Chương 27: Nói Chuyện Phiếm 2
Nhàn Thính Lạc Hoa
23/05/2023
Hai người trầm mặc một hồi lâu, Lý Tang Nhu liếc xéo Cố Hi hỏi: "Nói như vậy, hết thảy đều là do thái giám theo hầu gây ra?”
"Không." Một lúc lâu sau, Cố Hi rũ mắt nói.
"Ồ." Lý Tang nhạt nhẽo vô vị ờ một tiếng, nâng ly lên, "Rượu này, vẫn không thể tùy ý uống.”
"Khi quân tiên phong Vũ gia quân đánh tới dưới thành Kiến Nhạc, Hoàng Thượng lúc ấy đứng ở trên thành cổ, bị dọa đến bật khóc.”
Cố Hi lắc rượu trong ly.
"Nếu ta chết ở Nam Lương, phẫn nộ trong quân Đại Tề, có thể dẫn lên trên người Nam Lương ở phía nam, nếu ta chết ở thành Kiến Nhạc này, thì làm sao bây giờ?
Đại ca nói, trong lòng Hoàng thượng, chỉ chứa giang sơn xã tắc Đại Tề. ”
Lý Tang Nhu nhướng mày, một lát, cười rộ lên, vừa cười vừa nâng chén với Cố Hi.
"Ta lớn lên trong cung.”
Hai người trầm mặc uống một ly rượu, Cố Hi rót cho mình một ly, nhìn mặt hồ trống trải, chậm rãi nói.
Lý Tang Nhu đang châm rượu, nghiêng đầu nhìn Cố Hi, rót đầy rượu, nhấp một ngụm rượu nghe hắn kể chuyện.
"Khi mẹ ta sinh ta thì khó sinh, chịu đựng mấy ngày, cũng không thể vượt qua.
Tiên Chương hoàng hậu, là biểu tỷ muội của mẹ ta, hai người cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu đậm, giống như tỷ muội ruột thịt.
Mẹ ta chết trong lòng tiên Chương hoàng hậu, trước khi chết, đã phó thác ta cho tiên Chương hoàng hậu, tiên Chương hoàng hậu lúc ấy liền ôm ta vào cung.
Lúc ta còn nhỏ, vẫn cùng đại ca ngủ chung một giường, ăn cùng một bàn, tiên Chương hoàng hậu luôn một tay ôm đại ca, một tay ôm ta.
Năm ta mười hai tuổi, phong thế tử, mới trở lại Duệ thân vương phủ.
Lần đầu tiên ta trở về, khi đó tiên Chương hoàng hậu đã bệnh rất nặng, bà ngồi trên bộ liễn, nắm tay ta đi qua cổng phủ Duệ vương, dọc theo trục trung tâm của vương phủ, khoanh một nửa Duệ thân vương phủ thành viện tử của ta.
Tiên Chương hoàng hậu nói, không có mẹ ta, sẽ không có Duệ thân vương phủ, đây là thứ ta xứng đáng có được.”
Lý Tang Nhu giơ ly rượu lên, giơ lên không trung, kính vị tiên Chương hoàng hậu khí thế hiên ngang này.
"Tần vương tàn tật là như thế nào?" Lý Tang Nhu hỏi một câu.
"Mười tuổi, sinh bệnh, nói là bệnh chân mềm." Cố Hi trầm mặc một lát, mới trầm thấp đáp.
Lý Tang Nhu chậm rãi ờ một tiếng.
"Tại sao cô lại nghĩ nhiều như vậy? Còn toàn nhớ đến chỗ không tốt!" Cố Hi liếc xéo Lý Tang Nhu nói.
"Huynh cũng nghĩ tới đúng không? Cho nên, ta cái gì cũng chưa nói thì huynh đã nói là ta nghĩ nhiều." Lý Tang Nhu cười tủm tỉm nhìn Cố Hi.
Cố Huyên nghẹn một chút, ngửa đầu uống rượu.
"Ừm, đã nghĩ tới, cũng đã điều tra qua, kết luận mạch chứng trong Thái y viện rõ ràng rành mạch, không có bất kỳ điều gì không ổn.”
"Đại ca của huynh lớn hơn huynh hai hay ba tuổi? Tại sao vẫn chưa thành thân? Bệnh chân mềm không cản trở việc sinh con mà.”
Lý Tang Nhu lại rót một ly rượu.
"Hai tuổi.
Không phải tất cả đều có thể sanh con dưỡng cái. Đại ca không được.
