Chương 11: Mộng đẹp tan
Nhạc Thiên Nguyệt
26/06/2024
Mặc Nhận – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Chương 11: Mộng đẹp tan
Sở Ngôn không biết mình đang ở đâu.
Hắn giống như bị sóng lớn đánh nghiêng ngã vào đáy biển lạnh băng, chìm xuống, chìm xuống, không thể thở, cũng không thể phát ra âm thanh nào.
Hắn tựa hồ cảm giác được ánh trăng chiếu vào, cảm giác được hoa lê xào xạc bay trong tầm mắt, nhưng trước mắt chỉ có một mảnh mông lung.
Khí huyết hắn chảy ngược, phế phủ bị giày xéo, trong lòng thống khổ, nhưng đầu óc hỗn loạn bao nhiêu năm qua đột nhiên thanh tỉnh hơn rất nhiều. Rất nhiều ký ức mơ hồ hiện ra, náo nhiệt không thôi.
... Đôi khi hắn cảm thấy, đời trước, chính mình tựa hồ cũng muốn vãn hồi một thứ gì đó.
Năm thứ ba sau khi tương ngộ Bạch Hoa, quan hệ giữa hắn và Mặc Nhận lạnh dần, nhưng hắn vẫn có một loại cố chấp kỳ lạ, thà là mỗi ngày đều bực bội cũng muốn giữ lại người này, không chịu thả y đi.
Vì thế mà dây dưa không dứt, tra tấn lẫn nhau thêm bốn năm, cho đến khi Mặc Nhận ám sát Bạch Hoa, hắn bạo nộ mà xuống tay phá hủy đan điền của y, nhưng rốt cuộc vẫn giữ lại tính mạng.
Sau khi đày y vào Thiên Điện, hắn đến xem Mặc Nhận vài lần, lần nào cũng tức giận rời đi.
Cuối cùng hắn chọn không nghe nữa, không hỏi nữa.
Cứ như vậy... thêm ba năm.
Sau này, Bạch Hoa vài lần nói ra nói vào, hoặc là vô tình nhắc tới, hoặc là mượn lời người khác mà ám chỉ, muốn hắn loại bỏ Mặc Nhận để trừ hậu hoạn.
Chuyện này nói đến hợp lý hợp tình. Một thuộc hạ mà ngang nhiên trái lệnh chủ nhân đi ám sát chủ mẫu, còn là một phế nhân mất hết võ công, giữ lại có ích gì?
Hắn lại chưa từng đáp ứng. Rõ ràng hắn đối với Bạch Hoa là thâm tình đến tự mình sa đọa, nhưng vẫn trước sau như một không hề gật đầu.
Chỉ duy nhất một chuyện này, đến chết hắn cũng chưa từng thuận theo ý Bạch Hoa.
Cho nên, khi Mặc Nhận phơi thây trước mặt hắn, hắn vẫn có thể cảm thấy chính mình "tận tình tận nghĩa".
—— Ngẫm lại nực cười cỡ nào. Nếu hắn đối với Mặc Nhận tận tình tận nghĩa, thì thi thể gầy gò cùng vô số vết sẹo ngang dọc đó từ đâu ra!?
—— Lời Thu Cẩn từng nói, muôn vàn khuất nhục tra tấn, hết thảy ốm đau khổ sở, là từ đâu ra!?
Thẳng đến thời khắc này, hắn mới hoàn toàn thanh tỉnh ——
Đều do hắn ngu hết phần thiên hạ.
Sở Ngôn phảng phất nhìn thấy ánh kiếm đen nhánh mang theo sương máu năm nào phủ trùm đôi mắt.
Chính hắn dùng thanh trường kiếm khi xưa hắn ban cho Mặc Nhận để xuống tay, đâm vào bụng thị vệ, cuồng bạo rót nội lực vào mà khuất đảo. Máu thịt mơ hồ, đan điền hoàn toàn bị phá hủy.
Mà Mặc Nhận chỉ ngây người... mờ mịt... nhìn hắn, không hề chống cự. Mãi đến khi đau đến gần như ngất đi, ý thức mơ hồ, mới yếu ớt gọi một tiếng "chủ thượng".
