Chương 22: Tới Vạn Đăng Trấn
Lâu Liên Thanh
29/05/2017
CHƯƠNG 22: TỚI VẠN ĐĂNG TRẤN
Đêm thứ nhất đi chung vượt qua với thần kinh của ta buộc chặt, vì cái gì? Ta phải cùng Tống Ngọc ngủ cùng giường mà! Ta có thể không khẩn trương sao? Bất quá việc sau đó hết thảy chứng minh ta thần kinh hơi bị mẫn cảm, người ta Tống Ngọc là thực đơn thuần ngủ mà thôi. Còn nhớ rõ đêm đó thân thể ta cứng ngắc thần tình đề phòng như thế nào, làm Tống Ngọc cười khẽ một tiếng.
“Tiểu Linh Nhi thật sự là đáng yêu a! Như thế nào? Hy vọng ta làm chút gì đó vậy sao?”
Ta mạnh mẽ lắc đầu.
“Ha hả, nếu không hy vọng liền ngoan một chút.”
Gã thảnh thơi nằm xuống, ôm cổ ta, không để ý thân mình ta nháy mắt hóa đá, đem đầu để vào hõm vai ta, hít sâu một hơi, nói: “Còn có mùi sữa nhè nhẹ, ta thật sự là nhặt được bảo bối.”
Ta cả thân mình cứ như vậy ép vào trong lòng gã, gã hít ra thở vào đều trực tiếp phun ở cổ ta, khiến ta toàn thân nổi da gà ầm ầm, trong chốc lát xoay tròn trong chốc lát toát ra.
Mở to mắt đợi một lát, cảm giác được gã hô hấp vững vàng, cẩn thận giật giật, nghĩ muốn cách gã xa một chút. Ai ngờ mới vừa động, tay gã để trên lưng ta căng thẳng, ta lập tức cứng đờ.
“Không cần lộn xộn nga! Khơi mào dục vọng của ta đối với ngươi không có lợi đâu.” Nói xong không quên dùng hạ thể cọ cọ ta, xúc cảm cứng rắn làm cho ta ngay cả hô hấp cũng vô ý nhẹ lại.
Đùa hả! Như vậy cũng có thể cương? Nam nhân quả nhiên đều là động vật dùng nửa thân dưới để suy nghĩ! [ Lâu: nhắc nhở một chút, Tiểu Liên Nhi, ngươi hiện tại cũng là bị xếp vào động vật dùng nửa thân dưới để suy nghĩ đó. . . . . . ] thải hoa tặc tuyệt đối là biến thái, đối một hài đồng cũng có thể sinh ra dục vọng.
Ta chỉ nơm nớp lo sợ khó ngủ chưa quen đến nửa đêm, sau đó rốt cục mơ mơ màng màng ngủ.
Mấy ngày nay, chất lượng giấc ngủ của ta giảm xuống nghiêm trọng, chỉ có ban ngày ở trong xe ngựa là ngủ được. Bất quá, cứ ngủ một hồi, đã bị dằn tỉnh, lại tân tân khổ khổ ngủ, lại thống khổ bị dằn tỉnh.
Cổ đại thật sự không có phương tiện, nhất là giao thông, đi chỗ nào gần thì vài ngày, lâu thì mấy tháng, thậm chí vài năm. Không giống như hiện đại của chúng ta, xe lửa phi cơ ca-nô, thoải mái lại mau lẹ, xe ngựa này thật muốn làm người ta bị dằn chết mới bỏ qua.
Bất quá qua vài ngày, không gặp như trong tiểu thuyết, trong TV thường xuyên xuất hiện kiếp phỉ vân vân…, đột nhiên nhảy ra nói một câu lời kịch kinh điển “Cây này là ta trồng, đường này là ta mở, nếu muốn qua đường phải trả tiền mãi lộ”, chẳng lẽ là Thượng Thanh quốc trị an hơi bị tốt sao? Không đúng a, có kẻ lừa bán người mà! Như vậy chính là vận khí bọn ta chắc là tốt?
Ngô. . . . . . Đói bụng .
Ta liếc mắt lương khô bị ta vứt bỏ đã lâu, nhíu mày.
“Ngọc, ” không có biện pháp, cho dù là ác hàn cũng phải kêu, chả lẽ muốn bị cường hôn? “Chúng ta khi nào thì đến thành trấn?”
“Làm sao vậy?” Gã không quay đầu lại.
“Lương khô thật sự làm cho người ta không có cách nào khác chịu được! Ta muốn ăn cơm nóng thức ăn nóng!”
“Qua chừng một canh giờ nữa sẽ tới, kiên nhẫn một chút.”
A? Còn hai tiếng đồng hồ nữa?
Ta rầu rĩ đáp một tiếng, quay đầu lại trừng mắt lương khô kia, đắn đo hay là ăn trước dằn bụng, hay là nhịn hai giờ nữa. Cuối cùng ta rốt cục khuất phục trước uy quyền của cái sự đau dạ dày.
————————————
Uống một hơi trà nóng, lại nhàn hạ thoải mái ngã ra phía sau dựa vào ghế. Ngô —— hưởng thụ aThôn trấn này thiệt lớn nha, rất giống Tuyên thành, khác nhau duy nhất có thể chính là. . . . . . Ách, ngươi nơi này tựa hồ đặc biệt thích đèn ***g, ngay cả ban ngày cũng cầm đèn ***g đủ loại màu sắc hình dạng nơi nơi lắc lư.
“Người nơi này thích đèn ***g như vậy sao?” Ta lẩm bẩm.
“Khách quan, ngài là từ bên ngoài tới đi?” Lúc này, một tiểu nhị xen vào nói.
“Đúng vậy! Vì cái gì nhiều người cầm đèn ***g như vậy mà?”
“Ha hả. . . . . . Khách quan, ngài là không biết đi?” Tiểu nhị hàm hậu cười rộ lên, “Hôm nay là Vạn Đăng tiết mỗi năm một lần ở trấn bọn ta! Chúng ta Vạn Đăng trấn chính là nhờ nó mà có tên như vậy.”
” Vạn Đăng tiết?” Rất mới mẻ.
“Đúng vậy! Hôm nay buổi tối cả thôn trấn sẽ thắp đăng, quảng trường phía trước sẽ cử hành cuộc thi đèn màu, đệ nhất danh không chỉ nhận được nha môn ban phát bảng hiệu ‘ Vạn Đăng đệ nhất ’, còn có phần thưởng năm —— mươi ngân lượng!” Tiểu nhị kích động xòe năm ngón tay, mắt thèm thuồng vô cùng.
Ta cảm thấy nước miếng hắn sắp chảy đến nơi.
“Đây chính là việc trọng đại của trấn bọn ta!”
“Này mấy năm trước a —— đều là Trầm gia lấy đệ nhất, không biết năm nay. . . . . .” Một bàn cách đó không xa cũng gia nhập vào.
“Năm nay a —— chậc!”
“Đúng vậy! Trước đó không lâu mới có hỏa hoạn, Trầm đại gia cũng bị chết cháy . Đáng thương a!”
“Đối, năm nay hẳn là Lý gia đoạt giải rồi.”
“Các ngươi nghe nói không? Nhị công tử cùng Tam công tử Trầm gia trốn nhà đi a !”
“Có chuyện này nữa sao?”
“Đúng vậy! Nghe nói là Tam công tử bị bán cho Lí Nhị gia làm luyến đồng!”
“Này cũng hiểu được a! Tam công tử ta đã gặp qua, một đứa nhỏ tuấn tú tư thái nhã nhặn a, này chẳng phải là bị đạp hư sao?”
“Còn không phải sao! Lí Nhị gia cũng không biết đùa chết bao nhiêu đứa nhỏ rồi.”
“Làm bậy nga!”
Thảo luận càng ngày càng nhiệt liệt, dần dần cả đại đường mọi người đều để lực chú ý tới chỗ này. Năng lực bàn tán của người cổ đại cũng không thể coi thường a! Đăng bởi: admin
Đêm thứ nhất đi chung vượt qua với thần kinh của ta buộc chặt, vì cái gì? Ta phải cùng Tống Ngọc ngủ cùng giường mà! Ta có thể không khẩn trương sao? Bất quá việc sau đó hết thảy chứng minh ta thần kinh hơi bị mẫn cảm, người ta Tống Ngọc là thực đơn thuần ngủ mà thôi. Còn nhớ rõ đêm đó thân thể ta cứng ngắc thần tình đề phòng như thế nào, làm Tống Ngọc cười khẽ một tiếng.
“Tiểu Linh Nhi thật sự là đáng yêu a! Như thế nào? Hy vọng ta làm chút gì đó vậy sao?”
Ta mạnh mẽ lắc đầu.
“Ha hả, nếu không hy vọng liền ngoan một chút.”
Gã thảnh thơi nằm xuống, ôm cổ ta, không để ý thân mình ta nháy mắt hóa đá, đem đầu để vào hõm vai ta, hít sâu một hơi, nói: “Còn có mùi sữa nhè nhẹ, ta thật sự là nhặt được bảo bối.”
Ta cả thân mình cứ như vậy ép vào trong lòng gã, gã hít ra thở vào đều trực tiếp phun ở cổ ta, khiến ta toàn thân nổi da gà ầm ầm, trong chốc lát xoay tròn trong chốc lát toát ra.
Mở to mắt đợi một lát, cảm giác được gã hô hấp vững vàng, cẩn thận giật giật, nghĩ muốn cách gã xa một chút. Ai ngờ mới vừa động, tay gã để trên lưng ta căng thẳng, ta lập tức cứng đờ.
“Không cần lộn xộn nga! Khơi mào dục vọng của ta đối với ngươi không có lợi đâu.” Nói xong không quên dùng hạ thể cọ cọ ta, xúc cảm cứng rắn làm cho ta ngay cả hô hấp cũng vô ý nhẹ lại.
Đùa hả! Như vậy cũng có thể cương? Nam nhân quả nhiên đều là động vật dùng nửa thân dưới để suy nghĩ! [ Lâu: nhắc nhở một chút, Tiểu Liên Nhi, ngươi hiện tại cũng là bị xếp vào động vật dùng nửa thân dưới để suy nghĩ đó. . . . . . ] thải hoa tặc tuyệt đối là biến thái, đối một hài đồng cũng có thể sinh ra dục vọng.
Ta chỉ nơm nớp lo sợ khó ngủ chưa quen đến nửa đêm, sau đó rốt cục mơ mơ màng màng ngủ.
Mấy ngày nay, chất lượng giấc ngủ của ta giảm xuống nghiêm trọng, chỉ có ban ngày ở trong xe ngựa là ngủ được. Bất quá, cứ ngủ một hồi, đã bị dằn tỉnh, lại tân tân khổ khổ ngủ, lại thống khổ bị dằn tỉnh.
Cổ đại thật sự không có phương tiện, nhất là giao thông, đi chỗ nào gần thì vài ngày, lâu thì mấy tháng, thậm chí vài năm. Không giống như hiện đại của chúng ta, xe lửa phi cơ ca-nô, thoải mái lại mau lẹ, xe ngựa này thật muốn làm người ta bị dằn chết mới bỏ qua.
Bất quá qua vài ngày, không gặp như trong tiểu thuyết, trong TV thường xuyên xuất hiện kiếp phỉ vân vân…, đột nhiên nhảy ra nói một câu lời kịch kinh điển “Cây này là ta trồng, đường này là ta mở, nếu muốn qua đường phải trả tiền mãi lộ”, chẳng lẽ là Thượng Thanh quốc trị an hơi bị tốt sao? Không đúng a, có kẻ lừa bán người mà! Như vậy chính là vận khí bọn ta chắc là tốt?
Ngô. . . . . . Đói bụng .
Ta liếc mắt lương khô bị ta vứt bỏ đã lâu, nhíu mày.
“Ngọc, ” không có biện pháp, cho dù là ác hàn cũng phải kêu, chả lẽ muốn bị cường hôn? “Chúng ta khi nào thì đến thành trấn?”
“Làm sao vậy?” Gã không quay đầu lại.
“Lương khô thật sự làm cho người ta không có cách nào khác chịu được! Ta muốn ăn cơm nóng thức ăn nóng!”
“Qua chừng một canh giờ nữa sẽ tới, kiên nhẫn một chút.”
A? Còn hai tiếng đồng hồ nữa?
Ta rầu rĩ đáp một tiếng, quay đầu lại trừng mắt lương khô kia, đắn đo hay là ăn trước dằn bụng, hay là nhịn hai giờ nữa. Cuối cùng ta rốt cục khuất phục trước uy quyền của cái sự đau dạ dày.
————————————
Uống một hơi trà nóng, lại nhàn hạ thoải mái ngã ra phía sau dựa vào ghế. Ngô —— hưởng thụ aThôn trấn này thiệt lớn nha, rất giống Tuyên thành, khác nhau duy nhất có thể chính là. . . . . . Ách, ngươi nơi này tựa hồ đặc biệt thích đèn ***g, ngay cả ban ngày cũng cầm đèn ***g đủ loại màu sắc hình dạng nơi nơi lắc lư.
“Người nơi này thích đèn ***g như vậy sao?” Ta lẩm bẩm.
“Khách quan, ngài là từ bên ngoài tới đi?” Lúc này, một tiểu nhị xen vào nói.
“Đúng vậy! Vì cái gì nhiều người cầm đèn ***g như vậy mà?”
“Ha hả. . . . . . Khách quan, ngài là không biết đi?” Tiểu nhị hàm hậu cười rộ lên, “Hôm nay là Vạn Đăng tiết mỗi năm một lần ở trấn bọn ta! Chúng ta Vạn Đăng trấn chính là nhờ nó mà có tên như vậy.”
” Vạn Đăng tiết?” Rất mới mẻ.
“Đúng vậy! Hôm nay buổi tối cả thôn trấn sẽ thắp đăng, quảng trường phía trước sẽ cử hành cuộc thi đèn màu, đệ nhất danh không chỉ nhận được nha môn ban phát bảng hiệu ‘ Vạn Đăng đệ nhất ’, còn có phần thưởng năm —— mươi ngân lượng!” Tiểu nhị kích động xòe năm ngón tay, mắt thèm thuồng vô cùng.
Ta cảm thấy nước miếng hắn sắp chảy đến nơi.
“Đây chính là việc trọng đại của trấn bọn ta!”
“Này mấy năm trước a —— đều là Trầm gia lấy đệ nhất, không biết năm nay. . . . . .” Một bàn cách đó không xa cũng gia nhập vào.
“Năm nay a —— chậc!”
“Đúng vậy! Trước đó không lâu mới có hỏa hoạn, Trầm đại gia cũng bị chết cháy . Đáng thương a!”
“Đối, năm nay hẳn là Lý gia đoạt giải rồi.”
“Các ngươi nghe nói không? Nhị công tử cùng Tam công tử Trầm gia trốn nhà đi a !”
“Có chuyện này nữa sao?”
“Đúng vậy! Nghe nói là Tam công tử bị bán cho Lí Nhị gia làm luyến đồng!”
“Này cũng hiểu được a! Tam công tử ta đã gặp qua, một đứa nhỏ tuấn tú tư thái nhã nhặn a, này chẳng phải là bị đạp hư sao?”
“Còn không phải sao! Lí Nhị gia cũng không biết đùa chết bao nhiêu đứa nhỏ rồi.”
“Làm bậy nga!”
Thảo luận càng ngày càng nhiệt liệt, dần dần cả đại đường mọi người đều để lực chú ý tới chỗ này. Năng lực bàn tán của người cổ đại cũng không thể coi thường a! Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.