Chương 233: Để em yên tĩnh một hồi
Chỉ Thị Y Duy
11/03/2019
Edit & Beta: Ami Cuteo ><
"Nghiên Nhi, em mang thai!" Trong đôi con ngươi ngăm đen lướt qua tia sáng, Tư Đồ dịch tươi cười sáng lạn rồi ôn nhu nói.
Mạc Nghiên chớp chớp mắt, mờ mịt mà nhìn gương mặt vui mừng của 5 người đàn ông. Sao cô một chữ cũng đều nghe không hiểu vậy... "Mang thai?" Ai? Nhất định là do mình vẫn còn đang ngủ nên nằm mơ, vì thế mà cô nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
"Đi về trước rồi nói sau!" Diệp Hàn Ngự nhìn vẻ mặt ngơ ngốc của bé con rồi bất đắc dĩ lắc đầu.
"Nghiên Nhi, có cảm thấy đói hay không?"
"Muốn ăn chút gì đó không?"
"Eo có nhức mỏi hay không?"
"Mệt sao, mệt thì nói anh ôm đi em ngủ!"
"Bảo bảo có đá em bị thương hay không?"
Mạc Nghiên nhìn 5 khuôn mặt tuấn tú trước mắt, tin động trời đột nhiên ập đến khiến đầu óc cô trống rỗng, khó có thể tự hỏi, đôi tay ngơ ngốc vuốt ve bụng nhỏ bình thản của mình, nơi này đang cất chứa một sinh mệnh bé nhỏ, là con của bọn họ... Con... Cô có thai?
Sao có thể!? Mỗi lần bọn họ làm đều có sử dụng biện pháp tránh thai... Chỉ... Trừ bỏ hai lần kia... Một tháng trước khi làm với Cung Kỳ Diệp cùng Diệp Hàn Ngự... Chuyện này cũng quá trùng hợp... Nên làm cái gì bây giờ, đứa bé... Ba mẹ cô sẽ nghĩ như thế nào... Người khác sẽ nghĩ như thế nào....
"Em... Để em yên tĩnh một hồi..." Mạc Nghiên trầm mặc hồi lâu, môi đỏ khẽ mở.
5 người đàn ông trong nháy mắt lặng im, niềm vui thích nơi đáy mắt chuyển thành tối tăm, nếu... Nếu Nghiên Nhi không nghĩ muốn đứa bé này... Thì cô có thể sẽ vì hẹn ước một năm đó mà quyết định đoạn tuyệt ràng buộc giữa bọn họ hay không? Trái tim tựa như bị nắm thành một đoàn, không thở nổi.
Thân mình đơn bạc oa ở chính giữa giường lớn, co ro như con nhím. Mạc Nghiên nhẹ vỗ về bụng nhỏ, đôi mắt mang chút hoảng loạn, nước mắt không tiếng động mà lướt qua khóe mắt. Đột nhiên, tiếng chuông di động hấp dẫn lực chú ý của cô. Nhìn thấy trên màn hình ghi chú là "Mẹ", trong đôi mắt cô càng thêm mờ mịt bất lực. Mạc Nghiên lấy hết can đảm xong, ngón tay run rẩy mà ấn nút nghe: "Mẹ..."
"Bảo bối! Con đang khóc sao?"
"Không ạ! Chỉ là... Có chút dị ứng, khụ khụ! Sao mẹ lại gọi cho con?"
"Sao hả, không có việc gì thì không thể gọi điện thoại quan tâm con gái của mình sao?"
"Được mà mẹ, haha... Ba mẹ đi chơi thấy thế nào? Vui vẻ chứ ạ?!"
"Lần này rốt cuộc cũng coi như là nghỉ phép, à đúng rồi! Mẹ và ba con ước chừng khoảng tháng sau sẽ về nước."
"Cái gì?! Sao... Sao không đi chơi lâu một chút?"
"Để làm gì?! Là không muốn mẹ trở về có phải hay không?"
"Không... Sao có thể."
"Bảo bối, con đang nói dối, con có che giấu chuyện gì đó đúng không?"
"Đâu có ạ!"
"Con là đứa con gái mẹ mang nặng đẻ đau 10 tháng nên mẹ hiểu con mà, con bây giờ thành thật nói cho mẹ biết hay là chờ mẹ tự điều tra ra rồi tới giáp mặt hỏi con."
"Con... Con... Con có thai rồi..." Mạc Nghiên khép hai mắt lại rồi hít một hơi thật sâu, hồi lâu sau mới chậm rãi nói ra.
".........."
"Nghiên Nghiên, hình như là mẹ đã nghe lầm, con có thể nói lại lần nữa sao?" Mạnh Hinh nắm chặt tay Mạc Vũ Hạo, lời nói ở đầu bên kia điện thoại khiến cho trong lòng bà bồn chồn không thôi.