Giờ phút này, đôi mắt mờ mịt kia tựa hồ vẫn đang nhìn y, một tiếng "chủ thượng" yết ớt kia tựa hồ còn vang vọng bên tai.
Âm thanh đó khiến nội tâm Sở Ngôn đau đến nứt ra, ruột gan đứt lìa.
Năm đó hắn làm thế nào mà có thể hạ thủ...
Làm sao có thể... xuống tay....
Hắn lại thấy, Trung Thu năm đó trăng tròn như mâm ngọc.
Lần đầu tiên hắn đến Thiên Điện tìm Mặc Nhận là vào Tết Trung Thu. Người nọ rất lâu mới bước tới, mà trước mặt hắn quỳ xuống còn không xong. Bạch Hoa mỉm cười thưởng y một hộp bánh Trung Thu, nhưng y không cầm được, bánh trong hộp rơi xuống đất.
Hắn liền nổi giận, mắng Mặc Nhận tỏ ý xem thường Bạch Hoa, giẫm đạp một tấm thịnh tình của hắn.
—— Nhưng hiện tại nghĩ lại, tính tình Mặc Nhận như vậy, sao có thể cố ý làm ra hành động giận dỗi ấu trĩ như thế!?
Y rõ ràng bị cắt đứt gân mạch tay chân, đau đớn muốn chết!!
Sao hắn lại không nhận ra...
Nếu hắn phát hiện ra dù chỉ một chút khác thường —— đây còn là một sự bất thường quá rõ ràng —— liệu kết cục có khác đi?
Hắn thấy tiệc vui treo lụa đỏ, hắn thấy tuyết lớn phủ núi non.
Hắn vốn không muốn Mặc Nhận chết.
Bạch Hoa mưu đồ tiếp cận hắn mười năm. Suốt mười năm đó, hắn lại chưa từng có suy nghĩ muốn giết chết Mặc Nhận ——
Nhưng biết đại hình dành cho tội phản chủ đều là một đi không về, sao hắn có thể nhẹ nhàng bâng quơ mà hạ lệnh?
Lần cuối cùng nhìn thấy, là Mặc Nhận thân mang hình giá, máu tươi tí tách nhỏ xuống, thê thảm thấm đỏ một đường dưới bậc thềm bạch ngọc.
Y rõ ràng đã... đã... không còn sức lực để nói... Rõ ràng, không còn sức lực để ngẩng lên nhìn hắn một lần cuối...
Người đã bị thương nặng, mất máu đến thế, còn không có nội lực hộ thể, vậy mà bị ném trên nền tuyết, kết cục thế nào ai cũng biết —— chỉ cần là người đều sẽ biết!!
Nhưng vì sao hắn vẫn không chút để tâm mà mở miệng...?
"Cô cũng chán ghét rồi."
"Vứt đi."
Vì sao...
"A!!" Sở Ngôn thống khổ vặn vẹo, nội lực hắn nghịch hành trong kinh mạch, là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, nhưng bản thân hắn còn chưa phát giác được nguy cơ.
Hắn phát tiết mà gầm nhẹ, hai mắt đỏ quạch, đấm vào một thân cây cổ thụ to bằng sải tay.
Khu rừng tĩnh lặng hoang vắng được ánh trăng bao phủ, đột nhiên vọng lên một tiếng ầm vang. Thân cây nứt toát, mạt gỗ bay tứ tán trước mắt Sở Ngôn.
Liền sau đó, cây lê đầy hoa nghiêng ngả đổ xuống.
Sở Ngôn đầu óc mông lung, trước mắt một phen hốt hoảng. Bỗng nhiên nhớ đến thời khắc chết đi, hắn vẫn không đợi kịp trận tuyết rơi.
A Nhận khi chết lạnh lẽo biết bao, đau đớn biết bao.
Hắn cảm thấy cõi lòng tê tái.
Rõ ràng không nên như thế này...
Lùi về trước nữa, xua đi sương khói mây mù, nhìn về ngày tháng niên thiếu rực rỡ, rõ ràng hắn từng thật lòng quý trọng tiểu thị vệ của mình.
