Chương 44: Hôn Ngủ Ngon
Lâu Liên Thanh
29/05/2017
CHƯƠNG 44: HÔN NGỦ NGON
Bọn ta ở thành tây cũng chính là một con đường lớn đĩnh phồn hoa trong khu bình dân mua một ngôi nhà, đối mặt ngã tư đường chính là một phòng nhỏ, hướng vào trong là một tiểu viện tử, còn có hai cây lê. Chung quanh có hai ba gian phòng, khéo léo lung linh, bên ngoài cửa sau là một ngõ nhỏ yên lặng. Cơ bản ta đều thực vừa lòng, duy nhất làm cho ta rối rắm chính là —— phố đối diện cư nhiên là Thương Đô hoa phố nổi tiếng toàn quốc! ! A a a a —— phụ thân như thế nào chọn một nơi như vậy a? Còn không sợ dạy hư tiểu hài tử! Cách thật xa có thể ngửi được mùi hương nồng đậm kia, xem kia quần áo xanh đỏ tím vàng phiêu phiêu. . . . . . Ai! Quả nhiên là ngợp trong vàng son.
Hỏi phụ thân nguyên nhân, phụ thân buông dược thảo trong tay, vỗ vỗ đầu ta, khóe miệng gợi lên mỉm cười.”Liên Nhi cũng biết, nơi trăng hoa này, nhất định cần dược *** thầy thuốc. Huống hồ, cũng là bởi vì hoa phố kia, nơi này giá đất có vẻ phải chăng. Nhất cử lưỡng tiện, cớ sao mà không làm mà?”
Ách. . . . . . Ra vẻ là rất có kinh nghiệm. Ta khóe miệng run rẩy, đoán phụ thân cùng bạn Phượng Dự hẳn là chơi rất thân, đều là hồ ly gian thương thôi!
Sau đó, phụ thân đào đất ở tiểu viện tử lên, xới xới đất, gieo chút dược thảo, lại làm một vòng hàng rào vây quanh bên ngoài. Sau đó bị ta mãnh liệt yêu cầu, phụ thân tìm chút mầm hoa tuyết gieo ở góc tường, chờ nó hoa hoa lệ lệ bò lên tường. A, quên nói. Hoa tuyết, chính là loại hoa xinh đẹp ở trên tường Vọng Nguyệt bổn gia gieo trồng, thu đông nở hoa, xa xa nhìn giống tuyết ấy.
Y quán không quá lâu liền khai trương, sinh ý ngay từ đầu thường thường thản nhiên, sau lại bởi vì phụ thân y thuật kỹ càng, cứu sống mấy người bệnh thầy thuốc khác chê, cũng có chút danh tiếng. Thêm vào đó, bởi vì phụ thân đối mọi người trong thanh lâu thái độ bình thường, không khinh bỉ khinh thị, thậm chí có khi còn có chút a dua [ hãn. . . . . . ] . Có thể không a dua sao? Một đám này đều là thần tài a! Cho nên còn có người hoa phố tìm tới cửa, muốn phụ thân đi làm chuyên chúc y sư của cái lâu nào đó cái các nào đó cái viên gì gì đó. Đùa hả! Dựa vào cái gì? Chuyên chúc y sư? Có nhiều tiền cũng không thể đi! Nhưng mà nhưng mà, phụ thân cư nhiên còn nói phải cân nhắc!
Tiễn người của cái các gì gì đó đi rồi , ta bĩu môi, biểu hiện bổn đại gia ta hiện tại không, cao, hứng.
“Phụ thân, ngươi vì cái gì phải lo lắng? Giống lần trước trực tiếp từ chối hắn thì được rồi nha!” Ta lôi kéo vạt áo phụ thân, đi theo phía sau hắn bất mãn hỏi.
“Lần này tiền có vẻ nhiều a! Phụ thân đương nhiên phải cân nhắc .” Không nghĩ tới phụ thân nhìn cũng chưa nhìn ta, đương nhiên trả lời.
Ta giật mình mở lớn mắt, có chút sốt ruột lại kéo kéo góc áo phụ thân.”Trong nhà lại không có tiền sao? Nhất định phải dùng phương pháp này sao?”
Phụ thân không trả lời, chỉ là xoay người sờ sờ đầu ta.
“Không thể dùng phương pháp khác kiếm tiền sao? Cho dù không có, cũng có thể đi tìm Tiểu —— khụ Mộc Vương phi a! Nàng thích ta như vậy, nhất định sẽ đáp ứng cho vay tiền. Thêm nữa, phụ thân là ân nhân cứu mạng thế tử, mượn chút tiền Vương gia cũng sẽ không phản đối đi?”
Thấy phụ thân vẫn là trầm mặc, ta nóng nảy, rõ ràng xuất ra đòn sát thủ.
“Ta không muốn phụ thân đi – ta không muốn phụ thân đi – ta không muốn phụ thân đi – ta không muốn phụ thân đi – ta không muốn phụ thân đi mà!” Ta ngồi xuống trên mặt đất, gào um sùm, tay nhỏ bé giãy tứ tung, chân cũng đạp loạn xạ, giống một tiểu hài tử chân chính cố tình gây sự.
Đúng, ta biết ta đang cố tình gây sự. Cơ mà, ta thật sự không thể chịu được phụ thân động bất động đi vào cái nơi thanh sắc này, vì cô nương gì đó tiểu quan gì đó chữa bệnh. Vạn nhất, vạn nhất phụ thân được người khác coi trọng thì làm sao bây giờ? Tuy rằng hiện tại phụ thân có dịch dung, gương mặt phi thường bình thường, nhưng vạn nhất nếu gặp phải loại người không cần bộ dạng, kiên quyết muốn kết thân, ta làm sao bây giờ? 【 Lâu: khụ Tiểu Liên Nhi, thỉnh ngươi chú ý tìm từ, còn nói đối với phụ thân ngươi không cảm giác? Liên [ lóe ra mắt to vô tội]: làm sao vậy? Ta chỉ là theo kịch bản mà niệm a Lâu [ hộc máu ]: a a a —— Liên [ cười trộm ]】 Phải biết rằng phụ thân chính là cực ôn nhu nha. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất a! !
Thân thể đột nhiên bay lên không, ta đột nhiên mở mắt ra, thấy phụ thân nhẫn cười, đặt ta trên giường.
Sờ sờ cái mũi của ta, ý cười trong mắt phụ thân như là sắp chảy ra vậy. “Như thế nào bỗng nhiên trẻ con như vậy mà? Trước kia còn tưởng rằng Liên Nhi của ta cùng tiểu hài tử khác không nhau chứ.”
Ta giả bộ ủy khuất chu miệng.
“Liên Nhi, thực không muốn để phụ thân đi?”
Ta học con gà con mổ thóc.
“Kia. . . . . .” Phụ thân đảo mắt, cười mị hoặc, “Mỗi ngày thêm một nụ hôn ngủ ngôn, như thế nào?”
Cáp? Đại não của ta ngừng vài giây, có chút theo không kịp tiết tấu của phụ thân. Vừa rồi hắn nói cái gì? Hình như là vấn đề hôn ngủ ngon, cơ mà cơ mà, trước đó bọn ta nói hình như là vấn đề có đi làm chuyên chúc y sư hay không đi? Chẳng lẽ là ta nghe lầm ?
“Mỗi ngày thêm một nụ hôn ngủ ngôn, ta sẽ không đi làm chuyên chúc y sư đồ bỏ kia. Như thế nào?” Phụ thân thấy ta vẻ mặt ngơ ngác, buồn cười vỗ vỗ hai má của ta.
Ta cẩn thận nhìn nhìn phụ thân mỉm cười, càng nhìn càng giống sinh vật nào đó tên là hồ ly.
“Phụ thân, ngươi vốn là không định đi đi? Chọc ghẹo Liên Nhi vui như vậy sao?” Ta thở dài.
“Liên Nhi của ta cho dù là cố tình gây sự cũng rất đáng yêu a!” Phụ thân xoa xoa tóc của ta, cười cực kỳ vui vẻ.
“Không cho nói !” Ngẫm lại chính mình vừa mới khóc lóc om sòm liền một trận ác hàn.
Đáng tiếc người nào đó tựa hồ không nghe thấy. “Thật sự không nghĩ tới, Liên Nhi của ta cư nhiên cũng làm động tác đáng yêu như vậy. Cho tới nay Liên Nhi vẫn là một tiểu đại nhân, ta này đương phụ thân, chính là một chút lạc thú cũng không có a ”
“Phụ thân!” Ta hỏa đại.
“Ha hả, Liên Nhi chính là cực khả ái như vậy a! Chớ quên ước định nga, từ đêm nay bắt đầu.” Nói xong vỗ vỗ mông bước đi.
Ta chỉ có thể ngồi trên giường cắn răng, trong lòng lại khống chế không được ngọt ngào đang dâng lên. Lắc đầu thở dài, không thể theo đuổi cái kiểu này hoài . . . . . . Cứ như vậy chỉ có thể càng lún càng sâu, nguy hiểm a! Ta nên làm cái gì bây giờ? Ta rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Biết rõ không có kết quả, lại vẫn tiếp tục như thế. Chẳng lẽ ta cả đời này cũng chỉ có thể thật cẩn thận che dấu trái tim mình, ở trong mộng này giả dối sao? Ta không cần, ta không cần! Thế nhưng, ta nên như thế nào làm mới có thể thoát khỏi khốn cảnh như vậy? Phải ngửa bài sao? Không, không. . . . . . Ta không dám. Sợ, sợ hắn dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn xem ta, sợ hắn sẽ bởi vì vậy không ở bên ta. Nếu tới nông nỗi kia, ta. . . . . . Ta sẽ thương tâm đến chết đi? Vạn nhất, phụ thân hắn tiếp nhận—— như thế nào có thể? Trời ơi! Nào có ai thích phụ thân chính mình nha! Loại tình huống này của ta thật đúng là. . . . . . Cho đến nay, cũng chỉ có thể để tự nhiên phát triển . Có lẽ, rời đi hắn, là lựa chọn không tồi.
Thời gian: một lúc lâu sau địa điểm: nhã gian lầu hai trà lâu nhân vật: Tiểu Tịch tới thăm của ta cùng ta“Cái gì? !” Tiểu Tịch trừng lớn mắt, một bộ dạng ác ma rất muốn nuốt ta vào bụng.”Ngươi muốn rời nhà trốn đi?”
“Ta van ngươi, nhỏ tiếng một chút được không?” Ta ngắm ngắm bốn phía, thấy không người chú ý, nhẹ nhàng thở ra.
“Ta không chịu!” Tiểu Tịch thực kích động.
“Ta chưa nói rời nhà trốn đi, chỉ là nghĩ muốn rời đi hắn một thời gian, yên tĩnh một chút, có lẽ sẽ gặp bạch mã hoàng tử của ta nói không chừng.”
“Không có khả năng!” Tiểu Tịch thái độ rất là kiên quyết, tiếp theo bày ra một tư thái chuyên gia tình yêu.”Ngươi đã thấy rõ chính mình thích hắn, vậy tìm cách làm cho hắn rơi vào cạm bẫy tình yêu của ngươi a!”
“Phải không?” Vô tình trả lời.
“Linh Linh! Vì chung thân hạnh phúc của ngươi, nhất định phải cố gắng a!” Lúc gần đi, Tiểu Tịch trịnh trọng vỗ vỗ vai ta.
Cho nên đêm đó hôn ngủ ngon là ta chủ động, thật là âm thầm từ chối đã lâu, thật vất vả dồn hết dũng khí hôn lên. Kết quả là, phụ thân không dám tin nhìn ta, tiếp theo tặng cho ta vô số nụ hôn ngủ ngon. . . . . . Ách ta không bao giờ chủ động nữa đâu. Đăng bởi: admin
Bọn ta ở thành tây cũng chính là một con đường lớn đĩnh phồn hoa trong khu bình dân mua một ngôi nhà, đối mặt ngã tư đường chính là một phòng nhỏ, hướng vào trong là một tiểu viện tử, còn có hai cây lê. Chung quanh có hai ba gian phòng, khéo léo lung linh, bên ngoài cửa sau là một ngõ nhỏ yên lặng. Cơ bản ta đều thực vừa lòng, duy nhất làm cho ta rối rắm chính là —— phố đối diện cư nhiên là Thương Đô hoa phố nổi tiếng toàn quốc! ! A a a a —— phụ thân như thế nào chọn một nơi như vậy a? Còn không sợ dạy hư tiểu hài tử! Cách thật xa có thể ngửi được mùi hương nồng đậm kia, xem kia quần áo xanh đỏ tím vàng phiêu phiêu. . . . . . Ai! Quả nhiên là ngợp trong vàng son.
Hỏi phụ thân nguyên nhân, phụ thân buông dược thảo trong tay, vỗ vỗ đầu ta, khóe miệng gợi lên mỉm cười.”Liên Nhi cũng biết, nơi trăng hoa này, nhất định cần dược *** thầy thuốc. Huống hồ, cũng là bởi vì hoa phố kia, nơi này giá đất có vẻ phải chăng. Nhất cử lưỡng tiện, cớ sao mà không làm mà?”
Ách. . . . . . Ra vẻ là rất có kinh nghiệm. Ta khóe miệng run rẩy, đoán phụ thân cùng bạn Phượng Dự hẳn là chơi rất thân, đều là hồ ly gian thương thôi!
Sau đó, phụ thân đào đất ở tiểu viện tử lên, xới xới đất, gieo chút dược thảo, lại làm một vòng hàng rào vây quanh bên ngoài. Sau đó bị ta mãnh liệt yêu cầu, phụ thân tìm chút mầm hoa tuyết gieo ở góc tường, chờ nó hoa hoa lệ lệ bò lên tường. A, quên nói. Hoa tuyết, chính là loại hoa xinh đẹp ở trên tường Vọng Nguyệt bổn gia gieo trồng, thu đông nở hoa, xa xa nhìn giống tuyết ấy.
Y quán không quá lâu liền khai trương, sinh ý ngay từ đầu thường thường thản nhiên, sau lại bởi vì phụ thân y thuật kỹ càng, cứu sống mấy người bệnh thầy thuốc khác chê, cũng có chút danh tiếng. Thêm vào đó, bởi vì phụ thân đối mọi người trong thanh lâu thái độ bình thường, không khinh bỉ khinh thị, thậm chí có khi còn có chút a dua [ hãn. . . . . . ] . Có thể không a dua sao? Một đám này đều là thần tài a! Cho nên còn có người hoa phố tìm tới cửa, muốn phụ thân đi làm chuyên chúc y sư của cái lâu nào đó cái các nào đó cái viên gì gì đó. Đùa hả! Dựa vào cái gì? Chuyên chúc y sư? Có nhiều tiền cũng không thể đi! Nhưng mà nhưng mà, phụ thân cư nhiên còn nói phải cân nhắc!
Tiễn người của cái các gì gì đó đi rồi , ta bĩu môi, biểu hiện bổn đại gia ta hiện tại không, cao, hứng.
“Phụ thân, ngươi vì cái gì phải lo lắng? Giống lần trước trực tiếp từ chối hắn thì được rồi nha!” Ta lôi kéo vạt áo phụ thân, đi theo phía sau hắn bất mãn hỏi.
“Lần này tiền có vẻ nhiều a! Phụ thân đương nhiên phải cân nhắc .” Không nghĩ tới phụ thân nhìn cũng chưa nhìn ta, đương nhiên trả lời.
Ta giật mình mở lớn mắt, có chút sốt ruột lại kéo kéo góc áo phụ thân.”Trong nhà lại không có tiền sao? Nhất định phải dùng phương pháp này sao?”
Phụ thân không trả lời, chỉ là xoay người sờ sờ đầu ta.
“Không thể dùng phương pháp khác kiếm tiền sao? Cho dù không có, cũng có thể đi tìm Tiểu —— khụ Mộc Vương phi a! Nàng thích ta như vậy, nhất định sẽ đáp ứng cho vay tiền. Thêm nữa, phụ thân là ân nhân cứu mạng thế tử, mượn chút tiền Vương gia cũng sẽ không phản đối đi?”
Thấy phụ thân vẫn là trầm mặc, ta nóng nảy, rõ ràng xuất ra đòn sát thủ.
“Ta không muốn phụ thân đi – ta không muốn phụ thân đi – ta không muốn phụ thân đi – ta không muốn phụ thân đi – ta không muốn phụ thân đi mà!” Ta ngồi xuống trên mặt đất, gào um sùm, tay nhỏ bé giãy tứ tung, chân cũng đạp loạn xạ, giống một tiểu hài tử chân chính cố tình gây sự.
Đúng, ta biết ta đang cố tình gây sự. Cơ mà, ta thật sự không thể chịu được phụ thân động bất động đi vào cái nơi thanh sắc này, vì cô nương gì đó tiểu quan gì đó chữa bệnh. Vạn nhất, vạn nhất phụ thân được người khác coi trọng thì làm sao bây giờ? Tuy rằng hiện tại phụ thân có dịch dung, gương mặt phi thường bình thường, nhưng vạn nhất nếu gặp phải loại người không cần bộ dạng, kiên quyết muốn kết thân, ta làm sao bây giờ? 【 Lâu: khụ Tiểu Liên Nhi, thỉnh ngươi chú ý tìm từ, còn nói đối với phụ thân ngươi không cảm giác? Liên [ lóe ra mắt to vô tội]: làm sao vậy? Ta chỉ là theo kịch bản mà niệm a Lâu [ hộc máu ]: a a a —— Liên [ cười trộm ]】 Phải biết rằng phụ thân chính là cực ôn nhu nha. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất a! !
Thân thể đột nhiên bay lên không, ta đột nhiên mở mắt ra, thấy phụ thân nhẫn cười, đặt ta trên giường.
Sờ sờ cái mũi của ta, ý cười trong mắt phụ thân như là sắp chảy ra vậy. “Như thế nào bỗng nhiên trẻ con như vậy mà? Trước kia còn tưởng rằng Liên Nhi của ta cùng tiểu hài tử khác không nhau chứ.”
Ta giả bộ ủy khuất chu miệng.
“Liên Nhi, thực không muốn để phụ thân đi?”
Ta học con gà con mổ thóc.
“Kia. . . . . .” Phụ thân đảo mắt, cười mị hoặc, “Mỗi ngày thêm một nụ hôn ngủ ngôn, như thế nào?”
Cáp? Đại não của ta ngừng vài giây, có chút theo không kịp tiết tấu của phụ thân. Vừa rồi hắn nói cái gì? Hình như là vấn đề hôn ngủ ngon, cơ mà cơ mà, trước đó bọn ta nói hình như là vấn đề có đi làm chuyên chúc y sư hay không đi? Chẳng lẽ là ta nghe lầm ?
“Mỗi ngày thêm một nụ hôn ngủ ngôn, ta sẽ không đi làm chuyên chúc y sư đồ bỏ kia. Như thế nào?” Phụ thân thấy ta vẻ mặt ngơ ngác, buồn cười vỗ vỗ hai má của ta.
Ta cẩn thận nhìn nhìn phụ thân mỉm cười, càng nhìn càng giống sinh vật nào đó tên là hồ ly.
“Phụ thân, ngươi vốn là không định đi đi? Chọc ghẹo Liên Nhi vui như vậy sao?” Ta thở dài.
“Liên Nhi của ta cho dù là cố tình gây sự cũng rất đáng yêu a!” Phụ thân xoa xoa tóc của ta, cười cực kỳ vui vẻ.
“Không cho nói !” Ngẫm lại chính mình vừa mới khóc lóc om sòm liền một trận ác hàn.
Đáng tiếc người nào đó tựa hồ không nghe thấy. “Thật sự không nghĩ tới, Liên Nhi của ta cư nhiên cũng làm động tác đáng yêu như vậy. Cho tới nay Liên Nhi vẫn là một tiểu đại nhân, ta này đương phụ thân, chính là một chút lạc thú cũng không có a ”
“Phụ thân!” Ta hỏa đại.
“Ha hả, Liên Nhi chính là cực khả ái như vậy a! Chớ quên ước định nga, từ đêm nay bắt đầu.” Nói xong vỗ vỗ mông bước đi.
Ta chỉ có thể ngồi trên giường cắn răng, trong lòng lại khống chế không được ngọt ngào đang dâng lên. Lắc đầu thở dài, không thể theo đuổi cái kiểu này hoài . . . . . . Cứ như vậy chỉ có thể càng lún càng sâu, nguy hiểm a! Ta nên làm cái gì bây giờ? Ta rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Biết rõ không có kết quả, lại vẫn tiếp tục như thế. Chẳng lẽ ta cả đời này cũng chỉ có thể thật cẩn thận che dấu trái tim mình, ở trong mộng này giả dối sao? Ta không cần, ta không cần! Thế nhưng, ta nên như thế nào làm mới có thể thoát khỏi khốn cảnh như vậy? Phải ngửa bài sao? Không, không. . . . . . Ta không dám. Sợ, sợ hắn dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn xem ta, sợ hắn sẽ bởi vì vậy không ở bên ta. Nếu tới nông nỗi kia, ta. . . . . . Ta sẽ thương tâm đến chết đi? Vạn nhất, phụ thân hắn tiếp nhận—— như thế nào có thể? Trời ơi! Nào có ai thích phụ thân chính mình nha! Loại tình huống này của ta thật đúng là. . . . . . Cho đến nay, cũng chỉ có thể để tự nhiên phát triển . Có lẽ, rời đi hắn, là lựa chọn không tồi.
Thời gian: một lúc lâu sau địa điểm: nhã gian lầu hai trà lâu nhân vật: Tiểu Tịch tới thăm của ta cùng ta“Cái gì? !” Tiểu Tịch trừng lớn mắt, một bộ dạng ác ma rất muốn nuốt ta vào bụng.”Ngươi muốn rời nhà trốn đi?”
“Ta van ngươi, nhỏ tiếng một chút được không?” Ta ngắm ngắm bốn phía, thấy không người chú ý, nhẹ nhàng thở ra.
“Ta không chịu!” Tiểu Tịch thực kích động.
“Ta chưa nói rời nhà trốn đi, chỉ là nghĩ muốn rời đi hắn một thời gian, yên tĩnh một chút, có lẽ sẽ gặp bạch mã hoàng tử của ta nói không chừng.”
“Không có khả năng!” Tiểu Tịch thái độ rất là kiên quyết, tiếp theo bày ra một tư thái chuyên gia tình yêu.”Ngươi đã thấy rõ chính mình thích hắn, vậy tìm cách làm cho hắn rơi vào cạm bẫy tình yêu của ngươi a!”
“Phải không?” Vô tình trả lời.
“Linh Linh! Vì chung thân hạnh phúc của ngươi, nhất định phải cố gắng a!” Lúc gần đi, Tiểu Tịch trịnh trọng vỗ vỗ vai ta.
Cho nên đêm đó hôn ngủ ngon là ta chủ động, thật là âm thầm từ chối đã lâu, thật vất vả dồn hết dũng khí hôn lên. Kết quả là, phụ thân không dám tin nhìn ta, tiếp theo tặng cho ta vô số nụ hôn ngủ ngon. . . . . . Ách ta không bao giờ chủ động nữa đâu. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.