Chương 145: Không thói quen
Chỉ Thị Y Duy
21/02/2019
Edit & Beta: Ami Cuteo ><
“Thật vậy chăng? Cảm ơn cậu đã khích lệ, haha.” Hành động không ngừng khen Mạc Nghiên của Tiêu Mục Thần làm Mạnh Hinh cao hứng, mặt mày bà hớn hở. Nhìn thân ảnh Mạc Vũ Hạo càng lúc càng đến gần, bà nhẹ giọng nhắc nhở: “Vũ Hạo, Tiêu tổng và Diệp thủ trưởng là cùng theo Nghiên Nghiên tới đây.”
“Thật ngại quá vì đã làm hai cậu phải tốn thời gian chạy tới đây một chuyến.” Mạc Vũ Hạo gật đầu chào hỏi hai người đàn ông.
“Không sao cả! Hai ông bà phải tận dụng khoảng thời gian nghỉ phép này để nghỉ ngơi thật tốt, tôi sẽ cẩn thận chăm sóc cho cô Nghiên đây.” Ánh mắt kiên định của Tiêu Mục Thần làm Mạnh Hinh và Mạc Vũ Hạo tạm thả lỏng tâm tình.
“Sẽ, cảm ơn hai cậu.” Mạc Vũ Hạo trả lời xong giống như nhớ ra chuyện gì đó, ông quay đầu nhìn về phía Mạc Nghiên, trên khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng và nghi hoặc: ”À đúng rồi, tại sao Cẩn Húc lại không tới? Là vì xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?”
“Anh Húc nói là hôm nay công ty đột nhiên mở cuộc họp nên con bảo anh ấy nếu không kịp tới thì cũng đừng chạy tới.” Mạc Nghiên nhìn ba mẹ rồi nói nhỏ.
“Cũng đúng, an toàn là quan trọng nhất! Nghiên Nghiên, nhớ phải nói với Cẩn Húc là ba mẹ vừa qua Pháp thì liền sẽ đi thăm ba mẹ nó trước. Còn nữa, có thời gian rảnh thì bồi Cẩn Húc, nó rời khỏi đây đã lâu nên sẽ không quá quen thuộc với một số chỗ ở đây.” Mạnh Hinh gật đầu với Mạc Nghiên rồi không ngừng dặn dò.
Nhìn thấy Mạc Vũ Hạo và Mạnh Hinh không hề cảm thấy không vui bởi vì Sở Cẩn Húc không đến, thậm chí còn bảo Mạc Nghiên dùng nhiều thời gian bồi Sở Cẩn Húc khiến đáy lòng hai người đàn ông đứng bên cạnh chua xót và ủy khuất. Rõ ràng hai anh mới là người đàn ông của Nghiên Nhi nhưng lại không thể quang minh chính đại nói ra. Rốt cuộc thì tới khi nào Nghiên Nhi mới chịu tiếp nhận bọn anh a…
Hai đạo tầm mắt mãnh liệt bắn về phía Mạc Nghiên. Cô thừa dịp ba mẹ đang nói chuyện, quay đầu lại nhanh chóng trừng mắt nhìn hai người đàn ông một cái nhưng hành động này lại làm cho khuôn mặt lạnh lùng xa cách nhanh chóng chuyển sang nhu hòa mềm nhũn.
“Gần hết thời gian rồi, chúng ta vào trong chuẩn bị đăng ký đi! Nghiên Nghiên, con phải tự chăm sóc tốt cho bản thân nhé, có chuyện gì thì gọi ngay cho ba mẹ! Cảm ơn Tiêu tổng và Diệp thủ trưởng đã đặc biệt dành thời gian đến đây một chuyến.” Mạc Vũ Hạo tiến lên ôm chặt con gái bảo bối xong nói lời cảm ơn với hai người đàn ông.
“Không có việc gì, hai ông bà đi thong thả!” Diệp Hàn Ngự mỉm cười nơi đáy mắt rồi nói nhỏ.
Mạc Nghiên nhìn chăm chú vào thân ảnh dần dần biến mất của Mạnh Hinh và Mạc Vũ Hạo. Ngay lâp tức, cả đầu cô tràn đầy nồng đậm tưởng niệm, tuy rằng bình thường cô vẫn luôn ở Đế Mậu nhưng ít ra thì mỗi ngày cuối tuần đều vẫn có thể trở về thăm ba mẹ. Hiện tại, ba mẹ cô đã xuất ngoại, phỏng chừng không thể nhìn thấy hai người họ một khoảng thời gian, đáy lòng cô hơi mất mát… Nhưng nếu suy nghĩ theo hướng tốt đẹp thì đây là cách có thể bảo đảm sự an toàn của ba mẹ, hai ông nà sẽ không bị cô làm liên luỵ.
Tiêu Mục Thần và Diệp Hàn Ngự nhanh chóng cảm nhận được Mạc Nghiên suy sút cảm xúc. Diệp Hàn Ngự dùng con ngươi nhu hòa nhìn cô gái hơi rũ đầu bên cạnh: ”Nghiên Nhi, hai người họ chỉ đi nghỉ phép ít ngày xong sẽ trở về, nếu em quá nhớ ba mẹ thì bọn anh cũng có thể bồi em qua Pháp.”
“Không sao, em chỉ là không thói quen mà thôi!” Mạc Nghiên chậm rãi thở dài.
Tiêu Mục Thần nhìn cô: ”Lát nữa Nghiên Nhi có muốn tới công ty không?”
“Em muốn tới tìm anh Húc.” Mạc Nghiên nhìn di động có chút xuất thần, đột nhiên, hai tròng mắt nghiêm túc nhìn chăm chú vào anh: ”Có phải là anh nên quay về làm việc rồi không? Em nhớ là hôm nay anh còn phải bàn chuyện dự án đầu tư với vị khách bên Nhật Bản kia mà!”
“Chuyện này không gấp! Anh đã đổi ngày bàn chuyện hợp tác rồi. Em hẳn nên hỏi Sở Cẩn Húc bây giờ có rảnh hay không để đỡ đi một chuyến tay không.” Tiêu Mục Thần lại lần nữa chuyển đề tài lên trên người Sở Cẩn Húc.
“Vậy để em gọi hỏi trước một chút…” Tầm mắt cô không ngừng dao động ở trên người hai anh, đầy mặt nghi hoặc rồi lại nói không nên lời chỗ nào không thích hợp.
“Anh Húc… Anh còn đang họp sao?… Em biết rồi, vậy hẹn anh khi khác…”
Diệp Hàn Ngự và Tiêu Mục Thần ăn ý mà liếc nhau, tươi cười thực hiện được xẹt qua trên khóe miệng, chỉ mới hơi lướt qua nhưng khi nghe thấy cô lại muốn hẹn gặp Sở Cẩn Húc vào lúc khác thì hai khuôn mặt tuấn tú hơi suy sụp và chau mày, đầy mặt rối rắm
“Thật vậy chăng? Cảm ơn cậu đã khích lệ, haha.” Hành động không ngừng khen Mạc Nghiên của Tiêu Mục Thần làm Mạnh Hinh cao hứng, mặt mày bà hớn hở. Nhìn thân ảnh Mạc Vũ Hạo càng lúc càng đến gần, bà nhẹ giọng nhắc nhở: “Vũ Hạo, Tiêu tổng và Diệp thủ trưởng là cùng theo Nghiên Nghiên tới đây.”
“Thật ngại quá vì đã làm hai cậu phải tốn thời gian chạy tới đây một chuyến.” Mạc Vũ Hạo gật đầu chào hỏi hai người đàn ông.
“Không sao cả! Hai ông bà phải tận dụng khoảng thời gian nghỉ phép này để nghỉ ngơi thật tốt, tôi sẽ cẩn thận chăm sóc cho cô Nghiên đây.” Ánh mắt kiên định của Tiêu Mục Thần làm Mạnh Hinh và Mạc Vũ Hạo tạm thả lỏng tâm tình.
“Sẽ, cảm ơn hai cậu.” Mạc Vũ Hạo trả lời xong giống như nhớ ra chuyện gì đó, ông quay đầu nhìn về phía Mạc Nghiên, trên khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng và nghi hoặc: ”À đúng rồi, tại sao Cẩn Húc lại không tới? Là vì xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?”
“Anh Húc nói là hôm nay công ty đột nhiên mở cuộc họp nên con bảo anh ấy nếu không kịp tới thì cũng đừng chạy tới.” Mạc Nghiên nhìn ba mẹ rồi nói nhỏ.
“Cũng đúng, an toàn là quan trọng nhất! Nghiên Nghiên, nhớ phải nói với Cẩn Húc là ba mẹ vừa qua Pháp thì liền sẽ đi thăm ba mẹ nó trước. Còn nữa, có thời gian rảnh thì bồi Cẩn Húc, nó rời khỏi đây đã lâu nên sẽ không quá quen thuộc với một số chỗ ở đây.” Mạnh Hinh gật đầu với Mạc Nghiên rồi không ngừng dặn dò.
Nhìn thấy Mạc Vũ Hạo và Mạnh Hinh không hề cảm thấy không vui bởi vì Sở Cẩn Húc không đến, thậm chí còn bảo Mạc Nghiên dùng nhiều thời gian bồi Sở Cẩn Húc khiến đáy lòng hai người đàn ông đứng bên cạnh chua xót và ủy khuất. Rõ ràng hai anh mới là người đàn ông của Nghiên Nhi nhưng lại không thể quang minh chính đại nói ra. Rốt cuộc thì tới khi nào Nghiên Nhi mới chịu tiếp nhận bọn anh a…
Hai đạo tầm mắt mãnh liệt bắn về phía Mạc Nghiên. Cô thừa dịp ba mẹ đang nói chuyện, quay đầu lại nhanh chóng trừng mắt nhìn hai người đàn ông một cái nhưng hành động này lại làm cho khuôn mặt lạnh lùng xa cách nhanh chóng chuyển sang nhu hòa mềm nhũn.
“Gần hết thời gian rồi, chúng ta vào trong chuẩn bị đăng ký đi! Nghiên Nghiên, con phải tự chăm sóc tốt cho bản thân nhé, có chuyện gì thì gọi ngay cho ba mẹ! Cảm ơn Tiêu tổng và Diệp thủ trưởng đã đặc biệt dành thời gian đến đây một chuyến.” Mạc Vũ Hạo tiến lên ôm chặt con gái bảo bối xong nói lời cảm ơn với hai người đàn ông.
“Không có việc gì, hai ông bà đi thong thả!” Diệp Hàn Ngự mỉm cười nơi đáy mắt rồi nói nhỏ.
Mạc Nghiên nhìn chăm chú vào thân ảnh dần dần biến mất của Mạnh Hinh và Mạc Vũ Hạo. Ngay lâp tức, cả đầu cô tràn đầy nồng đậm tưởng niệm, tuy rằng bình thường cô vẫn luôn ở Đế Mậu nhưng ít ra thì mỗi ngày cuối tuần đều vẫn có thể trở về thăm ba mẹ. Hiện tại, ba mẹ cô đã xuất ngoại, phỏng chừng không thể nhìn thấy hai người họ một khoảng thời gian, đáy lòng cô hơi mất mát… Nhưng nếu suy nghĩ theo hướng tốt đẹp thì đây là cách có thể bảo đảm sự an toàn của ba mẹ, hai ông nà sẽ không bị cô làm liên luỵ.
Tiêu Mục Thần và Diệp Hàn Ngự nhanh chóng cảm nhận được Mạc Nghiên suy sút cảm xúc. Diệp Hàn Ngự dùng con ngươi nhu hòa nhìn cô gái hơi rũ đầu bên cạnh: ”Nghiên Nhi, hai người họ chỉ đi nghỉ phép ít ngày xong sẽ trở về, nếu em quá nhớ ba mẹ thì bọn anh cũng có thể bồi em qua Pháp.”
“Không sao, em chỉ là không thói quen mà thôi!” Mạc Nghiên chậm rãi thở dài.
Tiêu Mục Thần nhìn cô: ”Lát nữa Nghiên Nhi có muốn tới công ty không?”
“Em muốn tới tìm anh Húc.” Mạc Nghiên nhìn di động có chút xuất thần, đột nhiên, hai tròng mắt nghiêm túc nhìn chăm chú vào anh: ”Có phải là anh nên quay về làm việc rồi không? Em nhớ là hôm nay anh còn phải bàn chuyện dự án đầu tư với vị khách bên Nhật Bản kia mà!”
“Chuyện này không gấp! Anh đã đổi ngày bàn chuyện hợp tác rồi. Em hẳn nên hỏi Sở Cẩn Húc bây giờ có rảnh hay không để đỡ đi một chuyến tay không.” Tiêu Mục Thần lại lần nữa chuyển đề tài lên trên người Sở Cẩn Húc.
“Vậy để em gọi hỏi trước một chút…” Tầm mắt cô không ngừng dao động ở trên người hai anh, đầy mặt nghi hoặc rồi lại nói không nên lời chỗ nào không thích hợp.
“Anh Húc… Anh còn đang họp sao?… Em biết rồi, vậy hẹn anh khi khác…”
Diệp Hàn Ngự và Tiêu Mục Thần ăn ý mà liếc nhau, tươi cười thực hiện được xẹt qua trên khóe miệng, chỉ mới hơi lướt qua nhưng khi nghe thấy cô lại muốn hẹn gặp Sở Cẩn Húc vào lúc khác thì hai khuôn mặt tuấn tú hơi suy sụp và chau mày, đầy mặt rối rắm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.