Mặc Thiên Phó Ý: Hợp Đồng Với Tổng Tài Ác Ma
Chương 59: Kẻ Chủ Mưu Đã Xuất Hiện
Hồng Trà
21/05/2023
Chiếc xe băng qua nhiều ngã đường rời xa đô thị tấp nập, tiến đến ngoại ô yên bình vắng vẻ. Khung cảnh quen thuộc thường ngày biến mất nhường chỗ cho hàng cây xanh bạt ngàn trãi dài đến tận chân trời, những căn nhà gỗ hai bên đường toát lên nét mộc mạc bình dị.
Địa chỉ Thanh Ly gửi nằm tại nơi ít người qua lại. Dân cư xung quanh phần lớn chuyển vào thành phố sinh sống. Vì thế những căn nhà vắng chủ bỏ hoang nhiều không đếm xuể.
Xe dừng trước căn nhà gỗ nhỏ, Thiên Ý phân vân không biết có nên vào hay không? Cô móc điện thoại muốn gọi cho Thanh Ly, ngay lúc ngón tay sắp ấn phím gọi, cửa nhà đột ngột mở ra.
Một cô gái trẻ tầm hai mươi tuổi, gương mặt bầu bĩnh, mặc trên người chiếc váy liền dài đến mắt cá chân, cùng hai bím tóc trước ngực càng tôn lên nét trẻ trung, tươi tắn, của cô gái đôi mươi.
Thiên Ý tiến lên trước, mỉm cười lịch sự.
“Tôi có một người bạn bảo rằng đang ở gần đây, không phải có phải là địa chỉ này không?” Vừa nói Thiên Ý vừa giơ cao điện thoại.
Cô gái kia liếc nhìn địa chỉ bên trên bèn gật đầu đáp: “Hóa ra cô là bạn của chị Thanh Ly à? Vào trong đi, chị ấy đang chờ đấy.”
Thấy đối phương là nữ, Thiên Ý buông xuống một phần lo lắng. Cô ngó nhìn chung quanh, nơi đây thật sự rất vắng, bốn bề cô quạnh. Rừng tre đối diện che khuất tầm nhìn, cũng che đi căn nhà nhỏ.
Bên trong nhà không có gì nhiều ngoài hai chiếc sofa đơn, một bàn trà, cùng chiếc máy quay nằm gọn trong góc. Trong nhà khá tối, cửa sổ bị bịt kín, đèn cũng không mở lên. Cô gái kia chỉ vào chiếc sofa cạnh bên ý mời Thiên Ý ngồi, sau khi tận mắt thấy Thiên Ý ngồi xuống, cô gái trẻ im lặng bỏ vào phòng trước ánh nhìn ngạc nhiên của Thiên Ý. Chưa đầy một phút sau một cô gái bước ra, chỉ khác là lần này Thiên Ý quen cô ta.
Chiếc váy đen ôm sát cơ thể, khoe trọn đường cong tuyệt vời. Cô ta ngồi trên chiếc sofa đối diện, nhìn Thiên Ý vẫn chưa thoát khỏi cơn sảng sốt.
“Thấy người đến là mình nên cậu bất ngờ đến thế sao Thiên Ý?”
Thiên Ý hoàn hồn, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô ta.
“Tại sao lại là cậu chứ Nhi Lan?”
“Vì sao không thể là mình?” Nhi Lan cười mỉm chi, cô ta đong đưa chân, mắt nhìn Thiên Ý như thợ săn nhìn con mồi.
“Người gửi tin nhắn cho tôi là cậu sao?”
Nhận thức được điều chẳng lành, Thiên Ý bật dậy lao ra ngoài. Khi cô chỉ còn cách cửa vài bước chân, cánh cửa đột ngột đóng sầm lại, then cửa bên ngoài được ai đó khóa chặt.
Cô gặng hỏi: “Chuyện này có phải do cậu bày ra không Nhi Lan? Cậu muốn làm gì? Vì sao cậu lại có điện thoại của Thanh Ly? Mục đích của cậu là gì?”
Hàng tá câu hỏi thốt ra từ miệng Thiên Ý. Chỉ thấy Nhi Lan bĩu môi, nhún vai như thể mọi chuyện hoàn toàn không liên quan đến cô ta.
“Đừng nói thế, mình chỉ muốn cùng cậu tán gẫu xíu thôi. Nơi này không có ai ngoài chúng ta, có thể thoải mái trò chuyện.”
Nhi Lan vắt tréo chân, tư thái ung dung, nhàn nhã. Cô ta chỉ vào chiếc ghế đối diện, giọng nói văng vẳng bên tai Thiên Ý.
“Họa hoằn lắm bạn bè mình mới có dịp gặp nhau, hai ta cùng nhau trò chuyện nhé! Chắc hẳn cậu có rất nhiều điều muốn hỏi mình.”
Thiên Ý lắc đầu, cô tựa lưng lên cửa gỗ, căm hận trừng mắt nhìn Nhi Lan.
“Tôi không nghĩ chúng ta vẫn là bạn bè đấy.” Thiên Ý bước lên hai bước, lên giọng chất vấn.
“Cái chết của Thục Ý là cậu làm phải không? Còn nữa, cậu và Hữu Danh lén lút qua lại sau lưng tôi từ bao giờ?”
Ngón tay Nhi Lan vô thức sờ lên cánh môi đỏ hồng, khóe miệng giương cao nụ cười đắc chí.
“Bao giờ nhỉ? Tôi cũng quên mất rồi. Nhưng mà Thiên Ý à, tên đần đó tưởng tôi yêu hắn ta thật đấy. Đúng là thằng đàn ông ngu xuẩn, ngủ với nó một vài đêm đã răm rắp nghe lời.” Nhi Lan giở giọng châm biếm.
Thiên Ý bước đến trước mặt Nhi Lan, giờ phút này cô gái trước mặt quá đỗi xa lạ, không còn là Nhi Lan hiền lành như trong trí nhớ. Hóa ra bao năm nay, kẻ ngốc thật sự chính là cô. Mắt Thiên Ý cay xè, cố nén bi thương, tủi hận, uất nghẹn trong trái tim.
“Hoàng Oanh từng nói cậu vì ghen tị cho nên mới lên kế hoạch hãm hại bạn mình, đúng chứ?”
Nhi Lan nhướng mày, thái độ lồi lõm, xem thường kẻ khác: “Cho là vậy đi. Ai bảo các người quá đáng ghét làm chi!”
Nhi Lan từ từ đứng dậy, giày cao gót nện lên sàn nhà phát ra âm thanh đinh tai nhức óc. Cô ta ngạo mạn xòe ba ngón tay đưa lên ngang tầm mắt Thiên Ý.
“Ba người, cả ba ai cũng xem thường tôi. Nhìn xem tôi cũng đâu có tệ, các cô ỷ mình có gia cảnh tốt hơn tôi một chút thì xem thường.”
“Chúng tôi không có.”
Nhi Lan trợn mắt dữ tợn, cô ta quát: “Nói dối! Chỉ vì gia đình tôi không khá giả như nhà các cô, ngay cả con nhỏ xấc xược Hoàng Oanh đó cũng không bằng. Vì sao trong bốn người, chỉ có tôi giống như kẻ ở? Tôi chạy vặt cung phụng cho các người, các người gây sự cãi nhau thì người thiệt chỉ có mình tôi. Tại sao chúng ta đều là bạn mà tôi lại thấy mình thấp hèn đến thế?”
Nhi Lan kéo Thiên Ý đến gần mình, ép buộc cô nhìn vào ánh mắt điên dại kia.
Dòng điện chạy dọc sống lưng khiến toàn thân Thiên Ý tê dại.
“Tôi ghen tị các người lắm, cuộc sống của các người là màu hồng thì sao biết cuộc sống chỉ toàn màu đen của tôi? Nhìn các người thất bại tôi hả hê lắm, vì khi đó tôi cảm thấy mình hơn ai hết.”
Nhi Lan bật cười, tràng cười kéo dài biến gương mặt vặn vẹo quái dị.
“Cô có biết con nhỏ Thục Ý kia ra đi thế nào không?”
Thiên Ý cẩn thận tiến lên từng bước, thận trọng cất lời: “Thế nào?”
“Tôi dụ tên Hữu Danh kia. Nói với hắn giúp tôi đi, tôi sẽ yêu hắn thật nhiều. Thế là Hữu Danh dụ Thục Ý lên sân thường, sau đó lỡ tay đẩy cô ta xuống. Lúc đó tên nhát gan đó đã cực kỳ sợ hãi, cơ thể hắn run lên. Khóc như một đứa trẻ, nói mình không cố ý giết người. Chính tôi là người đã an ủi tên ngốc đó. Cô thấy có nực cười không?”
Nhi Lan bật cười phấn khích: “Nhìn Thục Ý nằm trong vũng máu, chết không nhắm mắt mà tôi sướng rơn.”
“Thục Ý chết cậu có buồn không hả Thiên Ý?”
Không nghe Thiên Ý trả lời, Nhi Lan bật cười có phần hụt hẫng.
“Chắc là không rồi, vì cô ta rất ghét cậu mà. À… suýt thì quên, cậu có biết vì sao Thục Ý ghét cậu không? Nhờ công tôi đấy, hàng ngày tôi bơm nhiều ý nghĩ xấu vào đầu cô ta. Nào là Thiên Ý xem thường Thục Ý. Trong mắt của Thiên Ý thì Thục Ý chỉ là nền cho mình. Nói mãi nên cô ta mới ghét cay ghét đắng cậu vậy đấy. Khi hai người đấu đá nhau, tôi thấy rất vui.”
Dù không nhận được lời hồi đáp, Nhi Lan vẫn tiếp tục câu chuyện của riêng mình. Giống như hôm nay mục đích thật sự mời Thiên Ý đến đây để tâm sự.
“Nhưng mọi chuyện lại đi theo hướng khác khiến tôi khá bất ngờ. Ai mà ngờ thiên kim lại quỳ dưới gối kẻ thù cầu xin. Chính cậu đã khiến tôi phải nhìn bằng một con mắt khác.”
“Rồi sao? Cậu sai bảo Hữu Danh để hắn quấy rối tôi nhằm mục đích khiến tôi sống đau khổ à?”
Có những lúc Thiên Ý cảm thấy đầu óc mình cực kỳ quái gở. Những chuyện cần biết cô lại chẳng biết gì, những chuyện không cần biết lại quá rõ ràng tường tận.
Nhi Lan vỗ tay tán thưởng: “Cậu thông minh hơn rồi đấy. Chỉ tiếc là tên đần kia chưa làm được việc gì có ích đã phải chết rồi.”
Thiên Ý lặng người, cái chết của Hữu Danh đã khắc sâu vào tâm trí cô. Cũng vì nguyên do đó cô và Phó Mặc đã cãi nhau một trận ầm ĩ.
Những lời Phó Mặc nói hôm đó cứ văng vẳng bên tai. Thiên Ý vẫn luôn hoài nghi Phó Mặc liệu có thật sự là hung thủ giết Hữu Danh?
Địa chỉ Thanh Ly gửi nằm tại nơi ít người qua lại. Dân cư xung quanh phần lớn chuyển vào thành phố sinh sống. Vì thế những căn nhà vắng chủ bỏ hoang nhiều không đếm xuể.
Xe dừng trước căn nhà gỗ nhỏ, Thiên Ý phân vân không biết có nên vào hay không? Cô móc điện thoại muốn gọi cho Thanh Ly, ngay lúc ngón tay sắp ấn phím gọi, cửa nhà đột ngột mở ra.
Một cô gái trẻ tầm hai mươi tuổi, gương mặt bầu bĩnh, mặc trên người chiếc váy liền dài đến mắt cá chân, cùng hai bím tóc trước ngực càng tôn lên nét trẻ trung, tươi tắn, của cô gái đôi mươi.
Thiên Ý tiến lên trước, mỉm cười lịch sự.
“Tôi có một người bạn bảo rằng đang ở gần đây, không phải có phải là địa chỉ này không?” Vừa nói Thiên Ý vừa giơ cao điện thoại.
Cô gái kia liếc nhìn địa chỉ bên trên bèn gật đầu đáp: “Hóa ra cô là bạn của chị Thanh Ly à? Vào trong đi, chị ấy đang chờ đấy.”
Thấy đối phương là nữ, Thiên Ý buông xuống một phần lo lắng. Cô ngó nhìn chung quanh, nơi đây thật sự rất vắng, bốn bề cô quạnh. Rừng tre đối diện che khuất tầm nhìn, cũng che đi căn nhà nhỏ.
Bên trong nhà không có gì nhiều ngoài hai chiếc sofa đơn, một bàn trà, cùng chiếc máy quay nằm gọn trong góc. Trong nhà khá tối, cửa sổ bị bịt kín, đèn cũng không mở lên. Cô gái kia chỉ vào chiếc sofa cạnh bên ý mời Thiên Ý ngồi, sau khi tận mắt thấy Thiên Ý ngồi xuống, cô gái trẻ im lặng bỏ vào phòng trước ánh nhìn ngạc nhiên của Thiên Ý. Chưa đầy một phút sau một cô gái bước ra, chỉ khác là lần này Thiên Ý quen cô ta.
Chiếc váy đen ôm sát cơ thể, khoe trọn đường cong tuyệt vời. Cô ta ngồi trên chiếc sofa đối diện, nhìn Thiên Ý vẫn chưa thoát khỏi cơn sảng sốt.
“Thấy người đến là mình nên cậu bất ngờ đến thế sao Thiên Ý?”
Thiên Ý hoàn hồn, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô ta.
“Tại sao lại là cậu chứ Nhi Lan?”
“Vì sao không thể là mình?” Nhi Lan cười mỉm chi, cô ta đong đưa chân, mắt nhìn Thiên Ý như thợ săn nhìn con mồi.
“Người gửi tin nhắn cho tôi là cậu sao?”
Nhận thức được điều chẳng lành, Thiên Ý bật dậy lao ra ngoài. Khi cô chỉ còn cách cửa vài bước chân, cánh cửa đột ngột đóng sầm lại, then cửa bên ngoài được ai đó khóa chặt.
Cô gặng hỏi: “Chuyện này có phải do cậu bày ra không Nhi Lan? Cậu muốn làm gì? Vì sao cậu lại có điện thoại của Thanh Ly? Mục đích của cậu là gì?”
Hàng tá câu hỏi thốt ra từ miệng Thiên Ý. Chỉ thấy Nhi Lan bĩu môi, nhún vai như thể mọi chuyện hoàn toàn không liên quan đến cô ta.
“Đừng nói thế, mình chỉ muốn cùng cậu tán gẫu xíu thôi. Nơi này không có ai ngoài chúng ta, có thể thoải mái trò chuyện.”
Nhi Lan vắt tréo chân, tư thái ung dung, nhàn nhã. Cô ta chỉ vào chiếc ghế đối diện, giọng nói văng vẳng bên tai Thiên Ý.
“Họa hoằn lắm bạn bè mình mới có dịp gặp nhau, hai ta cùng nhau trò chuyện nhé! Chắc hẳn cậu có rất nhiều điều muốn hỏi mình.”
Thiên Ý lắc đầu, cô tựa lưng lên cửa gỗ, căm hận trừng mắt nhìn Nhi Lan.
“Tôi không nghĩ chúng ta vẫn là bạn bè đấy.” Thiên Ý bước lên hai bước, lên giọng chất vấn.
“Cái chết của Thục Ý là cậu làm phải không? Còn nữa, cậu và Hữu Danh lén lút qua lại sau lưng tôi từ bao giờ?”
Ngón tay Nhi Lan vô thức sờ lên cánh môi đỏ hồng, khóe miệng giương cao nụ cười đắc chí.
“Bao giờ nhỉ? Tôi cũng quên mất rồi. Nhưng mà Thiên Ý à, tên đần đó tưởng tôi yêu hắn ta thật đấy. Đúng là thằng đàn ông ngu xuẩn, ngủ với nó một vài đêm đã răm rắp nghe lời.” Nhi Lan giở giọng châm biếm.
Thiên Ý bước đến trước mặt Nhi Lan, giờ phút này cô gái trước mặt quá đỗi xa lạ, không còn là Nhi Lan hiền lành như trong trí nhớ. Hóa ra bao năm nay, kẻ ngốc thật sự chính là cô. Mắt Thiên Ý cay xè, cố nén bi thương, tủi hận, uất nghẹn trong trái tim.
“Hoàng Oanh từng nói cậu vì ghen tị cho nên mới lên kế hoạch hãm hại bạn mình, đúng chứ?”
Nhi Lan nhướng mày, thái độ lồi lõm, xem thường kẻ khác: “Cho là vậy đi. Ai bảo các người quá đáng ghét làm chi!”
Nhi Lan từ từ đứng dậy, giày cao gót nện lên sàn nhà phát ra âm thanh đinh tai nhức óc. Cô ta ngạo mạn xòe ba ngón tay đưa lên ngang tầm mắt Thiên Ý.
“Ba người, cả ba ai cũng xem thường tôi. Nhìn xem tôi cũng đâu có tệ, các cô ỷ mình có gia cảnh tốt hơn tôi một chút thì xem thường.”
“Chúng tôi không có.”
Nhi Lan trợn mắt dữ tợn, cô ta quát: “Nói dối! Chỉ vì gia đình tôi không khá giả như nhà các cô, ngay cả con nhỏ xấc xược Hoàng Oanh đó cũng không bằng. Vì sao trong bốn người, chỉ có tôi giống như kẻ ở? Tôi chạy vặt cung phụng cho các người, các người gây sự cãi nhau thì người thiệt chỉ có mình tôi. Tại sao chúng ta đều là bạn mà tôi lại thấy mình thấp hèn đến thế?”
Nhi Lan kéo Thiên Ý đến gần mình, ép buộc cô nhìn vào ánh mắt điên dại kia.
Dòng điện chạy dọc sống lưng khiến toàn thân Thiên Ý tê dại.
“Tôi ghen tị các người lắm, cuộc sống của các người là màu hồng thì sao biết cuộc sống chỉ toàn màu đen của tôi? Nhìn các người thất bại tôi hả hê lắm, vì khi đó tôi cảm thấy mình hơn ai hết.”
Nhi Lan bật cười, tràng cười kéo dài biến gương mặt vặn vẹo quái dị.
“Cô có biết con nhỏ Thục Ý kia ra đi thế nào không?”
Thiên Ý cẩn thận tiến lên từng bước, thận trọng cất lời: “Thế nào?”
“Tôi dụ tên Hữu Danh kia. Nói với hắn giúp tôi đi, tôi sẽ yêu hắn thật nhiều. Thế là Hữu Danh dụ Thục Ý lên sân thường, sau đó lỡ tay đẩy cô ta xuống. Lúc đó tên nhát gan đó đã cực kỳ sợ hãi, cơ thể hắn run lên. Khóc như một đứa trẻ, nói mình không cố ý giết người. Chính tôi là người đã an ủi tên ngốc đó. Cô thấy có nực cười không?”
Nhi Lan bật cười phấn khích: “Nhìn Thục Ý nằm trong vũng máu, chết không nhắm mắt mà tôi sướng rơn.”
“Thục Ý chết cậu có buồn không hả Thiên Ý?”
Không nghe Thiên Ý trả lời, Nhi Lan bật cười có phần hụt hẫng.
“Chắc là không rồi, vì cô ta rất ghét cậu mà. À… suýt thì quên, cậu có biết vì sao Thục Ý ghét cậu không? Nhờ công tôi đấy, hàng ngày tôi bơm nhiều ý nghĩ xấu vào đầu cô ta. Nào là Thiên Ý xem thường Thục Ý. Trong mắt của Thiên Ý thì Thục Ý chỉ là nền cho mình. Nói mãi nên cô ta mới ghét cay ghét đắng cậu vậy đấy. Khi hai người đấu đá nhau, tôi thấy rất vui.”
Dù không nhận được lời hồi đáp, Nhi Lan vẫn tiếp tục câu chuyện của riêng mình. Giống như hôm nay mục đích thật sự mời Thiên Ý đến đây để tâm sự.
“Nhưng mọi chuyện lại đi theo hướng khác khiến tôi khá bất ngờ. Ai mà ngờ thiên kim lại quỳ dưới gối kẻ thù cầu xin. Chính cậu đã khiến tôi phải nhìn bằng một con mắt khác.”
“Rồi sao? Cậu sai bảo Hữu Danh để hắn quấy rối tôi nhằm mục đích khiến tôi sống đau khổ à?”
Có những lúc Thiên Ý cảm thấy đầu óc mình cực kỳ quái gở. Những chuyện cần biết cô lại chẳng biết gì, những chuyện không cần biết lại quá rõ ràng tường tận.
Nhi Lan vỗ tay tán thưởng: “Cậu thông minh hơn rồi đấy. Chỉ tiếc là tên đần kia chưa làm được việc gì có ích đã phải chết rồi.”
Thiên Ý lặng người, cái chết của Hữu Danh đã khắc sâu vào tâm trí cô. Cũng vì nguyên do đó cô và Phó Mặc đã cãi nhau một trận ầm ĩ.
Những lời Phó Mặc nói hôm đó cứ văng vẳng bên tai. Thiên Ý vẫn luôn hoài nghi Phó Mặc liệu có thật sự là hung thủ giết Hữu Danh?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.