họ vật lộn với nhau, Lâm Mộ cũng cười, nào ngờ mới vừa cười được nửa đường thì Lục Nhung bên cạnh bỗng vươn tay, nhẹ nhàng cọ khóe môi của cậu một cái.

Lâm Mộ “?”

Lục Nhung cọ xong bên này lại cọ sang bên kia, mi mắt khẽ rũ xuống, ánh mắt cẩn trọng “Dính vụn bánh.”



Lâm Mộ ngoan ngoãn đứng im, hơi ngước cằm hỏi “Còn không?”

Lục Nhung bảo không có, nhưng cũng không rút tay về, hai tay cứ thế ấp mặt Lâm Mộ, đầu hơi hơi cúi xuống, không rõ đang nhìn cái gì.

Mãi cho đến khi gậy mù của Hứa Nhất Lộ chọt vào giữa hai người, Lâm Mộ hơi liếc mắt qua, đầu vẫn duy trì tư thế hơi ngưỡng lên.

Hứa Nhất Lộ phát hiện trước mặt có người sửng sốt một lát, cậu nhỏ nheo mắt nhìn một lát, có chút không chắc lắm nói “Lâm Mộ? Hai người làm gì đây?”

Lục Nhung buông tay, Lâm Mộ giải thích “Mặt tớ dính cái gì đó, Tiểu Lộc lau sạch giúp tớ.”

“Ồ.” Hứa Nhất Lộ gật đầu, trong lòng cảm giác có gì đó là lạ, tại sao Lục Nhung vẫn luôn đi chung với Lâm Mộ ta, Lâm Triều đâu rồi? Hai người họ không nuôi dưỡng tình cảm sao?

Cơ mà nghĩ vậy thôi, chứ cậu nhỏ cũng ngại không dám hỏi thẳng, chờ Lục Nhung đi chỗ khác, mới nhỏ giọng tám chuyện với Lâm Mộ.

“Có phải tụi tớ tới đây nhiều người quá không?” Hứa Nhất Lộ rất biết tự giác nói “Nhìn Lục Nhung giống như không vui cho lắm á.”

Bản thân Lâm Mộ không tinh tế tới nỗi nghĩ ra được mấy việc này, cơ mà nghĩ kỹ lại cũng không dám chắc lắm “Có hả?”

Hứa Nhất Lộ trợn to mắt, lý lẽ hùng hồn nói “Tớ cảm thấy có đó.”

Phương hướng suy nghĩ của hai người họ không giống nhau, rồi lại chả hiểu sao có thể xâu vào một mối, Lâm Mộ bị Hứa Nhất Lộ nhắc nhở cũng cảm thấy đúng là hơi nhiều người, lại bắt đầu suy xét làm sao có thể hẹn mỗi mình Lục Nhung thôi, cùng lắm thêm Mỹ Mỹ, tuyệt đối không thể có người khác.

Một đám người ăn chơi nô đùa đến tận chạng vạng mới ra về, Lâm Mộ đi ra đi vào tiễn khách, cuối cùng đưa Lục Nhung đến cổng lớn mới chợt cảm thấy có chút luyến tiếc.

“Hai người mừng năm mới thế nào?” Lâm Mộ hỏi.

Lục Nhung suy nghĩ một lát “Ở nhà ăn cơm với Mỹ Mỹ, bên tớ không có họ hàng mấy, cũng không cần đi đâu.”

Bên nhà Lâm Mộ họ hàng không phải ít, cơ mà cơm tất niên cơ bản chỉ có mấy người nhà bọn họ ăn, Lâm Mộ tính hỏi đối phương đầu năm có rảnh không, rồi lại cảm giác mình cứ cái kiểu hở ra là muốn dính lấy đối phương có hơi “gái” quá thì phải.

Đến cuối cùng cũng không nói được mấy câu, Mỹ Mỹ đã ồn ào đòi về nhà, Lâm Mộ trở vào nhà mặt mày ủ dột, bị Lâm Triều nhìn thấy liền ra dấu hỏi 【 Vẻ mặt kiểu gì đây? Ngưu Lang Chức Nữ hay gì? 】

Lâm Mộ mặc kệ chị mình, nghĩ thầm giữa hai chúng ta cách một bầy “Vương Mẫu” na, hôm nay cả phòng đều là “Vương Mẫu”, nhìn mà tức đến run người.

