Chương 24: Chuẩn Bị Cho Tốt
Nhàn Thính Lạc Hoa
23/05/2023
Một ngày trước khi hắn ám sát ngươi đã an bài để mình rơi xuống nước rồi bị sặc nước, có lẽ hắn đã nghĩ đến việc ngộ nhỡ có thể giết chết ngươi, hắn còn có thể sống được, sẽ nhờ vào đó chết giả, sau đó lưu lại cho mình đường lui bằng cách ẩn giấu tên tuổi mà sống tiếp.
Chuyện này ngươi không thể trách hắn, là các ngươi phụ bỏ hắn trước."
Lý Tang Nhu nói xong thì đứng lên, đá đá Kim Mao.
Kim Mao trở mình một cái đứng lên, vẻ mặt mơ hồ, đi theo sau lưng Lý Tang Nhu đi ra ngoài.
"Lý cô nương."
Cố Hi vội vàng đứng lên.
"Không biết Lý cô nương muốn đền ơn đáp nghĩa như thế nào?"
"Thay Phạm Bình An tạo một cái tên đi."
Lý Tang Nhu cũng không quay đầu, vén rèm đi ra ngoài.
"Ta đi tiễn nàng." Văn Thành nói với Cố Hi, đi theo Lý Tang Nhu ra bên ngoài.
Cố Hi ngây ngốc đứng đó một lúc lâu, ngồi trở lại, cầm lấy phong di thư của Phạm Bình An, xem thật kỹ.
Văn Thành trở về rất nhanh, nhìn sắc mặt Cố Hi cực kỳ âm trầm, chỉ vào quyển lịch nhà trọ kia nói: "Quán khoán là thành Kiến Nhạc đưa ra ngoài, muốn điều tra, cực dễ dàng."
"Đi thăm dò, lập tức!" Cố Hi vỗ mạnh vào quyển lịch nhà trọ dày cộp.
"Có thể ra một phần khẩu dụ, bức Phạm Bình An đến nước này, ngoại trừ Thế tử gia ngài, cũng chỉ có trong cung thôi."
Văn Thành đứng không nhúc nhích, nhìn Cố Hi, giọng nói trầm thấp.
"Tra!"
Cố Hi liếc nhìn Văn Thành với vẻ mặt ngoan lệ.
"Hắn muốn giết ta, thì cứ làm quang minh chính đại!
Hắn sử dụng ám chiêu như vậy, ta sẽ cho ám chiêu này của hắn phơi nắng dưới vầng thái dương!
Ta ngược lại muốn xem thử, hắn và ta, ai càng làm càn không kiêng sợ hơn ai! Ai không quan tâm đến đế quốc này! Ai không quan tâm đến thiên hạ đại loạn này hơn!"
"Được!"
Văn Thành đứng lên, dùng bút sao chép lại lịch của nhà trọ, vén rèm đi ra ngoài.
Lý Tang Nhu và Kim Mao từ cửa hông Duệ Thân Vương phủ đi ra, vòng ra đường cái náo nhiệt, dưới ánh mắt kinh ngạc không giấu được của tiểu nhị tiệm phấn son, mua một đống lớn son môi đậu tắm thượng phẩm, chất đầy một cái rương mây, rồi để Kim Mao khiêng vào căn nhà trong phố Cơm Rang.
Hắc Mã không có ở nhà, Đại Thường dùng xẻng xúc tuyết trong sân, vừa vặn đắp được hai người tuyết ở cửa viện, người tuyết còn cao hơn hắn cả một cái đầu, mỗi bên một con, thập phần uy vũ.
Thấy Lý Tang Nhu và Kim Mao từ đầu ngõ rẽ vào, Đại Thường vội vàng ra đón, nhận lấy rương mây từ trong tay Kim Mao, một tay nâng đưa vào chính phòng, rồi vội vàng đi ra dùng bình đồng lớn đun nước.
Lão đại phải tắm rửa thật sạch.
