Chương 67: Võ lâm đại hội
Lâu Liên Thanh
21/06/2017
Rốt cục rốt cục, ngày mọi người trong đợi đã tới. Sáng sớm tỉnh lại, có
chút hưng phấn. Chuẩn bị xong, bọn ta một hàng bốn người, đi theo đại
đội nhân mã, đồng loạt hướng sườn phía tây Hồng Diệp trấn mà đến Hồng
Diệp sơn trang. Bọn ta là phía sau đi đội ngũ, nơi này cũng chưa có ai.
Người đằng trước ta không biết, dù sao tình trạng của bọn ta là, trừ bỏ
ta cùng Bạch Liên, hai người đều nhàn nhã, nhìn một chút cũng đoán không ra là muốn đi tham gia võ lâm đại hội. Nói chứ, võ lâm đại hội chẳng lẽ không phải một đại thịnh sự trong chốn võ lâm sao? Vì cái gì hai người
bọn họ cũng không hưng phấn khẩn trương một chút mà? Chẳng lẽ là tham
gia nhiều quá rồi, đã tập mãi thành thói quen?
Đang lúc ta miên man suy nghĩ, tốc độ đội ngũ rõ ràng chậm lại. Ngẩng đầu nhìn qua, trước mặt đã muốn ngừng lại. Tiếp theo ta liền ngây dại. Mặt đất đầy lá đỏ, liên miên không dứt, giống như màu đỏ cuộn sóng, một tầng lại một tầng. Một trận gió thổi qua, một mảnh đong đưa, ẩn ẩn lộ ra nóc nhà xanh trắng. Quả nhiên là đẹp không sao tả xiết!
“Đây là Hương Sơn.” Phụ thân đứng bên ta nhẹ nhàng nói.
“Hương Sơn?” Bắc Kinh Hương Sơn?
“Nhưng rất nhiều người chỉ biết Hồng Diệp sơn trang mà không biết tên núi này.”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì Hồng Diệp sơn trang danh chấn thiên hạ là cả Hương Sơn này.”
Ta lại quay đầu lại, nhìn lên cảnh đẹp này. Hồng Diệp sơn trang, quả nhiên có tiền.
Khi ta đến gần, mới biết được vì cái gì tốc độ đội ngũ đột nhiên chậm lại. Ở chân núi, đứng một đám người, bọn họ đối mỗi người đều tươi cười hiền lành, liều mạng cười như những tiếp viên hàng không ấy. Nghĩ đến, bọn họ chính là người của Hồng Diệp sơn trang. Ta không khỏi phải lo lắng mặt bọn họ, hẳn là sắp cứng ngắc tới nơi đi! Đợi đến bọn ta, phụ thân lấy ra Anh hùng thiếp, người nọ nhanh quét mắt qua, lập tức càng thêm cung kính mà đón bọn ta vào. Ta không khỏi có chút ngẩng đầu ưỡn ngực, xem ra địa vị của phụ thân trên giang hồ là rất cao nha, hì hì.
Một đường đi, rốt cục tới đại sảnh kín người hết chỗ. Ta đã mệt đến không muốn động, khuyết điểm đầu tiên ở trên núi là sơn đạo quá dài. Tuy rằng Hồng Diệp sơn trang tạo cầu thang, tiện đi lại, cũng còn mệt chết người không đền mạng. Ta còn may, kiên trì được. Kia Bạch Liên một chút võ công cũng không có liền thảm, đoạn sau chính là tới trên lưng con chim công.
“Mệt mỏi?”
“Ân.” Ta tựa vào trên người phụ thân, hữu khí vô lực.
“Về sau mỗi sáng sớm trát trung bình tấn.”
Ta nhăn mặt lại, một tiếng kêu rên.
Khiến kẻ khác tức giận chính là, nơi này không có chỗ ngồi! Có lầm không? Ta nhìn bốn phía, bộ dáng mọi người đều thực kích động. Thở dài, như thế nào không ai kháng nghị một chút vấn đề không có chỗ ngồi a?
