Chương 137: Các anh không thể làm như vậy!
Chỉ Thị Y Duy
21/02/2019
Edit & Beta: Ami Cuteo >>
"Ưm... Không hề uống gì hết a!" Mạc Nghiên hơi ngơ ngác, sau đó nghi hoặc mà dò hỏi.
Tư Đồ Dịch mút cánh môi cô, đôi con ngươi ngăm đen khóa chặt thủy mắt long lanh của Mạc Nghiên. "Có uống thứ thuốc gì không?" Ngay lập tức, anh nhìn thấy đồng tử của Mạc Nghiên đột nhiên co chặt lại.
"Không... Không có." Mạc Nghiên nhẹ giọng đáp.
Cung Kỳ Diệp mới bước ra khỏi nhà ăn thì liền thấy Tư Đồ Dịch nhíu chặt mi, đáy mắt sương lạnh. "Dịch, xảy ra chuyện gì sao?"
"Thật sự không có sao? Anh không hy vọng em gạt anh." Tư Đồ Dịch không để ý tới câu hỏi của Cung Kỳ Diệp, tay phải túm cái cằm nhỏ xinh của cô, ngón cái xoa xoa trên cánh môi cô.
Mạc Nghiên từ từ rũ mắt, cô hơi hơi mím môi, hồi lâu sau mới thốt lên:" Thuốc tránh thai..."
Lời Mạc Nghiên nói làm 5 người đàn ông giống như bị người ta rót bồn nước lạnh, trong cổ họng cứng đơ, không thể mở miệng nói chuyện. Ngay khoảnh khắc đó, cả phòng khách đều chìm vào yên lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở.
"Em không muốn... Sinh con cho bọn anh đến như vậy sao?" Diệp Hàn Ngự chậm rãi nói, trong con ngươi sâu thẳm nhìn không ra cảm xúc.
"Em... Quan hệ giữa chúng ta không bình thường... Em không biết nên đối mặt với nó như thế nào... Chứ đừng nói là chuyện con cái..." Lời Diệp Hàn Ngự nói làm đáy mặt Mạc Nghiên hiện lên một phen giãy giụa.
"Chắc là Nghiên Nhi không muốn ở lại bên cạnh bọn anh đúng không..." Mắt xanh mang chút cuồng loạn, Mộc Trạch Uyên nỗ lực áp chế sự bực bội và hung ác sâu trong nội tâm.
Tư Đồ Dịch bế Mặc Nghiên lên rồi đi vài bước xong thả cô trong lòng ngực Cung Kỳ Diệp, sau đó đi vào phòng, khi trở về, anh nắm trong tay nắm một lọ thuốc. "Mấy loại thuốc bên ngoài đều có tác dụng phụ, uống thứ này thì có thể hóa giải công dụng của nó."
Mạc Nghiên nhìn chằm chằm lọ thuốc trong tay Tư Đồ Dịch nhưng không chịu nhận lấy, từ khuôn mặt nhỏ rũ rượi thì có thể thấy được cô đang kháng cự.
"Thật là không ngoan... Xem ra là muốn anh tự mình đút." Tư Đồ Dịch than khẽ, khóe môi hé mở, anh cười tà tứ rồi bỏ viên thuốc vào trong miệng, sau đó cúi người dán lên cánh môi cô, đầu lưỡi luồn viên thuốc vào trong cổ họng cô, cưỡng ép cô nuốt nó vào.
"Không.... Ngô..." Mạc Nghiên dùng đôi tay chống đẩy Tư Đồ Dịch nhưng lại bị Cung Kỳ Diệp túm chặt tay. Nụ hôn cường thế như bão táp mãnh liệt, anh không ngừng xâm lược mỗi một chỗ trong khoang miệng cô. Lưỡi của anh luồn ở trong cổ họng cô khiến cô hoảng sợ muốn quay đầu sang một bên nhưng lại nhanh chóng bị Tư Đồ Dịch cố định.
"Có một đứa con cũng khá tốt, có thể làm em ngoan ngoãn ở lại bên cạnh bọn anh. Vì sao em cứ muốn rời xa bọn anh a?" Cung Kỳ Diệp cọ xát mái tóc cô, hơi thở cực nóng phun trên cổ cô. "Rốt cuộc là ai cho em uống thứ thuốc tổn hại thân thể này? Hình như mấy ngày hôm trước, em có gặp Sở Cẩn Húc đúng không?"
"Là em tự mình mua..." Lời Cung Kỳ Diệp nói làm Mạc Nghiên kinh ngạc một chút, cô rất sợ làm liên lụy đến anh Húc.
"Có lẽ không nên để em ra ngoài... Nghiên Nhi, cứ ngoan ngoãn ở nhà thế này có được không?" Ánh mắt của Diệp Hàn Ngự khóa chặt trên người cô, khóe môi nhếch lên mang chút âm lãnh.
"Không... Các anh không thể làm như vậy!" Trong con ngươi của Mạc Nghiên mang chút tức giận, hàm răng cắn chặt môi.
"Ai bảo Nghiên Nhi không ngoan a?!" Mộc Trạch Uyên tiến lên ôm cô vào trong lòng ngực, sau đó nhanh chóng kéo quần lót cô xuống, kiện eo đột nhiên đâm về phía trước.
"Hừ ân... Đau..." Tiểu huyệt khô khốc còn chưa được âu yếm thì đã bị côn thịt hung hăng đâm thọc vào.
Từ biểu cảm nhíu chặt mày thì có thể cảm giác được Mạc Nghiên đang đau đớn.
"Đây là sự trừng phạt dành cho em, nhìn đi, em kẹp chặt như vậy... Rõ ràng là thực thích bọn anh... Nếu em rời khỏi bọn anh thì còn ai có thể uy no em? Tiểu yêu tinh, mở rộng chân ra chút, hừ ha...." Mộc Trạch Uyên ném mắt kính sang một bên, bàn tay dùng sức xé một cái, thân hình quyến rũ của cô liền bại lộ ở trước mắt 4 người đàn ông còn lại, hai vú mượt mà tuyết trắng bị bao vây trong nịt ngực ren màu đen, mắt xanh sâu thẳm mang chút tàn nhẫn nhìn chằm chằm cánh hoa nhỏ hẹp.
"A Uyên, nhẹ một chút, tao không hy vọng lúc đến phiên bọn tao thì Nghiên Nhi đã bị mày làm hỏng rồi." Tư Đồ Dịch nhẹ giọng ngăn cản Mộc Trạch Uyên.
"Không... Ân a... Đừng a... Em không.... Chịu được... Ân... Ha... Các anh.... Năm người các.... Anh... Nhẹ chút.... Ha a... Ân..." Thân mình mẫn cảm trải qua quá trình dạy dỗ của 5 người đàn ông đã trở nên mềm nhũn như một bãi xuân thủy, đôi mắt long lanh nước hơi chút tức giận nhìn Mộc Trạch Uyên nhưng sau đó lại phải thừa nhận sự va chạm gắng gượng của anh.
"Tất nhiên là em có thể..."
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< Bạn nào bỏ team rồi thì team sẽ ghi thù mãi nhé ><
"Ưm... Không hề uống gì hết a!" Mạc Nghiên hơi ngơ ngác, sau đó nghi hoặc mà dò hỏi.
Tư Đồ Dịch mút cánh môi cô, đôi con ngươi ngăm đen khóa chặt thủy mắt long lanh của Mạc Nghiên. "Có uống thứ thuốc gì không?" Ngay lập tức, anh nhìn thấy đồng tử của Mạc Nghiên đột nhiên co chặt lại.
"Không... Không có." Mạc Nghiên nhẹ giọng đáp.
Cung Kỳ Diệp mới bước ra khỏi nhà ăn thì liền thấy Tư Đồ Dịch nhíu chặt mi, đáy mắt sương lạnh. "Dịch, xảy ra chuyện gì sao?"
"Thật sự không có sao? Anh không hy vọng em gạt anh." Tư Đồ Dịch không để ý tới câu hỏi của Cung Kỳ Diệp, tay phải túm cái cằm nhỏ xinh của cô, ngón cái xoa xoa trên cánh môi cô.
Mạc Nghiên từ từ rũ mắt, cô hơi hơi mím môi, hồi lâu sau mới thốt lên:" Thuốc tránh thai..."
Lời Mạc Nghiên nói làm 5 người đàn ông giống như bị người ta rót bồn nước lạnh, trong cổ họng cứng đơ, không thể mở miệng nói chuyện. Ngay khoảnh khắc đó, cả phòng khách đều chìm vào yên lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở.
"Em không muốn... Sinh con cho bọn anh đến như vậy sao?" Diệp Hàn Ngự chậm rãi nói, trong con ngươi sâu thẳm nhìn không ra cảm xúc.
"Em... Quan hệ giữa chúng ta không bình thường... Em không biết nên đối mặt với nó như thế nào... Chứ đừng nói là chuyện con cái..." Lời Diệp Hàn Ngự nói làm đáy mặt Mạc Nghiên hiện lên một phen giãy giụa.
"Chắc là Nghiên Nhi không muốn ở lại bên cạnh bọn anh đúng không..." Mắt xanh mang chút cuồng loạn, Mộc Trạch Uyên nỗ lực áp chế sự bực bội và hung ác sâu trong nội tâm.
