Chương 147: Nhớ anh không?
Chỉ Thị Y Duy
21/02/2019
Edit & Beta: Ami Cuteo ><
Thời gian trôi qua cực nhanh, lưu chuyển không thôi. Trong chớp mắt liền đến ngày 5 người đàn ông phải bay sang thành phố B.
Trước khi ra khỏi cửa, Tư Đồ Dịch quay đầu nhìn cô: “Nghiên Nhi, em thật không muốn đi cùng bọn anh sao?”
“Không được, mấy anh cũng biết là em tương đối lười, cho em ở nhà nghỉ ngơi đi.” Mạc Nghiên chu môi đỏ làm nũng.
“Được rồi, hy vọng là khi bọn anh trở về thì có thể nhìn thấy em chờ sẵn ở nhà.” Cung Kỳ Diệp cúi người in lại một nụ hôn trên trán cô, trong lời nói có ẩn ý ám chỉ với cô.
Trái tim Mạc Nghiên đập lỡ một nhịp nhưng lại nhanh chóng nhếch miệng cười: ”Tất nhiên, em sẽ chờ các anh về nhà.”
Thấy năm người đàn ông rời đi một lúc lâu nhưng Mạc Nghiên vẫn không dám lơi lỏng, thẳng đến khi di động nhận được tin nhắn của Sở Cẩn Húc thì cô lúc này mới dám buông lỏng tâm tình lo lắng đề phòng.
Trên chiếc phi cơ tư nhân với cabin xa hoa và cao cấp càng thêm phụ trợ thân phận bất phàm của những người đàn ông ở đây.
“Có chắc là Nghiên Nhi sẽ chọn mấy ngày này để trốn sao?” Diệp Hàn Ngự mím chặt môi, mắt đen sắc bén nhìn chằm chằm chất lỏng đong đưa trong ly rượu, toàn thân ẩn chứa sự quyết đoán chạm vào là nổ ngay.
“Không chọn khoảng thời gian này thì chẳng lẽ lại chọn lúc chúng ta đều ở sao?” Cung Kỳ Diệp lãnh đạm.
Tiêu Mục Thần nhếch cánh môi tạo thành một mạt tươi cười tà tứ. “Chỉ có thể nói là Nghiên Nhi quá đơn thuần, cô ấy cho rằng làm như vậy là có thể thoát khỏi chúng ta.”
“Khó mà nói, đừng quên là bên cạnh cô ấy có tên Sở Cẩn Húc chướng mắt kia.” Mộc Trạch Uyên đẩy đẩy mắt kính, mắt xanh hiện lên một tia ngưng trọng. “Tao hẳn nên ở lại để tránh cho cô ấy chạy.”
“Chạy? Với thế lực của chúng ta thì cũng có thể tìm cô ấy về, chuyện tao tương đối muốn biết chính là… Thái độ của Nghiên Nhi đối với chúng ta.” Đôi mắt sâu thẳm của Tư Đồ Dịch bởi vì lưu chuyển nhàn nhạt ánh sáng nên càng thêm thâm thúy không thấy đáy.
- - - - - - - - - - -
Chạng vạng tối, Mạc Nghiên xách túi theo đi vào nhà hàng đã hẹn trước với Sở Cẩn Húc. “Khi nào thì đi?”
“….Buổi tối ngày mai, lúc đó thì bên kia đang tổ chức tiệc khánh công, mấy tên đó khó có thể bứt ra, anh sẽ cắt đuôi đám người theo phía sau.”
Mạc Nghiên nói nhỏ. ”À đúng rồi, anh nói cho em thứ gì đó mà… Đây là?”
“Hộ chiếu… Lâm Vũ Vi… Đây là ảnh chụp của em nhưng tên lại không phải… Anh Húc, anh định?” Mạc Nghiên khiếp sợ thốt lên tiếng.
“Anh tự có cách, hộ chiếu là thật, trên thế giới này cũng có khả năng tồn tại một người có diện mạo giống nhau như đúc với em.” Sở Cẩn Húc cười búng cái trán trắng tinh của cô.
“Anh sẽ chuẩn bị sẵn vé máy bay cho em, còn nữa, em cầm cái này đi! Mấy ngày kế tiếp đều dùng chiếc di động này liên hệ với anh, nhưng thi thoảng vẫn phải dùng điện thoại mấy tên đó đưa một chút, nhớ kỹ… Ngày mai, khi bắt đầu hành động thì phải vứt nó đi… Để phòng ngừa vạn nhất…” Sở Cẩn Húc lợi dụng góc khuất để chắn những người đang muốn thăm dò từ phía xa rồi đặt một chiếc di động to vào trong tay cô. “Đừng lo lắng… Mọi việc sẽ rất thuận lợi.”
- ---
Trong căn phòng tắm mờ mịt nhiệt khí, Mạc Nghiên chà lau mái tóc ướt. Cô theo bản năng bước đến phòng khách, nhìn phòng khách trống rỗng, trong lòng cô ngay lập tức có chút hư không, hai hàng lông mi nhíu chặt tô điểm thêm cho khuôn mặt nhỏ có chút đau thương. Cô chậm rãi nện bước đi vào từng phòng ngủ của 5 người đàn ông. Lúc đầu, khi cô mới vừa chuyển vào thì mỗi gian phòng đều khóa chặt, không có chìa khóa đặc thù thì không thể mở ra, mà nay… Cô hoàn toàn có thể tùy ý và tự do ra vào phòng của 5 người họ.
Trong đầu hiện lên từng màn ngọt ngào ở chung với bọn họ, hình như… Chỉ cần cô làm nũng… Thì trái tim bọn họ liền sẽ mềm nhũn…
Bàn tay mềm tham luyến mà vỗ về từng người đàn ông trong bức ảnh chụp, đó là tấm ảnh chung chụp 6 người, lần trước khi đi du lịch, Tư Đồ Dịch đã nhờ người chụp lại. Mạc Nghiên hoàn toàn không phát hiện biểu tình lúc này của cô rất quyến luyến, đáy mắt tràn ra nhàn nhạt tình yêu và ngọt ngào.
Tiếng chuông quen thuộc vang dội đánh thức Mạc Nghiên đang đắm chìm ở trong hồi ức. Cô nhanh chóng nghe điện thoại:” Ngô… Làm sao vậy?”
“Nhớ anh không… Nghiên Nhi?” Giọng nói trầm thấp gợi cảm tựa như đàn cello của Tư Đồ Dịch kích thích tiếng lòng của cô, bỗng chốc, hốc mắt nhanh chóng tích đầy nước mắt.
Thời gian trôi qua cực nhanh, lưu chuyển không thôi. Trong chớp mắt liền đến ngày 5 người đàn ông phải bay sang thành phố B.
Trước khi ra khỏi cửa, Tư Đồ Dịch quay đầu nhìn cô: “Nghiên Nhi, em thật không muốn đi cùng bọn anh sao?”
“Không được, mấy anh cũng biết là em tương đối lười, cho em ở nhà nghỉ ngơi đi.” Mạc Nghiên chu môi đỏ làm nũng.
“Được rồi, hy vọng là khi bọn anh trở về thì có thể nhìn thấy em chờ sẵn ở nhà.” Cung Kỳ Diệp cúi người in lại một nụ hôn trên trán cô, trong lời nói có ẩn ý ám chỉ với cô.
Trái tim Mạc Nghiên đập lỡ một nhịp nhưng lại nhanh chóng nhếch miệng cười: ”Tất nhiên, em sẽ chờ các anh về nhà.”
Thấy năm người đàn ông rời đi một lúc lâu nhưng Mạc Nghiên vẫn không dám lơi lỏng, thẳng đến khi di động nhận được tin nhắn của Sở Cẩn Húc thì cô lúc này mới dám buông lỏng tâm tình lo lắng đề phòng.
Trên chiếc phi cơ tư nhân với cabin xa hoa và cao cấp càng thêm phụ trợ thân phận bất phàm của những người đàn ông ở đây.
“Có chắc là Nghiên Nhi sẽ chọn mấy ngày này để trốn sao?” Diệp Hàn Ngự mím chặt môi, mắt đen sắc bén nhìn chằm chằm chất lỏng đong đưa trong ly rượu, toàn thân ẩn chứa sự quyết đoán chạm vào là nổ ngay.
“Không chọn khoảng thời gian này thì chẳng lẽ lại chọn lúc chúng ta đều ở sao?” Cung Kỳ Diệp lãnh đạm.
Tiêu Mục Thần nhếch cánh môi tạo thành một mạt tươi cười tà tứ. “Chỉ có thể nói là Nghiên Nhi quá đơn thuần, cô ấy cho rằng làm như vậy là có thể thoát khỏi chúng ta.”
