Chương 13:
Nhàn Thính Lạc Hoa
27/04/2023
Văn Thành không nghĩ tới Cố Hi trở về nhanh như vậy, vội vàng từ trong nhà ra đón, còn chưa tới cửa thuỳ hoa, đã nhìn thấy Cố Hi mặt mày tức giận, đùng đùng đi vào.
Văn Thành vội nghiêng người ép sát trên tường hành lang, để Cố Hi đi qua, lại vội vàng đuổi theo hắn.
"Vị Lý cô nương kia?" Văn Thành không xác định hỏi.
Hắn vừa ra cửa đi tìm Lý cô nương đi nói chuyện thành Giang Đô, đến lúc này chỉ mới hai ba khắc đồng hồ, đã xảy ra chuyện gì rồi hả?
"Nàng nói nàng không đi." Cố Hi cứng rắn đáp lại, đi thẳng vào nhà.
Văn Thành khẽ giật mình, đi theo vào nhà, nhìn chằm chằm vẻ mặt của Cố Hi, cười nói: "Nàng cùng ba huynh đệ kia của nàng bây giờ là tội phạm truy nã quan trọng của Nam Lương, Vũ tướng quân thành Giang Đô lại khôn khéo hơn người, nàng không muốn đi, cũng là nhân chi thường tình mà thôi."
Cố Hi dừng bước chân lại, nhìn Văn Thành, một lát sau, giơ ngón tay lên chỉ chỉ ra bên ngoài, "Ngươi đi một chuyến, ngươi đi nói với nàng."
Văn Thành im lặng nhìn Cố Hi, không đợi hắn nói chuyện, Cố Hi nói tiếp: "Ngươi đi thử một chút."
Văn Thành do dự một lát, thở dài nói: "Được rồi."
Thứ nhất, thành Giang Đô bên kia, ngoại trừ Lý Tang Nhu, thật sự là không có nhân tuyển nào tốt hơn.
Thứ hai, Thế tử dặn dò, hắn không thể không nghe.
... ...
Lý Tang Nhu trở lại nhà mới, cầm bát lên còn chưa ăn mấy miếng, ngoài cửa lớn, thằng nhóc sai vặt của Văn Thành đã tới đây mời.
Hắc Mã và Kim Mao kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lý Tang Nhu, lão đại của bọn họ thật lợi hại, mới có một lúc mà tận hai đại nhân vật tìm tới cửa!
Đại Thường nhìn Lý Tang Nhu với vẻ quan tâm, Lý Tang Nhu vẫy vẫy tay với hắn, ra hiệu không có việc gì.
Lần này Lý Tang Nhu đi không bao xa, Văn Thành đang chờ ở nhã gian trà lâu bên ngoài ngõ nhỏ.
Nhìn thấy Lý Tang Nhu đi vào, Văn Thành vội vàng đứng lên, cúi người thăm hỏi, "Lý cô nương."
Lý Tang Nhu mỉm cười gật đầu, ngồi đối diện với Văn Thành.
"Vừa rồi, Thế tử gia đi tìm cô nương?" câu hỏi này của Văn Thành câu càng giống như một câu trần thuật hơn.
Lý Tang Nhu gật đầu.
"Nhờ cô nương đi chuyến này, quả thật có chút ép buộc, nhưng thành Giang Đô bên kia, bây giờ không có nhân tuyển nào tốt hơn."
Văn Thành hơi nghiêng người về phía trước, trong khiêm tốn lộ ra áy náy.
"Cô nương nếu như đã có ý định đặt chân ở thành Kiến Nhạc, đi chuyến này, tuy nói mạo hiểm, nhưng chỗ tốt này đối với cô nương, cũng cực kỳ khó có được."
Dừng một chút, Văn Thành nói tiếp: "Xuất thân, quyền hành, tính tình của Thế tử gia, những ngày gần đây, có lẽ cô nương cũng biết không ít. . ."
"Ngươi muốn ta đi một chuyến?" Lý Tang Nhu đã ngắt lời Văn Thành.
Văn Thành sửng sốt, sau đó lập tức gật đầu, "Đúng, đi chuyến này, đối với cô nương. . ."
"Được."
Lý Tang Nhu dứt khoát đồng ý.
"Ngươi đã muốn ta đi một chuyến, ta đây liền đi một chuyến."
Văn Thành mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lý Tang Nhu, cảm thấy vô cùng rối rắm.
