Chương 49: Sự Kiện Xuân Dược—— Chuyển Tiếp
Lâu Liên Thanh
29/05/2017
CHƯƠNG 49: SỰ KIỆN XUÂN DƯỢC—— CHUYỂN TIẾP
Ngày hôm sau ta phải đến tận nhà xin lỗi.
Lấy thân phận thầy thuốc ngồi trong phòng y, ta có chút không yên. Y mở cửa ra, thấy ta, thần tình thất vọng. Ta biết, y vốn tưởng rằng người tới là phụ thân. Cơ mà cũng không nên biểu hiện rõ ràng như vậy đi? Thật sự là một chút mặt mũi cũng không nể.
Liên công tử lạnh sắc mặt, đóng cửa lại, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống.”Trầm công tử hôm nay còn có gì chỉ giáo?”
Ta xấu hổ bĩu môi, cúi đầu, “Ta tới là vì chuyện ngày hôm qua và xin lỗi.”
“Xin lỗi?” Y hừ lạnh một tiếng, “Không cần. Ngươi nói đúng, loại thân phận giống ta này, căn bản là trèo cao không hơn.”
“Ta. . . . . .” Ta không biết nên nói cái gì. Vốn tưởng rằng y là người yếu đuối, nhát gan, không nói lại, lại không nghĩ rằng y hôm nay phản ứng như vậy, chắc là ta ngày hôm qua kích thích đến y .”Thực xin lỗi, ta ngày hôm qua đã nói quá đáng.”
“Trầm công tử cũng không cần như vậy, nếu Trầm công tử chán ghét ta như vậy, cần gì phải làm bộ làm tịch như thế đến xin lỗi? Cùng lắm thì ta như Trầm công tử muốn, về sau không gặp phụ thân ngươi nữa ——”
Đột nhiên từ ngoài cửa vọt vào một người, một trận gió ập đến cắt ngang lời y nói.
Ta ngẩng đầu, quỷ dị nhìn có thêm một Liên công tử đứng trước mặt ta, người đó sốt ruột nói: “Không phải như vậy! Ta nhận lời xin lỗi của ngươi.”
“Liên!” Liên công tử tới trước có chút bực mình.
“Ca, giờ với chuyện lúc đầu nói không giống nhau!” Liên công tử tới sau nhíu mày.
“Ngươi đừng đã quên ngày hôm qua hắn đã vũ nhục ngươi thế nào! Ta không giết hắn là không được!” Liên công tử tới trước phẫn nộ chỉ vào mặt ta, rất có ý tứ đem ta chặt làm tám khúc.
“Nhưng mà, nhưng hôm nay không phải đã đến xin lỗi rồi đó thôi!”
“Loại xin lỗi giả mù sa mưa này ngươi cũng tin!”
Liên công tử đến sau cắn môi, làm như hạ quyết tâm.”Ta tin!”
“Ngươi!” Xem ra Liên công tử tới trước bị tức không nhẹ.
Ta ngồi ở một bên, như đang nhìn một trò khôi hài, còn thiếu mỗi bắp rang và nước ngọt.
“Ách. . . . . . Ta chen vào một chút.” Ta đối Liên công tử đến sau hỏi: “Hắn là?”
“Ca của ta. Không cần tin ca ta nói, ta không có ý kia!” Liên công tử chính cống sốt ruột giải thích, sợ ta hiểu lầm gì đó.
Ta đương nhiên phải trấn an rồi! “Ta biết ta biết.” Xoay người đối mặt “Ca ca” kia, cúi đầu chào, “Xin hỏi vị công tử này tôn tính đại danh. . . . . .”
“Bạch Nhất.” Hắn ưỡn ngực, bộ dáng thực tự hào.
“Nga, Bạch công tử.”
Thấy ta không đạt tới phản ứng hắn mong muốn, hắn có chút căm tức, nắm áo của ta, “Ngươi vậy mà không biết Bạch Nhất ta đây?”
Ách. . . . . . Ta sửng sốt, hắn rất có tiếng? Quay đầu không hiểu nhìn nhìn Bạch Liên.
“Ca ta là giang hồ đệ nhất kiếm hiệp.”
Nga! Ta quay đầu, “Giang hồ đệ nhất kiếm hiệp?”
“Không kiến thức!” Hắn khinh thường buông ra.
Ta vuốt áo, nói: “Vâng, tiểu dân có mắt như mù.”
Hắn không ngờ da mặt ta dày đến thế, hừ lạnh một tiếng, không thèm nói lại.
“Tiểu dân có một chuyện không biết, không biết đại hiệp có thể chỉ giáo không?”
“Nói.”
“Vì cái gì ngươi tiến vào nhìn thấy ta vẻ mặt đặc biệt thất vọng?” Hắn lại không biết ta, có cái gì phải thất vọng?
“Vốn tưởng rằng Liên coi trọng là người thế nào, nhìn dáng vẻ ngươi như vậy. . . . . . Nói vậy cha ngươi cũng sẽ không xuất sắc gì đâu.” Ngữ khí rất là hèn mọn.
“Ca ——”
Ta dở khóc dở cười. Nguyên lai là một tên trông mặt mà bắt hình dong. . . . . .
“Trầm công tử, ngươi không cần tức giận.”
“Không, không. Nếu Liên công tử đã tha thứ ta ngày hôm qua vô lý, ta đây cũng nên cáo từ .” Nói xong ta liền hướng về phía cửa.
“Đứng lại!” Thanh âm của vị đại hiệp âm hồn không tiêu tán kia vang lên.
Ta thở dài, đã sớm biết hắn sẽ không dễ dàng buông tha ta như vậy.”Đại hiệp còn có chuyện gì?”
“Liên tha thứ ngươi, ta cũng không buông tha ngươi!” Nói xong rút kiếm vọt lại.
Ta cả kinh, vội vàng hướng bên cạnh trốn tránh, nhưng quần áo không tránh thoát, “tê” một tiếng có một cái lỗ hỏng.
Đùa sao! Hắn nghiêm túc nha!
“Ca! Đừng!” Hiển nhiên Bạch Liên không biết võ công, ở một bên lo lắng suông.
“Đại hiệp, Bạch đại hiệp! Ngươi như thế nào có thể khi dễ một bình dân dân chúng không biết võ công như vậy?”
Hắn lại một tiếng hừ lạnh, “Bình dân dân chúng? Bình dân dân chúng lại dịch dung?”
Ta run lên. Có lầm hay không? Đến này hắn cũng biết?
Ta công phu mèo quào làm sao là đối thủ của đệ nhất kiếm hiệp, không đến mười chiêu ta đã bị hắn điểm huyệt, mặc hắn xâm lược.
“Ta thật muốn nhìn xem gương mặt thật của ngươi là thế nào.” Hắn tiếng tối, một tay sờ hai má của ta, tìm kiếm chỗ dán da vào.
“Đừng! Ta thực xấu! Ngươi sẽ bị dọa cho coi!”
Đáng chết! Hôm nay không mang dược.
“Nga? Bộ dạng có xấu ta cũng không sợ.” Khi nói chuyện, nhẹ nhàng vạch trần nhân bì bên ngoài của ta.
Xong rồi, bị thấy rồi.
Hắn trong mắt rõ ràng lướt qua hai chữ “kinh diễm”. Đúng lúc này, một cái gì đó từ phía sau ta bay lên, “ba” một tiếng đánh vào người hắn, sau đó hắn cũng không động đậy gì cả.
“Thật có lỗi, đã tới trễ.” Hơi thở quen thuộc bao phủ quanh đây, làm cho ta an tâm không ít.
“Không sao, không phải quá trễ.”
Huyệt đạo được cởi bỏ, ta đi lấy lại nhân bì trên tay Bạch Nhất. Thứ này rất trân quý nha!
“Ngươi là ai?” Bạch Nhất hỏi một vấn đề thực ngu ngốc.
“Trầm đại phu. . . . . .” Bạch Liên vẫn đứng một bên đi tới, “Ngươi cũng dịch dung?”
“Đúng vậy! Cho nên ánh mắt ngươi không tồi nga!” Ta cười vỗ vỗ vai hắn, “Phụ thân, chúng ta đi thôi!”
Hắn ý bảo ta chờ trong chốc lát, đi đến trước mặt Bạch Nhất, nguy hiểm nheo mắt lại.”Ngươi nếu còn dám thương tổn Liên Nhi, tự gánh lấy hậu quả!”
“Ngươi có biết ta là ai?” Bạch Nhất không phục lắm.
“Ta quản ngươi là ai!” Phụ thân mặc kệ hắn, về lại bên cạnh ta lúc này đã dịch dung xong.
Phụ thân ngầu quá nga!
“Về nhà?”
“Ân, về nhà.”
Ta nghĩ đến sự tình cứ như vậy bỏ qua, lại không nghĩ rằng, hai huynh đệ kia từ đó về sau mỗi ngày đều đến y quán báo danh bọn họ thực nhàn sao?
Nghe nói, Bạch Nhất tìm được Bạch Liên, hủy đi Mẫu Đơn các. . . . . . Cho nên Bạch Liên trở nên thực nhàn. Nghe nói, Bạch Nhất đang trên đường tìm đệ đệ đả bại N cái cửa đoạt được danh hiệu giang hồ đệ nhất kiếm hiệp xong, sẽ không ai tới tìm phiền toái , cho nên hắn cũng thực nhàn. Nói tóm lại là, cả hai bọn họ đều thực nhàn. 【 Liên [ hắc tuyến ]: đây là lời thoại gì? Ta niệm không nổi nữa có vẻ ta một chút tiêu chuẩn cũng không có! Lâu: ha hả, ha hả. . . . . . [ cười gượng ]】
Sau ta hỏi quá trình cụ thể phụ thân lần đó đi thanh lâu là thế nào, kỳ thật chỉ là nghĩ muốn làm rõ ràng phụ thân như thế nào đoạt được phương tâm của người ta thôi. Quả nhiên, không ngoài sở liệu. Ngày đó buổi tối Bạch Liên bị người đùa giỡn, phụ thân gặp chuyện bất bình lấy tiền tương trợ. Ra vẻ đối Bạch Liên ôn nhu, sau đó liền thắng được phương tâm của mỹ nhân.
Ta cắn răng a phụ thân không có việc gì đối người khác tốt như vậy làm gì? Rõ ràng đã dịch dung thành gương mặt bình thường như vậy, thế mà vẫn còn có người thích. Hiện tại Bạch Liên khẳng định biết phụ thân là mỹ nhân , tuyệt đối sẽ không buông tay rồi! A a a a a ta nhất định phải thay đổi chuyện này! Như vậy rất nguy hiểm ! Ngày mai đi tìm Tiểu Tịch thương lượng một chút. Đăng bởi: admin
Ngày hôm sau ta phải đến tận nhà xin lỗi.
Lấy thân phận thầy thuốc ngồi trong phòng y, ta có chút không yên. Y mở cửa ra, thấy ta, thần tình thất vọng. Ta biết, y vốn tưởng rằng người tới là phụ thân. Cơ mà cũng không nên biểu hiện rõ ràng như vậy đi? Thật sự là một chút mặt mũi cũng không nể.
Liên công tử lạnh sắc mặt, đóng cửa lại, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống.”Trầm công tử hôm nay còn có gì chỉ giáo?”
Ta xấu hổ bĩu môi, cúi đầu, “Ta tới là vì chuyện ngày hôm qua và xin lỗi.”
“Xin lỗi?” Y hừ lạnh một tiếng, “Không cần. Ngươi nói đúng, loại thân phận giống ta này, căn bản là trèo cao không hơn.”
“Ta. . . . . .” Ta không biết nên nói cái gì. Vốn tưởng rằng y là người yếu đuối, nhát gan, không nói lại, lại không nghĩ rằng y hôm nay phản ứng như vậy, chắc là ta ngày hôm qua kích thích đến y .”Thực xin lỗi, ta ngày hôm qua đã nói quá đáng.”
“Trầm công tử cũng không cần như vậy, nếu Trầm công tử chán ghét ta như vậy, cần gì phải làm bộ làm tịch như thế đến xin lỗi? Cùng lắm thì ta như Trầm công tử muốn, về sau không gặp phụ thân ngươi nữa ——”
Đột nhiên từ ngoài cửa vọt vào một người, một trận gió ập đến cắt ngang lời y nói.
Ta ngẩng đầu, quỷ dị nhìn có thêm một Liên công tử đứng trước mặt ta, người đó sốt ruột nói: “Không phải như vậy! Ta nhận lời xin lỗi của ngươi.”
“Liên!” Liên công tử tới trước có chút bực mình.
“Ca, giờ với chuyện lúc đầu nói không giống nhau!” Liên công tử tới sau nhíu mày.
“Ngươi đừng đã quên ngày hôm qua hắn đã vũ nhục ngươi thế nào! Ta không giết hắn là không được!” Liên công tử tới trước phẫn nộ chỉ vào mặt ta, rất có ý tứ đem ta chặt làm tám khúc.
“Nhưng mà, nhưng hôm nay không phải đã đến xin lỗi rồi đó thôi!”
“Loại xin lỗi giả mù sa mưa này ngươi cũng tin!”
Liên công tử đến sau cắn môi, làm như hạ quyết tâm.”Ta tin!”
“Ngươi!” Xem ra Liên công tử tới trước bị tức không nhẹ.
Ta ngồi ở một bên, như đang nhìn một trò khôi hài, còn thiếu mỗi bắp rang và nước ngọt.
“Ách. . . . . . Ta chen vào một chút.” Ta đối Liên công tử đến sau hỏi: “Hắn là?”
“Ca của ta. Không cần tin ca ta nói, ta không có ý kia!” Liên công tử chính cống sốt ruột giải thích, sợ ta hiểu lầm gì đó.
Ta đương nhiên phải trấn an rồi! “Ta biết ta biết.” Xoay người đối mặt “Ca ca” kia, cúi đầu chào, “Xin hỏi vị công tử này tôn tính đại danh. . . . . .”
“Bạch Nhất.” Hắn ưỡn ngực, bộ dáng thực tự hào.
“Nga, Bạch công tử.”
Thấy ta không đạt tới phản ứng hắn mong muốn, hắn có chút căm tức, nắm áo của ta, “Ngươi vậy mà không biết Bạch Nhất ta đây?”
Ách. . . . . . Ta sửng sốt, hắn rất có tiếng? Quay đầu không hiểu nhìn nhìn Bạch Liên.
“Ca ta là giang hồ đệ nhất kiếm hiệp.”
Nga! Ta quay đầu, “Giang hồ đệ nhất kiếm hiệp?”
“Không kiến thức!” Hắn khinh thường buông ra.
Ta vuốt áo, nói: “Vâng, tiểu dân có mắt như mù.”
Hắn không ngờ da mặt ta dày đến thế, hừ lạnh một tiếng, không thèm nói lại.
“Tiểu dân có một chuyện không biết, không biết đại hiệp có thể chỉ giáo không?”
“Nói.”
“Vì cái gì ngươi tiến vào nhìn thấy ta vẻ mặt đặc biệt thất vọng?” Hắn lại không biết ta, có cái gì phải thất vọng?
“Vốn tưởng rằng Liên coi trọng là người thế nào, nhìn dáng vẻ ngươi như vậy. . . . . . Nói vậy cha ngươi cũng sẽ không xuất sắc gì đâu.” Ngữ khí rất là hèn mọn.
“Ca ——”
Ta dở khóc dở cười. Nguyên lai là một tên trông mặt mà bắt hình dong. . . . . .
“Trầm công tử, ngươi không cần tức giận.”
“Không, không. Nếu Liên công tử đã tha thứ ta ngày hôm qua vô lý, ta đây cũng nên cáo từ .” Nói xong ta liền hướng về phía cửa.
“Đứng lại!” Thanh âm của vị đại hiệp âm hồn không tiêu tán kia vang lên.
Ta thở dài, đã sớm biết hắn sẽ không dễ dàng buông tha ta như vậy.”Đại hiệp còn có chuyện gì?”
“Liên tha thứ ngươi, ta cũng không buông tha ngươi!” Nói xong rút kiếm vọt lại.
Ta cả kinh, vội vàng hướng bên cạnh trốn tránh, nhưng quần áo không tránh thoát, “tê” một tiếng có một cái lỗ hỏng.
Đùa sao! Hắn nghiêm túc nha!
“Ca! Đừng!” Hiển nhiên Bạch Liên không biết võ công, ở một bên lo lắng suông.
“Đại hiệp, Bạch đại hiệp! Ngươi như thế nào có thể khi dễ một bình dân dân chúng không biết võ công như vậy?”
Hắn lại một tiếng hừ lạnh, “Bình dân dân chúng? Bình dân dân chúng lại dịch dung?”
Ta run lên. Có lầm hay không? Đến này hắn cũng biết?
Ta công phu mèo quào làm sao là đối thủ của đệ nhất kiếm hiệp, không đến mười chiêu ta đã bị hắn điểm huyệt, mặc hắn xâm lược.
“Ta thật muốn nhìn xem gương mặt thật của ngươi là thế nào.” Hắn tiếng tối, một tay sờ hai má của ta, tìm kiếm chỗ dán da vào.
“Đừng! Ta thực xấu! Ngươi sẽ bị dọa cho coi!”
Đáng chết! Hôm nay không mang dược.
“Nga? Bộ dạng có xấu ta cũng không sợ.” Khi nói chuyện, nhẹ nhàng vạch trần nhân bì bên ngoài của ta.
Xong rồi, bị thấy rồi.
Hắn trong mắt rõ ràng lướt qua hai chữ “kinh diễm”. Đúng lúc này, một cái gì đó từ phía sau ta bay lên, “ba” một tiếng đánh vào người hắn, sau đó hắn cũng không động đậy gì cả.
“Thật có lỗi, đã tới trễ.” Hơi thở quen thuộc bao phủ quanh đây, làm cho ta an tâm không ít.
“Không sao, không phải quá trễ.”
Huyệt đạo được cởi bỏ, ta đi lấy lại nhân bì trên tay Bạch Nhất. Thứ này rất trân quý nha!
“Ngươi là ai?” Bạch Nhất hỏi một vấn đề thực ngu ngốc.
“Trầm đại phu. . . . . .” Bạch Liên vẫn đứng một bên đi tới, “Ngươi cũng dịch dung?”
“Đúng vậy! Cho nên ánh mắt ngươi không tồi nga!” Ta cười vỗ vỗ vai hắn, “Phụ thân, chúng ta đi thôi!”
Hắn ý bảo ta chờ trong chốc lát, đi đến trước mặt Bạch Nhất, nguy hiểm nheo mắt lại.”Ngươi nếu còn dám thương tổn Liên Nhi, tự gánh lấy hậu quả!”
“Ngươi có biết ta là ai?” Bạch Nhất không phục lắm.
“Ta quản ngươi là ai!” Phụ thân mặc kệ hắn, về lại bên cạnh ta lúc này đã dịch dung xong.
Phụ thân ngầu quá nga!
“Về nhà?”
“Ân, về nhà.”
Ta nghĩ đến sự tình cứ như vậy bỏ qua, lại không nghĩ rằng, hai huynh đệ kia từ đó về sau mỗi ngày đều đến y quán báo danh bọn họ thực nhàn sao?
Nghe nói, Bạch Nhất tìm được Bạch Liên, hủy đi Mẫu Đơn các. . . . . . Cho nên Bạch Liên trở nên thực nhàn. Nghe nói, Bạch Nhất đang trên đường tìm đệ đệ đả bại N cái cửa đoạt được danh hiệu giang hồ đệ nhất kiếm hiệp xong, sẽ không ai tới tìm phiền toái , cho nên hắn cũng thực nhàn. Nói tóm lại là, cả hai bọn họ đều thực nhàn. 【 Liên [ hắc tuyến ]: đây là lời thoại gì? Ta niệm không nổi nữa có vẻ ta một chút tiêu chuẩn cũng không có! Lâu: ha hả, ha hả. . . . . . [ cười gượng ]】
Sau ta hỏi quá trình cụ thể phụ thân lần đó đi thanh lâu là thế nào, kỳ thật chỉ là nghĩ muốn làm rõ ràng phụ thân như thế nào đoạt được phương tâm của người ta thôi. Quả nhiên, không ngoài sở liệu. Ngày đó buổi tối Bạch Liên bị người đùa giỡn, phụ thân gặp chuyện bất bình lấy tiền tương trợ. Ra vẻ đối Bạch Liên ôn nhu, sau đó liền thắng được phương tâm của mỹ nhân.
Ta cắn răng a phụ thân không có việc gì đối người khác tốt như vậy làm gì? Rõ ràng đã dịch dung thành gương mặt bình thường như vậy, thế mà vẫn còn có người thích. Hiện tại Bạch Liên khẳng định biết phụ thân là mỹ nhân , tuyệt đối sẽ không buông tay rồi! A a a a a ta nhất định phải thay đổi chuyện này! Như vậy rất nguy hiểm ! Ngày mai đi tìm Tiểu Tịch thương lượng một chút. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.