Chương 240: Cảm xúc của thai phụ
Chỉ Thị Y Duy
11/03/2019
Edit & Beta: Su Bà Bà
"Ai nha! Hóa ra là A Uyên." Mạnh Hinh gom sợi tóc lại, dáng vẻ muôn vàn chậm rãi bước xuống lầu, đáy mắt lướt qua một tia vừa lòng cùng sung sướng.
"Chào bác gái!" Mộc Trạch Uyên nhàn nhạt cười, lễ phép mà hơi hơi gật đầu.
Mạc Vũ Hạo liếc một cái trợn trắng mắt ở dưới đáy lòng, giả vờ, lại là giả vờ!
"Hôm nay chỉ có mình cậu tới?"
"Những người còn lại tối nay sẽ tới." Mộc Trạch Uyên mới vừa nói xong thì liền thấy bốn người đàn ông chậm rãi bước vào.
"Đã lâu không gặp bác gái! Bác càng ngày càng trẻ tuổi." Tư Đồ Dịch nở tươi cười nhu hòa xong nói những lời tràn đầy khen ngợi.
"Haha, cảm ơn cậu đã khích lệ!" Mạnh Hinh sung sướng híp đôi mắt, hai má trắng nõn hai má nhiễm chút phấn hồng, mấy tên nhóc này thật biết cách ăn nói.
"Khụ khụ! Các cậu ngày mai không cần đến công ty làm sao?" Mạc Vũ Hạo đạm mạc hỏi, ý đồ muốn mấy đuổi hết mấy tên nhóc chướng mắt này ra khỏi đây để chúng nó không thể gặp được Nghiên Nghiên.
Tiêu Mục Thần cười nhẹ nhàng bâng quơ: "Chuyện công ty để cấp dưới xử lý thay là được, đây là kết quả tốt sau khi huấn luyện bọn họ."
Đám người Diệp Hàn Ngự không hẹn mà cùng cùng nhau gật đầu, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy sự tán thành. "Ngày mai chúng con muốn bồi Nghiên Nhi đi kiểm tra thai nhi."
"Vậy sao hôm nay lại tới?" Mạc Vũ Hạo nhướng mày nói.
Khóe miệng của Cung Kỳ Diệp hàm chứa tươi cười ôn nhu, xem nhẹ vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ của Mạc Vũ Hạo. "Chúng con muốn bồi Nghiên Nhi một chút, dù sao thì thai phụ có khi cảm xúc không ổn định."
"Thế..." Khi Mạc Vũ Hạo muốn mở miệng nói thêm cái gì đó thì đột nhiên sau lưng cảm thấy một trận rét lạnh, mới vừa quay đầu lại thì liền thấy trên gương mặt tươi cười ôn nhu của Mạnh Hinh hiện chút sát khí, thân mình bất chợt run bần bật, sau đó ông trầm mặc mà cầm lấy chén trà trên bàn rồi nhấp một ngụm.
"Nếu thế thì các cậu hôm nay liền ở lại đây một đêm đi, ngày mai liền cùng Nghiên Nghiên đi kiểm tra thai nhi."
"Vậy chúng con đây sẽ không từ chối ạ." Diệp Hàn Ngự nở nụ cười.
Tư Đồ Dịch nhìn Mạc Nghiên liên tục ngáp, không cấm bất đắc dĩ mà cười nói: "Nghiên Nhi đi ngủ trước đi, ngày mai mới có tinh thần."
Bởi vì không ngừng đánh ngáp nên hốc mắt hiện chút vẻ hồng ướt át, thoạt nhìn chọc người trìu mến, Mạc Nghiên lắc đầu cự tuyệt: "Không cần!"
Mộc Trạch Uyên vuốt ve mái tóc của cô. Nghiên Nhi lại không ngoan nữa rồi, rõ ràng là thực mệt mỏi mà vẫn còn luôn cố chống. "Nghiên Nhi ngoan, đi ngủ đi! Bác trai bác gái rất lo lắng cho em đấy."
Mạc Nghiên nhăn mày suy nghĩ, vì thế mà gật gật đầu. "Ân... Ngủ ngon!"
Mạnh Hinh nhìn tầm mắt của 5 người đàn ông dính ở trên người đứa con gái bảo bối nhà mình, khó có thể dịch chuyển thì thầm thở dài trong lòng. "Các cậu đêm nay liền ngủ ở phòng dành cho khách đi, dì quản gia sẽ dẫn các cậu tới đó."
"Nếu vậy thì chúng con liền không quấy rầy bác trai bác gái nữa!" Cung Kỳ Diệp nhẹ nhàng gật đầu, 5 người các anh đều đi theo dì quản gia lên lầu.