***

Hôm trừ tịch Giang Uyển không đi làm, bà ở nhà chuẩn bị quà mừng cùng bao lì xì đỏ thẫm cho hai đứa nhỏ nhà mình, Lâm Yến Lai sáng sớm cùng bà xã đi mua hoa năm mới, nào là hải đường, kim kết, lan hồ điệp, cây phát tài… nhỏ nhỏ lớn lớn chiếm hơn nửa phòng khách.



Lâm Mộ sau khi rời giường có vẻ ủ rũ thiếu sinh khí, nhóm chat [ Hội lao động chuộc tội ] đã bị sửa lại thành [ Thế giới lớn vô cùng ], An Cẩm Thành đang phát lì xì trong nhóm, cả một đám ngày thường còn ra dáng người ngợm lúc này đều tháo bỏ mặt mùi quỳ xuống gọi papa.

Lâm Triều cũng giành một cái, lại còn là bao lì xì may mắn nhất nữa, Lâm Mộ sát lại gần dòm một cái, giọng nói chua lòm 【 Chị với thằng đó cũng có duyên quá chứ. 】

【 Này lan quyên gì tới duyên phận? 】Lâm Triều vẻ mặt dở khóc dở cười, cô vươn tay xoa xoa tóc em trai mình 【 Năm mới mi chù ụ cái gì đấy? 】

Lâm Mộ cũng không chù ụ cái gì, chỉ là cứ nhớ mãi chuyện Lục Nhung cùng Trần Mỹ Hoa đón giao thừa như thế nào, nhớ mãi nhớ mãi cho đến cơm tất niên ăn cũng không ngon.

Chộn rộn không yên coi chương trình xuân một lát, Lâm Mộ cả người đều nhấp nhổm, cậu lựa một chậu lan hồ điệp, lại lấy theo mấy cây pháo que, đeo khăn choàng vào cổ cùng bao tay, chuẩn bị đi ra ngoài.

Giang Uyển ngồi cùng con gái trên ghế sofa, cuối cùng cũng chịu ngó sang con trai một cái “Đêm hôm đi đâu?”

Lâm Mộ thuận miệng đáp “Qua nhà bạn.”

Giang Uyển căn dặn một câu “Đi cẩn thận” rồi mặc kệ luôn.

Lâm Mộ vác xe đạp từ trong nhà xe, bỗng phát giác ngoài trời không biết từ khi nào thì tuyết rơi.

Trời đen đất tối, càng làm bông tuyết trở nên trắng noãn vô ngần, trên đường vắng tanh không có bóng người, chỉ có mấy cái đèn đường lẫn nhau cách một khoảng ngắn cô sáng lên trong cô đơn.

Lâm Mộ đạp xe, chậu lan hồ điệp đặt ở giỏ xe phía trước, đóa hoa màu đỏ lắc lư lắc lư, tuyết trắng nhẹ nhàng đọng trên cánh.

Lâm Mộ vươn tay che lại cho hoa, sợ nụ nhụy hoa đỏ không chịu được rét, còn chưa thấy người đã héo rũ úa tàn.

Bởi vì tuyết rơi gió thổi, nên Lâm Mộ đạp xe không nhanh lắm, đợi cho đến nơi rồi cậu mới bỗng cảm thấy mình không chào không hỏi gì người ta cứ thế mà tới thật sự rất lỗ mãng, thế là tay bê chậu hoa đứng ở trước cửa nhà Lục Nhung do dự thật lâu, cuối cùng gom hết dũng khí đưa tay gõ cửa.

Người ở trong nhà cách một lúc mới đi ra.

Sau này, dù cho bao nhiêu năm trôi qua, Lục Nhung vẫn luôn nhớ như in cái đêm hôm ấy, nhớ cảm giác vừa mở cửa ra thì cả trái tim đều bị rung động.

Lâm Mộ đứng ở giữa đêm tuyết, đứng ở trước cửa sân nhà cậu, trong lồng ngực ôm một chậu lan hồ điệp đỏ tràn ngập mừng vui.

Cánh hoa màu đỏ, thấm ướt bông tuyết trắng, trong suốt óng ánh, đẹp đẽ lại đáng yêu.

Lâm Mộ bưng chậu hoa đưa tới trước mặt nam sinh, tựa như đang dâng lên trái tim nóng ấm của chính mình.

“Chúc mừng phát tài.” Thiếu niên cười nói “Năm mới vui vẻ!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mặc Mạch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook