Chương 4:
Nhàn Thính Lạc Hoa
02/04/2023
Mấy người lao ra khỏi ngõ hẻm, trước mặt đụng phải mấy tên sương binh, Lý Tang Nhu tay mắt lanh lẹ, giơ tay bắn chết một người, Đại Thường nghênh đón mấy sương binh khác xông lên, vung mạnh cánh tay đánh mấy người bay ra ngoài.
"Hắc Mã, hỏi bọn họ là ai, dám cướp giết mệnh quan triều đình!" Lý Tang Nhu hét lên.
"Hừ! Bọn ngươi là người phương nào! Dám kinh động đại quan gia nhà ta!"
Hắc Mã chợt gầm lên một tiếng, làm Cố Hi giật mình ngây người, lập tức không nhịn được muốn cười thành tiếng.
Hắn đây là đang hát hí khúc đó à!
"Ta là Thế tử Duệ thân vương, Đồng Trung Thư môn hạ Bình Chương Sự Cố Hi, Triệu Phong Niên đâu? Bảo hắn đến đây gặp ta!"
Cố Hi khí thế hùng hồn, thanh sắc nghiêm túc.
Phía đối diện lập tức an tĩnh, đám sương binh đồng loạt ngu người nhìn Cố Hi đang được Hắc Mã cõng ở sau lưng.
"Thế tử gia đi sứ Nam Lương, còn chưa có trở lại đâu!
Kẻ trộm lớn mật! Lại dám giả mạo Thế tử gia, giết hắn đi!"
Phía sau đám sương binh truyền ra một giọng nói, nhưng nhìn không thấy người.
Sương binh ở dãy phía trước lập tức lộn xộn, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, do dự không yên, đội hình cũng có chút rối loạn.
"Có phải Thế tử gia hay không, gọi huyện lệnh của các ngươi tới xem một chút chẳng phải sẽ biết sao!" Lý Tang Nhu cao giọng hô lên.
Hắc Mã rướn cổ lên vội vàng nói tiếp: "Đúng rồi! e hèm! Mau mau gọi Hhuyện thái gia các ngươi đi ra quỳ a nghênh đón ấy da da nha!"
Sự nghiêm nghị và uy nghiêm của Cố Hi bị một câu 'ấy da da' này của Hắc Mã quét không còn một mảnh.
Đám sương binh cười ồ ồ lên.
"Con mẹ nó, dạo này, ngay cả con hát cũng dám giết người cướp của! Còn dám giả mạo Thế tử gia!"
Lý Tang Nhu tức giận hận không thể một cước giẫm Hắc Mã thành một bãi bùn nhão!
"Nhanh giết bọn chúng đi! Giết một người thưởng 1000 lượng! Giết hai người thưởng 5000 lượng, giết bọn chúng đi!"
Giọng nói phía sau binh lính lại xuất hiện, lộ ra sự dữ tợn và hoảng sợ.
Đám sương binh hai mắt tỏa ánh sáng, ngươi chen lấn ta, ta chen lấn ngươi, một tay cầm cái khiên, một tay cầm trường đao, từng bước một ép lên phía trước.
Đại Thường tiến lên một bước, đứng ngăn ở trước mặt Lý Tang Nhu, hai tay nắm chặt, mạnh mẽ rống một tiếng, đám sương binh bước chân dừng lại, một lát, lại bắt đầu từng bước một tiến lên phía trước.
Phía sau lưng Lý Tang Nhu, ngọn lửa thật dài bùng ra từ lầu gỗ của nhà trọ, bay vút lên không trung, ngọn lửa bùng lên, tia lửa bắn ra khắp nơi.
Trong tiếng thét gào của ngọn lửa, Lý Tang Nhu chạm vào thủ nỏ, hai sương binh đi ở đằng trước hét lên rồi ngã gục.
Đám sương binh hoảng sợ thét chói tai, liên tiếp lui về phía sau.
"Mau gọi cung tiễn thủ! Nhanh lên!"
Mũi chân Lý Tang Nhu chỉa xuống đất, đang chuẩn bị lao về phía trước, sau lưng đám sương binh, từ rất xa, một tiếng còi huýt sắc nhọn vang lên:
"Xa giá Tần vương! Tránh ra! Tránh ra!"
Cố Hi nhẹ nhẹ thở ra một hơi, cuối cùng cũng đã đến.
"Người của ngươi?"
Lý Tang Nhu dừng lại, cũng không quay đầu lại hỏi một câu.
"Ừ!"
"Ở đây ở đây!"
Hắc Mã nghe được một chữ Cố Hi, lập tức hắng giọng giậm chân điên cuồng la lên.
Được chỉ dẫn, tiếng còi huýt xông thẳng tới.
Một thiếu niên mặc áo giáp bạc cưỡi ngựa trắng xông tới trước nhất, trên đường vung trường thương, dùng cán thương đánh ra những sương binh ngăn ở trước mặt hắn, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt Cố Hi.
Ngựa không dừng hẳn, thiếu niên mặc giáp bạc đã thả người nhảy xuống, bổ nhào về phía trước nửa quỳ gối: "Thế tử gia, người, ta còn tưởng rằng người . . .”
Thiếu niên mặc giáp bạc nói còn chưa dứt lời, thì nước mắt đã gần như trào ra.
"Thế tử gia của chúng ta không có việc gì. . . Ôi? Đại Thường!"
Hắc Mã vừa thả Cố Hi xuống, cười tươi muốn đi đến gần bắt chuyện, vừa mới nói được nửa câu, khóe mắt nhìn thấy Đại Thường lắc người mấy cái, rít lên một tiếng, Hắc Mã vội vứt Cố Hi qua một bên, rồi vội vàng bổ nhào qua, còn chưa kịp dỡ lấy Đại Thường thì đã bị Đại Thường ầm ầm ngã xuống đất đè cho ngã ngửa, đau đớn kêu gào thảm thiết
"Mẹ của ta ơi! Đè chết. . . Rồi. . . Chết. . . Rồi. . ."
Cố Hi đang dựa vào Hắc Mã, lại bị Hắc Mã hất ra không kịp đề phòng, ngã cái bịch xuống đất, hai mắt nổi đom đóm.
Kim Mao cách đó hơi xa, thấy Đại Thường ầm ầm ngã xuống, sốt ruột đỏ ngầu cả mắt, vội vàng chạy tới phía trước, lại bị vấp chân Đại Thường, đầu đập vào người Đại Thường, Hắc Mã bị đè dưới cùng quả thật là khóc kêu mẹ ơi.
Lý Tang Nhu tiến lên một bước, vươn tay đặt lên trên mạch cổ tay của Đại Thường, nhẹ nhàng thở ra, mất sức, tính mạng không ngại.
Yên tâm Đại Thường rồi, Lý Tang Nhu vội quay đầu nhìn Cố Hi.
Thiếu niên mặc giáp bạc đỡ lấy Cố Hi, vẻ mặt ngoan lệ không ngừng ra lệnh với một đám người vây chung quanh hắn.
Lý Tang Nhu trầm tĩnh lại, thở phào một hơi, chân mềm nhũn, đặt mông ngồi ở bên cạnh Đại Thường.
Mấy người các nàng cõng Cố Hi hôn mê bất tỉnh, tha hắn đi qua không biết bao nhiêu chặng đường, sau nửa đêm mới đi đến huyện thành Bắc Động, trời vừa tờ mờ sáng đã đi vào thành, rồi mới một lần nữa băng bó miệng vết thương cho Cố Hi, tới thời gian đổi lại thuốc thì lại bị người bao vây.
Lúc này thả lỏng một hơi, nàng thật sự mệt đứng không nổi.
Cố Hi được đặt vào kiệu mềm mang tới dịch trạm ngoài thành huyện Bắc Động, mấy người Đại Thường và Lý Tang Nhu, cũng được đưa vào dịch trạm.
Lý Tang Nhu nhìn đại phu kiểm tra vết thương cho Đại Thường, xem mạch, nghe đại phu nói là do mất máu quá nhiều nên ngất xỉu, lúc này mới yên lòng, tắm rửa, rửa sạch sẽ vết thương của mình xong thì ngã đầu ngủ thẳng đến ngày hôm sau.
Lý Tang Nhu thức dậy, vén rèm lên.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời rực rỡ, cây cối xanh tươi lay động, trong phút chốc rất có cảm giác năm tháng yên bình.