Tư Đồ Dịch bế Mặc Nghiên lên rồi đi vài bước xong thả cô trong lòng ngực Cung Kỳ Diệp, sau đó đi vào phòng, khi trở về, anh nắm trong tay nắm một lọ thuốc. "Mấy loại thuốc bên ngoài đều có tác dụng phụ, uống thứ này thì có thể hóa giải công dụng của nó."
Mạc Nghiên nhìn chằm chằm lọ thuốc trong tay Tư Đồ Dịch nhưng không chịu nhận lấy, từ khuôn mặt nhỏ rũ rượi thì có thể thấy được cô đang kháng cự.
"Thật là không ngoan... Xem ra là muốn anh tự mình đút." Tư Đồ Dịch than khẽ, khóe môi hé mở, anh cười tà tứ rồi bỏ viên thuốc vào trong miệng, sau đó cúi người dán lên cánh môi cô, đầu lưỡi luồn viên thuốc vào trong cổ họng cô, cưỡng ép cô nuốt nó vào.
"Không.... Ngô..." Mạc Nghiên dùng đôi tay chống đẩy Tư Đồ Dịch nhưng lại bị Cung Kỳ Diệp túm chặt tay. Nụ hôn cường thế như bão táp mãnh liệt, anh không ngừng xâm lược mỗi một chỗ trong khoang miệng cô. Lưỡi của anh luồn ở trong cổ họng cô khiến cô hoảng sợ muốn quay đầu sang một bên nhưng lại nhanh chóng bị Tư Đồ Dịch cố định.
"Có một đứa con cũng khá tốt, có thể làm em ngoan ngoãn ở lại bên cạnh bọn anh. Vì sao em cứ muốn rời xa bọn anh a?" Cung Kỳ Diệp cọ xát mái tóc cô, hơi thở cực nóng phun trên cổ cô. "Rốt cuộc là ai cho em uống thứ thuốc tổn hại thân thể này? Hình như mấy ngày hôm trước, em có gặp Sở Cẩn Húc đúng không?"
"Là em tự mình mua..." Lời Cung Kỳ Diệp nói làm Mạc Nghiên kinh ngạc một chút, cô rất sợ làm liên lụy đến anh Húc.
"Có lẽ không nên để em ra ngoài... Nghiên Nhi, cứ ngoan ngoãn ở nhà thế này có được không?" Ánh mắt của Diệp Hàn Ngự khóa chặt trên người cô, khóe môi nhếch lên mang chút âm lãnh.
"Không... Các anh không thể làm như vậy!" Trong con ngươi của Mạc Nghiên mang chút tức giận, hàm răng cắn chặt môi.
"Ai bảo Nghiên Nhi không ngoan a?!" Mộc Trạch Uyên tiến lên ôm cô vào trong lòng ngực, sau đó nhanh chóng kéo quần lót cô xuống, kiện eo đột nhiên đâm về phía trước.
"Hừ ân... Đau..." Tiểu huyệt khô khốc còn chưa được âu yếm thì đã bị côn thịt hung hăng đâm thọc vào.
Từ biểu cảm nhíu chặt mày thì có thể cảm giác được Mạc Nghiên đang đau đớn.
"Đây là sự trừng phạt dành cho em, nhìn đi, em kẹp chặt như vậy... Rõ ràng là thực thích bọn anh... Nếu em rời khỏi bọn anh thì còn ai có thể uy no em? Tiểu yêu tinh, mở rộng chân ra chút, hừ ha...." Mộc Trạch Uyên ném mắt kính sang một bên, bàn tay dùng sức xé một cái, thân hình quyến rũ của cô liền bại lộ ở trước mắt 4 người đàn ông còn lại, hai vú mượt mà tuyết trắng bị bao vây trong nịt ngực ren màu đen, mắt xanh sâu thẳm mang chút tàn nhẫn nhìn chằm chằm cánh hoa nhỏ hẹp.
"A Uyên, nhẹ một chút, tao không hy vọng lúc đến phiên bọn tao thì Nghiên Nhi đã bị mày làm hỏng rồi." Tư Đồ Dịch nhẹ giọng ngăn cản Mộc Trạch Uyên.
"Không... Ân a... Đừng a... Em không.... Chịu được... Ân... Ha... Các anh.... Năm người các.... Anh... Nhẹ chút.... Ha a... Ân..." Thân mình mẫn cảm trải qua quá trình dạy dỗ của 5 người đàn ông đã trở nên mềm nhũn như một bãi xuân thủy, đôi mắt long lanh nước hơi chút tức giận nhìn Mộc Trạch Uyên nhưng sau đó lại phải thừa nhận sự va chạm gắng gượng của anh.
"Tất nhiên là em có thể..."
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< Bạn nào bỏ team rồi thì team sẽ ghi thù mãi nhé ><
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.