Chương 170: Đồ Ăn cháo đá bát
Chỉ Thị Y Duy
21/02/2019
Edit & Beta: Su Bà Bà
Thẩm Vũ có chút yêu thích nhìn Lẫm Lẫm khi thì thi thoảng liếm mút móng vuốt khi thì vuốt vuốt da lông, bộ dáng ngạo kiều kia khiến người ta chỉ muốn hung hăng ôm vào trong lòng ngực để xoa bóp.
”Thật đáng yêu… Nghiên Nghiên, mình có thể ôm nó một chút không?”
Mạc Nghiên có chút chần chờ nhìn Thẩm Vũ rồi lại cúi đầu liếc hổ con đang chớp chớp mắt lam. ”Ngô… Nhưng mình sợ nó cắn cậu…”
“Không sao đâu, cho dù có bị nó cắn thì chắc cũng sẽ không đau lắm đâu nhỉ?!” Thẩm Vũ cười đáp xong liền vươn tay muốn xoa đầu Lẫm Lẫm.
Lâm Dịch Phong đè tay Thẩm Vũ lại, sau đó có chút cảnh giác nhìn hổ con: “Khoan đã… Nó là hổ đúng không?”
“Là…. Là hổ sao?”
“Đúng vậy.” Mạc Nghiên cười gượng và trấn an hổ con đang có chút táo bạo.
Thẩm Vũ kinh hô, khuôn mặt nhỏ tràn ngập hứng thú. Cô bạn hoàn toàn không để ý tới người đàn ông ở bên cạnh đang lo lắng cho mình. “Mình vẫn chưa từng được thấy hổ thật a, vậy nên chắc phải sờ một chút, mình chỉ sờ nó một chút thôi… Lẫm Lẫm, chị có thể chạm vào em được không?”
Hơi thở xa lạ luồn vào mũi hổ con, mắt lam giống như đang cảnh cáo nhìn bàn tay mềm trước mắt. Đến khi Lẫm Lẫm theo bản năng vươn móng vuốt sắc bén muốn cào nát chướng ngại vật trước mắt thì lại bị bàn tay mềm mại của Mạc Nghiên nhẹ nhàng ngăn chặn. ”Ngoan nào, đừng sợ, không sao đâu, cho chị gái xinh đẹp này sờ một chút nhé?”
Lẫm Lẫm xoay đầu và thân đưa lưng về phía Thẩm Vũ xong bực bội mà đong đưa cái đuôi. “Gao ô…” Thẩm Vũ dùng bàn tay vỗ vỗ lưng nó. Lông tơ ngay lập tức dựng thẳng lên, chân trước đặt trong lòng bàn tay Mạc Nghiên, Lẫm Lẫm ủy khuất nhìn cô và thấp giọng nghẹn ngào.
“Haha…” Tiêu Mục Thần nhìn chằm chằm hổ con tác quái và thấp giọng cười nhạo nhưng ngay lập tức lại nhận được một tròng mắt sắc bén bắn tới, anh dùng ngón tay cọ cọ chóp mũi.
Sở Cẩn Húc chống cằm, một tay khảy cái thìa. “Nhóc con, nó thường ăn cái gì?”
“Thịt!” Mộc Trạch Uyên nhấp môi cười khẽ xong vừa thân mật túm tứ chi của nó vừa vói ngón tay vào trong miệng hổ rồi vuốt ve hàm răng sắc bén của nó.
Sở Cẩn Húc: ”….” Tôi không hỏi cậu a…
“Nó uống được sữa bò chứ?”
“Được nhưng phải là sữa ấm.”
Sở Cẩn Húc dùng thìa múc một muỗng rồi chậm rãi đặt ở trước mặt Lẫm Lầm. Chỉ thấy nó cảnh giác mà nhìn chằm chằm hắn xong nhẹ ngửi vài cái, hồi lâu sau mới chịu liếm một ngụm.
Đường sọc trắng đen xinh đẹp giao nhau hấp dẫn hắn ánh mắt của người khác, ngón tay thử nhanh chóng chạm vào lưng của nó, thấy nó không hề có phản kháng, Sở Cẩn Húc lúc này mới lớn mật hoàn toàn đặt bàn tay ở trên người nó. ”Xem ra là nó thích tôi.” Sở Cẩn Húc nhếch cánh môi nhìn ba người đàn ông, đáy mắt mang theo trần trụi khiêu khích.
“Lẫm Lẫm, chẳng phải tao đã nói là phải chú ý người lạ sao? Có khả năng là họ sẽ đem bắt mày rồi đem đi bán a!” Tiêu Mục Thần có chút bất đắc dĩ nhắc nhở, ngay sau đó, động tác của Lẫm Lẫm làm cho anh cảm thấy hết nói nổi.
Chỉ thấy Lẫm Lẫm quay đầu lại liếc 3 người đàn ông một cái rồi sau đó gầm nhẹ và cọ cọ đầu vào lòng bàn tay của Sở Cẩn Húc với bộ dạng ngoan ngoãn chọc người trìu mến. “Lẫm Lẫm ngoan quá nha!”
Mộc Trạch Uyên, Tiêu Mục Thần và Tư Đồ Dịch: ”…” Đồ ăn cháo đá bát này...
Thẩm Vũ lặng lẽ nhìn Lâm Dịch Phong, đáy mắt hàm chứa nồng đậm vui sướng khi người gặp họa. “À đúng rồi, Nghiên Nghiên… Hội đấu giá được tổ chức vào cuối năm ấy, cậu có biết là đám người Long Ngạo Thiên cũng sẽ tham dự không?”
“Có, mà sao à?” Mạc Nghiên nhẹ nhàng gật đầu.
Thẩm Vũ làm mặt quỷ với Mạc Nghiên và cười nói: “Vậy… Anh Tư Đồ đây sẽ đi cùng cậu sao?”
“Là tôi cùng đi với Nghiên Nhi.” Mộc Trạch Uyên cười nhẹ, ngón tay mờ ám mà vén tóc cho cô.
“Ách… Mình và Tư Đồ Dịch đã chia tay nhau… Hiện tại, mình đang thử ở bên Mộc Trạch Uyên…” Bộ dạng vội vàng giải thích của cô quả thực chính là giấu đầu lòi đuôi. Tư Đồ Dịch bất đắc dĩ liếc nhau với Mộc Trạch Uyên, Nghiên Nhi vẫn chưa nhận ra là kỳ thật bạn tốt của mình cũng đã biết chuyện đó.
“Chất lượng của hai người đàn ông này đều tốt, điều quan trọng nhất chính là phải để Long Ngạo Thiên biết hắn ta đã từ bỏ một cô gái tốt như cậu, hừ.” Thẩm Vũ không chút nào để ý vẫy vẫy tay, khi nhắc đến Long Ngạo Thiên thì đầy mặt oán giận.
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đi == Hình như càng up càng bị bơ và nhju ng đọc chùa nhỉ?
Thẩm Vũ có chút yêu thích nhìn Lẫm Lẫm khi thì thi thoảng liếm mút móng vuốt khi thì vuốt vuốt da lông, bộ dáng ngạo kiều kia khiến người ta chỉ muốn hung hăng ôm vào trong lòng ngực để xoa bóp.
”Thật đáng yêu… Nghiên Nghiên, mình có thể ôm nó một chút không?”
Mạc Nghiên có chút chần chờ nhìn Thẩm Vũ rồi lại cúi đầu liếc hổ con đang chớp chớp mắt lam. ”Ngô… Nhưng mình sợ nó cắn cậu…”
“Không sao đâu, cho dù có bị nó cắn thì chắc cũng sẽ không đau lắm đâu nhỉ?!” Thẩm Vũ cười đáp xong liền vươn tay muốn xoa đầu Lẫm Lẫm.
Lâm Dịch Phong đè tay Thẩm Vũ lại, sau đó có chút cảnh giác nhìn hổ con: “Khoan đã… Nó là hổ đúng không?”
“Là…. Là hổ sao?”
“Đúng vậy.” Mạc Nghiên cười gượng và trấn an hổ con đang có chút táo bạo.
Thẩm Vũ kinh hô, khuôn mặt nhỏ tràn ngập hứng thú. Cô bạn hoàn toàn không để ý tới người đàn ông ở bên cạnh đang lo lắng cho mình. “Mình vẫn chưa từng được thấy hổ thật a, vậy nên chắc phải sờ một chút, mình chỉ sờ nó một chút thôi… Lẫm Lẫm, chị có thể chạm vào em được không?”
Hơi thở xa lạ luồn vào mũi hổ con, mắt lam giống như đang cảnh cáo nhìn bàn tay mềm trước mắt. Đến khi Lẫm Lẫm theo bản năng vươn móng vuốt sắc bén muốn cào nát chướng ngại vật trước mắt thì lại bị bàn tay mềm mại của Mạc Nghiên nhẹ nhàng ngăn chặn. ”Ngoan nào, đừng sợ, không sao đâu, cho chị gái xinh đẹp này sờ một chút nhé?”