Lý Tang Nhu thống thống khoái khoái duỗi lưng mỏi, chậm rãi mặc quần áo rửa mặt, kéo cửa ra thì thầy một thằng nhóc sai vặt mặt mày tươi rói chào hỏi.
"Tiểu nhân Như Ý, thỉnh an Lý cô nương."
"Như Ý? tên thật cát tường, ngươi là sai vặt của ai?"
Lý Tang Nhu hiểu rõ đại sự, cảm giác ngủ đủ nên tâm tình rất tốt, nhìn Như Ý từ trên xuống dưới:
Áo dài lụa xanh thẫm thượng hạng, bên hông buộc dây tơ, giày tơ trắng như tuyết. . . Không có yết hầu.
"Tiểu nhân là người hầu bên cạnh Thế tử gia, Thế tử gia dặn dò tiểu nhân ở chỗ này chờ Lý cô nương tỉnh dậy, trước hầu hạ cô nương dùng bữa sáng, sau lại mời cô nương đi qua nói chuyện."
Như Ý có một đôi mắt đen bóng linh động, giọng nói rõ ràng dễ nghe.
Có thể hầu hạ ở bên cạnh quý nhân như Cố Hi, tự nhiên đều là người thông minh.
"Ta đi xem Đại Thường trước đã."
"Vâng! Thường gia ở ngoại viện, Lý cô nương mời tới bên này."
Như Ý một câu nói dư thừa cũng không có, xoay người lại dẫn Lý Tang Nhu đi đến ngoại viện
Lý Tang Nhu cong khóe miệng khẽ cười.
Sắc mặt của hạ nhân, thường là biểu hiện thái độ chân thật của chủ nhân.
Đại Thường đã tỉnh, Kim Mao và Hắc Mã mỗi người cầm một cây nhân sâm đỏ tranh nhau mặt đỏ tới mang tai.
"Ta nói cho người biết phải ăn như vậy nè!"
"Cái rắm! Cho tới bây giờ ta cũng chưa nghe nói nhân sâm đỏ này có thể nuốt sống đâu!"
"Lão tử xuất thân đại gia . . ."
"Thôi đi ngươi!"
"Lão đại! Lão đại đến rồi! Lão đại phân xử thử xem. . ."
"Hắc Mã, hỏi bọn họ là ai, dám cướp giết mệnh quan triều đình!" Lý Tang Nhu hét lên.
"Hừ! Bọn ngươi là người phương nào! Dám kinh động đại quan gia nhà ta!"
Hắc Mã chợt gầm lên một tiếng, làm Cố Hi giật mình ngây người, lập tức không nhịn được muốn cười thành tiếng.
Hắn đây là đang hát hí khúc đó à!
"Ta là Thế tử Duệ thân vương, Đồng Trung Thư môn hạ Bình Chương Sự Cố Hi, Triệu Phong Niên đâu? Bảo hắn đến đây gặp ta!"
Cố Hi khí thế hùng hồn, thanh sắc nghiêm túc.
Phía đối diện lập tức an tĩnh, đám sương binh đồng loạt ngu người nhìn Cố Hi đang được Hắc Mã cõng ở sau lưng.
"Thế tử gia đi sứ Nam Lương, còn chưa có trở lại đâu!
Kẻ trộm lớn mật! Lại dám giả mạo Thế tử gia, giết hắn đi!"
Phía sau đám sương binh truyền ra một giọng nói, nhưng nhìn không thấy người.
Sương binh ở dãy phía trước lập tức lộn xộn, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, do dự không yên, đội hình cũng có chút rối loạn.
"Có phải Thế tử gia hay không, gọi huyện lệnh của các ngươi tới xem một chút chẳng phải sẽ biết sao!" Lý Tang Nhu cao giọng hô lên.
Hắc Mã rướn cổ lên vội vàng nói tiếp: "Đúng rồi! e hèm! Mau mau gọi Hhuyện thái gia các ngươi đi ra quỳ a nghênh đón ấy da da nha!"
Sự nghiêm nghị và uy nghiêm của Cố Hi bị một câu 'ấy da da' này của Hắc Mã quét không còn một mảnh.