"Con có thai rồi..."
"... Con ngoan ngoãn đợi, đừng làm chuyện gì xằng bậy! Mẹ hiện tại sẽ trở về. Tút tút -"
Nước mắt lần thứ hai vỡ đê, hai mắt mê mang, Mạc Nghiên thương tâm vùi đầu vào gối khóc nức nở, cô không biết nên làm cái gì bây giờ, một đôi tay ấm áp ôm chầm lấy cô, hơi thở nam tính quen thuộc chui vào xoang mũi, Diệp Hàn Ngự hôn lên mái tóc cô, giọng điệu khàn khàn mang chút run rẩy: "Đừng vứt bỏ bọn anh có được hay không..."
Ngay tức khắc, Mạc Nghiên ngừng khóc, trong mắt 5 người đàn ông đều mang theo sự chờ đợi cùng thật cẩn thận. Rõ ràng là 5 người đàn ông tôn quý bất phàm nhất nhưng giờ đây lại nói ra những lời khẩn cầu này. Dường như sợ cô sẽ cự tuyệt, Cung Kỳ Diệp nâng mặt cô lên, môi mỏng nhẹ nhàng mút từng viên nước mắt của cô, mắt đen hàm chứa sự cưng chiều không thể hòa tan được, nhưng cô lại có thể từ trong đôi mắt đó nhìn thấy một tia khẩn trương cùng sợ hãi: "Bọn anh muốn cùng nắm tay em đến già, lần này... Bọn anh sẽ không cưỡng bách em, nhưng em có thể... Đừng đi hay không?!"
- - - - - - - -
"Về nước! Hiện tại lập tức tới sân bay." Mạnh Hinh mệnh lệnh nói. Bà vơ vét hết một đống quần áo rồi nhét vào rương hành lý.
"Bà xã, Nghiên Nghiên xảy ra chuyện gì?" Mạc Vũ Hạo nôn nóng hỏi.
"Bảo bối nhà mình có thai!"
"... Vừa nãy anh nghe không rõ lắm, em nói lại một lần nữa đi."
"Anh không nghe lầm... Nghiên nghiên có thai... Lập tức thu dọn đồ vật!"
"Là tên đáng sát ngàn đao nào vậy?! Anh muốn giết cậu ta, làm cả nhà cậu ta phá sản -"
"Nghiên Nhi, em mang thai!" Trong đôi con ngươi ngăm đen lướt qua tia sáng, Tư Đồ dịch tươi cười sáng lạn rồi ôn nhu nói.
Mạc Nghiên chớp chớp mắt, mờ mịt mà nhìn gương mặt vui mừng của 5 người đàn ông. Sao cô một chữ cũng đều nghe không hiểu vậy... "Mang thai?" Ai? Nhất định là do mình vẫn còn đang ngủ nên nằm mơ, vì thế mà cô nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
"Đi về trước rồi nói sau!" Diệp Hàn Ngự nhìn vẻ mặt ngơ ngốc của bé con rồi bất đắc dĩ lắc đầu.
"Nghiên Nhi, có cảm thấy đói hay không?"
"Muốn ăn chút gì đó không?"
"Eo có nhức mỏi hay không?"
"Mệt sao, mệt thì nói anh ôm đi em ngủ!"
"Bảo bảo có đá em bị thương hay không?"
Mạc Nghiên nhìn 5 khuôn mặt tuấn tú trước mắt, tin động trời đột nhiên ập đến khiến đầu óc cô trống rỗng, khó có thể tự hỏi, đôi tay ngơ ngốc vuốt ve bụng nhỏ bình thản của mình, nơi này đang cất chứa một sinh mệnh bé nhỏ, là con của bọn họ... Con... Cô có thai?
Sao có thể!? Mỗi lần bọn họ làm đều có sử dụng biện pháp tránh thai... Chỉ... Trừ bỏ hai lần kia... Một tháng trước khi làm với Cung Kỳ Diệp cùng Diệp Hàn Ngự... Chuyện này cũng quá trùng hợp... Nên làm cái gì bây giờ, đứa bé... Ba mẹ cô sẽ nghĩ như thế nào... Người khác sẽ nghĩ như thế nào....
"Em... Để em yên tĩnh một hồi..." Mạc Nghiên trầm mặc hồi lâu, môi đỏ khẽ mở.
5 người đàn ông trong nháy mắt lặng im, niềm vui thích nơi đáy mắt chuyển thành tối tăm, nếu... Nếu Nghiên Nhi không nghĩ muốn đứa bé này... Thì cô có thể sẽ vì hẹn ước một năm đó mà quyết định đoạn tuyệt ràng buộc giữa bọn họ hay không? Trái tim tựa như bị nắm thành một đoàn, không thở nổi.
Thân mình đơn bạc oa ở chính giữa giường lớn, co ro như con nhím. Mạc Nghiên nhẹ vỗ về bụng nhỏ, đôi mắt mang chút hoảng loạn, nước mắt không tiếng động mà lướt qua khóe mắt. Đột nhiên, tiếng chuông di động hấp dẫn lực chú ý của cô. Nhìn thấy trên màn hình ghi chú là "Mẹ", trong đôi mắt cô càng thêm mờ mịt bất lực. Mạc Nghiên lấy hết can đảm xong, ngón tay run rẩy mà ấn nút nghe: "Mẹ..."
"Bảo bối! Con đang khóc sao?"
"Không ạ! Chỉ là... Có chút dị ứng, khụ khụ! Sao mẹ lại gọi cho con?"
"Sao hả, không có việc gì thì không thể gọi điện thoại quan tâm con gái của mình sao?"
"Được mà mẹ, haha... Ba mẹ đi chơi thấy thế nào? Vui vẻ chứ ạ?!"
"Lần này rốt cuộc cũng coi như là nghỉ phép, à đúng rồi! Mẹ và ba con ước chừng khoảng tháng sau sẽ về nước."
"Cái gì?! Sao... Sao không đi chơi lâu một chút?"
"Để làm gì?! Là không muốn mẹ trở về có phải hay không?"
"Không... Sao có thể."
"Bảo bối, con đang nói dối, con có che giấu chuyện gì đó đúng không?"
"Đâu có ạ!"
"Con là đứa con gái mẹ mang nặng đẻ đau 10 tháng nên mẹ hiểu con mà, con bây giờ thành thật nói cho mẹ biết hay là chờ mẹ tự điều tra ra rồi tới giáp mặt hỏi con."
"Con... Con... Con có thai rồi..." Mạc Nghiên khép hai mắt lại rồi hít một hơi thật sâu, hồi lâu sau mới chậm rãi nói ra.
".........."
"Nghiên Nghiên, hình như là mẹ đã nghe lầm, con có thể nói lại lần nữa sao?" Mạnh Hinh nắm chặt tay Mạc Vũ Hạo, lời nói ở đầu bên kia điện thoại khiến cho trong lòng bà bồn chồn không thôi.
"Con có thai rồi..."
"... Con ngoan ngoãn đợi, đừng làm chuyện gì xằng bậy! Mẹ hiện tại sẽ trở về. Tút tút -"
Nước mắt lần thứ hai vỡ đê, hai mắt mê mang, Mạc Nghiên thương tâm vùi đầu vào gối khóc nức nở, cô không biết nên làm cái gì bây giờ, một đôi tay ấm áp ôm chầm lấy cô, hơi thở nam tính quen thuộc chui vào xoang mũi, Diệp Hàn Ngự hôn lên mái tóc cô, giọng điệu khàn khàn mang chút run rẩy: "Đừng vứt bỏ bọn anh có được hay không..."
Ngay tức khắc, Mạc Nghiên ngừng khóc, trong mắt 5 người đàn ông đều mang theo sự chờ đợi cùng thật cẩn thận. Rõ ràng là 5 người đàn ông tôn quý bất phàm nhất nhưng giờ đây lại nói ra những lời khẩn cầu này. Dường như sợ cô sẽ cự tuyệt, Cung Kỳ Diệp nâng mặt cô lên, môi mỏng nhẹ nhàng mút từng viên nước mắt của cô, mắt đen hàm chứa sự cưng chiều không thể hòa tan được, nhưng cô lại có thể từ trong đôi mắt đó nhìn thấy một tia khẩn trương cùng sợ hãi: "Bọn anh muốn cùng nắm tay em đến già, lần này... Bọn anh sẽ không cưỡng bách em, nhưng em có thể... Đừng đi hay không?!"
- - - - - - - -
"Về nước! Hiện tại lập tức tới sân bay." Mạnh Hinh mệnh lệnh nói. Bà vơ vét hết một đống quần áo rồi nhét vào rương hành lý.
"Bà xã, Nghiên Nghiên xảy ra chuyện gì?" Mạc Vũ Hạo nôn nóng hỏi.
"Bảo bối nhà mình có thai!"
"... Vừa nãy anh nghe không rõ lắm, em nói lại một lần nữa đi."
"Anh không nghe lầm... Nghiên nghiên có thai... Lập tức thu dọn đồ vật!"
"Là tên đáng sát ngàn đao nào vậy?! Anh muốn giết cậu ta, làm cả nhà cậu ta phá sản -"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.