Từ khi sống lại, mỗi khi bị cảm giác áy náy giày vò, Sở Ngôn từng vô cùng ngóng trông mình có thể đền bù, vô cùng ngóng trông bọn họ có thể thân thiết như xưa. Mặc Nhận sợ hắn, tránh hắn, không dám tin hắn, đều không thành vấn đề, hắn có thể kiên nhẫn, có thể chậm rãi dỗ dành, thời thời khắc khắc đối tốt với A Nhận.
Một ngày nào đó, bọn họ có thể trở về như cũ. Đợi hắn diệt trừ Bạch Hoa và thế lực phía sau, bảo hộ tốt Cửu Trọng Điện cùng thuộc hạ của mình, có thể cùng A Nhận trải qua năm dài tháng rộng.
Có thể cùng sóng vai giục ngựa, có thể ngồi đối diện nhau lấy hoa thử kiếm, hắn có thể thưởng thức kiếm pháp kinh diễm thấu xương của Mặc Nhận, cũng có thể nhìn Mặc Nhận bên cạnh, mang theo ý cười mà gọi mình một tiếng "chủ thượng".
Đến lúc đó, áy náy có thể tan đi, tâm nguyện của hắn xem như viên mãn.
Nhưng mà, hết thảy những suy nghĩ đó đều dừng lại tại đây...
Như bọt biển hư ảo phiêu diêu dâng cao, cho đến khi hoàn toàn bị ánh dương soi chiếu, sau đó bốp một tiếng, vỡ tung rồi tan biến.
Mặc Nhận cũng giống hắn, có được phần ký ức bất kham kia.
A Nhận phải hận hắn bao nhiêu.
Không, nếu Mặc Nhận thật sự có thể hận chết hắn, thật sự có thể một kiếm giết chết hắn thì còn tốt. Nhưng những gì mà hắn thấy, là người nọ đối với người khác chỉ có âu lo và sợ hãi, mà đối với đau đớn trên thể xác của mình lại vô cùng thờ ơ.
Hắn vậy mà đem thanh kiếm mình quý trọng nhất, đem thị vệ mình yêu thích nhất, hủy hoại thành bộ dáng không còn giống người.
Thật sự đã không thể trở lại được nữa. Không thể sửa lại những chuyện hắn làm sai; không thể bù đắp những thứ hắn đã hủy hoại; không thể trân trọng người hắn đã phụ bạc. Không thể quay về, không thể vãn hồi, không thể níu giữ.
Đau đớn như lăng trì cắt xẻo qua lục phủ ngũ tạng, ảo tưởng kiếp trước kiếp này hóa thành gai nhọn đâm cho tâm trí hắn đầm đìa máu tươi. Sở Ngôn sắp bị bức điên rồi. Thậm chí có một khoảnh khắc, hắn cảm thấy đây là vận mệnh chú định của mình, hắn đáng phải chết trong cơn giày vò đau đớn này.
Nhưng hắn nghe thấy có ai đó đang gọi mình, mông lung mơ hồ, tựa hồ vọng lại từ một nơi rất xa xôi.
... Chủ thượng...!
Lại tựa hồ như ở rất gần, nôn nóng, bi thương, cùng lo lắng.
"—— Chủ thượng!!"
......
Sở Ngôn đột nhiên mở to mắt.
Trước mắt hắn, ánh trăng thanh tĩnh như nước.
Sở Ngôn cảm thấy đầu mình đau đến muốn nứt ra, tức ngực khó thở, tầm nhìn khi chớp khi tắt. Nhắm mắt lại mở ra, mới thấy rõ tình cảnh hiện tại.
Nơi này bên ngoài Cửu Trọng Điện, ở một khu vực hẻo lánh nào đó trong rừng hoang. Xung quanh cây ngã chồng lên nhau, trên mặt đất là một lớp cành lá cùng cánh hoa rơi rụng.
Khắp bốn phía, không khí chấn động, dư âm của nội lực phát ra còn chưa lắng xuống hết.
Mà tay phải hắn đang đặt trên chuôi một thanh trường kiếm đen nhánh vô cùng quen mắt, hai tay Mặc Nhận giữ chặt vỏ kiếm, cả người đang bị hắn ấn lên một thân cây.