Đám sương binh cười ồ ồ lên.
"Con mẹ nó, dạo này, ngay cả con hát cũng dám giết người cướp của! Còn dám giả mạo Thế tử gia!"
Lý Tang Nhu tức giận hận không thể một cước giẫm Hắc Mã thành một bãi bùn nhão!
"Nhanh giết bọn chúng đi! Giết một người thưởng 1000 lượng! Giết hai người thưởng 5000 lượng, giết bọn chúng đi!"
Giọng nói phía sau binh lính lại xuất hiện, lộ ra sự dữ tợn và hoảng sợ.
Đám sương binh hai mắt tỏa ánh sáng, ngươi chen lấn ta, ta chen lấn ngươi, một tay cầm cái khiên, một tay cầm trường đao, từng bước một ép lên phía trước.
Đại Thường tiến lên một bước, đứng ngăn ở trước mặt Lý Tang Nhu, hai tay nắm chặt, mạnh mẽ rống một tiếng, đám sương binh bước chân dừng lại, một lát, lại bắt đầu từng bước một tiến lên phía trước.
Phía sau lưng Lý Tang Nhu, ngọn lửa thật dài bùng ra từ lầu gỗ của nhà trọ, bay vút lên không trung, ngọn lửa bùng lên, tia lửa bắn ra khắp nơi.
Trong tiếng thét gào của ngọn lửa, Lý Tang Nhu chạm vào thủ nỏ, hai sương binh đi ở đằng trước hét lên rồi ngã gục.
Đám sương binh hoảng sợ thét chói tai, liên tiếp lui về phía sau.
"Mau gọi cung tiễn thủ! Nhanh lên!"
Mũi chân Lý Tang Nhu chỉa xuống đất, đang chuẩn bị lao về phía trước, sau lưng đám sương binh, từ rất xa, một tiếng còi huýt sắc nhọn vang lên:
"Xa giá Tần vương! Tránh ra! Tránh ra!"
Cố Hi nhẹ nhẹ thở ra một hơi, cuối cùng cũng đã đến.
"Người của ngươi?"
Lý Tang Nhu dừng lại, cũng không quay đầu lại hỏi một câu.
"Ừ!"
"Ở đây ở đây!"
Hắc Mã nghe được một chữ Cố Hi, lập tức hắng giọng giậm chân điên cuồng la lên.
Được chỉ dẫn, tiếng còi huýt xông thẳng tới.
Một thiếu niên mặc áo giáp bạc cưỡi ngựa trắng xông tới trước nhất, trên đường vung trường thương, dùng cán thương đánh ra những sương binh ngăn ở trước mặt hắn, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt Cố Hi.
Ngựa không dừng hẳn, thiếu niên mặc giáp bạc đã thả người nhảy xuống, bổ nhào về phía trước nửa quỳ gối: "Thế tử gia, người, ta còn tưởng rằng người . . .”
Thiếu niên mặc giáp bạc nói còn chưa dứt lời, thì nước mắt đã gần như trào ra.
"Thế tử gia của chúng ta không có việc gì. . . Ôi? Đại Thường!"
Hắc Mã vừa thả Cố Hi xuống, cười tươi muốn đi đến gần bắt chuyện, vừa mới nói được nửa câu, khóe mắt nhìn thấy Đại Thường lắc người mấy cái, rít lên một tiếng, Hắc Mã vội vứt Cố Hi qua một bên, rồi vội vàng bổ nhào qua, còn chưa kịp dỡ lấy Đại Thường thì đã bị Đại Thường ầm ầm ngã xuống đất đè cho ngã ngửa, đau đớn kêu gào thảm thiết
"Mẹ của ta ơi! Đè chết. . . Rồi. . . Chết. . . Rồi. . ."
Cố Hi đang dựa vào Hắc Mã, lại bị Hắc Mã hất ra không kịp đề phòng, ngã cái bịch xuống đất, hai mắt nổi đom đóm.
Kim Mao cách đó hơi xa, thấy Đại Thường ầm ầm ngã xuống, sốt ruột đỏ ngầu cả mắt, vội vàng chạy tới phía trước, lại bị vấp chân Đại Thường, đầu đập vào người Đại Thường, Hắc Mã bị đè dưới cùng quả thật là khóc kêu mẹ ơi.