Lý Tang Nhu chậm rãi thoải mái thống khoái tắm rửa, ngã đầu ngủ đến trưa, rồi quấn mình trong một chiếc áo khoác lông chó đi ra.
Hắc Mã đang ngồi cạnh Kim Mao ở dưới hành lang nói chuyện, nhìn thấy Lý Tang Nhu, chạy lên,"Lão đại!”
Lý Tang Nhu đánh giá Hắc Mã từ trên xuống dưới, tỉ mỉ đánh giá một lần, hài lòng ừ một tiếng, quay đầu nhìn sân đã không còn gạch xanh, đi xuống giẫm tới giẫm lui.
"Đất này không tệ.”
"Đúng vậy! Đại Thường nhìn cái dầm không chớp mắt luôn ấy. Nhà chúng ta, hễ là chỗ nào có thể dầm thì đều đã dầm qua hết rồi, dùng nước hồ nếp tốt nhất, tưới mười lần rồi đó!”
Hắc Mã theo sát bước chân của Lý Tang Nhu, cánh tay đắc ý quơ loạn.
"Lão đại ngài không biết đâu, ngài vừa đi, liền có người muốn hãm hại ta cùng Đại Thường.
Lão đại, ngài ngẫm lại xem, bộ dễ lừa ta lắm sao? Ta không dính lông thôi chứ ta còn khôn hơn cả con khỉ tinh đấy!
Còn không biết ai lừa ai đây!
Toàn bộ nhà cửa, tất cả khuôn viên của nhà ta đều bị dầm một lần, chỉ tốn hơn ba trăm lượng bạc, giá rẻ bèo! Cả thiên hạ đều không có rẻ hơn được đâu!
Cái này còn không nói, bọn họ thấy ngài không ở nhà, lại dám lẻn vào trong phòng chúng ta lục đồ đạc của chúng ta!
Thật sự cho rằng dễ bắt nạt ta và Đại Thường sao?
Phi! Mù mắt chó bọn họ!
Ta cùng Đại Thường nhìn đây này, tên ngu xuẩn kia, lần đầu tiên lẻn vào phòng, rồi bắt chẹt chúng ta, bắt chúng ta bồi thường ba vạn lượng bạc!
Ba vạn!
Ba tấm phiếu vàng có tem đỏ chói có thể lưu thông khắp nơi!”
Hắc Mã càng nói càng đắc ý, chống nạnh cười ha ha.
Lý Tang Nhu liếc xéo hắn, chờ hắn cười xong, chậm rãi nói:
"Chuyện này vừa rồi Thế tử đã nói, là Vĩnh Bình Hầu phủ muốn thăm dò chúng ta, ngay cả tiền công cũng bị Đại Thường lừa được ba vạn bốn ngàn bạc.
Bôi bọ xít là ý tưởng của đệ đúng không? Vậy ngân phiếu sẽ thúi cỡ nào chứ? Còn có thể dùng được hay không?
Đệ không thể bôi cái gì khác lên à?
Còn chuyện ta bảo đệ hỏi thì sao? Đệ đã hỏi thăm được chưa?”
" Cái kia..." Đầu lưỡi của Hắc Mã đã sắp thắt nút luôn rồi.
"Đúng vậy, đệ nói nửa ngày, tất cả đều là chuyện của Đại Thường."
Chuyện của đệ đâu? Một hai tháng này, đệ không phải chỉ xoay quanh người ta, đến bây giờ còn chưa tìm được chỗ nói chuyện phải không?"
Kim Mao tiến đến trước mặt Hắc Mã, vẻ mặt hưng phấn.
"Nhảm nhí! Ta có thể ngu ngốc như huynh sao! Ta là ai chứ?
Đại gia ta đây tri thư đạt lễ!
Chút chuyện nhỏ này có thể làm khó được ta sao?"
Hắc Mã trước tiên vô cùng khí thế bác bỏ Kim Mao, lại chuyển hướng về phía Lý Tang Nhu, khí thế kia lập tức liền biến mất.
"Không bôi lên ngân phiếu, bôi lên hành lý, thúi lắm, sớm đã ném ra xa rồi.
Hỏi thăm thì hỏi thăm rồi, không có ích gì.
Họ Âm tên là Âm Cảnh Sinh, còn là một tú tài, nói là từ tổ phụ hắn, đã bắt đầu buôn bán nhà có ma rồi.
Bản thân hắn còn mở một gian học quán, cũng không nhỏ, có hơn bốn mươi người.
Nhà hắn mua nhà có ma, rồi cho người khác thuê với giá rẻ để ở, hoặc cho người khác thuê để mở cửa hàng, còn học quán mà hắn mở cũng chính là tòa nhà có ma.
Còn nữa, sau khi mua thì phá dỡ, mở rộng ra, sau đó xây dựng lại.
Nói là nhà hắn tiền vốn dày, dù sao nhà có ma mua cũng rẻ, mua để đó khoảng mười hai mươi năm, nhà có điềm xấu hay không cũng thành ổn hết.
Lão đại, việc làm ăn này kiếm tiền quá chậm, chúng ta không thể chờ được mười mấy hai mươi năm đâu.”
Hắc Mã cùng Lý Tang Nhu nói chuyện, Đại Thường từ trong phòng bếp bưng một chậu than lớn đi ra, đặt ở dưới hành lang, lại đặt nồi đồng đỏ lên chậu than, tiếp theo bưng mấy chậu thịt dê lớn, bắp cải đông lạnh đậu phụ đi ra.
Bốn người ngồi xuống vây quanh nồi đồng đỏ, một người bưng một cái chén, thống khoái ăn một bữa cơm.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Kim Mao đổ đầy than vào chậu than, bốn người vây quanh chậu than, uống trà sưởi ấm.
"Từ bây giờ trở đi, đồ nên mang theo thì đều mang theo, ban đêm ngủ đừng cởi sạch, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chạy trốn.”
Lý Tang Nhu nhấp nửa tách trà, ngữ điệu bình thản, lời nói lại không bình thản.
"Có chuyện gì xảy ra sao?" Đại Thường ngẩng đầu nhìn Lý Tang Nhu.
Hắc Mã cùng Kim Mao hai mặt ngạc nhiên.
"Người ám sát thế tử ở Giang Đô thành là Phó sứ gián điệp Phạm Bình An của Bắc Tề tại thành Giang Đô.
Ba ngày trước khi Thế tử đến tại thành Giang Đô, có một hoạn quan đi qua Kiến Nhạc thành, đã bí mật ra lệnh cho Phạm Bình An, thừa dịp gặp mặt Thế tử, giết chết Thế tử.
Trước khi thế tử đến Nam Lương làm sứ thần, triều đình Nam Lương đã hạ lệnh cho cho gián điệp tình báo ở Bắc Tề Nam Lương: tất cả gián điệp ở Nam Lương đều giao cho thế tử quản lý.”
Sắc mặt Đại Thường thay đổi, Lý Tang Nhu giơ tay vỗ vỗ bả vai hắn, nói tiếp
"Phạm Bình An lựa chọn động thủ, mà không phải báo cáo cho Thế tử, đó chỉ có thể là..."
Lý Tang Nhu dừng lời, thở dài như có như không.
"Người hạ lệnh cho Phạm Bình An là người có thân phận cao hơn cả thân phận ba hợp làm một của Duệ thân vương thế tử, Đồng Trung Thư môn hạ bình chương sự cùng với thủ lĩnh của gián điệp tình báo Nam Lương."
"Đó là ai? Hoàng thượng sao?" Hắc Mã trợn mắt.
"Người như vậy, ngoại trừ Hoàng Thượng, có thể là Duệ thân vương, còn có vị nhị hoàng tử kia, Hoàng Thượng tương lai ván đã đóng thuyền, thậm chí, còn có vị đại hoàng tử kia. Có lẽ còn có những nhân vật thực quyền khác mà không để lộ thân phận."
Lý Tang âm điệu thong thả, lần nữa thở dài.
"Phạm Bình An là một người thông minh, biết chuyện ám sát Thế tử, thì dù thành công cũng phải chết, thất bại càng phải chết, vì cầu một con đường sống, nên hắn ta đi tìm Vũ tướng quân.
Ta không biết hắn ta tiết lộ với Vũ tướng quân bao nhiêu, lại nói với Vũ tướng quân như thế nào. Tóm lại, hắn ta đã thuyết phục được Vũ tướng quân.
Vũ tướng quân cầm một tấm ảnh giả làm mồi nhử cho hắn ta, hắn ta thì nói địa điểm thời gian ước định gặp mặt thế tử cho Vũ tướng quân.
Có Phạm Bình An ám sát trực diện, Vũ tướng quân mai phục bên ngoài, vốn là cục diện phải giết.
Không nghĩ tới thế tử mệnh lớn, giết ngược lại Phạm Bình An, còn sống chạy trốn vào nhà trọ Đồng Phúc.
Triệu chưởng quỹ tìm chúng ta tìm cực nhanh, chúng ta ra khỏi thành càng nhanh hơn.
Vũ tướng quân tra được chúng ta, hẳn là đã biết Thế tử đã ra khỏi Giang Đô thành, lập tức đính kèm chân dung chúng ta, gởi công văn cho Thiệu tướng quân ở Giang Ninh thành.
Thiệu tướng quân xuất thân từ môn hạ Vĩnh Bình hầu, chuyện này, Vũ tướng quân khẳng định biết, khẳng định cũng biết Thiệu tướng quân cũng giống như ông ta, hy vọng thế tử nhanh chóng chết đi.
Hai bên lòng dạ biết rõ.
Cho nên, Giang Ninh thành từ sáng sớm đã cầm bức họa của chúng ta lục soát nghiêm ngặt.
Bọn họ muốn giết thế tử, chúng ta là thêm đầu.”
Kim Mao chớp chớp mắt, nghe hiểu.
Hắc Mã cũng nghe rõ, Kim Mao giơ ngón tay cái lên:" Đây là tất cả những gì đệ và lão đại điều tra ra?”
"Là lão đại tra ra, đừng nói chuyện! Lão đại còn chưa nói hết!”
"Nói xong rồi.
Hiện tại nhân chứng vật chứng đều có đầy đủ, liền xem bước tiếp theo.”
Lý Tang Nhu tiếp tục thở dài.
Nàng thật sự rất thích thành Kiến Nhạc, thế nhưng bây giờ nhìn lại, tám chín phần đã không thể ở lại được nữa, vậy bước tiếp theo, đi đâu đây?
Ở Nam Lương, các nàng đã bị truy nã, ở Bắc Tề, mắt thấy, các nàng cũng trở thành đối tượng bị truy nã.
Đúng là mẹ nó xui.
"Bước tiếp theo sẽ như thế nào?” Đại Thường nhìn Lý Tang Nhu, buồn bực hỏi một câu.
"Thứ nhất, nếu thế tử chết, mau chạy trốn; thứ hai, nếu chuyện gì cũng không có, thiên hạ thái bình, mau chạy trốn.”
Lý Tang Nhu dựng một ngón trỏ lên, lại dựng ngón trỏ của bàn tay kia lên.
"Vậy làm sao mới không cần chạy trốn? Chúng ta phải giết ai?”
Hắc mã rạch lên cổ mình, miệng rắc rắc một tiếng, đầu nghiêng xuống.
" Không biết, ai biết được họ đẩy ai ra ngoài.
Thế nhưng, người chết vị trí càng cao, càng quan trọng, thành Kiến Nhạc này lại càng là một địa phương tốt.
Tất cả đều hiểu chưa?
Thời gian gần đây, tùy thời chuẩn bị cho tốt, mười hai canh giờ thay phiên nhau trực. Đừng ăn quá no.
Ta sẽ đi ngủ thêm một chút nữa.”
Lý Tang Nhu nói xong, đứng lên, ngáp vào phòng.
Chuyện này ngươi không thể trách hắn, là các ngươi phụ bỏ hắn trước."
Lý Tang Nhu nói xong thì đứng lên, đá đá Kim Mao.
Kim Mao trở mình một cái đứng lên, vẻ mặt mơ hồ, đi theo sau lưng Lý Tang Nhu đi ra ngoài.
"Lý cô nương."
Cố Hi vội vàng đứng lên.
"Không biết Lý cô nương muốn đền ơn đáp nghĩa như thế nào?"
"Thay Phạm Bình An tạo một cái tên đi."
Lý Tang Nhu cũng không quay đầu, vén rèm đi ra ngoài.
"Ta đi tiễn nàng." Văn Thành nói với Cố Hi, đi theo Lý Tang Nhu ra bên ngoài.
Cố Hi ngây ngốc đứng đó một lúc lâu, ngồi trở lại, cầm lấy phong di thư của Phạm Bình An, xem thật kỹ.
Văn Thành trở về rất nhanh, nhìn sắc mặt Cố Hi cực kỳ âm trầm, chỉ vào quyển lịch nhà trọ kia nói: "Quán khoán là thành Kiến Nhạc đưa ra ngoài, muốn điều tra, cực dễ dàng."
"Đi thăm dò, lập tức!" Cố Hi vỗ mạnh vào quyển lịch nhà trọ dày cộp.
"Có thể ra một phần khẩu dụ, bức Phạm Bình An đến nước này, ngoại trừ Thế tử gia ngài, cũng chỉ có trong cung thôi."
Văn Thành đứng không nhúc nhích, nhìn Cố Hi, giọng nói trầm thấp.
"Tra!"
Cố Hi liếc nhìn Văn Thành với vẻ mặt ngoan lệ.
"Hắn muốn giết ta, thì cứ làm quang minh chính đại!
Hắn sử dụng ám chiêu như vậy, ta sẽ cho ám chiêu này của hắn phơi nắng dưới vầng thái dương!
Ta ngược lại muốn xem thử, hắn và ta, ai càng làm càn không kiêng sợ hơn ai! Ai không quan tâm đến đế quốc này! Ai không quan tâm đến thiên hạ đại loạn này hơn!"
"Được!"
Văn Thành đứng lên, dùng bút sao chép lại lịch của nhà trọ, vén rèm đi ra ngoài.
Lý Tang Nhu và Kim Mao từ cửa hông Duệ Thân Vương phủ đi ra, vòng ra đường cái náo nhiệt, dưới ánh mắt kinh ngạc không giấu được của tiểu nhị tiệm phấn son, mua một đống lớn son môi đậu tắm thượng phẩm, chất đầy một cái rương mây, rồi để Kim Mao khiêng vào căn nhà trong phố Cơm Rang.
Hắc Mã không có ở nhà, Đại Thường dùng xẻng xúc tuyết trong sân, vừa vặn đắp được hai người tuyết ở cửa viện, người tuyết còn cao hơn hắn cả một cái đầu, mỗi bên một con, thập phần uy vũ.
Thấy Lý Tang Nhu và Kim Mao từ đầu ngõ rẽ vào, Đại Thường vội vàng ra đón, nhận lấy rương mây từ trong tay Kim Mao, một tay nâng đưa vào chính phòng, rồi vội vàng đi ra dùng bình đồng lớn đun nước.
Lão đại phải tắm rửa thật sạch.
Lý Tang Nhu chậm rãi thoải mái thống khoái tắm rửa, ngã đầu ngủ đến trưa, rồi quấn mình trong một chiếc áo khoác lông chó đi ra.
Hắc Mã đang ngồi cạnh Kim Mao ở dưới hành lang nói chuyện, nhìn thấy Lý Tang Nhu, chạy lên,"Lão đại!”
Lý Tang Nhu đánh giá Hắc Mã từ trên xuống dưới, tỉ mỉ đánh giá một lần, hài lòng ừ một tiếng, quay đầu nhìn sân đã không còn gạch xanh, đi xuống giẫm tới giẫm lui.
"Đất này không tệ.”
"Đúng vậy! Đại Thường nhìn cái dầm không chớp mắt luôn ấy. Nhà chúng ta, hễ là chỗ nào có thể dầm thì đều đã dầm qua hết rồi, dùng nước hồ nếp tốt nhất, tưới mười lần rồi đó!”
Hắc Mã theo sát bước chân của Lý Tang Nhu, cánh tay đắc ý quơ loạn.
"Lão đại ngài không biết đâu, ngài vừa đi, liền có người muốn hãm hại ta cùng Đại Thường.
Lão đại, ngài ngẫm lại xem, bộ dễ lừa ta lắm sao? Ta không dính lông thôi chứ ta còn khôn hơn cả con khỉ tinh đấy!
Còn không biết ai lừa ai đây!
Toàn bộ nhà cửa, tất cả khuôn viên của nhà ta đều bị dầm một lần, chỉ tốn hơn ba trăm lượng bạc, giá rẻ bèo! Cả thiên hạ đều không có rẻ hơn được đâu!
Cái này còn không nói, bọn họ thấy ngài không ở nhà, lại dám lẻn vào trong phòng chúng ta lục đồ đạc của chúng ta!
Thật sự cho rằng dễ bắt nạt ta và Đại Thường sao?
Phi! Mù mắt chó bọn họ!
Ta cùng Đại Thường nhìn đây này, tên ngu xuẩn kia, lần đầu tiên lẻn vào phòng, rồi bắt chẹt chúng ta, bắt chúng ta bồi thường ba vạn lượng bạc!
Ba vạn!
Ba tấm phiếu vàng có tem đỏ chói có thể lưu thông khắp nơi!”
Hắc Mã càng nói càng đắc ý, chống nạnh cười ha ha.
Lý Tang Nhu liếc xéo hắn, chờ hắn cười xong, chậm rãi nói:
"Chuyện này vừa rồi Thế tử đã nói, là Vĩnh Bình Hầu phủ muốn thăm dò chúng ta, ngay cả tiền công cũng bị Đại Thường lừa được ba vạn bốn ngàn bạc.
Bôi bọ xít là ý tưởng của đệ đúng không? Vậy ngân phiếu sẽ thúi cỡ nào chứ? Còn có thể dùng được hay không?
Đệ không thể bôi cái gì khác lên à?
Còn chuyện ta bảo đệ hỏi thì sao? Đệ đã hỏi thăm được chưa?”
" Cái kia..." Đầu lưỡi của Hắc Mã đã sắp thắt nút luôn rồi.
"Đúng vậy, đệ nói nửa ngày, tất cả đều là chuyện của Đại Thường."
Chuyện của đệ đâu? Một hai tháng này, đệ không phải chỉ xoay quanh người ta, đến bây giờ còn chưa tìm được chỗ nói chuyện phải không?"
Kim Mao tiến đến trước mặt Hắc Mã, vẻ mặt hưng phấn.
"Nhảm nhí! Ta có thể ngu ngốc như huynh sao! Ta là ai chứ?
Đại gia ta đây tri thư đạt lễ!
Chút chuyện nhỏ này có thể làm khó được ta sao?"
Hắc Mã trước tiên vô cùng khí thế bác bỏ Kim Mao, lại chuyển hướng về phía Lý Tang Nhu, khí thế kia lập tức liền biến mất.
"Không bôi lên ngân phiếu, bôi lên hành lý, thúi lắm, sớm đã ném ra xa rồi.
Hỏi thăm thì hỏi thăm rồi, không có ích gì.
Họ Âm tên là Âm Cảnh Sinh, còn là một tú tài, nói là từ tổ phụ hắn, đã bắt đầu buôn bán nhà có ma rồi.
Bản thân hắn còn mở một gian học quán, cũng không nhỏ, có hơn bốn mươi người.
Nhà hắn mua nhà có ma, rồi cho người khác thuê với giá rẻ để ở, hoặc cho người khác thuê để mở cửa hàng, còn học quán mà hắn mở cũng chính là tòa nhà có ma.
Còn nữa, sau khi mua thì phá dỡ, mở rộng ra, sau đó xây dựng lại.
Nói là nhà hắn tiền vốn dày, dù sao nhà có ma mua cũng rẻ, mua để đó khoảng mười hai mươi năm, nhà có điềm xấu hay không cũng thành ổn hết.
Lão đại, việc làm ăn này kiếm tiền quá chậm, chúng ta không thể chờ được mười mấy hai mươi năm đâu.”
Hắc Mã cùng Lý Tang Nhu nói chuyện, Đại Thường từ trong phòng bếp bưng một chậu than lớn đi ra, đặt ở dưới hành lang, lại đặt nồi đồng đỏ lên chậu than, tiếp theo bưng mấy chậu thịt dê lớn, bắp cải đông lạnh đậu phụ đi ra.
Bốn người ngồi xuống vây quanh nồi đồng đỏ, một người bưng một cái chén, thống khoái ăn một bữa cơm.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Kim Mao đổ đầy than vào chậu than, bốn người vây quanh chậu than, uống trà sưởi ấm.
"Từ bây giờ trở đi, đồ nên mang theo thì đều mang theo, ban đêm ngủ đừng cởi sạch, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chạy trốn.”
Lý Tang Nhu nhấp nửa tách trà, ngữ điệu bình thản, lời nói lại không bình thản.
"Có chuyện gì xảy ra sao?" Đại Thường ngẩng đầu nhìn Lý Tang Nhu.
Hắc Mã cùng Kim Mao hai mặt ngạc nhiên.
"Người ám sát thế tử ở Giang Đô thành là Phó sứ gián điệp Phạm Bình An của Bắc Tề tại thành Giang Đô.
Ba ngày trước khi Thế tử đến tại thành Giang Đô, có một hoạn quan đi qua Kiến Nhạc thành, đã bí mật ra lệnh cho Phạm Bình An, thừa dịp gặp mặt Thế tử, giết chết Thế tử.
Trước khi thế tử đến Nam Lương làm sứ thần, triều đình Nam Lương đã hạ lệnh cho cho gián điệp tình báo ở Bắc Tề Nam Lương: tất cả gián điệp ở Nam Lương đều giao cho thế tử quản lý.”
Sắc mặt Đại Thường thay đổi, Lý Tang Nhu giơ tay vỗ vỗ bả vai hắn, nói tiếp
"Phạm Bình An lựa chọn động thủ, mà không phải báo cáo cho Thế tử, đó chỉ có thể là..."
Lý Tang Nhu dừng lời, thở dài như có như không.
"Người hạ lệnh cho Phạm Bình An là người có thân phận cao hơn cả thân phận ba hợp làm một của Duệ thân vương thế tử, Đồng Trung Thư môn hạ bình chương sự cùng với thủ lĩnh của gián điệp tình báo Nam Lương."
"Đó là ai? Hoàng thượng sao?" Hắc Mã trợn mắt.
"Người như vậy, ngoại trừ Hoàng Thượng, có thể là Duệ thân vương, còn có vị nhị hoàng tử kia, Hoàng Thượng tương lai ván đã đóng thuyền, thậm chí, còn có vị đại hoàng tử kia. Có lẽ còn có những nhân vật thực quyền khác mà không để lộ thân phận."
Lý Tang âm điệu thong thả, lần nữa thở dài.
"Phạm Bình An là một người thông minh, biết chuyện ám sát Thế tử, thì dù thành công cũng phải chết, thất bại càng phải chết, vì cầu một con đường sống, nên hắn ta đi tìm Vũ tướng quân.
Ta không biết hắn ta tiết lộ với Vũ tướng quân bao nhiêu, lại nói với Vũ tướng quân như thế nào. Tóm lại, hắn ta đã thuyết phục được Vũ tướng quân.
Vũ tướng quân cầm một tấm ảnh giả làm mồi nhử cho hắn ta, hắn ta thì nói địa điểm thời gian ước định gặp mặt thế tử cho Vũ tướng quân.
Có Phạm Bình An ám sát trực diện, Vũ tướng quân mai phục bên ngoài, vốn là cục diện phải giết.
Không nghĩ tới thế tử mệnh lớn, giết ngược lại Phạm Bình An, còn sống chạy trốn vào nhà trọ Đồng Phúc.
Triệu chưởng quỹ tìm chúng ta tìm cực nhanh, chúng ta ra khỏi thành càng nhanh hơn.
Vũ tướng quân tra được chúng ta, hẳn là đã biết Thế tử đã ra khỏi Giang Đô thành, lập tức đính kèm chân dung chúng ta, gởi công văn cho Thiệu tướng quân ở Giang Ninh thành.
Thiệu tướng quân xuất thân từ môn hạ Vĩnh Bình hầu, chuyện này, Vũ tướng quân khẳng định biết, khẳng định cũng biết Thiệu tướng quân cũng giống như ông ta, hy vọng thế tử nhanh chóng chết đi.
Hai bên lòng dạ biết rõ.
Cho nên, Giang Ninh thành từ sáng sớm đã cầm bức họa của chúng ta lục soát nghiêm ngặt.
Bọn họ muốn giết thế tử, chúng ta là thêm đầu.”
Kim Mao chớp chớp mắt, nghe hiểu.
Hắc Mã cũng nghe rõ, Kim Mao giơ ngón tay cái lên:" Đây là tất cả những gì đệ và lão đại điều tra ra?”
"Là lão đại tra ra, đừng nói chuyện! Lão đại còn chưa nói hết!”
"Nói xong rồi.
Hiện tại nhân chứng vật chứng đều có đầy đủ, liền xem bước tiếp theo.”
Lý Tang Nhu tiếp tục thở dài.
Nàng thật sự rất thích thành Kiến Nhạc, thế nhưng bây giờ nhìn lại, tám chín phần đã không thể ở lại được nữa, vậy bước tiếp theo, đi đâu đây?
Ở Nam Lương, các nàng đã bị truy nã, ở Bắc Tề, mắt thấy, các nàng cũng trở thành đối tượng bị truy nã.
Đúng là mẹ nó xui.
"Bước tiếp theo sẽ như thế nào?” Đại Thường nhìn Lý Tang Nhu, buồn bực hỏi một câu.
"Thứ nhất, nếu thế tử chết, mau chạy trốn; thứ hai, nếu chuyện gì cũng không có, thiên hạ thái bình, mau chạy trốn.”
Lý Tang Nhu dựng một ngón trỏ lên, lại dựng ngón trỏ của bàn tay kia lên.
"Vậy làm sao mới không cần chạy trốn? Chúng ta phải giết ai?”
Hắc mã rạch lên cổ mình, miệng rắc rắc một tiếng, đầu nghiêng xuống.
" Không biết, ai biết được họ đẩy ai ra ngoài.
Thế nhưng, người chết vị trí càng cao, càng quan trọng, thành Kiến Nhạc này lại càng là một địa phương tốt.
Tất cả đều hiểu chưa?
Thời gian gần đây, tùy thời chuẩn bị cho tốt, mười hai canh giờ thay phiên nhau trực. Đừng ăn quá no.
Ta sẽ đi ngủ thêm một chút nữa.”
Lý Tang Nhu nói xong, đứng lên, ngáp vào phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.