Mặc Tang

Chương 43: Thị Uy

Nhàn Thính Lạc Hoa

14/11/2023

Hôm trước Lý Tang Nhu về nhà thì đã khuya, hôm sau vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ, thì bị Hắc Mã lay dậy: "Lão đại lão đại! Thế tử gia, thế tử gia ở bên ngoài! Đang ở bên ngoài!"

Lý Tang Nhu còn chưa mở mắt ra, đã bực bội tát một cái vào đầu Hắc Mã. "Gào cái gì!"

"Á, lão đại, thế tử gia!" Giọng nói của Hắc Mã lập tức trầm xuống gần hai quãng tám, nhưng hắn vẫn giãy giụa chỉ ra bên ngoài: "Là thế tử gia!"

Lý Tang Nhu ngồi dậy, lại cho Hắc Mã một cái tát nữa, "Câm miệng!"

"Là... Thế tử gia..." Hắc Mã một tay che miệng, vẫn ngoan cố nói mấy chữ, tay kia thì không ngừng chỉ ra bên ngoài.

Lý Tang Nhu không thèm để ý tới Hắc Mã, xoay người mang giày vào, giơ tay búi tóc lại, ngáp một cái ra đi ra khỏi phòng.

Cố Hi đang chắp tay đứng trong sân, quay đầu đánh giá xung quanh.

Thấy Lý Tang Nhu đi ra, Cố Hi bước lên hai bước, trên mặt không lộ ra biểu cảm gì, nhìn Lý Tang Nhu, chắp tay chào:

"Lý cô nương."

"Ngài tới là vì những sát thủ kia?" Lý Tang Nhu nhịn không ngáp.

"Ừm, đêm qua có bốn tên?" Cố Hi hơi nhíu mày.

"Liên tiếp ba ngày, hai tên, ba tên, ngày hôm qua bốn tên, thân thủ đều bình thường.

Sát thủ của thành Kiến Nhạc này, ngài biết được bao nhiêu?" Lý Tang Nhu nhìn chung quanh một chút, kéo hai cái ghế trúc đặt dưới hành lang, ý bảo Cố Hi ngồi.

"Rất ít. Có lẽ cô nương còn biết nhiều hơn."

Cố Hi ngồi xuống, nhìn Lý Tang Nhu ngồi xuống bên cạnh hắn, cau mày nói:

"Nếu thành Kiến Nhạc có sát thủ, thì hẳn cũng giống như sát thủ ở những địa phương khác. Cô nương đối với sát thủ, có lẽ còn biết rõ hơn ta? Công phu của cô nương, là con đường sát thủ."

Lý Tang Nhu trầm mặc một lát, cụp mắt nói: "Thế tử từng hỏi qua thân thế của ta, ta không nói, là bởi vì ta không biết.

Ta trôi theo sông đến thành Giang Đô, nằm lẫn trong đống gỗ mục, bọn Hắc Mã vớt ta lên bờ, phát hiện ta còn thở nên đã cứu ta.

Lúc ấy trên đầu ta bị thương, lúc tỉnh lại, hoàn toàn không nhớ gì cả, trừ quần áo trên người ra, chỉ có thanh kiếm này."

Lý Tang Nhu lấy đoản kiếm ra, đưa cho Cố Hi.



"Đoản kiếm này sát bên trong cánh tay ta, màu sắc vỏ kiếm vô cùng giống màu da, hoặc là, chính là làm từ da người, chiều dài và độ dày đều vừa phải, trượt ra cất vào vô cùng dễ dàng."

Cố Hi nhìn kỹ đoản đao, đưa trả lại cho Lý Tang Nhu, "Kiếm này vô cùng tốt, có thể gặp nhưng không thể cầu."

"Ừm, cho đến bây giờ, ta vẫn không nhớ ra được gì cả."

"Những sát thủ này, là nhằm vào nàng của trước kia?" Cố Hi nói một câu nghi vấn nhưng ngữ khí lại là khẳng định.

"Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng ta thật sự không nghĩ ra được cái gì, đành phải tốn chút công sức, đi điều tra." Lý Tang Nhu mỉm cười nói.

"Muốn ta giúp một tay không?" Cố Hi nhìn Lý Tang Nhu, nghiêm túc hỏi.

"Tạm thời không cần." Lý Tang Nhu cười lắc đầu. "Có lẽ những chuyện điều tra được còn chưa đủ để nói ra ngoài.

Làm phiền thế tử bận tâm."

"Vậy nàng cẩn thận." Cố Hi đứng lên, vừa định đi, lại đứng lại, nhìn Lý Tang Nhu hỏi: "Những mũi tên nhỏ mà nỏ tay nàng dùng, không dễ chế tạo, ở thành Kiến Nhạc này có thể tìm được nơi để chế tạo sao? Có cần ta giúp nàng chế tạo một ít không?"

Lý Tang Nhu do dự một chút, gật đầu, "Nếu tiện, đánh 100 mũi tên đi, mũi tên ngày hôm qua và hôm kia đều ở chỗ thế tử sao?"

"Ừm, hai ngày nữa sẽ sai người đưa tới cho nàng. Ta đi đây." Cố Hi nói xong, thì đi ra ngoài.

Lý Tang Nhu theo sau, đi qua bức tường xây làm bình phong, đứng ở cửa viện, nhìn những hộ vệ lạnh lùng đứng từ ngoài cửa sân kéo dài đến đầu ngõ, giơ tay xoa trán.

Vị thế tử này đến lần này, không phải vì quan tâm nàng vài câu, mà là vì bày ra trận thế này, để nói rõ với người phía sau những sát thủ kia rằng hắn có quan hệ có giao tình với nàng.

Hắn đây là đến để thị uy.

Lý Tang Nhu thở dài, xoay người, thiếu chút nữa đụng phải Hắc Mã vẻ mặt đang kích động.

Hắc Mã khoanh hai tay trước ngực, đón lấy ánh mắt trừng tới của Lý Tang Nhu, gật đầu không ngừng:

"Lão đại, người không thấy đâu! Từ đầu cửa ngõ đi thẳng tới! Đằng đằng sát khí!

Mẹ ơi! Thế tử gia chúng ta! Thật là uy phong! Uy phong lẫm liệt! Quá uy phong!"

Lý Tang Nhu không thèm nhìn hắn một cái, vòng qua Hắc Mã, trở về đánh răng rửa mặt.

Sáng sớm Kim Mao đi ngoài dò xét tin tức rồi mua đồ ăn.

Lúc hắn đi ra ngoài thì Cố Hi chưa tới, đến khi hắn trở về, Lý Tang Nhu đã rửa mặt đánh răng xong, đương nhiên Cố Hi đã đi từ lâu không còn bóng dáng nữa.



Hắc Mã coi như có thể tìm được người để nói chuyện, túm lấy Kim Mao, kích động không ngừng miêu tả vẻ uy phong, khí thế, nhưng đáng sợ kia ... của thế tử gia.

Kim Mao ngửa người ra sau hết mức có thể, nghiêng nghiêng vẹo vẹo, lắc đầu qua lại để tránh né nước miếng văng tứ tung của Hắc Mã, duỗi tay đặt mấy túi bánh pha lê cắt lát lên bàn.

Uy phong của thế tử gia hắn không nghe thấy, hắn chỉ biết nước miếng của Hắn Mã phun đến nỗi hắn không mở miệng nổi.

Đại Thường đưa tay xốc Hắc Mã lên, xách hắn xuống bậc thang, ném vào trong viện.

Cuối cùng Kim Mao cũng có thể thở ra một hơi, dùng tay áo lau khuôn mặt đầy nước miếng.

Lý Tang Nhu cầm túi bánh pha lê cắt lát kia, dặn dò Đại Thường đập mấy tép tỏi, rưới chút giấm chua lên, lấy thêm cái bánh bao chay, nhấc đũa lên ăn điểm tâm.

Hắc Mã bị Đại Thường xách qua một bên, dù kích động cũng không dám túm Kim Mao phun nước miếng nữa, liền ngồi xổm bên cạnh Lý Tang Nhu, thò tay lấy cái bánh bao thịt, cắn mạnh một cái.

Kim Mao kéo cái ghế ngồi sang bên kia Lý Tang Nhu, bắt đầu nói tin tức sáng nay nhìn thấy.

"Lúc ta đến, đã quét dọn sạch sẽ, xe của Lậu Trạch viên vừa mới đi, chuyện này, không khác gì chuyện chết mấy con chó hoang cả.

Những cái khác, đều không có gì."

Kim Mao báo cáo đơn giản rõ ràng.

"Nếu chúng ta thất thủ, chắc cũng như thế." Đại Thường bực bội nói một câu.

"Chúng ta thì khác! Chúng ta có thể tử gia! Nếu chúng ta thất thủ, động tĩnh sẽ rất lớn!" Hắc Mã lập tức cao giọng phản bác.

Từ Lý Tang Nhu đến Kim Mao, không ai thèm để ý tới hắn.

"Lão đại, phải nghĩ biện pháp mới được, ba ngày ba lần, lần sau đều mạnh hơn lần trước, nếu thêm vài lần nữa, lỡ như thất thủ..." Mặt Đại Thường đầy lo lắng nhìn Lý Tang Nhu.

"Tạm thời không cần lo lắng. Hôm qua tìm được hai cái bánh trà nhỏ, xem như có chút manh mối." Lý Tanh Nhu an ủi một câu.

"Nhưng trên cái bánh trà kia lại không có ký hiệu gì, có quá nhiều nơi dùng bánh trà, trà lâu, quán rượu, còn có kỹ quán, ngay cả trong các gia đình, nhà ai không uống trà? Củi gạo dầu muối tương dấm trà." Kim Mao vừa mới cắn một miếng vịt kho tương, hàm hồ nói.

"Không phải lần trước lão đại nói, trà lâu là nơi thích hợp nhất cho sát thủ ra vào! Lời lão đại nói ngươi cũng không nghe lọt tai?" Hắc Mã lập tức chỉ trích Kim Mao.

"Đi xem trà lâu trước đã, lúc này trà lâu chắc đã mở cửa rồi. Ăn mau lên, trước tiên chúng ta rà soát lần lượt từng trà lâu của thành Kiến Nhạc này một lần."

Lý Tang Nhu ăn xong mấy miếng bánh pha lê cuối cùng, dặn dò Đại Thường trông nhà, mang theo Hắc Mã và Kim Mao, ra khỏi nhà đi đến trà lâu gần nhất, xem xét từng nơi một.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mặc Tang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook