Chương 1: Vô tình gặp được tra nam (lại tương phùng)
Đạo Tặc Đích Trường Bào
11/07/2020
Editor: Sakura Trang
Trên đường phố rộn ràng, tiếng rao hàng của những gian hàng nhỏ bên tai không dứt.
“Công tử, người xem một chút đi?” Một người bán hàng rong vui vẻ hỏi.
Một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn chậm rãi cầm lấy một cái trống bỏi, nhẹ nhàng chuyển động, viên đạn giã mặt trống phát ra từng thanh âm dễ nghe. Nghe vậy, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một chút dáng tươi cười, sấn cả người càng thêm tuyệt đại tao nhã.
Không sai, hắn chính là công tử Lâm phủ Lâm Thanh Vũ, Lâm gia mấy đời đơn mạch tương truyền, không nghĩ tới, đến đời Lâm Thanh Vũ lại bất thanh bất bạch lớn bụng, trở thành trờ cười trong mắt thế nhân.
Hơi quay đầu, thân ảnh quen thuộc đụng vào tầm mắt, thân thể chợt cứng đờ, lại lập tức bước nhanh đuổi theo.
“Công tử, người còn không có trả tiền đó?” Người bán hàng rong hướng về phía phương hướng công tử rời đi hô.
Gã sai vặt đi theo ném một lượng bạc cho người bán hàng rong, vội vàng đuổi theo.
“Công tử, người chậm một chút, cẩn thận thân thể.” Gã sai vặt mạnh mẽ ổn định thân thể của Lâm Thanh Vũ.
Chỉ thấy người nọ, hơi thở hổn hển, trên mặt đầy mồ hôi hột, làm ướt lọn tóc dính sát vào nhau dính hai bên khuôn mặt, một tay nắm chuôi trống hơi buộc chặt, một tay vững vàng nâng đáy bụng, an ủi tự thân không khỏe.
“Tiểu Tỉnh, là hắn!” Trong thanh âm lãnh tĩnh tự giữ ẩn giấu không ngừng run rẩy, bao hàm vô tận ủy khuất và vui sướng.
Nhìn người nọ chậm rãi hướng mình đi tới, Lâm Thanh Vũ chỉnh sửa lại một chút y phục và tóc của mình, điều chỉnh tốt hô hấp, mỉm cười đối mặt hắn.
“Ngươi ··· ngươi không sao chứ?” Thanh âm ôn hòa ấm áp, có vừa đúng lễ phép và xa cách.
(hắn, hắn vậy mà làm bộ không biết ta.)
Tay nâng đáy bụng, chợt nắm cổ tay của người kia.
“Ngươi?” Ánh sáng sâu thẳm trong mắt dính vào phẫn hận và không cam lòng, chất vấn nói còn chưa hỏi ra lời.
“Tướng công, làm sao vậy?” Ở thị nữ nâng đỡ, đi tới một vị nam tử thân hình thon dài, khí chất nhược lan, bụng đã có nhô ra rõ ràng, chiếu rọi cả người hắn càng thêm ánh sáng nhu hòa rạng rỡ.
Người nọ được gọi tướng công, nhìn về phía hắn, trong nháy mắt toát ra một nụ cười thật to, trong mắt tinh quang rạng rỡ, chỉ chứa thâm tình đối với một người.
Chỉ liếc mắt liền kêu Lâm Thanh Vũ mất hết can đảm, như trụy xuống hàn băng. Hắn buông lỏng tay ra, khóe miệng gợi lên một nụ cười giễu cợt.
“Tiểu Tỉnh, chúng ta đi!” Tiểu Tỉnh vội vàng qua đây nâng, trước khi đi không quên hung hăng trừng người nọ liếc mắt, “Hừ ··· “
Lâm Thanh Vũ đi thật chậm, rồi lại cường chống ổn định thân hình, tại nơi người không thấy được, chậm rãi ngã xuống.
“Công tử!!!” Tiểu Tỉnh kinh hô.
“Tướng công, người nọ là ai?” Bị tiểu Tỉnh trừng ngu dốt người kia hồi thần lại.
“Ta cũng không biết, vừa nhìn hắn dường như khó chịu, tiến lên hỏi thăm một chút, dù sao nam tử mang thai rất là khổ cực, qua loa không được, khả năng rốt cuộc có thể là mạp phạm hắn, ta trước đỡ ngươi vào xem đại phu đi.”
