Chương 10: Gai trong tim
Thời Bất Đãi Ngã
23/10/2022
Hàn Tử Dịch khá bình tĩnh, trong lòng tính toán sức lực và thể trạng giữa mình và vệ sĩ, anh đứng đó bất động, cũng không phản kháng vùng vẫy dùng cứng đối cứng.
Nhưng không có nghĩa là anh thỏa hiệp với Hàn Văn Lạc, người cha này của anh có dục vọng khống chế rất mạnh. Lão muốn anh phải đi theo con đường mà chính lão đã đặt ra, không được lệch ra khỏi quỹ đạo phạm vi khống chế của lão.
Trong mắt của Hàn Văn Lạc, anh chỉ là con rối không có suy nghĩ. Lão muốn anh đạt hạng nhất trong trường, anh mà đạt hạng hai chính là sai.
Sau khi anh bước vào Hàn thị, Hàn Văn Lạc chủ động nhượng quyền, rất ít khi hỏi đến chuyện công ty, Hàn Tử Dịch cho rằng cuối cùng anh đã nhận được sự công nhận của người nhà rồi.
Tuy rằng quá trình có chút rối rắm nhưng mọi chuyện đều phát triển theo hướng tốt. Thế nhưng ai có thể ngờ rằng tất cả những gì mà người cha ruột thịt của mình làm chỉ là vì trải đường có đứa con trai khác còn nhân tiện đẩy anh đi vào tử lộ.
Sau này nếu như không phải có sự xuất hiện của Thẩm Yến Trầm, vậy thì có thể đoán được kết cục của anh.
Đương nhiên, có một số mặt Hàn Văn Lạc khá để tâm với anh, khi còn nhỏ, nếu anh thi tốt thì sẽ có lời khen ngơi và sự đồng hành của cha mẹ, còn nếu kết quả kém sẽ nhận được bạo lực lạnh của cha mẹ.
Hàn Văn Lạc sẽ không đánh một đứa trẻ, cũng sẽ không cố ý dùng ngôn ngữ khiến đứa trẻ xấu hổ. Lão cho bạn ăn cho bạn uống, đồng thời hoàn toàn không nhìn đến sự tồn tại của bạn, dường như trên cõi đời này hoàn toàn không có một người như bạn vậy.
Người khác sẽ không nói Hàn Văn Lạc sai, chỉ nghĩ lão quá nghiêm khắc với trẻ con một chút mà thôi.
Chưa bao giờ biết đứa trẻ kia đã bất lực bao nhiêu.
Một đứa trẻ khi còn nhỏ tiếp xúc nhiều nhất chỉ với cha mẹ, tôn sùng nhất cũng là cha mẹ. Hàn Tử Dịch cũng không ngoại lệ, anh muốn nhận được lời khen của cha và tình yêu của mẹ. Cho nên từ khi còn nhỏ anh đã biết không thể nào để cho Hàn Văn Lạc và Lý Uyển thất vọng.
Anh sợ anh lo âu, anh sợ sẽ bị cha mẹ bỏ rơi, sợ bản thân mình làm không tốt.
Hàn Tử Dịch cũng không phải dùng suy nghĩ ác ý phỏng đoán suy nghĩ của Hàn Văn Lạc, sau khi mọi chuyện đã xảy ra, anh mới biết ngay từ đầu sự ra đời của anh đã ngập tràn sự tính toán.
Anh vẫn luôn là quân cờ mà Hàn Văn Lạc đào tạo ra.
Anh quan tâm tình thân, anh để ý đến người bên cạnh.
Nỗi sợ của anh dần dần biến anh thành kẻ nhu nhược, anh nhìn như rất cao ngạo nhưng thực thế chỉ là anh không dám phá vỡ cuộc sống thường lệ
Anh cố gắng liều mạng sống trong thế giới của chính mình, cho nên khi Chu Văn Hàng, người đầu tiên quan tâm đến anh, trở thành sự tồn tại khác biệt nhất trong cuộc sống của anh.
Sau này theo thời gian Hàn Tử Dịch lớn đần lên, trong lúc tính cách dần dần định hình, Hàn Văn Lạc càng nghiêm khắc với anh hơn.
Còn nước mắt, sự chỉ trích không lên tiếng của, kể lể, cầu xi và kỳ vọng của người mẹ Lý Uyển trở thành ngọn núi đè nặng trên đầu của anh.
Có lúc Hàn Tử Dịch cảm thấy thật vô lực, vô cùng mệt mỏi. Chung quy anh là một con người chứ không phải một cái máy không có tình cảm.
Anh cũng sẽ chịu không nổi, cũng sẽ có hành động phản kháng.
Vào cùng trường với Chu Văn Hàng là lần đầu tiên anh phá vỡ sự khống chế của Hàn Văn Lạc. Thật ra dựa vào gia thế của Chu Văn Hàng không muốn đến Gianh Thành Số Một thì tự nhiên sẽ có cách cùng anh đến Giang Thành Số Ba.
Nhưng Chu Văn Hàng không muốn, cậu ta nói đến trường Số Ba áp lực rất lớn. Ở trường Số Ba, bạn có tiền thì cũng có rất nhiều người có tiền hơn bạn, bạn có thế thì cũng có nhiều người có thế hơn bạn, cậu ta muốn Hàn Tử Dịch vào Gianh Thanh Số Một cùng với cậu ta, như vậy áp lực của cậu ta sẽ nhỏ đi rất nhiều.
Có lẽ sự mơ hồ đó anh đã biết rõ trong tự đáy lòng nhưng chưa nói ra mà thôi, có lẽ là nguyên nhân khác, Hàn Tử Dịch đã lựa chọn Giang Thành Số Một.
Khi trước khi lựa chọn Hàn Tử Dịch chưa từng biểu hiện bất cứ ý phản kháng nào cả, chờ đến khi Hàn Văn Lạc phát hiện thì tất cả mọi chuyện đã xong rồi.
Sau khi Hàn Văn Lạc nghe được tin thì sắc mặt thay đổi, lão hoàn toàn không ngờ đến việc không nắm được Hàn Tử Dịch trong tay. Dưới cơn giận dữ Hàn Văn Lạc đã tát anh, dùng ánh mắt lạnh lùng âm u không thể tin được đánh giá anh, dường như đang nhìn một vật phẩm thủ công mỹ nghệ có tỳ vết và muốn phá hủy nó.
Mẹ của Hàn Tử Dịch lại đứng một bên dùng lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng dỗ dành người chồng của mình, đồng thời bà ta cũng khóc rất thương tâm rồi nói Hàn Tử Dịch đã làm tổn thương trái tim họ.
Khoảng thời gian đó, Hàn Tử Dịch lại được nếm trải cuộc sống của một người rõ ràng có nhà có cha mẹ nhưng lại bị người ta hoàn toàn không đếm xỉa tới. Trong lòng anh còn có chút khổ sở nhưng cùng với sự khổ sở đó còn có một niềm vui vặn vẹo không nói nên lời.
Niềm vui giữa sự hoang mang, hưng phấn giữa sự kiềm chế vô lực.
Cảm giác rất kỳ lạ nhưng anh vẫn còn nhớ rất kỹ.
Lần bạo lực lạnh đó giằng co trong một khoảng thời gian, sự giằng co trong vô hình, mãi đến khi Chu Văn Hàng đến mới phá vỡ được nó.
Chu Văn Hàng cũng không e ngại Hàn Văn Lạc, họ vốn là người xa lạ cũng không cần e ngại, huống chi nhà họ Hàn còn muốn dựa vào nhà họ Chu. Cho nên khi phát hiện được sự bất công ngay khi ở chính căn nhà của mình, Chu Văn Hàng đã hỏi thẳng cha mẹ của anh: “Hai người có phải không muốn để anh Tử Dịch học cùng trường với cháu phải không ạ.”
Hàn Văn Lạc làm sao có thể nói ra lời này trong trường hợp này chứ.
Chung quy lão là cáo già, ăn muối còn nhiều hơn bọn họ. Một bên là trường học, một bên là đứa con bảo bối của nhà họ Chu, nên chọn bên này chính Hàn Văn Lạc rõ ràng hơn ai hết.
Lão điềm đạm nho nhã, dễ dàng lấy được thiện cảm của người khác, lời nói khéo léo hàm xúc nhanh chóng lừa gạt được Chu Văn Hàng.
Trong nhà bọn họ cũng khôi phục dáng vẻ yên bình ngày xưa.
Có một số chuyện đã xảy ra lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, dần dần anh bắt đầu muốn thoát khỏi sự khống chế của cha mẹ.
Vào thời gian học đại học, có lẽ là vì ở xa nhà, thái độ của Hàn Văn Lạc và Lý Uyển đối với anh có sự thay đổi rất lớn. Ít nhất, người một nhà cũng ra dáng của người một nhà.
Rồi sau đó, gia đình của bon họ rất hài hòa, chủ yếu thế hiện ở quan hệ rất tốt giữa Hàn Văn Lạc và Lý Uyển, mỗi ngày đều có tiếng cười.
Khi đó Hàn Tử Dịch không suy nghĩ nhiều, còn tưởng rằng mọi người cuối cùng đều trưởng thành rồi, chưa từng nghĩ con người quá nham hiểm, nhất là con người này có quan hệ huyết thống với chính mình.
Tiếp đó hiện thực đã đá một cú đau điếng vào người anh.
Sau này Hàn Tử Dịch từng nói vấn đề này với Thẩm Yến Trầm, cuối cùng anh quá thiếu tình yêu nên mới có thể ngây thơ mới có thể đơn thuần như vậy.
May mắn, kiếp trước anh đã hiểu rõ bản thân mình nực cười bao nhiêu.
Dù cho đi bao nhiêu đường vòng cuối cùng anh vẫn rẽ tới đường chính, những người muốn tổn thường đến anh sẽ bị anh tính kế trả lại từng cái.
Càng tốt hơn chính là những chuyện này vẫn chưa xảy ra ở kiếp này. Kiếp trước ân oán đã tiêu tan, hôm nay anh nhất định sẽ không để bản thân mình oan ức, lại càng sẽ không để cho bất cứ ai tính kế.
Vì thế vào lúc một vệ sĩ nói với anh Cậu chủ đừng làm chúng tôi khó xử, Hàn Tử Dịch bỗng nhiên nhìn Hàn Văn Lạc và Lý Uyển, sau đó anh nói với giọng thờ ơ: “Trước khi trở về, con đã gọi điện cho ông ngoại và cậu rồi, mấy ngày tới con sẽ ở chỗ họ.”
“Hai người muốn thu hay muốn ném điện thoại của con đều không sao cả, cùng lắm thì ngày mai ông ngoại đến đón con sẽ mua cái mới cho con.” Sau khi nói xong lời này, thậm chí giọng điệu của anh có vài phần đắc ý.
Một dáng vẻ có ông ngoại giàu có.
Đây là Hàn Tử Dịch cố ý.
Bởi vì trong tim ai cũng có một cây gai nhảy cảm.
Khi anh nhắc đến ông ngoại và cậu, nụ cười nhã nhẵn quanh năm trong gương mặt của Hàn Văn Lạc trầm xuống, tuy rằng khôi phục rất nhanh. Nhưng Hàn Tử Dịch lại nhìn thấy rất rõ, anh cười lạnh trong lòng.
Trong những năm ở cùng với Thẩm Yến Trầm, chuyện thứ nhất mà anh học được chính là đối phó với một người không cần phải dùng đến vũ lực, có đôi khi dùng lời nói êm dịu đâm vào người ta mới là đau nhất.
Hàn Văn Lạc xem nhà họ Lý như tấm gương phản chiếu quá khứ, là bằng chứng lão vì tiền tài mà đành chịu cúi đầu.
Với lão, nhà họ Lý chính là ngọn nguồn của nỗi nhục của lão, là cấm địa không được đụng tới của lão.
Cho nên sau khi Hàn Văn Lạc đã chuẩn bị tốt hết tất cả mọi thứ, lưỡi dao nhanh chóng nhắm vào ngay nhà họ Lý, mọi người trong nhà họ Lý đều bị lão hung ác làm nhục.
Nhà họ Lý đã từ lâu không thể so sánh được với Hàn thị nhanh chóng bị ngã trên thương trường, trở thành trò cười may áo cưới cho người khác điển hình trong miệng kẻ khác.
Hiện tại không giống vậy, Hàn Văn Lạc vẫn chưa nhắm được cổ phần công ty của Lý Uyển, nhà họ Lý vẫn là nhà vợ của Hàn Văn Lạc.
Lý Uyển yêu Hàn Văn Lạc sâu nặng vô cùng, nhưng chưa hề mở miệng nói đến chuyện cổ phần công ty, nhà họ Lý cũng thường xuyên nhắc nhở chuyện này với bà. Hàn Văn Lạc vì để cho bà yên tâm, mấy năm nay cũng chưa từng chủ động đề cập.
Mãi đến khi Hàn Tử Dịch tiếp quản Hàn thị, Hàn Văn Lạc buông tay hết thảy sống nhàn hạ với bà, Lý Uyển mới dần dần buông lỏng. Trong đầu cho rằng bọn họ chung quy là người một nhà và Hàn Văn Lạc sẽ là người đi đến bạc đầu với bà.
Thế cho nên sau khi Hàn Tử Dịch phát hiện bất thường muốn tước quyền Hàn Văn Lạc, Lý Uyển cảm thấy anh quá tàn nhẫn độc ác nên giao quyền khống chế trong tay ra ngoài.
Nói đến cùng, bây giờ Hàn Văn Lạc còn chưa đủ tư cách trở mặt với Lý Uyển, sự tồn tại của nhà họ Lý trong lòng lão tất cả chỉ là sự khó chịu mà chỉ có thể nhẫn nại.
“Tại sao con lại nghĩ đến việc gọi điện cho ông ngoại con vậy?” Lý Uyển nhíu mày nói.
Cô biết khúc mắc của Hàn Văn Lạc, mấy năm nay trên mặt Hàn Văn Lạc không thể hiện nhưng trong lòng vẫn không thích Hàn Tử Dịch quá gần gũi vời nhà họ Lý. Mỗi lần cô trở về rất ít khi dẫn theo Hàn Tử Dịch, thế cho nên quan hệ giữa Hàn Tử Dịch và nhà họ Lý rất nhạt…
“Không có gì, chỉ muốn gọi thôi.” Dù sao với tuổi tác và tiền tiết kiệm hiện tại của anh, nếu anh muốn thoát khỏi quyền khống chế của Hàn Văn Lạc thì phải cần tìm người hợp tác, Lý Phàm – người cậu của anh là một lựa chọn vô cùng không tệ.
Lý Phàm nhỏ hơn Lý Uyển sáu tuổi, khi Hàn Tử Dịch còn rất nhỏ anh ta đã từng nói không chút kiêng dè, Lý Uyển và Hàn Văn Lạc nên ly hôn. Cậu nói cuộc hôn nhân này rất bệnh hoạn mà người trong đó đều không khỏe.
Vì đứa trẻ, Lý Uyển và Hàn Văn Lạc không nên ở bên nhau nữa sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển tinh thần và thể của đứa trẻ sau này.
Chuyện tiếp đó là Lý Phàm bị Lý Uyển đuổi ra khỏi cổng nhà họ Hàn, nói năng bậy bạ anh ta không được gặp đơn độc Hàn Tử Dịch, hai chị em xém nữa từ mặt nhau.
Nhìn thấy Lý Uyển cường thế mạnh mẽ như thế, hơn nữa Hàn Văn Lạc biểu hiện vẻ mặt thâm tình, sau đó Lý Phàm không còn nói những lời này nữa.
Về sau Hàn Tử Dịch quản lý Hàn thị, có qua lại làm ăn với nhà họ Lý. Có một lần, hai người cùng đi ăn, Lý Phàm uống vài hớp rượu cảm khái nói: “Bầu không khí trong nhà cháu, cậu đã nghĩ cháu sẽ bị ép điên, không ngờ cháu vậy mà rất xuất sắc. Đứa trẻ tốt, mạnh mẽ hơn cậu nghĩ.”
Mộng đẹp trong lòng của Hàn Tử Dịch, tất cả đều bị sự ấm áp giả tảo trước mặt che mờ, những điều không vui ngày xưa đều bị anh chôn tận đáy lòng.
Lúc đó chính anh bình tĩnh nói một câu, đều đã qua rồi.
Hàn Tử Dịch có thể là người hiểu Hàn Văn Lạc nhất, đêm nay lấy nhà họ Lý ra là món quà mà anh cố ý chuẩn bị cho Hàn Văn Lạc.
Để lão nghiến răng nghiến lợi thầm hận không ngớt nhưng không cách nào tức giận.
“Đừng nghĩ có ông ngoại con làm chỗ dựa, chuyện lần này cho qua.” Lý Uyển không vui nói: “Cha con và mẹ đều muốn tốt cho con.”
Hàn Tử Dịch rũ mắt cong khóe miệng mỉm cười, vì tốt cho con, mấy từ đơn giản mà thôi. Trên đời này rất nhiều tổn thương đều được thực hiện dưới danh nghĩa vì tốt cho con.
Khi ngẩng lên lần nữa, anh mệt mỏi nói: “Không còn chuyện gì khác vậy thì con lên lầu.”
Vệ sĩ đứng bên cạnh khó xử nhìn về phía Hàn Văn Lạc, lão lẳng lặng nhìn Hàn Tử Dịch không lên tiếng.
Hàn Tử Dịch nhấc chân rời đi, vệ sĩ nhìn sắc mặt của Hàn Văn Lạc cũng không có hành động gì.
Hàn Tử Dịch đi lên lầu, đóng cửa lại, sau đó nhắn tin cho Thẩm Yến Trầm nói bản thân đã về nhà rồi.
Thẩm Yến Trầm nhanh chóng trả lời một câu, ‘vậy là tốt rồi.’
Thẩm Yến Trầm vốn muốn hỏi ngày mai có tiếp tục làm bài không, nhưng cuối cùng cậu không hỏi, chỉ nói chuyện vài câu với Hàn Tử Dịch rồi nói ngủ ngon.
Cậu vốn cho rằng bản thân sẽ ngủ không được, chẳng qua hôm nay đã làm quá nhiều đề, sử dụng đầu óc quá nhiều, không bao lâu sau cậu đã ngủ say.
Sau khi Thẩm Yến Trầm ngủ không được bao lâu, cậu đã nằm mơ.
Trong mơ Hàn Tử Dịch cầm tấm thiệp tham gia một cuộc đấu giá từ thiện, đó là không bao lâu sau khi họ ký hợp đồng yêu đương, mối quan hệ không muốn ai biết.
Bữa tiệc kia, Chu thị và Hàn thị mới thành lập cũng cử đại diện tham gia.
Người đại diện là Chu Văn Hàng và Hàn Niệm Quân.
Rất nhiều người biết chuyện phá sản của nhà họ Hàn đều lộ vẻ mặt xem kịch khi Hàn Tử Dịch bước vào bữa tiệc. Chu Văn Hàng nhìn thấy Hàn Tử Dịch thì nhíu mày, sắc mặt hơi không được tốt lắm.
Còn có mấy vị chủ nợ, sau khi nhìn thấy Hàn Tử Dịch, cùng nhìn nhau, trong mắt đều ngập tràn vẻ mỉa mai trào phúng và hiểu ngầm.
Vẻ mặt này nhìn qua là biết chuẩn bị đi kiếm chuyện sĩ nhục người khác.
Tình hình này khiến cho nỗi lòng của Thẩm Yến Trầm đang rơi vào trong mơ mãnh liệt phập phòng, hận không thể nào hóa thân thành lưỡi dao chém những kẻ tiểu nhân này thành những mảnh nhỏ.
Nhưng không có nghĩa là anh thỏa hiệp với Hàn Văn Lạc, người cha này của anh có dục vọng khống chế rất mạnh. Lão muốn anh phải đi theo con đường mà chính lão đã đặt ra, không được lệch ra khỏi quỹ đạo phạm vi khống chế của lão.
Trong mắt của Hàn Văn Lạc, anh chỉ là con rối không có suy nghĩ. Lão muốn anh đạt hạng nhất trong trường, anh mà đạt hạng hai chính là sai.
Sau khi anh bước vào Hàn thị, Hàn Văn Lạc chủ động nhượng quyền, rất ít khi hỏi đến chuyện công ty, Hàn Tử Dịch cho rằng cuối cùng anh đã nhận được sự công nhận của người nhà rồi.
Tuy rằng quá trình có chút rối rắm nhưng mọi chuyện đều phát triển theo hướng tốt. Thế nhưng ai có thể ngờ rằng tất cả những gì mà người cha ruột thịt của mình làm chỉ là vì trải đường có đứa con trai khác còn nhân tiện đẩy anh đi vào tử lộ.
Sau này nếu như không phải có sự xuất hiện của Thẩm Yến Trầm, vậy thì có thể đoán được kết cục của anh.
Đương nhiên, có một số mặt Hàn Văn Lạc khá để tâm với anh, khi còn nhỏ, nếu anh thi tốt thì sẽ có lời khen ngơi và sự đồng hành của cha mẹ, còn nếu kết quả kém sẽ nhận được bạo lực lạnh của cha mẹ.
Hàn Văn Lạc sẽ không đánh một đứa trẻ, cũng sẽ không cố ý dùng ngôn ngữ khiến đứa trẻ xấu hổ. Lão cho bạn ăn cho bạn uống, đồng thời hoàn toàn không nhìn đến sự tồn tại của bạn, dường như trên cõi đời này hoàn toàn không có một người như bạn vậy.
Người khác sẽ không nói Hàn Văn Lạc sai, chỉ nghĩ lão quá nghiêm khắc với trẻ con một chút mà thôi.
Chưa bao giờ biết đứa trẻ kia đã bất lực bao nhiêu.
Một đứa trẻ khi còn nhỏ tiếp xúc nhiều nhất chỉ với cha mẹ, tôn sùng nhất cũng là cha mẹ. Hàn Tử Dịch cũng không ngoại lệ, anh muốn nhận được lời khen của cha và tình yêu của mẹ. Cho nên từ khi còn nhỏ anh đã biết không thể nào để cho Hàn Văn Lạc và Lý Uyển thất vọng.
Anh sợ anh lo âu, anh sợ sẽ bị cha mẹ bỏ rơi, sợ bản thân mình làm không tốt.
Hàn Tử Dịch cũng không phải dùng suy nghĩ ác ý phỏng đoán suy nghĩ của Hàn Văn Lạc, sau khi mọi chuyện đã xảy ra, anh mới biết ngay từ đầu sự ra đời của anh đã ngập tràn sự tính toán.
Anh vẫn luôn là quân cờ mà Hàn Văn Lạc đào tạo ra.
Anh quan tâm tình thân, anh để ý đến người bên cạnh.
Nỗi sợ của anh dần dần biến anh thành kẻ nhu nhược, anh nhìn như rất cao ngạo nhưng thực thế chỉ là anh không dám phá vỡ cuộc sống thường lệ
Anh cố gắng liều mạng sống trong thế giới của chính mình, cho nên khi Chu Văn Hàng, người đầu tiên quan tâm đến anh, trở thành sự tồn tại khác biệt nhất trong cuộc sống của anh.
Sau này theo thời gian Hàn Tử Dịch lớn đần lên, trong lúc tính cách dần dần định hình, Hàn Văn Lạc càng nghiêm khắc với anh hơn.
Còn nước mắt, sự chỉ trích không lên tiếng của, kể lể, cầu xi và kỳ vọng của người mẹ Lý Uyển trở thành ngọn núi đè nặng trên đầu của anh.
Có lúc Hàn Tử Dịch cảm thấy thật vô lực, vô cùng mệt mỏi. Chung quy anh là một con người chứ không phải một cái máy không có tình cảm.
Anh cũng sẽ chịu không nổi, cũng sẽ có hành động phản kháng.
Vào cùng trường với Chu Văn Hàng là lần đầu tiên anh phá vỡ sự khống chế của Hàn Văn Lạc. Thật ra dựa vào gia thế của Chu Văn Hàng không muốn đến Gianh Thành Số Một thì tự nhiên sẽ có cách cùng anh đến Giang Thành Số Ba.