Văn Thành đầu đầy rối rắm quay trở lại Duệ Thân Vương phủ, lắp bắp nói với Cố Hi là Lý Tang Nhu đã đồng ý chuyện này, vẻ mặt đau khổ buông tay nói: "Ta thật sự không biết nàng, trước đó ở huyện Bắc Động, thật sự chưa từng gặp nàng."
Cố Hi liếc Văn Thành, chậm rãi nói: "Lời này, ngươi đã nói qua ba lần rồi."
"Ài, ta không phải . . ." khuôn mặt của Văn Thành đều sắp trắng bệch.
"Đại ca dạy bảo ngươi, ta đã nói với ngươi không biết bao nhiêu lần, Trí Hòa cũng thường nói ngươi: không cần cẩn thận quá mức, sao ngươi không chịu thay đổi?"
Cố Hi đứng lên, khuôn mặt gần như chạm vào mặt Văn Thành hỏi.
Văn Thành ngửa người ra sau, thở dài mấy tiếng, xòe tay ra, nhưng không thể nói được ra lời.
Hắn sao có thể gọi là cẩn thận quá mức!
Hôm sau trời còn chưa sáng, Lý Tang Nhu đi vào Duệ Thân Vương phủ thông qua một cánh cửa hông được che khuất, trong một gian phòng nhỏ ở bên cạnh cửa hông đọc danh sách hồ sơ cho tới trưa, rồi đi ra trở lại nhà mới, sau bữa cơm trưa thì mang theo Kim Mao ra cửa.
Ngày hôm nay, bầu trời tối đen, Cố Hi mới về đến Duệ Thân Vương phủ.
Văn Thành nghênh đón ở trong nhị môn, xoay người, vừa cùng Cố Hi cùng nhau đi vào trong, vừa cau mày nói: "Lý cô nương xem hồ sơ cho tới trưa, cái gì cũng không có cầm đã đi rồi, sau bữa cơm trưa, chỉ dẫn theo một mình Kim Mao, đi ra cửa bến tàu Đông Thủy môn.
Đến bến tàu Đông Thủy môn không đến một khắc đồng hồ, thì không thấy người đâu nữa, khi ta nhận được tin thì tăng thêm nhân thủ, trong trong ngoài ngoài bến tàu đều tìm khắp cả, cũng không tìm được.
Lúc trời sắp tối, ta cho người lặng lẽ đi tìm Đại Thường một chuyến, Đại Thường nói: lão đại nhà hắn đi tìm việc đầu bếp nữ, sớm đã đi rồi."
"Đầu bếp nữ?" bước chân Cố Hi hơi ngừng lại.
"Ừm, ta điều tra được xế chiều hôm nay bến tàu Đông Thủy môn sẽ khởi hành, thuyền có thể mời được đầu bếp nữ, tổng cộng có ba chiếc, đều là xuôi nam, một chiếc là mẫu thân Lại bộ Vương Thị Lang trở về quê hương, hai chiếc khác đều là quan thuyền, một chiếc là đi nhậm chức Tri Phủ Quang Châu, một chiếc là Binh bộ đến Thư châu tuần tra quân vụ.
Có muốn điều tra lại không?
Chuyện này trước tiên cần phải xin chỉ thị của người."
"Lúc trước dễ canh chừng, nàng là cố ý để chúng ta canh chừng đúng không?" Cố Hi đứng lại, dừng một chút, nhìn Văn Thành hỏi.
Văn Thành cười khổ, "Ta cảm thấy như vậy."
"Tài nấu nướng của nàng vô cùng tốt, mặc kệ ở thuyền nào, cũng có thể tự nhiên ứng phó. Không cần tra xét nữa.
Nếu như nàng có thể ở thành Kiến Nhạc thoát khỏi sự giám sát của chúng ta, có lẽ, chuyến đi đến thành Giang Đô này, mới có thể thuận lợi trôi chảy điều tra rõ ràng."
Cố Hi thoạt nhìn tâm tình không tệ, tăng nhanh bước chân đi vào bên trong.
... ...
Đầu bếp nữ Kim nương tử trên thuyền Triệu Tri phủ Đi nhậm chức Quang Châu, ngã bệnh ở Thọ châu, bệnh tình rất nặng.
Vợ của Triệu Tri phủ là Tôn Thị hừ mấy ngụm xúi quẩy, cho Kim nương tử hai lượng bạc, rồi thả nàng xuống bến tàu Thọ châu
Kim nương tử cầm mười đồng tiền lớn, cầu khẩn người đưa nàng đến Từ Tế Đường ngoài thành.
