Chương 166: Dưa Hami
Chỉ Thị Y Duy
21/02/2019
Edit & Beta: Ami Cuteo ><
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính rọi vào trong tòa lâu đài cổ làm loá mắt và ấm áp.
Tư Đồ Dịch nâng chén sứ ngồi ở bên cạnh Mạc Nghiên rồi lấy nĩa cắm một lát dưa Hami dâng tới tận miệng cô: "Ăn chút hoa quả đi!"
"Ngô, ngọt quá!" Hương vị ngọt mềm tản ra trong khoang miệng, Mạc Nghiên sung sướng nheo lại hai mắt, thỉnh thoảng vuốt ve trấn an hổ con trong lòng ngực.
Tư Đồ Dịch quét tầm mắt đạm mạc về phía hổ con, trên khuôn mặt lạnh lùng toàn là không vui. Đến khi Mạc Nghiên ngẩng đầu thì ngay lập tức, khuôn mặt lại ấm áp tỏa nắng.
"Nghiên Nhi, em có mỏi tay hay không? Để anh ôm Lẫm Lẫm cho, em chuyên tâm ăn trái cây đi. Lẫm Lẫm quá béo, anh sợ em bị nó đè đau."
(
Dịch ca ơi, Lẫm Lẫm còn bé, nặng đâu ra:3 ghen vs cả hổ con cơ ><)
Mạc Nghiên kinh ngạc nhìn người đàn ông, qua một chốc sau, cô chớp chớp đôi mắt rồi nhẹ nhàng lắc đầu: "Khỏi cần, em ôm được mà, Lẫm Lẫm vừa không nặng vừa rất ngoan." Nói xong, cô liền tiếp tục trêu đùa Lẫm Lẫm.
Ngay lúc Mạc Nghiên vừa dứt miệng, Tư Đồ Dịch hơi suy sụp mặt mày, đầy mặt buồn bực nhìn cô. Đột nhiên, Lẫm Lẫm ngưỡng đầu hổ lên nhìn anh, hai mắt thủy lam thỉnh thoảng đánh giá xong bất chợt le lưỡi, nó dùng đầu cọ cọ ngực Mạc Nghiên, khóe mắt không ngừng liếc liếc người đàn ông với sắc mặt xanh mét.
"Lẫm Lẫm thật thích làm nũng, haha." Hổ con đáng yêu trong lòng ngực khiến Mạc Nghiên vui sướng không thôi.
"Nó đói bụng rồi, để anh mang nó đi ăn." Tư Đồ Dịch ngoài cười nhưng trong không cười, anh nhếch môi cười lạnh, nói xong liền tiến lên túm da lông của Lẫm Lẫm.
"Gao ô!" Hổ con màu trắng múa may tứ chi trong không trung, hai mắt xanh thẳm lúc này chứa đầy nước mắt ủy khuất nhìn Mạc Nghiên và không ngừng kháng cự gầm nhẹ.
Mạc Nghiên kéo tay anh lại rồi tiếp tục ôm Lẫm Lẫm vào trong lòng ngực. Cô nhăn mày đẹp nói: "Anh đừng hung dữ với nó như vậy! Xem đi, anh làm nó sợ rồi kìa, mới nãy em có cho nó ăn rồi, giờ thì để nó nghỉ ngơi chút đi!" Bàn tay ôn nhu vuốt ve trấn an hổ con không ngừng run rẩy trong lòng ngực.
Tư Đồ Dịch ủy khuất thấp giọng nói: "Hừ." Nhưng tình cảnh trước mắt gần như khiến anh tức hắn hộc máu, chỉ thấy Lẫm Lẫm chọn góc độ Mạc Nghiên không nhìn thấy rồi ngưỡng đầu hổ lên bễ nghễ nhìn anh, mồm hổ thỉnh thoảng há to diễu võ dương oai giống như đang giễu cợt anh. Ngay khi Mạc Nghiên cúi đầu thì ngay lập tức lại ủy khuất run bần bật giống như bị anh uy hiếp. Kế tiếp, anh liền nhận được ánh mắt không tán đồng của cô, anh mới là người ủy khuất nhất a....
Tư Đồ Dịch bất đắc dĩ nhìn cô rồi đâm đâm chọt chọt hoa quả trong chén, sau đó lại găm một lát dưa rồi đưa tới trước mặt Mạc Nghiên. Chỉ thấy trước mắt hiện lên một đạo bóng dáng, dưa Hami trên nĩa không cánh mà bay, Lẫm Lẫm vui sướng nhai nuốt, thi thoảng phát ra tiếng gầm nhẹ sung sướng và cọ xát với eo thon của Mạc Nghiên.
"Chết tiệt..." Tay nắm chặt nĩa bị chọc tức đến run nhè nhẹ, khóe miệng nhếch tươi cười lạnh lùng, áp suất thấp vờn quanh người Tư Đồ Dịch. Lẫm Lẫm vốn dương dương tự đắc giờ phút này lại dị thường ngoan ngoãn nằm ở trong lòng ngực của cô và cuộn tròn thành một đoàn.
Mạc Nghiên vỗ nhẹ Lẫm Lẫm xong bất chợt dùng bàn tay vuốt ve gương mặt của anh, đáy mắt hiện lên mỉm cười ôn nhu nói: "Đừng tức giận, nhé?" Nói xong, cô ngẩng đầu in lên cánh môi anh một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Tư Đồ Dịch mím môi, mắt đen thẳng tắp nhìn chằm chằm cô: "Từ khi nó xuất hiện, hình như em chẳng còn nhớ có anh ở bên cạnh...." Giọng điệu của anh giống như một cậu con trai đã phải chịu ủy khuất gì lớn làm người ta không đành lòng và chỉ muốn kéo vào trong lòng ngực an ủi.
"Lần sau em sẽ chú ý." Mạc Nghiên bất đắc dĩ cười. Cô lấy chén sứ từ trong tay Tư Đồ Dịch rồi sau đó đặt lên bàn xong mềm nhẹ chà lau bàn tay anh.
Mắt đen nhu tình nhìn chằm chằm bé con, cánh tay dài nhẹ ôm cô vào trong lòng ngực và ngửi mùi hương trên tóc cô, một tay khác tùy ý để cô đùa nghịch. Nhân lúc Mạc Nghiên không chú ý, anh liền lén lút ném Lẫm Lẫm sang một bên, đôi con ngươi lãnh lệ cảnh cáo nhìn chằm chằm hổ con đang muốn bò vào trong lòng ngực cô lần nữa. Thấy nó ngoan ngoãn nằm yên trên sô pha, anh mới vừa lòng thu hồi tầm mắt lạnh lẽo băng hàn kia.
Dịch ca cute qass >< Cứ hog ns là lại nhju đọc chùa huhu ><
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính rọi vào trong tòa lâu đài cổ làm loá mắt và ấm áp.
Tư Đồ Dịch nâng chén sứ ngồi ở bên cạnh Mạc Nghiên rồi lấy nĩa cắm một lát dưa Hami dâng tới tận miệng cô: "Ăn chút hoa quả đi!"
"Ngô, ngọt quá!" Hương vị ngọt mềm tản ra trong khoang miệng, Mạc Nghiên sung sướng nheo lại hai mắt, thỉnh thoảng vuốt ve trấn an hổ con trong lòng ngực.
Tư Đồ Dịch quét tầm mắt đạm mạc về phía hổ con, trên khuôn mặt lạnh lùng toàn là không vui. Đến khi Mạc Nghiên ngẩng đầu thì ngay lập tức, khuôn mặt lại ấm áp tỏa nắng.
"Nghiên Nhi, em có mỏi tay hay không? Để anh ôm Lẫm Lẫm cho, em chuyên tâm ăn trái cây đi. Lẫm Lẫm quá béo, anh sợ em bị nó đè đau."
(
Dịch ca ơi, Lẫm Lẫm còn bé, nặng đâu ra:3 ghen vs cả hổ con cơ ><)
Mạc Nghiên kinh ngạc nhìn người đàn ông, qua một chốc sau, cô chớp chớp đôi mắt rồi nhẹ nhàng lắc đầu: "Khỏi cần, em ôm được mà, Lẫm Lẫm vừa không nặng vừa rất ngoan." Nói xong, cô liền tiếp tục trêu đùa Lẫm Lẫm.
Ngay lúc Mạc Nghiên vừa dứt miệng, Tư Đồ Dịch hơi suy sụp mặt mày, đầy mặt buồn bực nhìn cô. Đột nhiên, Lẫm Lẫm ngưỡng đầu hổ lên nhìn anh, hai mắt thủy lam thỉnh thoảng đánh giá xong bất chợt le lưỡi, nó dùng đầu cọ cọ ngực Mạc Nghiên, khóe mắt không ngừng liếc liếc người đàn ông với sắc mặt xanh mét.