Dưới bóng trăng mát lạnh, nam nhân áo đen chỉ dùng một chân dẫm trên nửa cành cây, gần như lơ lửng trên không, đã rơi vào tình thế hung hiểm cực điểm, ngàn cân treo sợi tóc.
Nhưng thần sắc Mặc Nhận lại giống như vừa trút được gánh nặng, giọng nói thậm chí còn hàm chứa một thoáng vui mừng: "Chủ thượng! Người tỉnh rồi."
Sở Ngôn bỗng nhiên ý thức được hết thảy những gì vừa phát sinh. Gió đêm thổi qua, sau lưng hắn đã lấm tấm mồ hôi lạnh, một cảm giác sợ hãi từ lòng bàn chân truyền tới đỉnh đầu.
Sở Ngôn cảm thấy sống lưng mình cứng ngắt. Trong lúc kích động, hắn tẩu hỏa nhập ma mà mất hết thần trí, còn động thủ với A Nhận...
Tay phải hắn nhanh chóng triệt hết lực đạo, tay trái lại hoảng loạn mà muốn đỡ Mặc Nhận. Đáng tiếc thị vệ không nhận ra, tự mình nhẹ nhàng nhảy xuống, hai tay ôm kiếm hành lễ, vẫn cung kính đến chẳng thể chê trách: "Mới rồi tình thế bất đắc dĩ, thuộc hạ mạo phạm chủ thượng, thỉnh chủ thượng trách phạt."
Sở Ngôn đột nhiên tiến lên một bước, duỗi tay nâng mặt Mặc Nhận lên, thấy khóe môi nhợt nhạt dính một vệt đỏ chói mắt. Điện chủ dùng đầu ngón tay chạm nhẹ, quả nhiên là máu.
"Chủ thượng..." Mặc Nhận hơi giật mình, lại thấy sắc mặt Sở Ngôn cực kỳ kém, vội nói, "Người có chỗ không khỏe."
"Ngươi..." Sở Ngôn lắc đầu, giọng nói đều phát run, nửa ôm lấy Mặc Nhận mà ngơ ngác, cả xưng hô cũng lộn xộn, "Ta —— ta làm ngươi bị thương!?"
Mặc Nhận kinh ngạc ngẩng đầu, sửng sốt một chút mới phản ứng lại: "Thuộc hạ không sao." Dứt lời, y vô cùng tự nhiên mà gục đầu xuống, nghiêng nghiêng lui về phía sau một bước, vòng bên cạnh Sở Ngôn, thấp giọng nói: "Thuộc hạ cả gan, xin cho thuộc hạ giúp chủ thượng điều hòa nội tức."
—— Không sao? Cái tên này, tình trạng thân thể hiện tại còn dám nói không sao? Còn muốn giúp mình điều hòa nội tức, chán sống rồi?
Sở Ngôn bị một câu nhẹ nhàng bâng quơ này của Mặc Nhận làm tức nghẹn họng, không nói nổi một lời. Hắn vừa tức vừa đau, lại hận chính mình, vậy là đơn giản trực tiếp ôm Mặc Nhận ấn ngồi xuống đất, phất tay điểm mấy đại huyệt trước ngực y, chậm rãi rót nội lực vào.
Đến phiên Mặc Nhận kinh hãi. Y vội giãy giụa: "Chủ thượng, không được!"
"Đừng nhúc nhích!!" Sở Ngôn quát lên một tiếng, trong đêm tối có thể thấy được hắn gấp đến độ đuôi mắt cũng ửng đỏ. Mấy ngày nay Mặc Nhận năm lần bảy lượt hao tổn chính mình, thương chồng thêm thương, hắn thật sự sợ sẽ để lại tổn hại lâu dài...
"..."
Quả thật những lúc như thế này, cứng rắn vẫn có tác dụng. Mặc Nhận khẽ run một chút, mím môi không dám nói gì.
Cũng không biết vì sao, y thấy tuy chủ thượng tuy giận dữ, nhưng lần này hơi có cảm giác giống như miệng cọp gan thỏ. Y thậm chí còn nghe ra một chút ý vị nghẹn ngào.
Ước chừng... là nghe lầm thôi.
—— —— —— —— ——
Lời tác giả: Khổ tận cam lai, đường ngay trước mắt, tin tôi =w=
Edit: chi
Chương 11: Mộng đẹp tan
Sở Ngôn không biết mình đang ở đâu.
Hắn giống như bị sóng lớn đánh nghiêng ngã vào đáy biển lạnh băng, chìm xuống, chìm xuống, không thể thở, cũng không thể phát ra âm thanh nào.
Hắn tựa hồ cảm giác được ánh trăng chiếu vào, cảm giác được hoa lê xào xạc bay trong tầm mắt, nhưng trước mắt chỉ có một mảnh mông lung.
Khí huyết hắn chảy ngược, phế phủ bị giày xéo, trong lòng thống khổ, nhưng đầu óc hỗn loạn bao nhiêu năm qua đột nhiên thanh tỉnh hơn rất nhiều. Rất nhiều ký ức mơ hồ hiện ra, náo nhiệt không thôi.
... Đôi khi hắn cảm thấy, đời trước, chính mình tựa hồ cũng muốn vãn hồi một thứ gì đó.
Năm thứ ba sau khi tương ngộ Bạch Hoa, quan hệ giữa hắn và Mặc Nhận lạnh dần, nhưng hắn vẫn có một loại cố chấp kỳ lạ, thà là mỗi ngày đều bực bội cũng muốn giữ lại người này, không chịu thả y đi.
Vì thế mà dây dưa không dứt, tra tấn lẫn nhau thêm bốn năm, cho đến khi Mặc Nhận ám sát Bạch Hoa, hắn bạo nộ mà xuống tay phá hủy đan điền của y, nhưng rốt cuộc vẫn giữ lại tính mạng.
Sau khi đày y vào Thiên Điện, hắn đến xem Mặc Nhận vài lần, lần nào cũng tức giận rời đi.
Cuối cùng hắn chọn không nghe nữa, không hỏi nữa.
Cứ như vậy... thêm ba năm.
Sau này, Bạch Hoa vài lần nói ra nói vào, hoặc là vô tình nhắc tới, hoặc là mượn lời người khác mà ám chỉ, muốn hắn loại bỏ Mặc Nhận để trừ hậu hoạn.
Chuyện này nói đến hợp lý hợp tình. Một thuộc hạ mà ngang nhiên trái lệnh chủ nhân đi ám sát chủ mẫu, còn là một phế nhân mất hết võ công, giữ lại có ích gì?
Hắn lại chưa từng đáp ứng. Rõ ràng hắn đối với Bạch Hoa là thâm tình đến tự mình sa đọa, nhưng vẫn trước sau như một không hề gật đầu.
Chỉ duy nhất một chuyện này, đến chết hắn cũng chưa từng thuận theo ý Bạch Hoa.
Cho nên, khi Mặc Nhận phơi thây trước mặt hắn, hắn vẫn có thể cảm thấy chính mình "tận tình tận nghĩa".
—— Ngẫm lại nực cười cỡ nào. Nếu hắn đối với Mặc Nhận tận tình tận nghĩa, thì thi thể gầy gò cùng vô số vết sẹo ngang dọc đó từ đâu ra!?
—— Lời Thu Cẩn từng nói, muôn vàn khuất nhục tra tấn, hết thảy ốm đau khổ sở, là từ đâu ra!?
Thẳng đến thời khắc này, hắn mới hoàn toàn thanh tỉnh ——
Đều do hắn ngu hết phần thiên hạ.
Sở Ngôn phảng phất nhìn thấy ánh kiếm đen nhánh mang theo sương máu năm nào phủ trùm đôi mắt.
Chính hắn dùng thanh trường kiếm khi xưa hắn ban cho Mặc Nhận để xuống tay, đâm vào bụng thị vệ, cuồng bạo rót nội lực vào mà khuất đảo. Máu thịt mơ hồ, đan điền hoàn toàn bị phá hủy.
Mà Mặc Nhận chỉ ngây người... mờ mịt... nhìn hắn, không hề chống cự. Mãi đến khi đau đến gần như ngất đi, ý thức mơ hồ, mới yếu ớt gọi một tiếng "chủ thượng".
Giờ phút này, đôi mắt mờ mịt kia tựa hồ vẫn đang nhìn y, một tiếng "chủ thượng" yết ớt kia tựa hồ còn vang vọng bên tai.
Âm thanh đó khiến nội tâm Sở Ngôn đau đến nứt ra, ruột gan đứt lìa.
Năm đó hắn làm thế nào mà có thể hạ thủ...
Làm sao có thể... xuống tay....
Hắn lại thấy, Trung Thu năm đó trăng tròn như mâm ngọc.
Lần đầu tiên hắn đến Thiên Điện tìm Mặc Nhận là vào Tết Trung Thu. Người nọ rất lâu mới bước tới, mà trước mặt hắn quỳ xuống còn không xong. Bạch Hoa mỉm cười thưởng y một hộp bánh Trung Thu, nhưng y không cầm được, bánh trong hộp rơi xuống đất.
Hắn liền nổi giận, mắng Mặc Nhận tỏ ý xem thường Bạch Hoa, giẫm đạp một tấm thịnh tình của hắn.
—— Nhưng hiện tại nghĩ lại, tính tình Mặc Nhận như vậy, sao có thể cố ý làm ra hành động giận dỗi ấu trĩ như thế!?
Y rõ ràng bị cắt đứt gân mạch tay chân, đau đớn muốn chết!!
Sao hắn lại không nhận ra...
Nếu hắn phát hiện ra dù chỉ một chút khác thường —— đây còn là một sự bất thường quá rõ ràng —— liệu kết cục có khác đi?
Hắn thấy tiệc vui treo lụa đỏ, hắn thấy tuyết lớn phủ núi non.
Hắn vốn không muốn Mặc Nhận chết.
Bạch Hoa mưu đồ tiếp cận hắn mười năm. Suốt mười năm đó, hắn lại chưa từng có suy nghĩ muốn giết chết Mặc Nhận ——
Nhưng biết đại hình dành cho tội phản chủ đều là một đi không về, sao hắn có thể nhẹ nhàng bâng quơ mà hạ lệnh?
Lần cuối cùng nhìn thấy, là Mặc Nhận thân mang hình giá, máu tươi tí tách nhỏ xuống, thê thảm thấm đỏ một đường dưới bậc thềm bạch ngọc.
Y rõ ràng đã... đã... không còn sức lực để nói... Rõ ràng, không còn sức lực để ngẩng lên nhìn hắn một lần cuối...
Người đã bị thương nặng, mất máu đến thế, còn không có nội lực hộ thể, vậy mà bị ném trên nền tuyết, kết cục thế nào ai cũng biết —— chỉ cần là người đều sẽ biết!!
Nhưng vì sao hắn vẫn không chút để tâm mà mở miệng...?
"Cô cũng chán ghét rồi."
"Vứt đi."
Vì sao...
"A!!" Sở Ngôn thống khổ vặn vẹo, nội lực hắn nghịch hành trong kinh mạch, là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, nhưng bản thân hắn còn chưa phát giác được nguy cơ.
Hắn phát tiết mà gầm nhẹ, hai mắt đỏ quạch, đấm vào một thân cây cổ thụ to bằng sải tay.
Khu rừng tĩnh lặng hoang vắng được ánh trăng bao phủ, đột nhiên vọng lên một tiếng ầm vang. Thân cây nứt toát, mạt gỗ bay tứ tán trước mắt Sở Ngôn.
Liền sau đó, cây lê đầy hoa nghiêng ngả đổ xuống.
Sở Ngôn đầu óc mông lung, trước mắt một phen hốt hoảng. Bỗng nhiên nhớ đến thời khắc chết đi, hắn vẫn không đợi kịp trận tuyết rơi.
A Nhận khi chết lạnh lẽo biết bao, đau đớn biết bao.
Hắn cảm thấy cõi lòng tê tái.
Rõ ràng không nên như thế này...
Lùi về trước nữa, xua đi sương khói mây mù, nhìn về ngày tháng niên thiếu rực rỡ, rõ ràng hắn từng thật lòng quý trọng tiểu thị vệ của mình.
