Mặc Nhiễm Kinh Niên

Chương 9: Bốn năm sau

Vạn Diệt Chi Thương

09/10/2016

lá phong, rừng phong

Khi đến mùa thu , thiên cao phong thanh. (tựa như trời cao gió mát đó)

Một mảnh rừng phía sau núi Hỏa Tông hàng loạt cây Phong diệp (lá phong) màu sắc không đồng nhất phủ đầy đất, tầng tầng lớp lớp phong diệp xếp cùng một chỗ, màu sắc hỏa hồng cùng vàng óng xen lẫn dưới ánh mặt trời giống như một bức tranh đại tán (*) được tô màu điểm sắc , hi hi linh linh những tia nắng lọt qua kẻ lá rọi xuống những phiến lá rãi rác trên mặt đất .

(*) đại tán là cái ô lớn

Trong rừng yên tĩnh ngẫu nhiên chỉ có vài tiếng chim hót cùng với tiếng gió ***g lộng, một ít hơi nước bao trùm những đám lá khô hồng sắc trên đất , một đôi chân trắng trắng nộn nộn đạp lên lạc diệp (lá rơi), lạc diệp không chịu nổi sức nặng phát ra tiếng vang thanh thúy “Ca xuy”, nghe như là rừng đang tấu vang khúc nhạc.

Trên tay cầm theo một đôi hài nhỏ , ống quần xoăn đến đầu gối, bộ dáng ước chừng là hài tử bốn năm tuổi một mình đi bộ trong rừng, miệng còn ngân nga bài hát không rõ, nghe làn điệu kia cũng không ra tiết tấu gì .

Đi qua một mảnh rừng phong diệp, tiểu hài nhi như rất quen thuộc đã xuyên qua con đường đến một không gian thoáng đảng , đi vài bước nhỏ chính là một dòng suối cạn , dưới dương quang chiếu xuống mặt nước một mảnh ba quang lấp lánh, nước sông trong suốt thấy đáy, con cá thật nhỏ xuyên qua khe hở hòn đá nhỏ một bộ dáng vui thích .

Hướng bờ suối ngồi xuống trên một tảng đá bóng loáng, Thư Lâu loan hạ eo vốc lên một ít nước suối rảy lên mặt mình , thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền đổ nằm lên cỏ trên bờ .

Bên tai, chỉ có tiếng hít thở của thiên nhiên phát ra nhợt nhạt.

Đi vào thế giới này đã bốn năm , bốn năm hắn không có trở lại vương đô một ngày, vương đô bên kia cũng không có mang bất cứ tin tức nào lại đây, mặc dù hắn là một hoàng tử, nhưng giống như sớm đã biến mất trên thế giới này.

Tiểu thủ che dương quang bắn thẳng xuống ở trước mắt, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại.



Mấy năm nay hắn vẫn đi theo bên người Mặc Phong Hoa, nam nhân kia đối hắn tựa hồ là thái độ cực kì dung túng cùng cực vi sủng nịch, từ một tuổi về sau hắn học đi xong liền luôn nơi nơi chạy tới chạy lui, cái loại sinh hoạt của anh nhi mỗi ngày ăn ngủ ngủ ăn thật sự là sắp đem hắn nghẹn chết, Mặc Phong Hoa cũng không quản hắn, đối hắn cơ hồ là có cầu tất ứng.

Vì cái gì đối hắn tốt như vậy?

Bởi vì hắn hiểu chuyện, hắn là hoàng tử, hay là vì cái nguyên nhân gì khác?

Có đôi khi, hắn thấy không hiểu ánh mắt Mặc Phong Hoa nhìn hắn.

Hôm nay là một ngày đặc biệt , bốn năm trước Mặc Phong Hoa từng nói cứ cách bốn năm sẽ thông qua lựa chọn , chọn ra một môn đồ, mà hôm nay chính là ngày Mặc Phong Hoa thu đồ đệ .

Hỏa Tông ngày thường cực vi im lặng đột nhiên cũng náo nhiệt lên, nghe nói từ dưới núi đến trên núi, trên đường đều đầy xe ngựa và người từ ngũ hồ tứ hải đến, bọn họ đi đến nơi này mục đích chỉ có một, đó chính là trở thành môn đồ quốc sư.

Mặc dù hắn đi theo bên người Mặc Phong Hoa bốn năm, nhưng nam nhân này cũng không dạy cho hắn bất cứ pháp thuật nào .

Đến hôm nay, Thư Lâu cũng chỉ mới học xong văn tự của thế giới này, kỳ thật cũng chính là thể chữ lệ (**) mà thôi, may mắn hắn đời trước bình thường không có việc gì thì thích luyện chữ , hiện tại nhận chữ cũng rất đơn giản .

(**) thể chữ lệ – hay Lệ thư là kiểu chữ thông dụng thời nhà Hán. Còn gọi là Hán Lệ, Tả Thư hoặc Bát phân. Kiểu chữ giống tiểu triện, nhưng những nét mác lượn sóng tăng dần lên, trở thành đặc điểm nổi bật.

Ngáp một cái, Thư Lâu có chút đầu choáng choáng chuẩn bị ngủ trưa, bốn năm này hắn mỗi ngày đều sinh hoạt quá vô ưu vô lự, không có gánh nặng gì, không có áp lực gì, cũng không có suy nghĩ sự tình tương lai, thêm Mặc Phong Hoa đối hắn lại thập phần dung túng , ngược lại có loại cảm giác là một tiểu hài tử dưỡng lão.



“Ngươi bình thường đều thích một người chạy tới sau núi sao?”

Bên người đột nhiên xuất hiện thanh âm khiến Thư Lâu hoảng sợ, hắn mạnh mẽ mở to mắt liền thấy được Mặc Phong Hoa không biết khi nào đứng ở bên người mình, nghịch quang hạ xuống khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của nam nhân, là khuôn mặt anh tuấn được con dân Trung Thổ xưng là “Đệ nhất mỹ nam tử”.

Lúc này Mặc Phong Hoa không ở tiền điện tuyển nhận đệ tử, như thế nào chạy đến nơi này ?

——————

Lời tác giả : Bởi vì [ tru thần ] cùng cái văn khác trùng danh , cho nên liền đổi thành [ tru thần chi thương ]

Yên tâm tích lạp, sẽ không là bi kịch, cũng không có gì ngược .

.

kiểu chữ lệ :

đại tán kiểu như vầy

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hết chương 9

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mặc Nhiễm Kinh Niên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook