Chương 753: Chưa giải độc
Cá Koi
27/06/2021
Mộ Thiển vừa mở hồ sơ ra, ông cụ Cố đã xoay người bước tới, đứng trước bàn làm việc của cô.
“Nghe nói hôm nay cháu đã gặp ông Bạc?”
Ông cụ Cố nghịch quả óc chó trong tay, gương mặt lạnh lùng đứng trước mặt Mộ Thiển, giọng nói lạnh như băng. Ngôn Tình Hài
Mộ Thiển không ngẩng đầu lên, chỉ vừa xem hồ sơ tài liệu vừa nói: “Tin tức của ông nhanh nhạy thật đấy, ông tìm bao nhiêu người theo dõi cháu rồi?”
Mộ Thiển ghét nhất là bị người khác theo dõi, nhưng cô còn cách gì đâu?
Cô có thể trở mặt với ông cụ Cố sao?
Thực lực hiện giờ của cô không đủ.
Cô nhất định phải cho người điều tra rõ ràng tất cả những chuyện đen tối mà ông cụ Cố đã làm rồi nói sau.
“Ta là ông nội của cháu, cháu nói chuyện kiểu gì vậy?”
Giọng điệu ông ta trở nên nặng nề hơn, khó nén được cảm xúc tức giận.
Mộ Thiển cười, ngẩng đầu nhìn ông ta: “Vậy ông muốn cháu phải nói chuyện với ông như thế nào?”
“Mộ Thiển, em đến rồi à?”
Lúc này cửa ban công bỗng mở ra, Cố Khinh Nhiễm đi từ ngoài vào, thấy hai người đang đối mặt giằng co nhau, biết là đang có chuyện không hay.
Anh ta lập tức chạy đến điều tiết bầu không khí: “Anh đã xử lý xong mọi chuyện của công ty rồi, em kiểm tra lại xem. Buổi chiều sẽ có kết quả, ngày mai mở họp báo là được. Chỉ có điều mấy người kia vẫn nhất quyết không chịu khai ra ai là chủ mưu đứng sau vụ việc này.”
Cố Khinh Nhiễm đang nói đến chuyện mỹ phẩm của công ty chứa vật chất độc hại.
“Không cần điều tra nữa, tôi biết là ai rồi.”
Còn phải điều tra làm gì nữa?
“Cho dù bây giờ anh bắt được bọn họ nói ra chủ mưu là Kiều Vi cũng vô dụng. Bây giờ bên ngoài xảy ra nhiều chuyện xấu như vậy, nếu bọn họ một mực chắc chắn Kiều Vi là chủ mưu, ngược lại sẽ khiến mọi người nghĩ là tôi có ý định trả thù Kiều Vi.”
Dù sao thì cô cũng là người khiến Mặc Cảnh Thâm và Kiều Vi ly hôn, chuyện này cũng khiến Kiều Vi sinh non. Người bên ngoài còn nghe đồn là cô hại Kiều Vi sảy thai.
Tất cả mọi chuyện xảy ra cùng một lúc, nên trong mắt của người ngoài, Mộ Thiển và Kiều Vi chính là kẻ địch của nhau.
Cho dù mấy người đang nằm viện kia nói bọn họ bị Kiều Vi sai khiến, thì người ngoài cũng có thể nói là bên Mộ Thiển mua chuộc người bệnh để cắn ngược lại Kiều Vi.
“Em nói cũng có lý.”
Cố Khinh Nhiễm rất đồng tình với ý kiến của Mộ Thiển, sau đó nhìn về phía ông cụ Cố: “Ông nội, sao ông cũng đến đây? Có chuyện gì sao?”
“Ông tới hỏi Mộ Thiển chút chuyện liên quan đến hôn sự giữa nó với Bạc Dạ.”
Ông cụ Cố rất coi trọng hôn sự giữa Mộ Thiển và Bạc Dạ, liên tục nhắc đến chuyện này.
Sắc mặt Mộ Thiển ngày càng xấu, khẽ nhíu mày liễu: “Tôi nhắc lại một lần nữa, không cần ông nhúng tay vào chuyện giữa tôi và Bạc Dạ. Còn nữa, tôi không thích Bạc Dạ, cũng hoàn toàn không có ý định sẽ kết hôn với anh ta, hiện giờ cùng lắm là tôi cho Bạc Dạ một cơ hội bồi dưỡng tình cảm mà thôi. Nếu ông còn ép tôi, tôi sẽ lập tức mở họp báo tuyên bố giải trừ quan hệ giữa tôi và Bạc Dạ ngay.”
“Mày dám!”
Ông cụ Cố trợn tròn mắt, giận tím mặt.
“Nếu ông không tin thì cứ thử xem.”
Dù sức uy hiếp có lớn đến đâu cũng không ảnh hưởng đến Mộ Thiển. Cô bình tĩnh nhìn ông cụ Cố, trên mặt không có một chút e ngại nào.
Hai người bốn mắt nhìn nhau như lửa cháy hừng hực, không ai chịu nhận thua.
Cố Khinh Nhiễm thấy hơi đau đầu, vội nói: “Được rồi được rồi, ông nội, chuyện này không gấp được, ông…”
“Mộ Thiển, mày đừng quên mày là con cháu của nhà họ Cố. Ngày nào tao còn sống thì nhà họ Cố vẫn do tao làm chủ, còn mày bắt buộc phải nghe lời. Nếu không thì đừng trách tao độc ác.”
Cố Khinh Nhiễm chưa nói hết câu, ông cụ Cố đã độc ác nói.
Mộ Thiển từng bị uy hiếp nhiều năm, bây giờ chuyện cô thống hận nhất là lại tiếp tục bị người khác uy hiếp, khiến cô có chút sụp đổ.
Mô Thiển khép tập tài liệu đánh “bụp” một tiếng, sau đó cô đứng dậy, nhìn chằm chằm ông cụ Cố bằng ánh mắt lạnh lẽo, cắn răng nghiến lợi nói: “Nếu ông dám làm gì Tiểu Bảo với Nghiên Nghiên, thì dù có chết tôi cũng không để cho ông được yên thân đâu.”
“Ha ha, còn phải xem mày có năng lực đó không.”
Ông cụ Cố hừ lạnh một tiếng, quay người rời khỏi phòng làm việc.
Ầm!
Một tiếng động cực lớn vang lên, cửa phòng cũng bị lay động.
Mộ Thiển sửng sốt một lúc, vô lực ngã ngồi xuống ghế, trong đầu trống rỗng không biết nên làm thế nào cho phải.
Nghĩ lại những chuyện đã từng xảy ra, cô cực kỳ đau đầu, nhưng lại không biết làm gì để thay đổi tình hình hiện tại.
“Em không sao chứ?”
Cố Khinh Nhiễm hỏi.
Mộ Thiển nhìn chằm chằm lên bàn làm việc, im lặng một lúc.
Lát sau, cô nói: “Cố Khinh Nhiễm, anh có đáng để tôi tin tưởng không?”
Nói cho cùng, Mộ Thiển cũng không tin tưởng Cố Khinh Nhiễm trăm phần trăm, hiện giờ cô cũng chỉ mới tin tưởng anh ta một chút mà thôi.
Dáng vẻ nghiêm túc này khiến tim Cố Khinh Nhiễm bỗng đập nhanh hơn: “Có chuyện gì em cứ nói thẳng, nhất định anh sẽ cố gắng hết sức.”
“Anh có biết…”
Mộ Thiển nhắm mắt lạnh lại: “Ông cụ Cố đang nắm nhược điểm gì của tôi không?”
Thái độ của ông ta chắc chắn như thế, đương nhiên là phải nắm được điểm yếu gì của cô rồi.
Nếu không, ông cụ Cố sẽ không tự tin như vậy.
Đây đã không phải lần một lần hai ông ta uy hiếp cô.
Mộ Thiển rất sợ ông ta sẽ ra tay với hai đứa bé, nhưng hai đứa bé là con cháu của nhà họ Mặc, ông ta cũng không dám ra tay quá nặng.
Chỉ có một mục tiêu cuối cùng, đó là cô!
Mộ Thiển chỉ hỏi một cách vô căn cứ như vậy, nhưng lại khiến con ngươi của Cố Khinh Nhiễm chấn động, cơ thể khẽ run lên một cái.
“Mộ Thiển, em đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa. Anh đi xuống xem ông nội một chút, có gì để anh nói với ông ấy sau.”
Cố Khinh Nhiễm không dám nhiều lời, lập tức đi ra khỏi văn phòng. Tuy tốc độ đi bình thường, nhưng ngay sau khi đóng cửa phòng làm việc lại, anh ta bỗng chạy thật nhanh vào thang máy.
Chờ đến khi đã xuống bãi đỗ xe ở lầu hai, xe của ông cụ Cố đang khởi động chuẩn bị rời khỏi đây.
Cố Khinh Nhiễm đột nhiên chạy ra chắn đầu xe.
“Cộc cộc cộc.”
Anh ta gõ cửa, vẫy tay gọi tài xế. Tài xế đẩy cửa ra bước xuống xe.
Sau khi cửa mở ra thì Cố Khinh Nhiễm ngồi vào trong xe, nhìn về phía ông cụ Cố đang dựa lưng vào ghế chợp mắt, nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: “Có phải độc trong người Mộ Thiển vẫn chưa được giải không?
Lúc đầu Cố Khinh Nhiễm vô cùng tin tưởng ông nội.
Nhưng sau nhiều lần ông cụ Cố lấy hai đứa bé ra uy hiếp Mộ Thiển, khiến anh ta nhận ra điều gì đó.
Chỉ là anh ta chưa từng suy nghĩ quá sâu xa.
Hiện giờ, phát hiện ra chân tướng khiến Cố Khinh Nhiễm giận sôi.
Lúc trước, Mộ Thiển ở trên đảo Vô Danh đã trúng một loại thuốc độc, hàng năm bệnh sẽ phát tác một lần, cần phải dùng thuốc giải để khống chế.
Hồi cuối năm ngoái, bệnh tình của Mộ Thiển tái phát, sau đó mất tích mấy ngày.
Lần đó sau khi gặp lại Mộ Thiển, anh ta chỉ cảm thấy cô gầy hơn một chút, trạng thái như đã chịu hết đủ mọi sự tra tấn.
Anh ta hỏi ông nội, ông nội lại nói trong vòng bốn năm độc sẽ tự giải.
Từ lúc đó đến giờ đã là bốn năm, nếu cách nói trên là đúng thì đáng ra dược hiệu đã được giải trừ. Nhưng xem tình hình hiện giờ, hình như không phải như vậy.
Chỉ sợ…
Trong cơ thể của Mộ Thiển vẫn còn độc tố.
Ông cụ Cố lười biếng nhắm mắt lại: “Cũng không đến nỗi quá ngu.”
“Ông nội!”
Cố Khinh Nhiễm nổi giận, tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét: “Sao ông có thể đối xử với Thiển Thiển như vậy? Nó là em gái của cháu đấy! Một mình con bé lưu lạc bên ngoài chịu khổ suốt bao nhiêu năm trời, vậy mà ông còn định lợi dụng nó. Tại sao lại như vậy?”
Mặc kệ Cố Khinh Nhiễm phẫn nộ ra sao, ông cụ Cố vẫn dựa lưng vào ghế, nhắm mắt không nói gì.
Hiển nhiên là không muốn trả lời Cố Khinh Nhiễm.
“Ông nói gì đi chứ? Tại sao lại đối xử với Mộ Thiển như vậy? Lúc tìm được Mộ Thiển, chẳng phải ông nói với cháu là đưa con bé đến đảo Vô Danh học hỏi kinh nghiệm, để sau này con bé không bị người khác ức hiếp sao? Nhưng bây giờ ông làm vậy là thế nào? Chẳng lẽ ngay từ đầu ông đã coi con bé là một quân cờ rồi sao?”
“Nghe nói hôm nay cháu đã gặp ông Bạc?”
Ông cụ Cố nghịch quả óc chó trong tay, gương mặt lạnh lùng đứng trước mặt Mộ Thiển, giọng nói lạnh như băng. Ngôn Tình Hài
Mộ Thiển không ngẩng đầu lên, chỉ vừa xem hồ sơ tài liệu vừa nói: “Tin tức của ông nhanh nhạy thật đấy, ông tìm bao nhiêu người theo dõi cháu rồi?”
Mộ Thiển ghét nhất là bị người khác theo dõi, nhưng cô còn cách gì đâu?
Cô có thể trở mặt với ông cụ Cố sao?
Thực lực hiện giờ của cô không đủ.
Cô nhất định phải cho người điều tra rõ ràng tất cả những chuyện đen tối mà ông cụ Cố đã làm rồi nói sau.
“Ta là ông nội của cháu, cháu nói chuyện kiểu gì vậy?”
Giọng điệu ông ta trở nên nặng nề hơn, khó nén được cảm xúc tức giận.
Mộ Thiển cười, ngẩng đầu nhìn ông ta: “Vậy ông muốn cháu phải nói chuyện với ông như thế nào?”
“Mộ Thiển, em đến rồi à?”
Lúc này cửa ban công bỗng mở ra, Cố Khinh Nhiễm đi từ ngoài vào, thấy hai người đang đối mặt giằng co nhau, biết là đang có chuyện không hay.
Anh ta lập tức chạy đến điều tiết bầu không khí: “Anh đã xử lý xong mọi chuyện của công ty rồi, em kiểm tra lại xem. Buổi chiều sẽ có kết quả, ngày mai mở họp báo là được. Chỉ có điều mấy người kia vẫn nhất quyết không chịu khai ra ai là chủ mưu đứng sau vụ việc này.”
Cố Khinh Nhiễm đang nói đến chuyện mỹ phẩm của công ty chứa vật chất độc hại.
“Không cần điều tra nữa, tôi biết là ai rồi.”
Còn phải điều tra làm gì nữa?
“Cho dù bây giờ anh bắt được bọn họ nói ra chủ mưu là Kiều Vi cũng vô dụng. Bây giờ bên ngoài xảy ra nhiều chuyện xấu như vậy, nếu bọn họ một mực chắc chắn Kiều Vi là chủ mưu, ngược lại sẽ khiến mọi người nghĩ là tôi có ý định trả thù Kiều Vi.”
Dù sao thì cô cũng là người khiến Mặc Cảnh Thâm và Kiều Vi ly hôn, chuyện này cũng khiến Kiều Vi sinh non. Người bên ngoài còn nghe đồn là cô hại Kiều Vi sảy thai.
Tất cả mọi chuyện xảy ra cùng một lúc, nên trong mắt của người ngoài, Mộ Thiển và Kiều Vi chính là kẻ địch của nhau.
Cho dù mấy người đang nằm viện kia nói bọn họ bị Kiều Vi sai khiến, thì người ngoài cũng có thể nói là bên Mộ Thiển mua chuộc người bệnh để cắn ngược lại Kiều Vi.
“Em nói cũng có lý.”
Cố Khinh Nhiễm rất đồng tình với ý kiến của Mộ Thiển, sau đó nhìn về phía ông cụ Cố: “Ông nội, sao ông cũng đến đây? Có chuyện gì sao?”
“Ông tới hỏi Mộ Thiển chút chuyện liên quan đến hôn sự giữa nó với Bạc Dạ.”
Ông cụ Cố rất coi trọng hôn sự giữa Mộ Thiển và Bạc Dạ, liên tục nhắc đến chuyện này.