"Lẫm Lẫm thật thích làm nũng, haha." Hổ con đáng yêu trong lòng ngực khiến Mạc Nghiên vui sướng không thôi.
"Nó đói bụng rồi, để anh mang nó đi ăn." Tư Đồ Dịch ngoài cười nhưng trong không cười, anh nhếch môi cười lạnh, nói xong liền tiến lên túm da lông của Lẫm Lẫm.
"Gao ô!" Hổ con màu trắng múa may tứ chi trong không trung, hai mắt xanh thẳm lúc này chứa đầy nước mắt ủy khuất nhìn Mạc Nghiên và không ngừng kháng cự gầm nhẹ.
Mạc Nghiên kéo tay anh lại rồi tiếp tục ôm Lẫm Lẫm vào trong lòng ngực. Cô nhăn mày đẹp nói: "Anh đừng hung dữ với nó như vậy! Xem đi, anh làm nó sợ rồi kìa, mới nãy em có cho nó ăn rồi, giờ thì để nó nghỉ ngơi chút đi!" Bàn tay ôn nhu vuốt ve trấn an hổ con không ngừng run rẩy trong lòng ngực.
Tư Đồ Dịch ủy khuất thấp giọng nói: "Hừ." Nhưng tình cảnh trước mắt gần như khiến anh tức hắn hộc máu, chỉ thấy Lẫm Lẫm chọn góc độ Mạc Nghiên không nhìn thấy rồi ngưỡng đầu hổ lên bễ nghễ nhìn anh, mồm hổ thỉnh thoảng há to diễu võ dương oai giống như đang giễu cợt anh. Ngay khi Mạc Nghiên cúi đầu thì ngay lập tức lại ủy khuất run bần bật giống như bị anh uy hiếp. Kế tiếp, anh liền nhận được ánh mắt không tán đồng của cô, anh mới là người ủy khuất nhất a....
Tư Đồ Dịch bất đắc dĩ nhìn cô rồi đâm đâm chọt chọt hoa quả trong chén, sau đó lại găm một lát dưa rồi đưa tới trước mặt Mạc Nghiên. Chỉ thấy trước mắt hiện lên một đạo bóng dáng, dưa Hami trên nĩa không cánh mà bay, Lẫm Lẫm vui sướng nhai nuốt, thi thoảng phát ra tiếng gầm nhẹ sung sướng và cọ xát với eo thon của Mạc Nghiên.
"Chết tiệt..." Tay nắm chặt nĩa bị chọc tức đến run nhè nhẹ, khóe miệng nhếch tươi cười lạnh lùng, áp suất thấp vờn quanh người Tư Đồ Dịch. Lẫm Lẫm vốn dương dương tự đắc giờ phút này lại dị thường ngoan ngoãn nằm ở trong lòng ngực của cô và cuộn tròn thành một đoàn.
Mạc Nghiên vỗ nhẹ Lẫm Lẫm xong bất chợt dùng bàn tay vuốt ve gương mặt của anh, đáy mắt hiện lên mỉm cười ôn nhu nói: "Đừng tức giận, nhé?" Nói xong, cô ngẩng đầu in lên cánh môi anh một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Tư Đồ Dịch mím môi, mắt đen thẳng tắp nhìn chằm chằm cô: "Từ khi nó xuất hiện, hình như em chẳng còn nhớ có anh ở bên cạnh...." Giọng điệu của anh giống như một cậu con trai đã phải chịu ủy khuất gì lớn làm người ta không đành lòng và chỉ muốn kéo vào trong lòng ngực an ủi.
"Lần sau em sẽ chú ý." Mạc Nghiên bất đắc dĩ cười. Cô lấy chén sứ từ trong tay Tư Đồ Dịch rồi sau đó đặt lên bàn xong mềm nhẹ chà lau bàn tay anh.
Mắt đen nhu tình nhìn chằm chằm bé con, cánh tay dài nhẹ ôm cô vào trong lòng ngực và ngửi mùi hương trên tóc cô, một tay khác tùy ý để cô đùa nghịch. Nhân lúc Mạc Nghiên không chú ý, anh liền lén lút ném Lẫm Lẫm sang một bên, đôi con ngươi lãnh lệ cảnh cáo nhìn chằm chằm hổ con đang muốn bò vào trong lòng ngực cô lần nữa. Thấy nó ngoan ngoãn nằm yên trên sô pha, anh mới vừa lòng thu hồi tầm mắt lạnh lẽo băng hàn kia.
Dịch ca cute qass >< Cứ hog ns là lại nhju đọc chùa huhu ><
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.