Trước và sau khi Tiên Chương hoàng hậu lâm bệnh nặng, đại ca liền một lòng hướng về Toàn Chân đạo [1], đến hôm nay, đã dốc lòng tu hành gần mười năm, chỉ là không xuất gia, không kỵ thức ăn mặn mà thôi."
[1] hay Toàn Chân giáo, là giáo phái toàn hảo, giáo phái chân lý toàn thể, là một giáo phái của Đạo giáo do đạo sĩ Vương Trùng Dương sáng lập.
Cố Hi cúi đầu nhìn rượu trong ly.
Lý Tang Nhu lại ồ một tiếng, một lát, thở dài.
"Vậy hoàng đế Bắc Tề kế tiếp của các huynh, cũng chỉ có thể là nhị hoàng tử? cháu ngoại trai ruột thịt của Vĩnh Bình hầu?
Huynh vừa chém một người cậu khác của hắn ta rồi.
Nghe nói hắn ta chỉ có hai người cậu ruột thôi?”
"Ừm, là Nhị gia.”
Cố Hi dừng một chút, dường như đang suy nghĩ xem nên nói như thế nào.
"Hắn bằng tuổi ta. Tính tình nhát gan, lại rất mềm lòng, khi còn bé thấy tiểu nội thị dính ve sầu, đập cánh giãy dụa hắn cũng có thể đau lòng rơi nước mắt.
Hắn từ nhỏ đã thích thi từ ca phú, chán ghét sử sách chính luận, hiện tại vẫn vậy.
Sau khi đại ca tàn tật, Hoàng Thượng bắt đầu mang theo hắn tập học chính vụ ở bên người, hỏi hắn có ý kiến gì, hắn thường xuyên có nhưng kiến giải kinh người, làm cho người ta không nói nên lời, cho đến bây giờ vẫn như vậy.
Sau đó Hoàng Thượng cũng mang đại ca theo, mỗi ngày nghe xong chính vụ, lại để đại ca dạy hắn thêm một lần nữa.”
"Dạy cho?" Lý Tang Ôn cười hỏi.
"Cái này cũng có thể dạy được hả?
Dạy mười năm nay, chỉ dạy hắn cực kỳ nghe lời đại ca, đặc biệt là về chính vụ."
Lý Tang Nhu kéo dài giọng, lại chậc chậc hai tiếng.
"Trách không được.”
"Trách không được cái gì?" Cố Hi lại liếc xéo Lý Tang Nhu.
Lý Tang Nhu cười nâng ly lên:
"Không thể nói trước."
"Không." Một lúc lâu sau, Cố Hi rũ mắt nói.
"Ồ." Lý Tang nhạt nhẽo vô vị ờ một tiếng, nâng ly lên, "Rượu này, vẫn không thể tùy ý uống.”
"Khi quân tiên phong Vũ gia quân đánh tới dưới thành Kiến Nhạc, Hoàng Thượng lúc ấy đứng ở trên thành cổ, bị dọa đến bật khóc.”
Cố Hi lắc rượu trong ly.
"Nếu ta chết ở Nam Lương, phẫn nộ trong quân Đại Tề, có thể dẫn lên trên người Nam Lương ở phía nam, nếu ta chết ở thành Kiến Nhạc này, thì làm sao bây giờ?
Đại ca nói, trong lòng Hoàng thượng, chỉ chứa giang sơn xã tắc Đại Tề. ”
Lý Tang Nhu nhướng mày, một lát, cười rộ lên, vừa cười vừa nâng chén với Cố Hi.
"Ta lớn lên trong cung.”
Hai người trầm mặc uống một ly rượu, Cố Hi rót cho mình một ly, nhìn mặt hồ trống trải, chậm rãi nói.
Lý Tang Nhu đang châm rượu, nghiêng đầu nhìn Cố Hi, rót đầy rượu, nhấp một ngụm rượu nghe hắn kể chuyện.
"Khi mẹ ta sinh ta thì khó sinh, chịu đựng mấy ngày, cũng không thể vượt qua.
Tiên Chương hoàng hậu, là biểu tỷ muội của mẹ ta, hai người cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu đậm, giống như tỷ muội ruột thịt.
Mẹ ta chết trong lòng tiên Chương hoàng hậu, trước khi chết, đã phó thác ta cho tiên Chương hoàng hậu, tiên Chương hoàng hậu lúc ấy liền ôm ta vào cung.
Lúc ta còn nhỏ, vẫn cùng đại ca ngủ chung một giường, ăn cùng một bàn, tiên Chương hoàng hậu luôn một tay ôm đại ca, một tay ôm ta.
Năm ta mười hai tuổi, phong thế tử, mới trở lại Duệ thân vương phủ.