Sắc mặt Mộ Thiển ngày càng xấu, khẽ nhíu mày liễu: “Tôi nhắc lại một lần nữa, không cần ông nhúng tay vào chuyện giữa tôi và Bạc Dạ. Còn nữa, tôi không thích Bạc Dạ, cũng hoàn toàn không có ý định sẽ kết hôn với anh ta, hiện giờ cùng lắm là tôi cho Bạc Dạ một cơ hội bồi dưỡng tình cảm mà thôi. Nếu ông còn ép tôi, tôi sẽ lập tức mở họp báo tuyên bố giải trừ quan hệ giữa tôi và Bạc Dạ ngay.”
“Mày dám!”
Ông cụ Cố trợn tròn mắt, giận tím mặt.
“Nếu ông không tin thì cứ thử xem.”
Dù sức uy hiếp có lớn đến đâu cũng không ảnh hưởng đến Mộ Thiển. Cô bình tĩnh nhìn ông cụ Cố, trên mặt không có một chút e ngại nào.
Hai người bốn mắt nhìn nhau như lửa cháy hừng hực, không ai chịu nhận thua.
Cố Khinh Nhiễm thấy hơi đau đầu, vội nói: “Được rồi được rồi, ông nội, chuyện này không gấp được, ông…”
“Mộ Thiển, mày đừng quên mày là con cháu của nhà họ Cố. Ngày nào tao còn sống thì nhà họ Cố vẫn do tao làm chủ, còn mày bắt buộc phải nghe lời. Nếu không thì đừng trách tao độc ác.”
Cố Khinh Nhiễm chưa nói hết câu, ông cụ Cố đã độc ác nói.
Mộ Thiển từng bị uy hiếp nhiều năm, bây giờ chuyện cô thống hận nhất là lại tiếp tục bị người khác uy hiếp, khiến cô có chút sụp đổ.
Mô Thiển khép tập tài liệu đánh “bụp” một tiếng, sau đó cô đứng dậy, nhìn chằm chằm ông cụ Cố bằng ánh mắt lạnh lẽo, cắn răng nghiến lợi nói: “Nếu ông dám làm gì Tiểu Bảo với Nghiên Nghiên, thì dù có chết tôi cũng không để cho ông được yên thân đâu.”
“Ha ha, còn phải xem mày có năng lực đó không.”
Ông cụ Cố hừ lạnh một tiếng, quay người rời khỏi phòng làm việc.
Ầm!
Một tiếng động cực lớn vang lên, cửa phòng cũng bị lay động.
Mộ Thiển sửng sốt một lúc, vô lực ngã ngồi xuống ghế, trong đầu trống rỗng không biết nên làm thế nào cho phải.
Nghĩ lại những chuyện đã từng xảy ra, cô cực kỳ đau đầu, nhưng lại không biết làm gì để thay đổi tình hình hiện tại.
“Em không sao chứ?”
Cố Khinh Nhiễm hỏi.
Mộ Thiển nhìn chằm chằm lên bàn làm việc, im lặng một lúc.
Lát sau, cô nói: “Cố Khinh Nhiễm, anh có đáng để tôi tin tưởng không?”
Nói cho cùng, Mộ Thiển cũng không tin tưởng Cố Khinh Nhiễm trăm phần trăm, hiện giờ cô cũng chỉ mới tin tưởng anh ta một chút mà thôi.
Dáng vẻ nghiêm túc này khiến tim Cố Khinh Nhiễm bỗng đập nhanh hơn: “Có chuyện gì em cứ nói thẳng, nhất định anh sẽ cố gắng hết sức.”
“Anh có biết…”
Mộ Thiển nhắm mắt lạnh lại: “Ông cụ Cố đang nắm nhược điểm gì của tôi không?”
Thái độ của ông ta chắc chắn như thế, đương nhiên là phải nắm được điểm yếu gì của cô rồi.
Nếu không, ông cụ Cố sẽ không tự tin như vậy.
Đây đã không phải lần một lần hai ông ta uy hiếp cô.
Mộ Thiển rất sợ ông ta sẽ ra tay với hai đứa bé, nhưng hai đứa bé là con cháu của nhà họ Mặc, ông ta cũng không dám ra tay quá nặng.
Chỉ có một mục tiêu cuối cùng, đó là cô!
Mộ Thiển chỉ hỏi một cách vô căn cứ như vậy, nhưng lại khiến con ngươi của Cố Khinh Nhiễm chấn động, cơ thể khẽ run lên một cái.
“Mộ Thiển, em đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa. Anh đi xuống xem ông nội một chút, có gì để anh nói với ông ấy sau.”
Cố Khinh Nhiễm không dám nhiều lời, lập tức đi ra khỏi văn phòng. Tuy tốc độ đi bình thường, nhưng ngay sau khi đóng cửa phòng làm việc lại, anh ta bỗng chạy thật nhanh vào thang máy.
Chờ đến khi đã xuống bãi đỗ xe ở lầu hai, xe của ông cụ Cố đang khởi động chuẩn bị rời khỏi đây.
Cố Khinh Nhiễm đột nhiên chạy ra chắn đầu xe.
“Cộc cộc cộc.”
Anh ta gõ cửa, vẫy tay gọi tài xế. Tài xế đẩy cửa ra bước xuống xe.
Sau khi cửa mở ra thì Cố Khinh Nhiễm ngồi vào trong xe, nhìn về phía ông cụ Cố đang dựa lưng vào ghế chợp mắt, nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: “Có phải độc trong người Mộ Thiển vẫn chưa được giải không?
Lúc đầu Cố Khinh Nhiễm vô cùng tin tưởng ông nội.
Nhưng sau nhiều lần ông cụ Cố lấy hai đứa bé ra uy hiếp Mộ Thiển, khiến anh ta nhận ra điều gì đó.
Chỉ là anh ta chưa từng suy nghĩ quá sâu xa.
Hiện giờ, phát hiện ra chân tướng khiến Cố Khinh Nhiễm giận sôi.
Lúc trước, Mộ Thiển ở trên đảo Vô Danh đã trúng một loại thuốc độc, hàng năm bệnh sẽ phát tác một lần, cần phải dùng thuốc giải để khống chế.
Hồi cuối năm ngoái, bệnh tình của Mộ Thiển tái phát, sau đó mất tích mấy ngày.
Lần đó sau khi gặp lại Mộ Thiển, anh ta chỉ cảm thấy cô gầy hơn một chút, trạng thái như đã chịu hết đủ mọi sự tra tấn.
Anh ta hỏi ông nội, ông nội lại nói trong vòng bốn năm độc sẽ tự giải.
Từ lúc đó đến giờ đã là bốn năm, nếu cách nói trên là đúng thì đáng ra dược hiệu đã được giải trừ. Nhưng xem tình hình hiện giờ, hình như không phải như vậy.
Chỉ sợ…
Trong cơ thể của Mộ Thiển vẫn còn độc tố.
Ông cụ Cố lười biếng nhắm mắt lại: “Cũng không đến nỗi quá ngu.”
“Ông nội!”
Cố Khinh Nhiễm nổi giận, tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét: “Sao ông có thể đối xử với Thiển Thiển như vậy? Nó là em gái của cháu đấy! Một mình con bé lưu lạc bên ngoài chịu khổ suốt bao nhiêu năm trời, vậy mà ông còn định lợi dụng nó. Tại sao lại như vậy?”
Mặc kệ Cố Khinh Nhiễm phẫn nộ ra sao, ông cụ Cố vẫn dựa lưng vào ghế, nhắm mắt không nói gì.
Hiển nhiên là không muốn trả lời Cố Khinh Nhiễm.
“Ông nói gì đi chứ? Tại sao lại đối xử với Mộ Thiển như vậy? Lúc tìm được Mộ Thiển, chẳng phải ông nói với cháu là đưa con bé đến đảo Vô Danh học hỏi kinh nghiệm, để sau này con bé không bị người khác ức hiếp sao? Nhưng bây giờ ông làm vậy là thế nào? Chẳng lẽ ngay từ đầu ông đã coi con bé là một quân cờ rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.