“Khó mà nói, đừng quên là bên cạnh cô ấy có tên Sở Cẩn Húc chướng mắt kia.” Mộc Trạch Uyên đẩy đẩy mắt kính, mắt xanh hiện lên một tia ngưng trọng. “Tao hẳn nên ở lại để tránh cho cô ấy chạy.”
“Chạy? Với thế lực của chúng ta thì cũng có thể tìm cô ấy về, chuyện tao tương đối muốn biết chính là… Thái độ của Nghiên Nhi đối với chúng ta.” Đôi mắt sâu thẳm của Tư Đồ Dịch bởi vì lưu chuyển nhàn nhạt ánh sáng nên càng thêm thâm thúy không thấy đáy.
- - - - - - - - - - -
Chạng vạng tối, Mạc Nghiên xách túi theo đi vào nhà hàng đã hẹn trước với Sở Cẩn Húc. “Khi nào thì đi?”
“….Buổi tối ngày mai, lúc đó thì bên kia đang tổ chức tiệc khánh công, mấy tên đó khó có thể bứt ra, anh sẽ cắt đuôi đám người theo phía sau.”
Mạc Nghiên nói nhỏ. ”À đúng rồi, anh nói cho em thứ gì đó mà… Đây là?”
“Hộ chiếu… Lâm Vũ Vi… Đây là ảnh chụp của em nhưng tên lại không phải… Anh Húc, anh định?” Mạc Nghiên khiếp sợ thốt lên tiếng.
“Anh tự có cách, hộ chiếu là thật, trên thế giới này cũng có khả năng tồn tại một người có diện mạo giống nhau như đúc với em.” Sở Cẩn Húc cười búng cái trán trắng tinh của cô.
“Anh sẽ chuẩn bị sẵn vé máy bay cho em, còn nữa, em cầm cái này đi! Mấy ngày kế tiếp đều dùng chiếc di động này liên hệ với anh, nhưng thi thoảng vẫn phải dùng điện thoại mấy tên đó đưa một chút, nhớ kỹ… Ngày mai, khi bắt đầu hành động thì phải vứt nó đi… Để phòng ngừa vạn nhất…” Sở Cẩn Húc lợi dụng góc khuất để chắn những người đang muốn thăm dò từ phía xa rồi đặt một chiếc di động to vào trong tay cô. “Đừng lo lắng… Mọi việc sẽ rất thuận lợi.”
- ---
Trong căn phòng tắm mờ mịt nhiệt khí, Mạc Nghiên chà lau mái tóc ướt. Cô theo bản năng bước đến phòng khách, nhìn phòng khách trống rỗng, trong lòng cô ngay lập tức có chút hư không, hai hàng lông mi nhíu chặt tô điểm thêm cho khuôn mặt nhỏ có chút đau thương. Cô chậm rãi nện bước đi vào từng phòng ngủ của 5 người đàn ông. Lúc đầu, khi cô mới vừa chuyển vào thì mỗi gian phòng đều khóa chặt, không có chìa khóa đặc thù thì không thể mở ra, mà nay… Cô hoàn toàn có thể tùy ý và tự do ra vào phòng của 5 người họ.
Trong đầu hiện lên từng màn ngọt ngào ở chung với bọn họ, hình như… Chỉ cần cô làm nũng… Thì trái tim bọn họ liền sẽ mềm nhũn…
Bàn tay mềm tham luyến mà vỗ về từng người đàn ông trong bức ảnh chụp, đó là tấm ảnh chung chụp 6 người, lần trước khi đi du lịch, Tư Đồ Dịch đã nhờ người chụp lại. Mạc Nghiên hoàn toàn không phát hiện biểu tình lúc này của cô rất quyến luyến, đáy mắt tràn ra nhàn nhạt tình yêu và ngọt ngào.
Tiếng chuông quen thuộc vang dội đánh thức Mạc Nghiên đang đắm chìm ở trong hồi ức. Cô nhanh chóng nghe điện thoại:” Ngô… Làm sao vậy?”
“Nhớ anh không… Nghiên Nhi?” Giọng nói trầm thấp gợi cảm tựa như đàn cello của Tư Đồ Dịch kích thích tiếng lòng của cô, bỗng chốc, hốc mắt nhanh chóng tích đầy nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.