Lần đầu tiên ta trở về, khi đó tiên Chương hoàng hậu đã bệnh rất nặng, bà ngồi trên bộ liễn, nắm tay ta đi qua cổng phủ Duệ vương, dọc theo trục trung tâm của vương phủ, khoanh một nửa Duệ thân vương phủ thành viện tử của ta.
Tiên Chương hoàng hậu nói, không có mẹ ta, sẽ không có Duệ thân vương phủ, đây là thứ ta xứng đáng có được.”
Lý Tang Nhu giơ ly rượu lên, giơ lên không trung, kính vị tiên Chương hoàng hậu khí thế hiên ngang này.
"Tần vương tàn tật là như thế nào?" Lý Tang Nhu hỏi một câu.
"Mười tuổi, sinh bệnh, nói là bệnh chân mềm." Cố Hi trầm mặc một lát, mới trầm thấp đáp.
Lý Tang Nhu chậm rãi ờ một tiếng.
"Tại sao cô lại nghĩ nhiều như vậy? Còn toàn nhớ đến chỗ không tốt!" Cố Hi liếc xéo Lý Tang Nhu nói.
"Huynh cũng nghĩ tới đúng không? Cho nên, ta cái gì cũng chưa nói thì huynh đã nói là ta nghĩ nhiều." Lý Tang Nhu cười tủm tỉm nhìn Cố Hi.
Cố Huyên nghẹn một chút, ngửa đầu uống rượu.
"Ừm, đã nghĩ tới, cũng đã điều tra qua, kết luận mạch chứng trong Thái y viện rõ ràng rành mạch, không có bất kỳ điều gì không ổn.”
"Đại ca của huynh lớn hơn huynh hai hay ba tuổi? Tại sao vẫn chưa thành thân? Bệnh chân mềm không cản trở việc sinh con mà.”
Lý Tang Nhu lại rót một ly rượu.
"Hai tuổi.
Không phải tất cả đều có thể sanh con dưỡng cái. Đại ca không được.
Trước và sau khi Tiên Chương hoàng hậu lâm bệnh nặng, đại ca liền một lòng hướng về Toàn Chân đạo [1], đến hôm nay, đã dốc lòng tu hành gần mười năm, chỉ là không xuất gia, không kỵ thức ăn mặn mà thôi."
[1] hay Toàn Chân giáo, là giáo phái toàn hảo, giáo phái chân lý toàn thể, là một giáo phái của Đạo giáo do đạo sĩ Vương Trùng Dương sáng lập.
Cố Hi cúi đầu nhìn rượu trong ly.
Lý Tang Nhu lại ồ một tiếng, một lát, thở dài.
"Vậy hoàng đế Bắc Tề kế tiếp của các huynh, cũng chỉ có thể là nhị hoàng tử? cháu ngoại trai ruột thịt của Vĩnh Bình hầu?
Huynh vừa chém một người cậu khác của hắn ta rồi.
Nghe nói hắn ta chỉ có hai người cậu ruột thôi?”
"Ừm, là Nhị gia.”
Cố Hi dừng một chút, dường như đang suy nghĩ xem nên nói như thế nào.
"Hắn bằng tuổi ta. Tính tình nhát gan, lại rất mềm lòng, khi còn bé thấy tiểu nội thị dính ve sầu, đập cánh giãy dụa hắn cũng có thể đau lòng rơi nước mắt.
Hắn từ nhỏ đã thích thi từ ca phú, chán ghét sử sách chính luận, hiện tại vẫn vậy.
Sau khi đại ca tàn tật, Hoàng Thượng bắt đầu mang theo hắn tập học chính vụ ở bên người, hỏi hắn có ý kiến gì, hắn thường xuyên có nhưng kiến giải kinh người, làm cho người ta không nói nên lời, cho đến bây giờ vẫn như vậy.
Sau đó Hoàng Thượng cũng mang đại ca theo, mỗi ngày nghe xong chính vụ, lại để đại ca dạy hắn thêm một lần nữa.”
"Dạy cho?" Lý Tang Ôn cười hỏi.
"Cái này cũng có thể dạy được hả?
Dạy mười năm nay, chỉ dạy hắn cực kỳ nghe lời đại ca, đặc biệt là về chính vụ."
Lý Tang Nhu kéo dài giọng, lại chậc chậc hai tiếng.
"Trách không được.”
"Trách không được cái gì?" Cố Hi lại liếc xéo Lý Tang Nhu.
Lý Tang Nhu cười nâng ly lên:
"Không thể nói trước."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.