Nhưng Chu Văn Hàng không muốn, cậu ta nói đến trường Số Ba áp lực rất lớn. Ở trường Số Ba, bạn có tiền thì cũng có rất nhiều người có tiền hơn bạn, bạn có thế thì cũng có nhiều người có thế hơn bạn, cậu ta muốn Hàn Tử Dịch vào Gianh Thanh Số Một cùng với cậu ta, như vậy áp lực của cậu ta sẽ nhỏ đi rất nhiều.
Có lẽ sự mơ hồ đó anh đã biết rõ trong tự đáy lòng nhưng chưa nói ra mà thôi, có lẽ là nguyên nhân khác, Hàn Tử Dịch đã lựa chọn Giang Thành Số Một.
Khi trước khi lựa chọn Hàn Tử Dịch chưa từng biểu hiện bất cứ ý phản kháng nào cả, chờ đến khi Hàn Văn Lạc phát hiện thì tất cả mọi chuyện đã xong rồi.
Sau khi Hàn Văn Lạc nghe được tin thì sắc mặt thay đổi, lão hoàn toàn không ngờ đến việc không nắm được Hàn Tử Dịch trong tay. Dưới cơn giận dữ Hàn Văn Lạc đã tát anh, dùng ánh mắt lạnh lùng âm u không thể tin được đánh giá anh, dường như đang nhìn một vật phẩm thủ công mỹ nghệ có tỳ vết và muốn phá hủy nó.
Mẹ của Hàn Tử Dịch lại đứng một bên dùng lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng dỗ dành người chồng của mình, đồng thời bà ta cũng khóc rất thương tâm rồi nói Hàn Tử Dịch đã làm tổn thương trái tim họ.
Khoảng thời gian đó, Hàn Tử Dịch lại được nếm trải cuộc sống của một người rõ ràng có nhà có cha mẹ nhưng lại bị người ta hoàn toàn không đếm xỉa tới. Trong lòng anh còn có chút khổ sở nhưng cùng với sự khổ sở đó còn có một niềm vui vặn vẹo không nói nên lời.
Niềm vui giữa sự hoang mang, hưng phấn giữa sự kiềm chế vô lực.
Cảm giác rất kỳ lạ nhưng anh vẫn còn nhớ rất kỹ.
Lần bạo lực lạnh đó giằng co trong một khoảng thời gian, sự giằng co trong vô hình, mãi đến khi Chu Văn Hàng đến mới phá vỡ được nó.
Chu Văn Hàng cũng không e ngại Hàn Văn Lạc, họ vốn là người xa lạ cũng không cần e ngại, huống chi nhà họ Hàn còn muốn dựa vào nhà họ Chu. Cho nên khi phát hiện được sự bất công ngay khi ở chính căn nhà của mình, Chu Văn Hàng đã hỏi thẳng cha mẹ của anh: “Hai người có phải không muốn để anh Tử Dịch học cùng trường với cháu phải không ạ.”
Hàn Văn Lạc làm sao có thể nói ra lời này trong trường hợp này chứ.
Chung quy lão là cáo già, ăn muối còn nhiều hơn bọn họ. Một bên là trường học, một bên là đứa con bảo bối của nhà họ Chu, nên chọn bên này chính Hàn Văn Lạc rõ ràng hơn ai hết.
Lão điềm đạm nho nhã, dễ dàng lấy được thiện cảm của người khác, lời nói khéo léo hàm xúc nhanh chóng lừa gạt được Chu Văn Hàng.
Trong nhà bọn họ cũng khôi phục dáng vẻ yên bình ngày xưa.
Có một số chuyện đã xảy ra lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, dần dần anh bắt đầu muốn thoát khỏi sự khống chế của cha mẹ.
Vào thời gian học đại học, có lẽ là vì ở xa nhà, thái độ của Hàn Văn Lạc và Lý Uyển đối với anh có sự thay đổi rất lớn. Ít nhất, người một nhà cũng ra dáng của người một nhà.
Rồi sau đó, gia đình của bon họ rất hài hòa, chủ yếu thế hiện ở quan hệ rất tốt giữa Hàn Văn Lạc và Lý Uyển, mỗi ngày đều có tiếng cười.
Khi đó Hàn Tử Dịch không suy nghĩ nhiều, còn tưởng rằng mọi người cuối cùng đều trưởng thành rồi, chưa từng nghĩ con người quá nham hiểm, nhất là con người này có quan hệ huyết thống với chính mình.
Tiếp đó hiện thực đã đá một cú đau điếng vào người anh.
Sau này Hàn Tử Dịch từng nói vấn đề này với Thẩm Yến Trầm, cuối cùng anh quá thiếu tình yêu nên mới có thể ngây thơ mới có thể đơn thuần như vậy.
May mắn, kiếp trước anh đã hiểu rõ bản thân mình nực cười bao nhiêu.
Dù cho đi bao nhiêu đường vòng cuối cùng anh vẫn rẽ tới đường chính, những người muốn tổn thường đến anh sẽ bị anh tính kế trả lại từng cái.
Càng tốt hơn chính là những chuyện này vẫn chưa xảy ra ở kiếp này. Kiếp trước ân oán đã tiêu tan, hôm nay anh nhất định sẽ không để bản thân mình oan ức, lại càng sẽ không để cho bất cứ ai tính kế.
Vì thế vào lúc một vệ sĩ nói với anh Cậu chủ đừng làm chúng tôi khó xử, Hàn Tử Dịch bỗng nhiên nhìn Hàn Văn Lạc và Lý Uyển, sau đó anh nói với giọng thờ ơ: “Trước khi trở về, con đã gọi điện cho ông ngoại và cậu rồi, mấy ngày tới con sẽ ở chỗ họ.”
“Hai người muốn thu hay muốn ném điện thoại của con đều không sao cả, cùng lắm thì ngày mai ông ngoại đến đón con sẽ mua cái mới cho con.” Sau khi nói xong lời này, thậm chí giọng điệu của anh có vài phần đắc ý.
Một dáng vẻ có ông ngoại giàu có.
Đây là Hàn Tử Dịch cố ý.
Bởi vì trong tim ai cũng có một cây gai nhảy cảm.
Khi anh nhắc đến ông ngoại và cậu, nụ cười nhã nhẵn quanh năm trong gương mặt của Hàn Văn Lạc trầm xuống, tuy rằng khôi phục rất nhanh. Nhưng Hàn Tử Dịch lại nhìn thấy rất rõ, anh cười lạnh trong lòng.
Trong những năm ở cùng với Thẩm Yến Trầm, chuyện thứ nhất mà anh học được chính là đối phó với một người không cần phải dùng đến vũ lực, có đôi khi dùng lời nói êm dịu đâm vào người ta mới là đau nhất.
Hàn Văn Lạc xem nhà họ Lý như tấm gương phản chiếu quá khứ, là bằng chứng lão vì tiền tài mà đành chịu cúi đầu.
Với lão, nhà họ Lý chính là ngọn nguồn của nỗi nhục của lão, là cấm địa không được đụng tới của lão.
Cho nên sau khi Hàn Văn Lạc đã chuẩn bị tốt hết tất cả mọi thứ, lưỡi dao nhanh chóng nhắm vào ngay nhà họ Lý, mọi người trong nhà họ Lý đều bị lão hung ác làm nhục.
Nhà họ Lý đã từ lâu không thể so sánh được với Hàn thị nhanh chóng bị ngã trên thương trường, trở thành trò cười may áo cưới cho người khác điển hình trong miệng kẻ khác.
Hiện tại không giống vậy, Hàn Văn Lạc vẫn chưa nhắm được cổ phần công ty của Lý Uyển, nhà họ Lý vẫn là nhà vợ của Hàn Văn Lạc.
Lý Uyển yêu Hàn Văn Lạc sâu nặng vô cùng, nhưng chưa hề mở miệng nói đến chuyện cổ phần công ty, nhà họ Lý cũng thường xuyên nhắc nhở chuyện này với bà. Hàn Văn Lạc vì để cho bà yên tâm, mấy năm nay cũng chưa từng chủ động đề cập.
Mãi đến khi Hàn Tử Dịch tiếp quản Hàn thị, Hàn Văn Lạc buông tay hết thảy sống nhàn hạ với bà, Lý Uyển mới dần dần buông lỏng. Trong đầu cho rằng bọn họ chung quy là người một nhà và Hàn Văn Lạc sẽ là người đi đến bạc đầu với bà.
Thế cho nên sau khi Hàn Tử Dịch phát hiện bất thường muốn tước quyền Hàn Văn Lạc, Lý Uyển cảm thấy anh quá tàn nhẫn độc ác nên giao quyền khống chế trong tay ra ngoài.
Nói đến cùng, bây giờ Hàn Văn Lạc còn chưa đủ tư cách trở mặt với Lý Uyển, sự tồn tại của nhà họ Lý trong lòng lão tất cả chỉ là sự khó chịu mà chỉ có thể nhẫn nại.
“Tại sao con lại nghĩ đến việc gọi điện cho ông ngoại con vậy?” Lý Uyển nhíu mày nói.
Cô biết khúc mắc của Hàn Văn Lạc, mấy năm nay trên mặt Hàn Văn Lạc không thể hiện nhưng trong lòng vẫn không thích Hàn Tử Dịch quá gần gũi vời nhà họ Lý. Mỗi lần cô trở về rất ít khi dẫn theo Hàn Tử Dịch, thế cho nên quan hệ giữa Hàn Tử Dịch và nhà họ Lý rất nhạt…
“Không có gì, chỉ muốn gọi thôi.” Dù sao với tuổi tác và tiền tiết kiệm hiện tại của anh, nếu anh muốn thoát khỏi quyền khống chế của Hàn Văn Lạc thì phải cần tìm người hợp tác, Lý Phàm – người cậu của anh là một lựa chọn vô cùng không tệ.
Lý Phàm nhỏ hơn Lý Uyển sáu tuổi, khi Hàn Tử Dịch còn rất nhỏ anh ta đã từng nói không chút kiêng dè, Lý Uyển và Hàn Văn Lạc nên ly hôn. Cậu nói cuộc hôn nhân này rất bệnh hoạn mà người trong đó đều không khỏe.
Vì đứa trẻ, Lý Uyển và Hàn Văn Lạc không nên ở bên nhau nữa sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển tinh thần và thể của đứa trẻ sau này.
Chuyện tiếp đó là Lý Phàm bị Lý Uyển đuổi ra khỏi cổng nhà họ Hàn, nói năng bậy bạ anh ta không được gặp đơn độc Hàn Tử Dịch, hai chị em xém nữa từ mặt nhau.
Nhìn thấy Lý Uyển cường thế mạnh mẽ như thế, hơn nữa Hàn Văn Lạc biểu hiện vẻ mặt thâm tình, sau đó Lý Phàm không còn nói những lời này nữa.
Về sau Hàn Tử Dịch quản lý Hàn thị, có qua lại làm ăn với nhà họ Lý. Có một lần, hai người cùng đi ăn, Lý Phàm uống vài hớp rượu cảm khái nói: “Bầu không khí trong nhà cháu, cậu đã nghĩ cháu sẽ bị ép điên, không ngờ cháu vậy mà rất xuất sắc. Đứa trẻ tốt, mạnh mẽ hơn cậu nghĩ.”
Mộng đẹp trong lòng của Hàn Tử Dịch, tất cả đều bị sự ấm áp giả tảo trước mặt che mờ, những điều không vui ngày xưa đều bị anh chôn tận đáy lòng.
Lúc đó chính anh bình tĩnh nói một câu, đều đã qua rồi.
Hàn Tử Dịch có thể là người hiểu Hàn Văn Lạc nhất, đêm nay lấy nhà họ Lý ra là món quà mà anh cố ý chuẩn bị cho Hàn Văn Lạc.
Để lão nghiến răng nghiến lợi thầm hận không ngớt nhưng không cách nào tức giận.
“Đừng nghĩ có ông ngoại con làm chỗ dựa, chuyện lần này cho qua.” Lý Uyển không vui nói: “Cha con và mẹ đều muốn tốt cho con.”
Hàn Tử Dịch rũ mắt cong khóe miệng mỉm cười, vì tốt cho con, mấy từ đơn giản mà thôi. Trên đời này rất nhiều tổn thương đều được thực hiện dưới danh nghĩa vì tốt cho con.
Khi ngẩng lên lần nữa, anh mệt mỏi nói: “Không còn chuyện gì khác vậy thì con lên lầu.”
Vệ sĩ đứng bên cạnh khó xử nhìn về phía Hàn Văn Lạc, lão lẳng lặng nhìn Hàn Tử Dịch không lên tiếng.
Hàn Tử Dịch nhấc chân rời đi, vệ sĩ nhìn sắc mặt của Hàn Văn Lạc cũng không có hành động gì.
Hàn Tử Dịch đi lên lầu, đóng cửa lại, sau đó nhắn tin cho Thẩm Yến Trầm nói bản thân đã về nhà rồi.
Thẩm Yến Trầm nhanh chóng trả lời một câu, ‘vậy là tốt rồi.’
Thẩm Yến Trầm vốn muốn hỏi ngày mai có tiếp tục làm bài không, nhưng cuối cùng cậu không hỏi, chỉ nói chuyện vài câu với Hàn Tử Dịch rồi nói ngủ ngon.
Cậu vốn cho rằng bản thân sẽ ngủ không được, chẳng qua hôm nay đã làm quá nhiều đề, sử dụng đầu óc quá nhiều, không bao lâu sau cậu đã ngủ say.
Sau khi Thẩm Yến Trầm ngủ không được bao lâu, cậu đã nằm mơ.
Trong mơ Hàn Tử Dịch cầm tấm thiệp tham gia một cuộc đấu giá từ thiện, đó là không bao lâu sau khi họ ký hợp đồng yêu đương, mối quan hệ không muốn ai biết.
Bữa tiệc kia, Chu thị và Hàn thị mới thành lập cũng cử đại diện tham gia.
Người đại diện là Chu Văn Hàng và Hàn Niệm Quân.
Rất nhiều người biết chuyện phá sản của nhà họ Hàn đều lộ vẻ mặt xem kịch khi Hàn Tử Dịch bước vào bữa tiệc. Chu Văn Hàng nhìn thấy Hàn Tử Dịch thì nhíu mày, sắc mặt hơi không được tốt lắm.
Còn có mấy vị chủ nợ, sau khi nhìn thấy Hàn Tử Dịch, cùng nhìn nhau, trong mắt đều ngập tràn vẻ mỉa mai trào phúng và hiểu ngầm.
Vẻ mặt này nhìn qua là biết chuẩn bị đi kiếm chuyện sĩ nhục người khác.
Tình hình này khiến cho nỗi lòng của Thẩm Yến Trầm đang rơi vào trong mơ mãnh liệt phập phòng, hận không thể nào hóa thân thành lưỡi dao chém những kẻ tiểu nhân này thành những mảnh nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.