Lẫm Lẫm xoay đầu và thân đưa lưng về phía Thẩm Vũ xong bực bội mà đong đưa cái đuôi. “Gao ô…” Thẩm Vũ dùng bàn tay vỗ vỗ lưng nó. Lông tơ ngay lập tức dựng thẳng lên, chân trước đặt trong lòng bàn tay Mạc Nghiên, Lẫm Lẫm ủy khuất nhìn cô và thấp giọng nghẹn ngào.
“Haha…” Tiêu Mục Thần nhìn chằm chằm hổ con tác quái và thấp giọng cười nhạo nhưng ngay lập tức lại nhận được một tròng mắt sắc bén bắn tới, anh dùng ngón tay cọ cọ chóp mũi.
Sở Cẩn Húc chống cằm, một tay khảy cái thìa. “Nhóc con, nó thường ăn cái gì?”
“Thịt!” Mộc Trạch Uyên nhấp môi cười khẽ xong vừa thân mật túm tứ chi của nó vừa vói ngón tay vào trong miệng hổ rồi vuốt ve hàm răng sắc bén của nó.
Sở Cẩn Húc: ”….” Tôi không hỏi cậu a…
“Nó uống được sữa bò chứ?”
“Được nhưng phải là sữa ấm.”
Sở Cẩn Húc dùng thìa múc một muỗng rồi chậm rãi đặt ở trước mặt Lẫm Lầm. Chỉ thấy nó cảnh giác mà nhìn chằm chằm hắn xong nhẹ ngửi vài cái, hồi lâu sau mới chịu liếm một ngụm.
Đường sọc trắng đen xinh đẹp giao nhau hấp dẫn hắn ánh mắt của người khác, ngón tay thử nhanh chóng chạm vào lưng của nó, thấy nó không hề có phản kháng, Sở Cẩn Húc lúc này mới lớn mật hoàn toàn đặt bàn tay ở trên người nó. ”Xem ra là nó thích tôi.” Sở Cẩn Húc nhếch cánh môi nhìn ba người đàn ông, đáy mắt mang theo trần trụi khiêu khích.
“Lẫm Lẫm, chẳng phải tao đã nói là phải chú ý người lạ sao? Có khả năng là họ sẽ đem bắt mày rồi đem đi bán a!” Tiêu Mục Thần có chút bất đắc dĩ nhắc nhở, ngay sau đó, động tác của Lẫm Lẫm làm cho anh cảm thấy hết nói nổi.
Chỉ thấy Lẫm Lẫm quay đầu lại liếc 3 người đàn ông một cái rồi sau đó gầm nhẹ và cọ cọ đầu vào lòng bàn tay của Sở Cẩn Húc với bộ dạng ngoan ngoãn chọc người trìu mến. “Lẫm Lẫm ngoan quá nha!”
Mộc Trạch Uyên, Tiêu Mục Thần và Tư Đồ Dịch: ”…” Đồ ăn cháo đá bát này...
Thẩm Vũ lặng lẽ nhìn Lâm Dịch Phong, đáy mắt hàm chứa nồng đậm vui sướng khi người gặp họa. “À đúng rồi, Nghiên Nghiên… Hội đấu giá được tổ chức vào cuối năm ấy, cậu có biết là đám người Long Ngạo Thiên cũng sẽ tham dự không?”
“Có, mà sao à?” Mạc Nghiên nhẹ nhàng gật đầu.
Thẩm Vũ làm mặt quỷ với Mạc Nghiên và cười nói: “Vậy… Anh Tư Đồ đây sẽ đi cùng cậu sao?”
“Là tôi cùng đi với Nghiên Nhi.” Mộc Trạch Uyên cười nhẹ, ngón tay mờ ám mà vén tóc cho cô.
“Ách… Mình và Tư Đồ Dịch đã chia tay nhau… Hiện tại, mình đang thử ở bên Mộc Trạch Uyên…” Bộ dạng vội vàng giải thích của cô quả thực chính là giấu đầu lòi đuôi. Tư Đồ Dịch bất đắc dĩ liếc nhau với Mộc Trạch Uyên, Nghiên Nhi vẫn chưa nhận ra là kỳ thật bạn tốt của mình cũng đã biết chuyện đó.
“Chất lượng của hai người đàn ông này đều tốt, điều quan trọng nhất chính là phải để Long Ngạo Thiên biết hắn ta đã từ bỏ một cô gái tốt như cậu, hừ.” Thẩm Vũ không chút nào để ý vẫy vẫy tay, khi nhắc đến Long Ngạo Thiên thì đầy mặt oán giận.
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đi == Hình như càng up càng bị bơ và nhju ng đọc chùa nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.