“Tốt.” Hai người chuyển thân đi vào y quán, từ bóng lưng xem cũng thật là một đôi thiên ngẫu giai nhân.
Trên đường phố rộn ràng, tiếng rao hàng của những gian hàng nhỏ bên tai không dứt.
“Công tử, người xem một chút đi?” Một người bán hàng rong vui vẻ hỏi.
Một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn chậm rãi cầm lấy một cái trống bỏi, nhẹ nhàng chuyển động, viên đạn giã mặt trống phát ra từng thanh âm dễ nghe. Nghe vậy, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một chút dáng tươi cười, sấn cả người càng thêm tuyệt đại tao nhã.
Không sai, hắn chính là công tử Lâm phủ Lâm Thanh Vũ, Lâm gia mấy đời đơn mạch tương truyền, không nghĩ tới, đến đời Lâm Thanh Vũ lại bất thanh bất bạch lớn bụng, trở thành trờ cười trong mắt thế nhân.
Hơi quay đầu, thân ảnh quen thuộc đụng vào tầm mắt, thân thể chợt cứng đờ, lại lập tức bước nhanh đuổi theo.
“Công tử, người còn không có trả tiền đó?” Người bán hàng rong hướng về phía phương hướng công tử rời đi hô.
Gã sai vặt đi theo ném một lượng bạc cho người bán hàng rong, vội vàng đuổi theo.
“Công tử, người chậm một chút, cẩn thận thân thể.” Gã sai vặt mạnh mẽ ổn định thân thể của Lâm Thanh Vũ.
Chỉ thấy người nọ, hơi thở hổn hển, trên mặt đầy mồ hôi hột, làm ướt lọn tóc dính sát vào nhau dính hai bên khuôn mặt, một tay nắm chuôi trống hơi buộc chặt, một tay vững vàng nâng đáy bụng, an ủi tự thân không khỏe.
“Tiểu Tỉnh, là hắn!” Trong thanh âm lãnh tĩnh tự giữ ẩn giấu không ngừng run rẩy, bao hàm vô tận ủy khuất và vui sướng.
Nhìn người nọ chậm rãi hướng mình đi tới, Lâm Thanh Vũ chỉnh sửa lại một chút y phục và tóc của mình, điều chỉnh tốt hô hấp, mỉm cười đối mặt hắn.
“Ngươi ··· ngươi không sao chứ?” Thanh âm ôn hòa ấm áp, có vừa đúng lễ phép và xa cách.
(hắn, hắn vậy mà làm bộ không biết ta.)
Tay nâng đáy bụng, chợt nắm cổ tay của người kia.
“Ngươi?” Ánh sáng sâu thẳm trong mắt dính vào phẫn hận và không cam lòng, chất vấn nói còn chưa hỏi ra lời.
“Tướng công, làm sao vậy?” Ở thị nữ nâng đỡ, đi tới một vị nam tử thân hình thon dài, khí chất nhược lan, bụng đã có nhô ra rõ ràng, chiếu rọi cả người hắn càng thêm ánh sáng nhu hòa rạng rỡ.
Người nọ được gọi tướng công, nhìn về phía hắn, trong nháy mắt toát ra một nụ cười thật to, trong mắt tinh quang rạng rỡ, chỉ chứa thâm tình đối với một người.
Chỉ liếc mắt liền kêu Lâm Thanh Vũ mất hết can đảm, như trụy xuống hàn băng. Hắn buông lỏng tay ra, khóe miệng gợi lên một nụ cười giễu cợt.
“Tiểu Tỉnh, chúng ta đi!” Tiểu Tỉnh vội vàng qua đây nâng, trước khi đi không quên hung hăng trừng người nọ liếc mắt, “Hừ ··· “
Lâm Thanh Vũ đi thật chậm, rồi lại cường chống ổn định thân hình, tại nơi người không thấy được, chậm rãi ngã xuống.
“Công tử!!!” Tiểu Tỉnh kinh hô.
“Tướng công, người nọ là ai?” Bị tiểu Tỉnh trừng ngu dốt người kia hồi thần lại.
“Ta cũng không biết, vừa nhìn hắn dường như khó chịu, tiến lên hỏi thăm một chút, dù sao nam tử mang thai rất là khổ cực, qua loa không được, khả năng rốt cuộc có thể là mạp phạm hắn, ta trước đỡ ngươi vào xem đại phu đi.”
“Tốt.” Hai người chuyển thân đi vào y quán, từ bóng lưng xem cũng thật là một đôi thiên ngẫu giai nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.