Nửa đêm, Lý Tang Nhu dùng tên giả Kim nương tử đợi Kim Mao đến, trực tiếp xuôi nam.
Gần tháng mười, bến tàu Giang Đô lúc rạng sáng, sáng sớm người chèo thuyền đã khoác lên mình chiếc áo khoác bông.
Một tiểu tức phụ ngoan ngoãn, từ trên một chiếc vận thuyền bước xuống, đi theo nam nhân trung thực lên núi, đi vào nội thành.
Vào ban đêm.
Phủ đệ của Vũ Tướng quân canh giữ Thành Giang Đô.
Trong một góc tiểu viện có hai lối vào của một trạch viện rộng rãi, Tô di nương đi vào cửa thuỳ hoa, tiện tay đóng cửa lại, cả người lập tức thả lỏng, ngáp dài trở về phòng.
Đi vào phòng chính, cởi áo rửa mặt, kéo dép lê, vừa đi vào phòng trong, vừa dặn dò: "Cúc Hương đi đổi nước ngâm đậu phộng đi, Hà Hương kiểm tra xung quanh, rồi đi ngủ đi."
Cúc Hương và Hà Hương đáp lại rồi đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Tô di nương ngáp một cái, vén rèm bước vào phòng, miệng còn chưa kịp khép lại, đã thấy Lý Tang Nhu ngồi trên bàn tròn trước giường, đang tháo gói lá sen.
Tô di nương vội khom lưng từ trong tủ đầu giường sờ soạng lấy bình rượu Thiệu Hưng ra, cầm hai cái ly, đi vài bước tới ngồi đối diện với Lý Tang Nhu.
- Rượu Thiệu Hưng hay còn gọi là Hoàng tửu Thiệu Hưng, Thiệu Hưng lão tửu, tùy theo thời gian để lâu hay mau mà có hương vị đậm đặc và nồng độ khác nhau. Sở dĩ gọi rượu Thiệu Hưng là Lão tửu bởi vì do cất trữ lâu mà thành hương vị riêng.
"Nói ngươi là gián điệp của Bắc Tề?"
"Gián điệp cái rắm!
Triệu chưởng quỹ của nhà trọ Đồng Phúc tìm đến ta, ra 5000 lượng bạc, uỷ thác ta đưa người ra khỏi thành, ta liền nhận."
Văn Thành vội nghiêng người ép sát trên tường hành lang, để Cố Hi đi qua, lại vội vàng đuổi theo hắn.
"Vị Lý cô nương kia?" Văn Thành không xác định hỏi.
Hắn vừa ra cửa đi tìm Lý cô nương đi nói chuyện thành Giang Đô, đến lúc này chỉ mới hai ba khắc đồng hồ, đã xảy ra chuyện gì rồi hả?
"Nàng nói nàng không đi." Cố Hi cứng rắn đáp lại, đi thẳng vào nhà.
Văn Thành khẽ giật mình, đi theo vào nhà, nhìn chằm chằm vẻ mặt của Cố Hi, cười nói: "Nàng cùng ba huynh đệ kia của nàng bây giờ là tội phạm truy nã quan trọng của Nam Lương, Vũ tướng quân thành Giang Đô lại khôn khéo hơn người, nàng không muốn đi, cũng là nhân chi thường tình mà thôi."
Cố Hi dừng bước chân lại, nhìn Văn Thành, một lát sau, giơ ngón tay lên chỉ chỉ ra bên ngoài, "Ngươi đi một chuyến, ngươi đi nói với nàng."
Văn Thành im lặng nhìn Cố Hi, không đợi hắn nói chuyện, Cố Hi nói tiếp: "Ngươi đi thử một chút."
Văn Thành do dự một lát, thở dài nói: "Được rồi."
Thứ nhất, thành Giang Đô bên kia, ngoại trừ Lý Tang Nhu, thật sự là không có nhân tuyển nào tốt hơn.
Thứ hai, Thế tử dặn dò, hắn không thể không nghe.
... ...
Lý Tang Nhu trở lại nhà mới, cầm bát lên còn chưa ăn mấy miếng, ngoài cửa lớn, thằng nhóc sai vặt của Văn Thành đã tới đây mời.
Hắc Mã và Kim Mao kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lý Tang Nhu, lão đại của bọn họ thật lợi hại, mới có một lúc mà tận hai đại nhân vật tìm tới cửa!
Đại Thường nhìn Lý Tang Nhu với vẻ quan tâm, Lý Tang Nhu vẫy vẫy tay với hắn, ra hiệu không có việc gì.
Lần này Lý Tang Nhu đi không bao xa, Văn Thành đang chờ ở nhã gian trà lâu bên ngoài ngõ nhỏ.
Nhìn thấy Lý Tang Nhu đi vào, Văn Thành vội vàng đứng lên, cúi người thăm hỏi, "Lý cô nương."
Lý Tang Nhu mỉm cười gật đầu, ngồi đối diện với Văn Thành.
"Vừa rồi, Thế tử gia đi tìm cô nương?" câu hỏi này của Văn Thành câu càng giống như một câu trần thuật hơn.
Lý Tang Nhu gật đầu.
"Nhờ cô nương đi chuyến này, quả thật có chút ép buộc, nhưng thành Giang Đô bên kia, bây giờ không có nhân tuyển nào tốt hơn."
Văn Thành hơi nghiêng người về phía trước, trong khiêm tốn lộ ra áy náy.
"Cô nương nếu như đã có ý định đặt chân ở thành Kiến Nhạc, đi chuyến này, tuy nói mạo hiểm, nhưng chỗ tốt này đối với cô nương, cũng cực kỳ khó có được."
Dừng một chút, Văn Thành nói tiếp: "Xuất thân, quyền hành, tính tình của Thế tử gia, những ngày gần đây, có lẽ cô nương cũng biết không ít. . ."
"Ngươi muốn ta đi một chuyến?" Lý Tang Nhu đã ngắt lời Văn Thành.
Văn Thành sửng sốt, sau đó lập tức gật đầu, "Đúng, đi chuyến này, đối với cô nương. . ."
"Được."
Lý Tang Nhu dứt khoát đồng ý.
"Ngươi đã muốn ta đi một chuyến, ta đây liền đi một chuyến."
Văn Thành mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lý Tang Nhu, cảm thấy vô cùng rối rắm.
Văn Thành đầu đầy rối rắm quay trở lại Duệ Thân Vương phủ, lắp bắp nói với Cố Hi là Lý Tang Nhu đã đồng ý chuyện này, vẻ mặt đau khổ buông tay nói: "Ta thật sự không biết nàng, trước đó ở huyện Bắc Động, thật sự chưa từng gặp nàng."
Cố Hi liếc Văn Thành, chậm rãi nói: "Lời này, ngươi đã nói qua ba lần rồi."
"Ài, ta không phải . . ." khuôn mặt của Văn Thành đều sắp trắng bệch.
"Đại ca dạy bảo ngươi, ta đã nói với ngươi không biết bao nhiêu lần, Trí Hòa cũng thường nói ngươi: không cần cẩn thận quá mức, sao ngươi không chịu thay đổi?"
Cố Hi đứng lên, khuôn mặt gần như chạm vào mặt Văn Thành hỏi.
Văn Thành ngửa người ra sau, thở dài mấy tiếng, xòe tay ra, nhưng không thể nói được ra lời.
Hắn sao có thể gọi là cẩn thận quá mức!
Hôm sau trời còn chưa sáng, Lý Tang Nhu đi vào Duệ Thân Vương phủ thông qua một cánh cửa hông được che khuất, trong một gian phòng nhỏ ở bên cạnh cửa hông đọc danh sách hồ sơ cho tới trưa, rồi đi ra trở lại nhà mới, sau bữa cơm trưa thì mang theo Kim Mao ra cửa.
Ngày hôm nay, bầu trời tối đen, Cố Hi mới về đến Duệ Thân Vương phủ.
Văn Thành nghênh đón ở trong nhị môn, xoay người, vừa cùng Cố Hi cùng nhau đi vào trong, vừa cau mày nói: "Lý cô nương xem hồ sơ cho tới trưa, cái gì cũng không có cầm đã đi rồi, sau bữa cơm trưa, chỉ dẫn theo một mình Kim Mao, đi ra cửa bến tàu Đông Thủy môn.
Đến bến tàu Đông Thủy môn không đến một khắc đồng hồ, thì không thấy người đâu nữa, khi ta nhận được tin thì tăng thêm nhân thủ, trong trong ngoài ngoài bến tàu đều tìm khắp cả, cũng không tìm được.
Lúc trời sắp tối, ta cho người lặng lẽ đi tìm Đại Thường một chuyến, Đại Thường nói: lão đại nhà hắn đi tìm việc đầu bếp nữ, sớm đã đi rồi."
"Đầu bếp nữ?" bước chân Cố Hi hơi ngừng lại.
"Ừm, ta điều tra được xế chiều hôm nay bến tàu Đông Thủy môn sẽ khởi hành, thuyền có thể mời được đầu bếp nữ, tổng cộng có ba chiếc, đều là xuôi nam, một chiếc là mẫu thân Lại bộ Vương Thị Lang trở về quê hương, hai chiếc khác đều là quan thuyền, một chiếc là đi nhậm chức Tri Phủ Quang Châu, một chiếc là Binh bộ đến Thư châu tuần tra quân vụ.
Có muốn điều tra lại không?
Chuyện này trước tiên cần phải xin chỉ thị của người."
"Lúc trước dễ canh chừng, nàng là cố ý để chúng ta canh chừng đúng không?" Cố Hi đứng lại, dừng một chút, nhìn Văn Thành hỏi.
Văn Thành cười khổ, "Ta cảm thấy như vậy."
"Tài nấu nướng của nàng vô cùng tốt, mặc kệ ở thuyền nào, cũng có thể tự nhiên ứng phó. Không cần tra xét nữa.
Nếu như nàng có thể ở thành Kiến Nhạc thoát khỏi sự giám sát của chúng ta, có lẽ, chuyến đi đến thành Giang Đô này, mới có thể thuận lợi trôi chảy điều tra rõ ràng."
Cố Hi thoạt nhìn tâm tình không tệ, tăng nhanh bước chân đi vào bên trong.
... ...
Đầu bếp nữ Kim nương tử trên thuyền Triệu Tri phủ Đi nhậm chức Quang Châu, ngã bệnh ở Thọ châu, bệnh tình rất nặng.
Vợ của Triệu Tri phủ là Tôn Thị hừ mấy ngụm xúi quẩy, cho Kim nương tử hai lượng bạc, rồi thả nàng xuống bến tàu Thọ châu
Kim nương tử cầm mười đồng tiền lớn, cầu khẩn người đưa nàng đến Từ Tế Đường ngoài thành.
Nửa đêm, Lý Tang Nhu dùng tên giả Kim nương tử đợi Kim Mao đến, trực tiếp xuôi nam.
Gần tháng mười, bến tàu Giang Đô lúc rạng sáng, sáng sớm người chèo thuyền đã khoác lên mình chiếc áo khoác bông.
Một tiểu tức phụ ngoan ngoãn, từ trên một chiếc vận thuyền bước xuống, đi theo nam nhân trung thực lên núi, đi vào nội thành.
Vào ban đêm.
Phủ đệ của Vũ Tướng quân canh giữ Thành Giang Đô.
Trong một góc tiểu viện có hai lối vào của một trạch viện rộng rãi, Tô di nương đi vào cửa thuỳ hoa, tiện tay đóng cửa lại, cả người lập tức thả lỏng, ngáp dài trở về phòng.
Đi vào phòng chính, cởi áo rửa mặt, kéo dép lê, vừa đi vào phòng trong, vừa dặn dò: "Cúc Hương đi đổi nước ngâm đậu phộng đi, Hà Hương kiểm tra xung quanh, rồi đi ngủ đi."
Cúc Hương và Hà Hương đáp lại rồi đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Tô di nương ngáp một cái, vén rèm bước vào phòng, miệng còn chưa kịp khép lại, đã thấy Lý Tang Nhu ngồi trên bàn tròn trước giường, đang tháo gói lá sen.
Tô di nương vội khom lưng từ trong tủ đầu giường sờ soạng lấy bình rượu Thiệu Hưng ra, cầm hai cái ly, đi vài bước tới ngồi đối diện với Lý Tang Nhu.
- Rượu Thiệu Hưng hay còn gọi là Hoàng tửu Thiệu Hưng, Thiệu Hưng lão tửu, tùy theo thời gian để lâu hay mau mà có hương vị đậm đặc và nồng độ khác nhau. Sở dĩ gọi rượu Thiệu Hưng là Lão tửu bởi vì do cất trữ lâu mà thành hương vị riêng.
"Nói ngươi là gián điệp của Bắc Tề?"
"Gián điệp cái rắm!
Triệu chưởng quỹ của nhà trọ Đồng Phúc tìm đến ta, ra 5000 lượng bạc, uỷ thác ta đưa người ra khỏi thành, ta liền nhận."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.