Mắc Nợ Trăm Triệu, Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết
Chương 39:
Thập Vĩ Thố
24/11/2023
Ác, thật sự rất ác.
Hết hạn ba tháng không trả tiền, Dung thế tử là người nói không giữ lời.
Hết hạn ba tháng dùng tài sản An Khánh Vương phủ trả tiền, Dung thế tử là bại gia tử.
Như thế nào cũng không đúng!
Trừ phi khoảng thời gian còn lại này Dung thế tử có thể thông qua con đường chính đáng, chính mình thu được tám vạn lượng bạc trắng.
Nhưng... có thể sao?
Tuyệt đối không có khả năng!
An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu nổi tiếng hơn hai tháng nay, xem như hoàn toàn bị hủy.
Phù dung sớm nở tối tàn a.
An Khánh Vương ánh mắt như đao, quả thực hận không thể chém chết Vinh thân vương, rốt cuộc nhịn xuống, thanh âm bình tĩnh: "Con ta tuy không giỏi giang, nhưng hiếu tâm khó tìm, đều là vì để cho ta vui vẻ.”
Trương thừa tướng vuốt râu, cười đến ý vị thâm trường: "Đúng đó, hiếu tâm khó tìm, có phần hiếu tâm này, những thứ khác đều là thứ yếu, dù sao Vương gia của cải chất đầy, cao hứng là tốt rồi..."
Mỉa mai!
Rõ ràng là châm chọc một cách trần trụi!
An Khánh Vương muốn chém luôn Trương thừa tướng, lão già đáng giận này.
Ông hít sâu một hơi, còn muốn phản biện một chút, Dung Chiêu đúng lúc cắt ngang lời Dung Vĩ, tươi cười như cũ: "Phụ thân, đến giờ mở tiệc còn chút thời gian, người dẫn Vương thúc bọn họ đi dạo vườn đi.”
Cũng có người hòa giải: "Đúng đúng, đi dạo một vòng, cảnh trí thú vị như vậy cũng không thể bỏ qua.”
Dung Vĩ lại lặng lẽ trừng Dung Chiêu một cái, nén giận dẫn tứ đại thân vương, Trương thừa tướng và các quan to quý nhân đi dạo vườn.
Những người khác cũng lục tục tản ra, đều tự đi chơi.
Xem một vở kịch hay, tâm tình rất không tệ, lại có khu vườn thú vị như vậy, những công tử thế gia kia tụ tập một chỗ, tốp năm tốp ba vỗ tay cười to.
Không ai dẫn Dung Chiêu đi chơi cùng.
Tình hình An Khánh Vương phủ rõ ràng rất bấp bênh, Dung Chiêu lại bị tứ đại thân vương ghét bỏ, đắp lên danh hiệu "bại gia tử", ai dám đến gần?
Nhất là những công tử hai tháng nay bị cướp danh tiếng, ánh mắt mỗi người đều mang đầy châm chọc.
“Dung thế tử này có khuôn mặt đẹp như vậy, nhưng lại ngu ngốc không chịu được, không biết khiêm tốn làm việc, cùng là thế tử, thật sự là không sánh bằng thế tử ngươi." Một công tử phe phẩy quạt, vẻ mặt châm chọc.
Bên cạnh, thế tử Du thân vương Bùi Quan Sơn nhìn Dung Chiêu xa xa, không nói một lời.
“Thế tử?" Người bên cạnh nghi hoặc.
Bùi Quan Sơn chậm rãi thu hồi tầm mắt: "Ta vốn tưởng rằng là một đại nhân vật, kết quả chỉ là một bao cỏ.”
Tầm mắt của hắn dừng lại ở một phương hướng khác, nơi đó Vinh thân vương nhị công tử Bùi Thừa Quyết bị người ta vây quanh, đối phương cười ôn hòa hữu lễ, vô cùng... chướng mắt.
Thế tử An Khánh Vương phủ không đủ làm người ta khiếp sợ.
Trong số những người trẻ tuổi trong kinh, Bùi Thừa Quyết mới là đối thủ sống còn.
Hắn đứng lên, cười lắc đầu: "Chúng ta cũng đi chơi đi, Dung thế tử tốn nhiều tiền như vậy, chúng ta sao có thể phụ lòng hắn?"
Người bên cạnh cũng cười theo, náo nhiệt đi ném bình, bắn tên.
Hôm nay nữ quyến nhiều như nêm, bọn họ cần phải biểu hiện bản thân một phen!
Bên kia, các nữ quyến.
Bầu không khí của triều Đại Nhạn xem như tương đối cởi mở, các nữ quyến cũng có thể tham gia yến tiệc, ở trong vườn chơi đùa, chỉ cần cùng các nam tử duy trì khoảng cách là được.
Khu vườn này an bài thỏa đáng, mỗi một vườn đều phân hai bên, vừa ở cùng một nơi, lại có thể duy trì khoảng cách, thật sự là cực kỳ thích hợp, so với những tòa trạch viện trong kinh, lúc đãi khách các cô chỉ có thể đợi ở hậu viện thì tốt hơn rất nhiều.
Cũng bởi vậy, các nữ quyến chơi rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn có thể vụng trộm đánh giá thiếu niên anh tuấn.
“Dung thế tử đúng là tuấn tú.”
Nữ lang nói xong, lão phu nhân trong nhà liền quát lớn: "Tam Nương, nhìn người không thể chỉ nhìn dung mạo, Dung thế tử này chỉ có vẻ bề ngoài, tuyệt đối không xứng đôi với con.”
Hết hạn ba tháng không trả tiền, Dung thế tử là người nói không giữ lời.
Hết hạn ba tháng dùng tài sản An Khánh Vương phủ trả tiền, Dung thế tử là bại gia tử.
Như thế nào cũng không đúng!
Trừ phi khoảng thời gian còn lại này Dung thế tử có thể thông qua con đường chính đáng, chính mình thu được tám vạn lượng bạc trắng.
Nhưng... có thể sao?
Tuyệt đối không có khả năng!
An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu nổi tiếng hơn hai tháng nay, xem như hoàn toàn bị hủy.
Phù dung sớm nở tối tàn a.
An Khánh Vương ánh mắt như đao, quả thực hận không thể chém chết Vinh thân vương, rốt cuộc nhịn xuống, thanh âm bình tĩnh: "Con ta tuy không giỏi giang, nhưng hiếu tâm khó tìm, đều là vì để cho ta vui vẻ.”
Trương thừa tướng vuốt râu, cười đến ý vị thâm trường: "Đúng đó, hiếu tâm khó tìm, có phần hiếu tâm này, những thứ khác đều là thứ yếu, dù sao Vương gia của cải chất đầy, cao hứng là tốt rồi..."
Mỉa mai!
Rõ ràng là châm chọc một cách trần trụi!
An Khánh Vương muốn chém luôn Trương thừa tướng, lão già đáng giận này.
Ông hít sâu một hơi, còn muốn phản biện một chút, Dung Chiêu đúng lúc cắt ngang lời Dung Vĩ, tươi cười như cũ: "Phụ thân, đến giờ mở tiệc còn chút thời gian, người dẫn Vương thúc bọn họ đi dạo vườn đi.”
Cũng có người hòa giải: "Đúng đúng, đi dạo một vòng, cảnh trí thú vị như vậy cũng không thể bỏ qua.”
Dung Vĩ lại lặng lẽ trừng Dung Chiêu một cái, nén giận dẫn tứ đại thân vương, Trương thừa tướng và các quan to quý nhân đi dạo vườn.
Những người khác cũng lục tục tản ra, đều tự đi chơi.
Xem một vở kịch hay, tâm tình rất không tệ, lại có khu vườn thú vị như vậy, những công tử thế gia kia tụ tập một chỗ, tốp năm tốp ba vỗ tay cười to.
Không ai dẫn Dung Chiêu đi chơi cùng.
Tình hình An Khánh Vương phủ rõ ràng rất bấp bênh, Dung Chiêu lại bị tứ đại thân vương ghét bỏ, đắp lên danh hiệu "bại gia tử", ai dám đến gần?
Nhất là những công tử hai tháng nay bị cướp danh tiếng, ánh mắt mỗi người đều mang đầy châm chọc.
“Dung thế tử này có khuôn mặt đẹp như vậy, nhưng lại ngu ngốc không chịu được, không biết khiêm tốn làm việc, cùng là thế tử, thật sự là không sánh bằng thế tử ngươi." Một công tử phe phẩy quạt, vẻ mặt châm chọc.
Bên cạnh, thế tử Du thân vương Bùi Quan Sơn nhìn Dung Chiêu xa xa, không nói một lời.
“Thế tử?" Người bên cạnh nghi hoặc.
Bùi Quan Sơn chậm rãi thu hồi tầm mắt: "Ta vốn tưởng rằng là một đại nhân vật, kết quả chỉ là một bao cỏ.”
Tầm mắt của hắn dừng lại ở một phương hướng khác, nơi đó Vinh thân vương nhị công tử Bùi Thừa Quyết bị người ta vây quanh, đối phương cười ôn hòa hữu lễ, vô cùng... chướng mắt.
Thế tử An Khánh Vương phủ không đủ làm người ta khiếp sợ.
Trong số những người trẻ tuổi trong kinh, Bùi Thừa Quyết mới là đối thủ sống còn.
Hắn đứng lên, cười lắc đầu: "Chúng ta cũng đi chơi đi, Dung thế tử tốn nhiều tiền như vậy, chúng ta sao có thể phụ lòng hắn?"
Người bên cạnh cũng cười theo, náo nhiệt đi ném bình, bắn tên.
Hôm nay nữ quyến nhiều như nêm, bọn họ cần phải biểu hiện bản thân một phen!
Bên kia, các nữ quyến.
Bầu không khí của triều Đại Nhạn xem như tương đối cởi mở, các nữ quyến cũng có thể tham gia yến tiệc, ở trong vườn chơi đùa, chỉ cần cùng các nam tử duy trì khoảng cách là được.
Khu vườn này an bài thỏa đáng, mỗi một vườn đều phân hai bên, vừa ở cùng một nơi, lại có thể duy trì khoảng cách, thật sự là cực kỳ thích hợp, so với những tòa trạch viện trong kinh, lúc đãi khách các cô chỉ có thể đợi ở hậu viện thì tốt hơn rất nhiều.
Cũng bởi vậy, các nữ quyến chơi rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn có thể vụng trộm đánh giá thiếu niên anh tuấn.
“Dung thế tử đúng là tuấn tú.”
Nữ lang nói xong, lão phu nhân trong nhà liền quát lớn: "Tam Nương, nhìn người không thể chỉ nhìn dung mạo, Dung thế tử này chỉ có vẻ bề ngoài, tuyệt đối không xứng đôi với con.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.