Từ khi sống lại, mỗi khi bị cảm giác áy náy giày vò, Sở Ngôn từng vô cùng ngóng trông mình có thể đền bù, vô cùng ngóng trông bọn họ có thể thân thiết như xưa. Mặc Nhận sợ hắn, tránh hắn, không dám tin hắn, đều không thành vấn đề, hắn có thể kiên nhẫn, có thể chậm rãi dỗ dành, thời thời khắc khắc đối tốt với A Nhận.
Một ngày nào đó, bọn họ có thể trở về như cũ. Đợi hắn diệt trừ Bạch Hoa và thế lực phía sau, bảo hộ tốt Cửu Trọng Điện cùng thuộc hạ của mình, có thể cùng A Nhận trải qua năm dài tháng rộng.
Có thể cùng sóng vai giục ngựa, có thể ngồi đối diện nhau lấy hoa thử kiếm, hắn có thể thưởng thức kiếm pháp kinh diễm thấu xương của Mặc Nhận, cũng có thể nhìn Mặc Nhận bên cạnh, mang theo ý cười mà gọi mình một tiếng "chủ thượng".
Đến lúc đó, áy náy có thể tan đi, tâm nguyện của hắn xem như viên mãn.
Nhưng mà, hết thảy những suy nghĩ đó đều dừng lại tại đây...
Như bọt biển hư ảo phiêu diêu dâng cao, cho đến khi hoàn toàn bị ánh dương soi chiếu, sau đó bốp một tiếng, vỡ tung rồi tan biến.
Mặc Nhận cũng giống hắn, có được phần ký ức bất kham kia.
A Nhận phải hận hắn bao nhiêu.
Không, nếu Mặc Nhận thật sự có thể hận chết hắn, thật sự có thể một kiếm giết chết hắn thì còn tốt. Nhưng những gì mà hắn thấy, là người nọ đối với người khác chỉ có âu lo và sợ hãi, mà đối với đau đớn trên thể xác của mình lại vô cùng thờ ơ.
Hắn vậy mà đem thanh kiếm mình quý trọng nhất, đem thị vệ mình yêu thích nhất, hủy hoại thành bộ dáng không còn giống người.
Thật sự đã không thể trở lại được nữa. Không thể sửa lại những chuyện hắn làm sai; không thể bù đắp những thứ hắn đã hủy hoại; không thể trân trọng người hắn đã phụ bạc. Không thể quay về, không thể vãn hồi, không thể níu giữ.
Đau đớn như lăng trì cắt xẻo qua lục phủ ngũ tạng, ảo tưởng kiếp trước kiếp này hóa thành gai nhọn đâm cho tâm trí hắn đầm đìa máu tươi. Sở Ngôn sắp bị bức điên rồi. Thậm chí có một khoảnh khắc, hắn cảm thấy đây là vận mệnh chú định của mình, hắn đáng phải chết trong cơn giày vò đau đớn này.
Nhưng hắn nghe thấy có ai đó đang gọi mình, mông lung mơ hồ, tựa hồ vọng lại từ một nơi rất xa xôi.
... Chủ thượng...!
Lại tựa hồ như ở rất gần, nôn nóng, bi thương, cùng lo lắng.
"—— Chủ thượng!!"
......
Sở Ngôn đột nhiên mở to mắt.
Trước mắt hắn, ánh trăng thanh tĩnh như nước.
Sở Ngôn cảm thấy đầu mình đau đến muốn nứt ra, tức ngực khó thở, tầm nhìn khi chớp khi tắt. Nhắm mắt lại mở ra, mới thấy rõ tình cảnh hiện tại.
Nơi này bên ngoài Cửu Trọng Điện, ở một khu vực hẻo lánh nào đó trong rừng hoang. Xung quanh cây ngã chồng lên nhau, trên mặt đất là một lớp cành lá cùng cánh hoa rơi rụng.
Khắp bốn phía, không khí chấn động, dư âm của nội lực phát ra còn chưa lắng xuống hết.
Mà tay phải hắn đang đặt trên chuôi một thanh trường kiếm đen nhánh vô cùng quen mắt, hai tay Mặc Nhận giữ chặt vỏ kiếm, cả người đang bị hắn ấn lên một thân cây.
Dưới bóng trăng mát lạnh, nam nhân áo đen chỉ dùng một chân dẫm trên nửa cành cây, gần như lơ lửng trên không, đã rơi vào tình thế hung hiểm cực điểm, ngàn cân treo sợi tóc.
Nhưng thần sắc Mặc Nhận lại giống như vừa trút được gánh nặng, giọng nói thậm chí còn hàm chứa một thoáng vui mừng: "Chủ thượng! Người tỉnh rồi."
Sở Ngôn bỗng nhiên ý thức được hết thảy những gì vừa phát sinh. Gió đêm thổi qua, sau lưng hắn đã lấm tấm mồ hôi lạnh, một cảm giác sợ hãi từ lòng bàn chân truyền tới đỉnh đầu.
Sở Ngôn cảm thấy sống lưng mình cứng ngắt. Trong lúc kích động, hắn tẩu hỏa nhập ma mà mất hết thần trí, còn động thủ với A Nhận...
Tay phải hắn nhanh chóng triệt hết lực đạo, tay trái lại hoảng loạn mà muốn đỡ Mặc Nhận. Đáng tiếc thị vệ không nhận ra, tự mình nhẹ nhàng nhảy xuống, hai tay ôm kiếm hành lễ, vẫn cung kính đến chẳng thể chê trách: "Mới rồi tình thế bất đắc dĩ, thuộc hạ mạo phạm chủ thượng, thỉnh chủ thượng trách phạt."
Sở Ngôn đột nhiên tiến lên một bước, duỗi tay nâng mặt Mặc Nhận lên, thấy khóe môi nhợt nhạt dính một vệt đỏ chói mắt. Điện chủ dùng đầu ngón tay chạm nhẹ, quả nhiên là máu.
"Chủ thượng..." Mặc Nhận hơi giật mình, lại thấy sắc mặt Sở Ngôn cực kỳ kém, vội nói, "Người có chỗ không khỏe."
"Ngươi..." Sở Ngôn lắc đầu, giọng nói đều phát run, nửa ôm lấy Mặc Nhận mà ngơ ngác, cả xưng hô cũng lộn xộn, "Ta —— ta làm ngươi bị thương!?"
Mặc Nhận kinh ngạc ngẩng đầu, sửng sốt một chút mới phản ứng lại: "Thuộc hạ không sao." Dứt lời, y vô cùng tự nhiên mà gục đầu xuống, nghiêng nghiêng lui về phía sau một bước, vòng bên cạnh Sở Ngôn, thấp giọng nói: "Thuộc hạ cả gan, xin cho thuộc hạ giúp chủ thượng điều hòa nội tức."
—— Không sao? Cái tên này, tình trạng thân thể hiện tại còn dám nói không sao? Còn muốn giúp mình điều hòa nội tức, chán sống rồi?
Sở Ngôn bị một câu nhẹ nhàng bâng quơ này của Mặc Nhận làm tức nghẹn họng, không nói nổi một lời. Hắn vừa tức vừa đau, lại hận chính mình, vậy là đơn giản trực tiếp ôm Mặc Nhận ấn ngồi xuống đất, phất tay điểm mấy đại huyệt trước ngực y, chậm rãi rót nội lực vào.
Đến phiên Mặc Nhận kinh hãi. Y vội giãy giụa: "Chủ thượng, không được!"
"Đừng nhúc nhích!!" Sở Ngôn quát lên một tiếng, trong đêm tối có thể thấy được hắn gấp đến độ đuôi mắt cũng ửng đỏ. Mấy ngày nay Mặc Nhận năm lần bảy lượt hao tổn chính mình, thương chồng thêm thương, hắn thật sự sợ sẽ để lại tổn hại lâu dài...
"..."
Quả thật những lúc như thế này, cứng rắn vẫn có tác dụng. Mặc Nhận khẽ run một chút, mím môi không dám nói gì.
Cũng không biết vì sao, y thấy tuy chủ thượng tuy giận dữ, nhưng lần này hơi có cảm giác giống như miệng cọp gan thỏ. Y thậm chí còn nghe ra một chút ý vị nghẹn ngào.
Ước chừng... là nghe lầm thôi.
—— —— —— —— ——
Lời tác giả: Khổ tận cam lai, đường ngay trước mắt, tin tôi =w=
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.