Ban đêm yên tĩnh, phòng ngủ chính bật đèn ngủ ấm áp, Mạc Vũ Hạo nhìn bà xã yêu quý của mình đùa nghịch mái tóc cùng trang sức. Thấy Mạnh Hinh tẩy lớp trang dung thì ông liền thuận tay đưa tấm khăn lông nóng cho bà. "Sao hôm nay không để anh nói chuyện với mấy tên nhóc đó? Em biết rõ là anh nhìn chúng nó rất không thuận mắt mà..."
Mạnh Hinh nhìn người đàn ông đầy mặt tức giận nhưng đồng thời lại mang chút ủy khuất thì chỉ đành bất đắc dĩ cười nói: "Anh đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn tranh đấu miệng lưỡi với bọn trẻ, không thấy người ta bày ra khí thế phong phạm sao, chậc chậc... Hơn nữa, anh không phát hiện Nghiên Nghiên đã thói quen ở chung với mấy tên nhóc đó rồi sao, chỉ là bởi vì hai chúng ta nên con bé vẫn còn có chút ngượng ngùng. Aizz, một người thì thôi đi, bây giờ một lần lại là 5 người. À mà thôi, con bé sống vui vẻ là được. Nếu anh còn tiếp tục chèn ép mấy tên nhóc kia, đến lúc đó thì Nghiên Nghiên sẽ vĩnh viễn không thể bước qua chướng ngại tâm lí ấy, về sau con bé sẽ đối mặt với con cái của mình như thế nào đây a?"
Thấy Mạc Vũ Hạo rũ mắt trầm tư không nói, tay mềm xoa xoa gò má của ông: "Đừng lo lắng, từ tình cảm lộ ra ở đáy mắt bọn nhóc đó cùng với nhất cử nhất động mà họ đối xử với con bé thì em có thể cảm giác được bọn nhóc đó là thiệt tình yêu Nghiên Nghiên, kỳ thật, anh cũng cảm giác được mà... Chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi. Ông xã, đường mà con cái chọn thì để nó tự đi, chúng ta chỉ có thể lặng lẽ bảo hộ ở phía sau."
"Anh biết... Chỉ là cảm thấy không tha bởi vì con bé đã lớn... Lại còn bị một đám sói ngậm đi rồi." Hai tròng mắt để lộ xúc cảm hoài niệm quyến luyến, thỉnh thoảng hiện lên một tia phẫn hận cùng bất đắc dĩ, hai tay ôm chặt vợ mình, ông lẩm bẩm nói nhỏ.
"Ai nha! Hóa ra là A Uyên." Mạnh Hinh gom sợi tóc lại, dáng vẻ muôn vàn chậm rãi bước xuống lầu, đáy mắt lướt qua một tia vừa lòng cùng sung sướng.
"Chào bác gái!" Mộc Trạch Uyên nhàn nhạt cười, lễ phép mà hơi hơi gật đầu.
Mạc Vũ Hạo liếc một cái trợn trắng mắt ở dưới đáy lòng, giả vờ, lại là giả vờ!
"Hôm nay chỉ có mình cậu tới?"
"Những người còn lại tối nay sẽ tới." Mộc Trạch Uyên mới vừa nói xong thì liền thấy bốn người đàn ông chậm rãi bước vào.
"Đã lâu không gặp bác gái! Bác càng ngày càng trẻ tuổi." Tư Đồ Dịch nở tươi cười nhu hòa xong nói những lời tràn đầy khen ngợi.
"Haha, cảm ơn cậu đã khích lệ!" Mạnh Hinh sung sướng híp đôi mắt, hai má trắng nõn hai má nhiễm chút phấn hồng, mấy tên nhóc này thật biết cách ăn nói.
"Khụ khụ! Các cậu ngày mai không cần đến công ty làm sao?" Mạc Vũ Hạo đạm mạc hỏi, ý đồ muốn mấy đuổi hết mấy tên nhóc chướng mắt này ra khỏi đây để chúng nó không thể gặp được Nghiên Nghiên.
Tiêu Mục Thần cười nhẹ nhàng bâng quơ: "Chuyện công ty để cấp dưới xử lý thay là được, đây là kết quả tốt sau khi huấn luyện bọn họ."
Đám người Diệp Hàn Ngự không hẹn mà cùng cùng nhau gật đầu, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy sự tán thành. "Ngày mai chúng con muốn bồi Nghiên Nhi đi kiểm tra thai nhi."
"Vậy sao hôm nay lại tới?" Mạc Vũ Hạo nhướng mày nói.
Khóe miệng của Cung Kỳ Diệp hàm chứa tươi cười ôn nhu, xem nhẹ vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ của Mạc Vũ Hạo. "Chúng con muốn bồi Nghiên Nhi một chút, dù sao thì thai phụ có khi cảm xúc không ổn định."
"Thế..." Khi Mạc Vũ Hạo muốn mở miệng nói thêm cái gì đó thì đột nhiên sau lưng cảm thấy một trận rét lạnh, mới vừa quay đầu lại thì liền thấy trên gương mặt tươi cười ôn nhu của Mạnh Hinh hiện chút sát khí, thân mình bất chợt run bần bật, sau đó ông trầm mặc mà cầm lấy chén trà trên bàn rồi nhấp một ngụm.
"Nếu thế thì các cậu hôm nay liền ở lại đây một đêm đi, ngày mai liền cùng Nghiên Nghiên đi kiểm tra thai nhi."
"Vậy chúng con đây sẽ không từ chối ạ." Diệp Hàn Ngự nở nụ cười.
Tư Đồ Dịch nhìn Mạc Nghiên liên tục ngáp, không cấm bất đắc dĩ mà cười nói: "Nghiên Nhi đi ngủ trước đi, ngày mai mới có tinh thần."
Bởi vì không ngừng đánh ngáp nên hốc mắt hiện chút vẻ hồng ướt át, thoạt nhìn chọc người trìu mến, Mạc Nghiên lắc đầu cự tuyệt: "Không cần!"
Mộc Trạch Uyên vuốt ve mái tóc của cô. Nghiên Nhi lại không ngoan nữa rồi, rõ ràng là thực mệt mỏi mà vẫn còn luôn cố chống. "Nghiên Nhi ngoan, đi ngủ đi! Bác trai bác gái rất lo lắng cho em đấy."
Mạc Nghiên nhăn mày suy nghĩ, vì thế mà gật gật đầu. "Ân... Ngủ ngon!"
Mạnh Hinh nhìn tầm mắt của 5 người đàn ông dính ở trên người đứa con gái bảo bối nhà mình, khó có thể dịch chuyển thì thầm thở dài trong lòng. "Các cậu đêm nay liền ngủ ở phòng dành cho khách đi, dì quản gia sẽ dẫn các cậu tới đó."
"Nếu vậy thì chúng con liền không quấy rầy bác trai bác gái nữa!" Cung Kỳ Diệp nhẹ nhàng gật đầu, 5 người các anh đều đi theo dì quản gia lên lầu.
Ban đêm yên tĩnh, phòng ngủ chính bật đèn ngủ ấm áp, Mạc Vũ Hạo nhìn bà xã yêu quý của mình đùa nghịch mái tóc cùng trang sức. Thấy Mạnh Hinh tẩy lớp trang dung thì ông liền thuận tay đưa tấm khăn lông nóng cho bà. "Sao hôm nay không để anh nói chuyện với mấy tên nhóc đó? Em biết rõ là anh nhìn chúng nó rất không thuận mắt mà..."
Mạnh Hinh nhìn người đàn ông đầy mặt tức giận nhưng đồng thời lại mang chút ủy khuất thì chỉ đành bất đắc dĩ cười nói: "Anh đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn tranh đấu miệng lưỡi với bọn trẻ, không thấy người ta bày ra khí thế phong phạm sao, chậc chậc... Hơn nữa, anh không phát hiện Nghiên Nghiên đã thói quen ở chung với mấy tên nhóc đó rồi sao, chỉ là bởi vì hai chúng ta nên con bé vẫn còn có chút ngượng ngùng. Aizz, một người thì thôi đi, bây giờ một lần lại là 5 người. À mà thôi, con bé sống vui vẻ là được. Nếu anh còn tiếp tục chèn ép mấy tên nhóc kia, đến lúc đó thì Nghiên Nghiên sẽ vĩnh viễn không thể bước qua chướng ngại tâm lí ấy, về sau con bé sẽ đối mặt với con cái của mình như thế nào đây a?"
Thấy Mạc Vũ Hạo rũ mắt trầm tư không nói, tay mềm xoa xoa gò má của ông: "Đừng lo lắng, từ tình cảm lộ ra ở đáy mắt bọn nhóc đó cùng với nhất cử nhất động mà họ đối xử với con bé thì em có thể cảm giác được bọn nhóc đó là thiệt tình yêu Nghiên Nghiên, kỳ thật, anh cũng cảm giác được mà... Chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi. Ông xã, đường mà con cái chọn thì để nó tự đi, chúng ta chỉ có thể lặng lẽ bảo hộ ở phía sau."
"Anh biết... Chỉ là cảm thấy không tha bởi vì con bé đã lớn... Lại còn bị một đám sói ngậm đi rồi." Hai tròng mắt để lộ xúc cảm hoài niệm quyến luyến, thỉnh thoảng hiện lên một tia phẫn hận cùng bất đắc dĩ, hai tay ôm chặt vợ mình, ông lẩm bẩm nói nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.