Lúc này, tiếng nghị luận ong ong lập tức an tĩnh lại. Ta ngẩng đầu, thấy vài người từ hậu đường từ từ đi tới. Đi trước một thanh y lão nhân trên mặt mang theo tươi cười hiền lành, làm như thực vừa lòng tình huống hiện tại, khụ một tiếng, mở miệng nói: “Phi thường vinh hạnh có thể thỉnh các vị anh hùng hào kiệt đến tham gia võ lâm đại hội của tệ trang......”
Ta nhàm chán ngáp một cái. Lão nhân ở trên, ra vẻ chính là đương nhiệm võ lâm minh chủ. Quả nhiên ở chỗ cao riết rồi quen, nói ra đều như chính phủ ấy, bình thường như ăn cơm nha! Không giống ta giai cấp cây cỏ, chán ghét nhất kiểu nói trịch thượng này. Nhớ rõ trước kia có biến thái lão sư bảo chúng ta viết kế hoạch học tập công tác tiểu kết và vân vân [Gin: đại loại như mấy phần cảm ơn, mở đầu trong luận văn ấy], câu này thực làm cho ta đau đầu một phen. Cũng may đại học còn có Tiểu Tịch, luận văn hay gì đó tất cả đều làm phiền nhỏ đi.
Chờ lão nhân kia phát ngôn xong, tất cả mọi người thực tự giác hướng về phía đại sảnh bên ngoài. Bởi vì vừa mới rồi không nghe gì hết, cho nên ta hiện tại là vẻ mặt mờ mịt, bất quá, đi theo phụ thân thì luôn không sai tí nào.
Xuyên qua một con đường mòn, trước mắt rộng mở trong sáng. Đây là một khoảng đất trống rất lớn, trung ương có một lôi đài hư hư thực thực. Cách nó không xa là một nơi được che mát, bên trong còn có ghế bành này nọ, đại khái là nơi dành cho danh môn chính phái, thuộc về khu khách quý. Sau hẳn là khu người bình thường, từng loạt từng loạt băng ghế nhỏ, thật sự khiến người ta xấu hổ. Bốn phía đất trống là một vòng đại thụ, trong nháy mắt, thân cây đã có hoặc đứng hoặc ngồi mấy chục người, xem ra mọi người đối một loạt băng ghế nhỏ sắp xếp kia vẫn không quan tâm. Bất quá không có cách nào, lấy tình huống bọn ta hiện tại, đại khái cũng chỉ có thể ngồi băng ghế này đi? Bằng không còn có thể làm sao bây giờ? Đứng? Ta mới không cần, có chỗ ngồi so với không ngồi tốt hơn.
Vừa mới chuẩn bị lôi kéo phụ thân đi tìm chỗ ngồi, lại bị một người ngăn chặn đường đi. Xem có chút nhìn quen mắt, a —— hắn không phải là người đứng tiếp khách ở chân núi sao?
“Tại hạ là quản gia của Hồng Diệp sơn trang, xin hỏi các hạ chính là Trầm tiên sinh?” Người nọ xoay người, cung kính thật sự.
Phụ thân thản nhiên nói: “Đúng vậy.”
Người nọ trên mặt vui vẻ, nói: ” Chủ nhân nhà ta đã chờ lâu ngày. Trầm tiên sinh, thỉnh!”
Phụ thân không nói hai lời, nắm tay ta, kéo đi lên.
Ta cũng rất nghi hoặc. Võ lâm minh chủ kia quen biết phụ thân sao? Lão vì cái gì cố ý phái người lại đây thỉnh a? Hơn nữa phụ thân còn bộ dáng vui vẻ đi trước. Chẳng lẽ bọn họ là bằng hữu sao?
Bọn ta xuyên qua kia một băng ghế kia, tới khu khách quý, lướt qua lôi đài ở giữa, tiến vào bên trong cái màn. Võ lâm minh chủ hình như đang an bài sự tình gì, bộ dáng bề bộn nhiều việc. Quản gia thấy vậy liền an bài bọn ta ngồi xuống, còn kêu người đem lên chút nước trà điểm tâm. Ta đương nhiên sẽ không khách khí mà ăn, đi đường nhiều như vậy, không an ủi một chút liền thật sự không hợp tính mình.
“Phụ thân, ngươi quen biết võ lâm minh chủ sao?” Ăn một khối điểm tâm thực ngọt không biết tên là gì, ta vừa uống trà vừa hỏi.
Phụ thân đưa tay qua, lau mảnh vụn bên miệng ta, nói: “Ta có ân cứu mệnh hắn.”
Nga, ta hiểu biết gật đầu.
Mấy việc kế tiếp cũng rất là hợp logic. Võ lâm minh chủ giải quyết xong chuyện của lão, đến đây cùng phụ thân hàn huyên, tóm lại thực như chính trị gia! Sau đó bọn ta lưu tại khu khách quý, chờ đợi trình diễn quan trọng nhất trong võ lâm đại hội —— luận võ.
Đang lúc ta miên man suy nghĩ, tốc độ đội ngũ rõ ràng chậm lại. Ngẩng đầu nhìn qua, trước mặt đã muốn ngừng lại. Tiếp theo ta liền ngây dại. Mặt đất đầy lá đỏ, liên miên không dứt, giống như màu đỏ cuộn sóng, một tầng lại một tầng. Một trận gió thổi qua, một mảnh đong đưa, ẩn ẩn lộ ra nóc nhà xanh trắng. Quả nhiên là đẹp không sao tả xiết!
“Đây là Hương Sơn.” Phụ thân đứng bên ta nhẹ nhàng nói.
“Hương Sơn?” Bắc Kinh Hương Sơn?
“Nhưng rất nhiều người chỉ biết Hồng Diệp sơn trang mà không biết tên núi này.”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì Hồng Diệp sơn trang danh chấn thiên hạ là cả Hương Sơn này.”
Ta lại quay đầu lại, nhìn lên cảnh đẹp này. Hồng Diệp sơn trang, quả nhiên có tiền.
Khi ta đến gần, mới biết được vì cái gì tốc độ đội ngũ đột nhiên chậm lại. Ở chân núi, đứng một đám người, bọn họ đối mỗi người đều tươi cười hiền lành, liều mạng cười như những tiếp viên hàng không ấy. Nghĩ đến, bọn họ chính là người của Hồng Diệp sơn trang. Ta không khỏi phải lo lắng mặt bọn họ, hẳn là sắp cứng ngắc tới nơi đi! Đợi đến bọn ta, phụ thân lấy ra Anh hùng thiếp, người nọ nhanh quét mắt qua, lập tức càng thêm cung kính mà đón bọn ta vào. Ta không khỏi có chút ngẩng đầu ưỡn ngực, xem ra địa vị của phụ thân trên giang hồ là rất cao nha, hì hì.
Một đường đi, rốt cục tới đại sảnh kín người hết chỗ. Ta đã mệt đến không muốn động, khuyết điểm đầu tiên ở trên núi là sơn đạo quá dài. Tuy rằng Hồng Diệp sơn trang tạo cầu thang, tiện đi lại, cũng còn mệt chết người không đền mạng. Ta còn may, kiên trì được. Kia Bạch Liên một chút võ công cũng không có liền thảm, đoạn sau chính là tới trên lưng con chim công.
“Mệt mỏi?”
“Ân.” Ta tựa vào trên người phụ thân, hữu khí vô lực.
“Về sau mỗi sáng sớm trát trung bình tấn.”
Ta nhăn mặt lại, một tiếng kêu rên.
Khiến kẻ khác tức giận chính là, nơi này không có chỗ ngồi! Có lầm không? Ta nhìn bốn phía, bộ dáng mọi người đều thực kích động. Thở dài, như thế nào không ai kháng nghị một chút vấn đề không có chỗ ngồi a?
Lúc này, tiếng nghị luận ong ong lập tức an tĩnh lại. Ta ngẩng đầu, thấy vài người từ hậu đường từ từ đi tới. Đi trước một thanh y lão nhân trên mặt mang theo tươi cười hiền lành, làm như thực vừa lòng tình huống hiện tại, khụ một tiếng, mở miệng nói: “Phi thường vinh hạnh có thể thỉnh các vị anh hùng hào kiệt đến tham gia võ lâm đại hội của tệ trang......”
Ta nhàm chán ngáp một cái. Lão nhân ở trên, ra vẻ chính là đương nhiệm võ lâm minh chủ. Quả nhiên ở chỗ cao riết rồi quen, nói ra đều như chính phủ ấy, bình thường như ăn cơm nha! Không giống ta giai cấp cây cỏ, chán ghét nhất kiểu nói trịch thượng này. Nhớ rõ trước kia có biến thái lão sư bảo chúng ta viết kế hoạch học tập công tác tiểu kết và vân vân [Gin: đại loại như mấy phần cảm ơn, mở đầu trong luận văn ấy], câu này thực làm cho ta đau đầu một phen. Cũng may đại học còn có Tiểu Tịch, luận văn hay gì đó tất cả đều làm phiền nhỏ đi.
Chờ lão nhân kia phát ngôn xong, tất cả mọi người thực tự giác hướng về phía đại sảnh bên ngoài. Bởi vì vừa mới rồi không nghe gì hết, cho nên ta hiện tại là vẻ mặt mờ mịt, bất quá, đi theo phụ thân thì luôn không sai tí nào.
Xuyên qua một con đường mòn, trước mắt rộng mở trong sáng. Đây là một khoảng đất trống rất lớn, trung ương có một lôi đài hư hư thực thực. Cách nó không xa là một nơi được che mát, bên trong còn có ghế bành này nọ, đại khái là nơi dành cho danh môn chính phái, thuộc về khu khách quý. Sau hẳn là khu người bình thường, từng loạt từng loạt băng ghế nhỏ, thật sự khiến người ta xấu hổ. Bốn phía đất trống là một vòng đại thụ, trong nháy mắt, thân cây đã có hoặc đứng hoặc ngồi mấy chục người, xem ra mọi người đối một loạt băng ghế nhỏ sắp xếp kia vẫn không quan tâm. Bất quá không có cách nào, lấy tình huống bọn ta hiện tại, đại khái cũng chỉ có thể ngồi băng ghế này đi? Bằng không còn có thể làm sao bây giờ? Đứng? Ta mới không cần, có chỗ ngồi so với không ngồi tốt hơn.
Vừa mới chuẩn bị lôi kéo phụ thân đi tìm chỗ ngồi, lại bị một người ngăn chặn đường đi. Xem có chút nhìn quen mắt, a —— hắn không phải là người đứng tiếp khách ở chân núi sao?
“Tại hạ là quản gia của Hồng Diệp sơn trang, xin hỏi các hạ chính là Trầm tiên sinh?” Người nọ xoay người, cung kính thật sự.
Phụ thân thản nhiên nói: “Đúng vậy.”
Người nọ trên mặt vui vẻ, nói: ” Chủ nhân nhà ta đã chờ lâu ngày. Trầm tiên sinh, thỉnh!”
Phụ thân không nói hai lời, nắm tay ta, kéo đi lên.
Ta cũng rất nghi hoặc. Võ lâm minh chủ kia quen biết phụ thân sao? Lão vì cái gì cố ý phái người lại đây thỉnh a? Hơn nữa phụ thân còn bộ dáng vui vẻ đi trước. Chẳng lẽ bọn họ là bằng hữu sao?
Bọn ta xuyên qua kia một băng ghế kia, tới khu khách quý, lướt qua lôi đài ở giữa, tiến vào bên trong cái màn. Võ lâm minh chủ hình như đang an bài sự tình gì, bộ dáng bề bộn nhiều việc. Quản gia thấy vậy liền an bài bọn ta ngồi xuống, còn kêu người đem lên chút nước trà điểm tâm. Ta đương nhiên sẽ không khách khí mà ăn, đi đường nhiều như vậy, không an ủi một chút liền thật sự không hợp tính mình.
“Phụ thân, ngươi quen biết võ lâm minh chủ sao?” Ăn một khối điểm tâm thực ngọt không biết tên là gì, ta vừa uống trà vừa hỏi.
Phụ thân đưa tay qua, lau mảnh vụn bên miệng ta, nói: “Ta có ân cứu mệnh hắn.”
Nga, ta hiểu biết gật đầu.
Mấy việc kế tiếp cũng rất là hợp logic. Võ lâm minh chủ giải quyết xong chuyện của lão, đến đây cùng phụ thân hàn huyên, tóm lại thực như chính trị gia! Sau đó bọn ta lưu tại khu khách quý, chờ đợi trình diễn quan trọng nhất trong võ lâm đại hội —— luận võ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.