Mặc Sắc Liên Y

Chương 37: Giả Trang Tiểu Thị Nữ

Lâu Liên Thanh

29/05/2017

CHƯƠNG 37: GIẢ TRANG TIỂU THỊ NỮ

Khi trở về màn đêm đã buông xuống, nhìn trời đầy sao, trong đầu ta vẫn vọng tiếng Tiểu Tịch nói.

Cùng phụ thân? Nói thật, ta không phải không nghĩ qua. Khi ở cùng phụ thân ngẫu nhiên tim đập rất nhanh, làm cho ta không khỏi tự hỏi, đây là thích phải không? Ha hả, ta thật sự lợi hại, không chỉ có thích nam nhân, còn là thích phụ thân của mình. Nhưng mà, cho dù ta có thể nhận, phụ thân là trăm triệu sẽ không đi? Hắn cũng không phải là người xuyên qua gì đó. Ai! Ta không phải hảo đáng thương sao? Thừa dịp bây giờ còn chưa thật sự thích, thu cảm tình lại một chút đi! Ta cũng không muốn nếm hương vị thất tình. . . . . .

Vượt qua một cổng vòm, nhà tạm thời gần ngay trước mắt.

A? Như thế nào một mảnh tối đen? Hay là phụ thân đã đi Vọng Nguyệt phủ rồi?

Đẩy cửa ra, dưới ánh trăng, thấy một bàn đồ ăn. Quẹo trái 45 độ, ta hơi hơi ngốc ngốc. Nam tử kia đứng ở phía trước cửa sổ, ngửa đầu, lộ ra đường cong hoàn mỹ trên cổ. Tóc dài đen như mực thắt đơn giản, tà tà cắm hai cây trâm ngọc bích. Cảm giác buông xuống thật tốt, ngoại bào nguyệt sắc thật dài quét đất, cổ tay thêu hoa văn phức tạp bằng chỉ tơ vàng. Bên hông tầng tầng lớp lớp đai lưng hoa văn phức tạp, xếp li lên nhau. Hắn toàn thân đều đắm chìm dưới ánh trăng màu ngân bạch, giống như lập tức sẽ bay trên trời thành tiên vậy.

“Đã trở lại?”

Ta nháy mắt mấy cái, làm cho đầu óc mình kịp thời vận chuyển.

“Dạ.”

Vì cái gì ngươi là cha ta? Một mỹ nam tử như vậy, chính là làm phụ thân thật sự là hảo đáng tiếc.

“Cùng Vương phi tán gẫu vui vẻ?” Phụ thân đốt đèn, đi đến cạnh bàn ngồi xuống.

“Ân.”

“Dùng cơm chưa ?”

Ta gật đầu, “Cùng Vương phi ăn rồi ạ.”

Phụ thân một mực chờ ta trở lại ăn cơm sao? Như thế nào không ăn trước mà? Hảo áy náy hảo cảm động a!

“. . . . . .”

“Cảm động đến loạn thất bát tao ?”

Nào có rõ ràng như vậy.

“Liên Nhi của ta thật sự là đáng yêu!” Phụ thân sờ sờ đầu ta, nói: “Lúc trăng lên giữa trời, ta đi một chuyến Vọng Nguyệt phủ, ngươi có cái gì muốn chuyển lời cho nương ngươi không?”

“A! Phụ thân!” Ta bắt lấy ống tay áo hắn, “Thiếu chút nữa quên. Vương phi có thể mang ta đi, chính đại quang minh nữa.”

“Ngươi tất cả đều nói cho nàng ?” Phụ thân chọn mi.

“Ân. Bất quá nàng có thể tín nhiệm! Thật sự!” Sợ hắn không tin, ta còn dùng sức gật gật đầu.

“Hảo, hảo. Ta tin tưởng ánh mắt của Liên Nhi.”

Nói thật, khi ta biết được Tiểu Tịch ở nơi này tên là Vọng Nguyệt Tịch, ta thực lắp bắp kinh hãi. Lại là một Vọng Nguyệt nữa. . . . . .



“Ngươi ở đây gọi là gì? Lão công ngươi như thế nào cũng gọi ngươi Tịch? Ngươi đem tên vốn có nói cho hắn ?”

“Vọng Nguyệt Tịch, cũng vừa khéo đi?” Tiểu Tịch còn vừa ý chọn mi.

“Vọng Nguyệt? Vọng Nguyệt của Tứ đại gia tộc sao?”

“Đúng rồi! Làm sao vậy?”

“Ách, nói thực ra, tên của ta là Vọng Nguyệt Sâm Liên.” Ta có dự cảm không rõ. . . . . .

“Vọng Nguyệt Sâm Liên? Ta không nhớ rõ Vọng Nguyệt tộc có đứa nhỏ lớn như ngươi a!” Tiểu Tịch một tay nâng cằm, nhíu mi nhìn trời, làm bộ suy tư.”A!” Nhỏ đột nhiên vỗ đầu, nói: “Chớ không phải là —— đứa nhỏ của Vọng Nguyệt Mộng đi?”

“Ngươi, cùng nương ta là quan hệ gì?”

Tiểu Tịch che miệng cười, “từ ái” vỗ vỗ đầu ta.”Liên Liên, kêu dì nghe một chút coi ”

Chiếm tiện nghi của ta. . . . . .

Sau khi ta khẩn cấp yêu cầu, ngày hôm sau, Tiểu Tịch trở về nhà mẹ đẻ . Đương nhiên, ta cũng đi theo, coi là thân phận thị nữ của nhỏ.

“Ta vì cái gì phải nam phẫn nữ trang?” Ta đứng trước gương đồng, nhìn thấy Tiểu Tịch thần tình hưng phấn mà vội trước vội sau.

“Ngươi sẽ bại lộ nha!”

“Ngươi cho ta là nằm vùng a!”

“Trong tiểu thuyết tiểu thụ đều là phải phẫn nữ trang đó thôi! Ngươi trưởng thành như vậy, không giả nữ trang rất đáng tiếc !” Nhỏ bê một cái hòm đầy châu hoa trâm gài tóc, “Đến, chúng ta thử xem!”

Ta chỉ có thể bất đắc dĩ mắt trợn trắng.”Tiểu Tịch, ta hình như chỉ là thị nữ của ngươi đi? Ngươi đừng cho ta ăn mặc so với ngươi còn hoa lệ hơn được không?”

Nhỏ sửng sốt, “Cũng phải!”

Vẻ mặt ngốc kia thật muốn kêu người khác đè bẹp nhỏ cho rồi.

Hết thảy thu thập, ta đối với gương ngây người một lát. Đã lâu không mặc đồ nữ tính. . . . . . Tuy rằng gương mặt tương lai tuyệt đối khuynh quốc khuynh thành trong gương này không phải của ta, nhưng vẫn là làm cho lòng ta phiền muộn chút xíu. Nhưng mà, này, này cũng quá phấn nộn đi?

Trên đầu hai cái “bao” , dây nhỏ màu hồng nhạt thật dài thả rơi. Nội bộ sấn trường sam màu nguyệt sắc, hoa mai màu đỏ, thắt lưng màu trắng mẫu đơn, áo khoác sa y hồng nhạt, làn váy có một đóa mẫu đơn. Càng quá đáng chính là, cổ chân phải thậm chí còn đeo một cái chuông!

“Hảo đáng yêu a! !” Tiểu Tịch ánh mắt biến thành hình trái tim, nhào lại ôm lấy ta. “Đi cho phụ thân dễ nhìn của ngươi xem một chút, hắn nhất định đầu tiên sẽ kinh diễm sau đó thích ngươi cuối cùng hóa thân sói đói nhào đến ngươi!”

Ta trừ bỏ không nói gì vẫn là không nói gì.

Cuối cùng bị Tiểu Tịch giựt giây, ta còn tung ta tung tăng chạy tới cho phụ thân xem. Nói như thế nào mà? Có xíu thẹn thùng nè“Phụ thân? Ngươi ở đâu?” Ta cầm làn váy, thò đầu qua cạnh cửa.

Như thế nào không có thanh âm?

Ta đẩy cửa ra, đi vào.”Phụ thân?”

Bình phong ẩn ẩn truyền đến tiếng nước.



Lòng ta nhảy dựng. Không phải. . . . . . đang tắm đi?

Vừa định đào tẩu, phụ thân thanh âm có chút dày vang lên.”Liên Nhi? Có việc?”

“Không, không có việc gì!” Vẫn là đi nhanh đi!

“Tiến vào.”

Ách, ta không có can đảm cãi lời, không biết vì cái gì.

Cọ cọ xát xát đi qua, ánh vào trước mắt chính là hơi nước đầy phòng, trong mông lung là cái lưng trần của một mỹ nam tử.

Ngô! Ta lập tức quay lưng lại.

Có chảy máu mũi không? Không có! Ân, cũng còn may.

“Liên Nhi?”

“Nga. Phụ thân. . . . . .” Ta cố lấy dũng khí, xoay người, tận lực không nhìn tới người kia.”Ngươi cảm thấy ta mặc như vậy, ân. . . . . . Thế nào?” Ánh mắt nhìn lung tung chung quanh, “Kỳ thật, kỳ thật Vương phi muốn ta phẫn thành thị nữ của nàng. . . . . . Ân, mới mặc thành như vậy. Ta, ta là bị buộc ân, bị ép buộc.” Nói năng lộn xộn.

Người đối diện cười khẽ ra tiếng.

“Tới gần một chút, ta xem không rõ.”

A? Ta do dự một chút, bước một bước về phía trước.

“Liên Nhi, đến trước mặt ta đi.”

“Phụ thân, ta thấy hay là chờ ngươi tắm rửa xong rồi nói sau. . . . . .” Ta nhỏ giọng đề nghị.

“Liên Nhi, nghe lời, lại đây.”

Không có biện pháp, ta đi qua.

“Nhìn phụ thân a ”

Nhìn thì nhìn!

Ta vội liếc liếc mắt một cái, cúi đầu.

Hảo gợi cảm nước miếng. . . . . .

“Thực đáng yêu!” Bên tai ngứa, tiếp theo cảm thấy hơi thở nóng nóng thổi vào, đôi môi hắn còn có ý vô tình chạm qua lỗ tay của ta.

Ta nghĩ mặt của ta có thể nhuộm như quốc kỳ [cờ Trung Quốc màu đỏ] .

Lui về phía sau một bước, ta chạy Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mặc Sắc Liên Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook