Chương 25: Kế Hoạch
Lâu Liên Thanh
29/05/2017
CHƯƠNG 25: KẾ HOẠCH
Đi vào phòng Tư Đồ Nhã Chất, trên bàn sớm chuẩn bị một mâm rượu và thức ăn phong phú, lúc này làm cho bọn ta cảm thán một chút tôi tớ động tác cực nhanh hiệu suất cao.
“Thu Linh, ăn a! Không cần khách khí.” Tư Đồ Nhã Chất lại cho ta đĩa rau.
“Cám ơn.” Ta nhìn núi đồ ăn chất cao trong bát, nhịn không được mắt trợn trắng. Người này làm gì đối ta nhiệt tình như vậy? Không có việc gì lại ân cần.
“Nhã Chất, ngươi cái này gọi là đãi ngộ khác biệt!” Phượng Dự làm như rốt cục nhìn không được, kiềm chế không nổi ra tiếng.
Tư Đồ Nhã Chất giả bộ vô tội nhìn gã, “Có sao đâu? Ngươi là lão bằng hữu của ta, đương nhiên sẽ không khách khí rồi! Ta đây là đang đãi khách. . . . . .” Sau đó đối ta cười nói: “Thu Linh, không cần để ý đến hắn, hắn đang cố tình gây sự.”
Ta liếc mắt Phượng Dự biểu tình kinh ngạc, cúi đầu buồn cười, có loại khoái cảm trả thù nho nhỏ.
Ai ngờ đột nhiên trên lưng căng thẳng, thân mình nhẹ đi, ta còn chưa phản ứng lại, cả người đã ngồi trên người Phượng Dự. Trên mặt nóng lên, đang chuẩn bị mở miệng mắng, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Phượng Dự đột nhiên phóng đại, muốn cản đã không kịp. Nụ hôn hết sức đoạt lấy, làm môi ta sinh đau, nhịn không được nhíu mày, dùng sức giãy dụa.
“Ngươi phát điên cái gì hả?” Đáng chết! Môi ta khẳng định sưng lên rồi.
Gã chọn mi, lập tức tà mị cười, “Ta không biết ngươi đang nói cái gì, bất quá, ” Gã đưa tay vuốt phẳng môi của ta, “Thật sự là hương vị không tồi.”
Ta chán ghét gạt tay gã ra, nhảy xuống chân gã, trở lại chỗ ngồi vốn có.
“Dự, ngươi sao lại không biết thương hương tiếc ngọc như vậy?” Thanh âm Tư Đồ Nhã Chất vang lên bên người.
Ta ngẩng đầu, thấy ánh mắt hắn rối rắm nhìn môi ta, tuy rằng cười như trước, nhưng ánh mắt âm trầm, lóe ra sự bực mình.
Lòng ta nhảy dựng, đây là ý tứ gì? Nhìn thấy ta cùng Phượng Dự hôn môi, vì cái gì không cao hứng? Hay là, hắn đang. . . . . . ghen? Này cần phải hảo hảo nghiên cứu, nếu hắn đang ghen, là ăn dấm chua của ai? Ta cùng hắn mới lần đầu tiên gặp mặt, nếu nói là nhất kiến chung tình với ta, này cũng quá khó tin . Vậy phải là. . . . . . ăn dấm chua của Phượng Dự? Ha hả, chỉ sợ, vị “lão bằng hữu” này trong lòng cất giấu tình yêu với Phượng Dự đi, nhưng Phượng Dự không phát hiện, hoặc là ngay cả chính hắn cũng chưa phát giác, chỉ là theo bản năng chán ghét nhìn thấy Phượng Dự cùng những người khác thân cận. Như vậy, điểm này, ta không phải có thể lợi dụng một chút sao, mượn cớ này rời khỏi Phượng Dự. . . . . . Ông trời, ngươi quả nhiên là chiếu cố ta nhỡ?
Yên lặng ăn cơm, bên tai quay quanh tiếng đấu võ mồm của Phượng Dự cùng Tư Đồ Nhã Chất, liếc mắt Tư Đồ Nhã Chất tràn đầy tươi cười hạnh phúc, càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
Sau giờ ngọ, thật vất vả vứt bỏ Phượng Dự, một mình đi mua vật liệu làm đèn Khổng Minh, thuận tiện dạo phố.
Không hổ là thành trì gần Thương Đô, quả nhiên đủ phồn hoa. Đủ loại xiếc ảo thuật, ăn vặt phong vị đủ màu, tiếng rao hàng liên tiếp. . . . . . Mọi người bận rộn lại nhàn nhã, vì cuộc sống vì sinh kế, mặc kệ ở nơi nào, mọi người đều là giống nhau.
Ôm vật liệu trong lòng, còn chưa vào cửa, đã bị một người ngăn cản đường đi.
“Công tử nhà ta cho mời.” Người nọ cung kính xoay người.
Ngô, ta nhớ rõ ta vừa mới đến Tiện An đi? Hẳn là không trêu chọc đến người nào mới đúng. Đây là muốn gì?
“Xin hỏi công tử nhà ngươi tôn tính đại danh?”
“Đi liền biết.”
Ta chỉ biết có thế!
Đi theo người kia bảy rẽ tám ngoặc, rốt cục dừng lại trước một cửa viện, người nọ thay ta mở cửa, thủ thế “Thỉnh”, ta chỉ có thể sờ sờ cái mũi đi vào.
Nghênh diện là một hành lang dài treo đầy cây tử đằng, nhìn qua bên trái, là một tảng nghiên tiên lớn hồng hồng lam lam, nhìn qua bên phải, là hai đại thụ che trời. Ta đi về bên phải, qua hai cây kia, bày vài bàn đá ghế đá đơn lẻ, một người nhàn hạ ngồi, phẩm trà, giơ tay nhấc chân, đều biểu hiện ra giáo dưỡng tốt đẹp.
Lòng ta cười thầm, nhanh như vậy đã chờ không kịp .
Trên mặt còn làm bộ như giật mình, “Tư Đồ ca ca?” Đăng bởi: admin
Đi vào phòng Tư Đồ Nhã Chất, trên bàn sớm chuẩn bị một mâm rượu và thức ăn phong phú, lúc này làm cho bọn ta cảm thán một chút tôi tớ động tác cực nhanh hiệu suất cao.
“Thu Linh, ăn a! Không cần khách khí.” Tư Đồ Nhã Chất lại cho ta đĩa rau.
“Cám ơn.” Ta nhìn núi đồ ăn chất cao trong bát, nhịn không được mắt trợn trắng. Người này làm gì đối ta nhiệt tình như vậy? Không có việc gì lại ân cần.
“Nhã Chất, ngươi cái này gọi là đãi ngộ khác biệt!” Phượng Dự làm như rốt cục nhìn không được, kiềm chế không nổi ra tiếng.
Tư Đồ Nhã Chất giả bộ vô tội nhìn gã, “Có sao đâu? Ngươi là lão bằng hữu của ta, đương nhiên sẽ không khách khí rồi! Ta đây là đang đãi khách. . . . . .” Sau đó đối ta cười nói: “Thu Linh, không cần để ý đến hắn, hắn đang cố tình gây sự.”
Ta liếc mắt Phượng Dự biểu tình kinh ngạc, cúi đầu buồn cười, có loại khoái cảm trả thù nho nhỏ.
Ai ngờ đột nhiên trên lưng căng thẳng, thân mình nhẹ đi, ta còn chưa phản ứng lại, cả người đã ngồi trên người Phượng Dự. Trên mặt nóng lên, đang chuẩn bị mở miệng mắng, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Phượng Dự đột nhiên phóng đại, muốn cản đã không kịp. Nụ hôn hết sức đoạt lấy, làm môi ta sinh đau, nhịn không được nhíu mày, dùng sức giãy dụa.
“Ngươi phát điên cái gì hả?” Đáng chết! Môi ta khẳng định sưng lên rồi.
Gã chọn mi, lập tức tà mị cười, “Ta không biết ngươi đang nói cái gì, bất quá, ” Gã đưa tay vuốt phẳng môi của ta, “Thật sự là hương vị không tồi.”
Ta chán ghét gạt tay gã ra, nhảy xuống chân gã, trở lại chỗ ngồi vốn có.
“Dự, ngươi sao lại không biết thương hương tiếc ngọc như vậy?” Thanh âm Tư Đồ Nhã Chất vang lên bên người.
Ta ngẩng đầu, thấy ánh mắt hắn rối rắm nhìn môi ta, tuy rằng cười như trước, nhưng ánh mắt âm trầm, lóe ra sự bực mình.
Lòng ta nhảy dựng, đây là ý tứ gì? Nhìn thấy ta cùng Phượng Dự hôn môi, vì cái gì không cao hứng? Hay là, hắn đang. . . . . . ghen? Này cần phải hảo hảo nghiên cứu, nếu hắn đang ghen, là ăn dấm chua của ai? Ta cùng hắn mới lần đầu tiên gặp mặt, nếu nói là nhất kiến chung tình với ta, này cũng quá khó tin . Vậy phải là. . . . . . ăn dấm chua của Phượng Dự? Ha hả, chỉ sợ, vị “lão bằng hữu” này trong lòng cất giấu tình yêu với Phượng Dự đi, nhưng Phượng Dự không phát hiện, hoặc là ngay cả chính hắn cũng chưa phát giác, chỉ là theo bản năng chán ghét nhìn thấy Phượng Dự cùng những người khác thân cận. Như vậy, điểm này, ta không phải có thể lợi dụng một chút sao, mượn cớ này rời khỏi Phượng Dự. . . . . . Ông trời, ngươi quả nhiên là chiếu cố ta nhỡ?
Yên lặng ăn cơm, bên tai quay quanh tiếng đấu võ mồm của Phượng Dự cùng Tư Đồ Nhã Chất, liếc mắt Tư Đồ Nhã Chất tràn đầy tươi cười hạnh phúc, càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
Sau giờ ngọ, thật vất vả vứt bỏ Phượng Dự, một mình đi mua vật liệu làm đèn Khổng Minh, thuận tiện dạo phố.
Không hổ là thành trì gần Thương Đô, quả nhiên đủ phồn hoa. Đủ loại xiếc ảo thuật, ăn vặt phong vị đủ màu, tiếng rao hàng liên tiếp. . . . . . Mọi người bận rộn lại nhàn nhã, vì cuộc sống vì sinh kế, mặc kệ ở nơi nào, mọi người đều là giống nhau.
Ôm vật liệu trong lòng, còn chưa vào cửa, đã bị một người ngăn cản đường đi.
“Công tử nhà ta cho mời.” Người nọ cung kính xoay người.
Ngô, ta nhớ rõ ta vừa mới đến Tiện An đi? Hẳn là không trêu chọc đến người nào mới đúng. Đây là muốn gì?
“Xin hỏi công tử nhà ngươi tôn tính đại danh?”
“Đi liền biết.”
Ta chỉ biết có thế!
Đi theo người kia bảy rẽ tám ngoặc, rốt cục dừng lại trước một cửa viện, người nọ thay ta mở cửa, thủ thế “Thỉnh”, ta chỉ có thể sờ sờ cái mũi đi vào.
Nghênh diện là một hành lang dài treo đầy cây tử đằng, nhìn qua bên trái, là một tảng nghiên tiên lớn hồng hồng lam lam, nhìn qua bên phải, là hai đại thụ che trời. Ta đi về bên phải, qua hai cây kia, bày vài bàn đá ghế đá đơn lẻ, một người nhàn hạ ngồi, phẩm trà, giơ tay nhấc chân, đều biểu hiện ra giáo dưỡng tốt đẹp.
Lòng ta cười thầm, nhanh như vậy đã chờ không kịp .
Trên mặt còn làm bộ như giật mình, “Tư Đồ ca ca?” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.