Lý Tang Nhu tiến lên một bước, vươn tay đặt lên trên mạch cổ tay của Đại Thường, nhẹ nhàng thở ra, mất sức, tính mạng không ngại.
Yên tâm Đại Thường rồi, Lý Tang Nhu vội quay đầu nhìn Cố Hi.
Thiếu niên mặc giáp bạc đỡ lấy Cố Hi, vẻ mặt ngoan lệ không ngừng ra lệnh với một đám người vây chung quanh hắn.
Lý Tang Nhu trầm tĩnh lại, thở phào một hơi, chân mềm nhũn, đặt mông ngồi ở bên cạnh Đại Thường.
Mấy người các nàng cõng Cố Hi hôn mê bất tỉnh, tha hắn đi qua không biết bao nhiêu chặng đường, sau nửa đêm mới đi đến huyện thành Bắc Động, trời vừa tờ mờ sáng đã đi vào thành, rồi mới một lần nữa băng bó miệng vết thương cho Cố Hi, tới thời gian đổi lại thuốc thì lại bị người bao vây.
Lúc này thả lỏng một hơi, nàng thật sự mệt đứng không nổi.
Cố Hi được đặt vào kiệu mềm mang tới dịch trạm ngoài thành huyện Bắc Động, mấy người Đại Thường và Lý Tang Nhu, cũng được đưa vào dịch trạm.
Lý Tang Nhu nhìn đại phu kiểm tra vết thương cho Đại Thường, xem mạch, nghe đại phu nói là do mất máu quá nhiều nên ngất xỉu, lúc này mới yên lòng, tắm rửa, rửa sạch sẽ vết thương của mình xong thì ngã đầu ngủ thẳng đến ngày hôm sau.
Lý Tang Nhu thức dậy, vén rèm lên.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời rực rỡ, cây cối xanh tươi lay động, trong phút chốc rất có cảm giác năm tháng yên bình.
Lý Tang Nhu thống thống khoái khoái duỗi lưng mỏi, chậm rãi mặc quần áo rửa mặt, kéo cửa ra thì thầy một thằng nhóc sai vặt mặt mày tươi rói chào hỏi.
"Tiểu nhân Như Ý, thỉnh an Lý cô nương."
"Như Ý? tên thật cát tường, ngươi là sai vặt của ai?"
Lý Tang Nhu hiểu rõ đại sự, cảm giác ngủ đủ nên tâm tình rất tốt, nhìn Như Ý từ trên xuống dưới:
Áo dài lụa xanh thẫm thượng hạng, bên hông buộc dây tơ, giày tơ trắng như tuyết. . . Không có yết hầu.
"Tiểu nhân là người hầu bên cạnh Thế tử gia, Thế tử gia dặn dò tiểu nhân ở chỗ này chờ Lý cô nương tỉnh dậy, trước hầu hạ cô nương dùng bữa sáng, sau lại mời cô nương đi qua nói chuyện."
Như Ý có một đôi mắt đen bóng linh động, giọng nói rõ ràng dễ nghe.
Có thể hầu hạ ở bên cạnh quý nhân như Cố Hi, tự nhiên đều là người thông minh.
"Ta đi xem Đại Thường trước đã."
"Vâng! Thường gia ở ngoại viện, Lý cô nương mời tới bên này."
Như Ý một câu nói dư thừa cũng không có, xoay người lại dẫn Lý Tang Nhu đi đến ngoại viện
Lý Tang Nhu cong khóe miệng khẽ cười.
Sắc mặt của hạ nhân, thường là biểu hiện thái độ chân thật của chủ nhân.
Đại Thường đã tỉnh, Kim Mao và Hắc Mã mỗi người cầm một cây nhân sâm đỏ tranh nhau mặt đỏ tới mang tai.
"Ta nói cho người biết phải ăn như vậy nè!"
"Cái rắm! Cho tới bây giờ ta cũng chưa nghe nói nhân sâm đỏ này có thể nuốt sống đâu!"
"Lão tử xuất thân đại gia . . ."
"Thôi đi ngươi!"
"Lão đại! Lão đại đến rồi! Lão đại phân xử thử xem. . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.