Chương 1052: Chúng ta là một gia đình
Cá Koi
27/06/2021
Phương Nhu vô cùng lo lắng.
Cô biết Thích Ngôn Thương không say nên càng thêm căng thẳng, không biết trả lời như thế nào.
“Tại sao không trả lời?”
Thấy cô ấy đang mím chặt môi, dáng vẻ nhu thuận cúi đầu không nói lên lời, nên anh ta liền hỏi tiếp.
“Anh là chồng của em.”
Đúng vậy, chồng.
Nhưng không hiểu sao những lời nói này cô ấy không nói ra được, cô ấy cảm thấy có chút xấu hổ khi mở miệng nói.
Vẻ mặt u ám của Thích Ngôn Thương chỉ dịu đi một chút khi nghe cô ấy nói đó là “chồng”.
Anh ta nhẹ nhàng đỡ đầu cô ấy đặt trên cánh tay mình và nói: “Ngủ với anh một lát đi.”
Không nói những việc khác sao, chỉ đơn giản là muốn cô ấy ngủ với anh ta một lát.
“Cái đó…”
Phương Nhu nuốt nước bọt, do dự một chút, cuối cùng không nhịn được mở miệng nói: “Có thể nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì không?”
Cô ấy không phải là một người phụ nữ cố chấp, ngược lại thái độ của cô ấy đối với Thích Ngôn Thương vô cùng lãnh đạm khiến Thích Ngôn Thương không thể tiếp nhận nỗi.
Đối mặt với nghi vấn của cô ấy, Thích Ngôn Thương chậm rãi mở mắt nói: “Ngày hôm qua… không có chuyện gì.”
Đáng lý ra, Thích Ngôn Thương không cần thiết phải giấu chuyện này với Phương Nhu, nhưng sau khi suy nghĩ lại, có những chuyện sau khi nói với cô cũng không thể thay đổi được gì, nên anh ta định không nói gì.
Để tránh cô ấy lo lắng quá mức.
“Ờ.”
Phương Nhu hơi thất vọng khi không thể có được câu trả lời như ý muốn.
Thích Ngôn Thương nhìn cô ấy, khuôn mặt lạnh lùng cũng dần trở nên ấm áp hơn, ngay cả giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn: “Đừng lo lắng, thật sự không có chuyện gì. Nghỉ ngơi với anh, buổi chiều đưa em đi gặp Mộ Thiển.”
Anh ta biết rằng Phương Nhu và Mộ Thiển là bạn thân tốt nhất của nhau, đây cũng là một trong những nguyên nhân anh ta không nói tình hình hiện tại của Mộ Thiển cho Phương Nhu biết.
“Được.”
Phương Nhu gật đầu.
Dựa vào vai anh ta, cô ấy nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, nhưng nhịp tim ngày càng nhanh của mình khiến cô ấy khó đi vào giấc ngủ.
Ngược lại thì người đàn ông nằm bên cạnh một lúc sau đã ngủ thiếp đi.
Cảm nhận được hơi thở đều đều, đôi mắt nhắm nghiền của Phương Nhu mở ra.
Mở to đôi mắt trong veo và ẩm ướt, hàng mi dài, dày và cong, nhìn anh ta không chớp mắt.
Khuôn mặt tuấn tú, đường nét góc cạnh, mang vẻ lạnh lùng trời sinh khiến người ta khó mà đến gần.
Phương Nhu không bao giờ nghĩ rằng cô ấy sẽ ngủ với anh, kết hôn và có con với anh nhưng mọi thứ thực sự đã xảy ra.
Giống như một giấc mơ, nó khiến cô cảm thấy không chân thật.
Thích Ngôn Thương ngủ đến khi tự mình tỉnh dậy, khi anh mở mắt ra, Phương Nhu đã không còn ở bên cạnh mình.
Anh nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, chìm đắm trong suy nghĩ.
Kẽo kẹt…
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ mở ra, anh ta vội vàng nhắm mắt lại, giả vờ như đang ngủ.
Nằm im được một lúc, anh ta nghe thấy tiếng động Phương Nhu đang đi về phía mình, sau đó cô mở tấm mền ở cuối giường và giúp anh ta… cởi tất.
Sau đó…
Có tiếng nước vang lên và một chiếc khăn ấm được đặt lên chân anh ta.
Cho nên là Phương Nhu đang giúp anh ta lau chân?
Không thể giải thích được, nhịp tim tăng nhanh.
Thích Ngôn Thương có một chút lo lắng, thậm chí cả người cứng đơ, không biết làm thế nào.
Bởi vì giúp anh ta lau chân, móng tay của Phương Nhu sẽ vô tình cọ nhẹ vào da anh, lòng bàn chân tê dại, anh ta rốt cuộc cũng nhịn không được, lập tức từ trên giường ngồi dậy.
“A… sao vậy?”
Phương Nhu hơi ngạc nhiên khi thấy anh ta đột ngột ngồi dậy.
Trên tay đang cầm chiếc khăn lau mặt đứng bên giường, dùng ánh mắt kinh ngạc và khó hiểu nhìn anh ta.
Thích Ngôn Thương nhìn thẳng vào Phương Nhu, thấy mái tóc dài của cô ấy được buộc hờ hững sau lưng, tóc mai buông thõng xuống hai bên trán, trông có vẻ hơi lộn xộn, nhưng lại khiến khuôn mặt trái xoan của cô ấy cực kỳ xinh đẹp quyến rũ làm ai nhìn vào cũng phải say mê.
Trong lòng đột nhiên bùng lên một cỗ khí nóng, hơi nóng truyền đến toàn bộ nội tạng khiến Thích Ngôn Thương càng thêm khó xử.
Đặc biệt là khi một nơi không kiểm soát được mà ồn ào.
“Anh tỉnh rồi.”
Anh ta nói một cách kiếm chế, đứng dậy lao vào phòng tắm.
Phương Nhu nhìn xuống khăn tắm trên tay, sau đó nhìn lại hướng phòng tắm, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ… mình đánh thức anh ấy sao?”
Cô ta không suy nghĩ nhiều, ném chiếc khăn vào chậu và đặt nó sang một bên.
Ngồi trong phòng ngủ một lúc, Thích Ngôn Thương bước ra khỏi phòng tắm.
Anh ta rửa mặt sạch sẽ, mái tóc trên trán rũ xuống vài vệt nước, lộn xộn nhưng càng toát ra vẻ mê người, rất đẹp trai.
“Đồ ăn kia… là em nhờ A Cầm nấu cho anh, anh mau ăn chút đi.”
Không biết tại sao, kể từ khi Thích Ngôn Thương say rượu vào đêm hôm đó Phương Nhu luôn cảm thấy sau khi cô ấy vẽ với một con mèo mướp lớn trên mặt Thích Ngôn Thương thì mối quan hệ giữa cô và Thích Ngôn Thương từ xa cách dần dần trở nên thân thiết với nhau hơn.
Loại cảm giác chua xót ngọt ngào này rất tuyệt.
“Cùng với nhau.”
Thích Ngôn Thương bước tới đẩy tủ quần áo và mở ra, tìm trong đó một bộ quần áo mới, ném lên giường.
Trong lúc anh ta chuẩn bị thay quần áo, Phương Nhu đã nhận ra và cố tình cầm theo thau nước đứng dậy đi vào nhà tắm.
Bàn tay đang định cởi quần áo của anh ta hơi cứng lại, đôi mắt đẹp lóe lên, khóe môi nở ra một nụ cười gian xảo.
“Phương Nhu?”
Anh kêu to lên.
“Hả?”
Trong phòng tắm, Phương Nhu bước ra và đáp lại.
“Đến đây giúp anh thay quần áo đi.”
Anh đứng bên giường và ra lệnh.
Trước đây, thái độ ra lệnh của anh có phần thẳng thừng, khiến mọi người cảm thấy xa lạ nhưng bây giờ anh ăn nói rất nhẹ nhàng.
Nhưng hết lần này đến lần khác anh thể hiện thái độ ôn nhu, khiến Phương Nhu không thể giải thích được nên càng thêm lo lắng và bất an.
“Anh… anh sẽ không đổi ý chứ?”
Cô ấy vừa mới rửa tay xong tay, tay cô vẫn còn ướt, vài giọt nước rơi trên mặt đất, nhưng sau khi nghe Thích Ngôn Thương nói cô ấy vô thức dùng tay nắm chặt góc đồ ngủ của mình, cảm thấy lo lắng.
Loại chuyện này làm sao có thể đến lượt cô ấy?
Trước đây Thích Ngôn Thương chưa bao giờ nói với cô ấy những điều này.
“Thế nào, không muốn sao?”
Anh ta đút hai tay vào túi quần, từng bước đi tới trước mặt cô ấy.
Những ngón tay thon dài nâng cằm cô ấy lên, cúi đầu xuống để ánh mắt cô ấy và anh ta chạm nhau và nói: “Đừng quên, anh là chồng của em. Là một người vợ, em nên làm những điều này.”
Đó cũng là một điều tất nhiên.
Trái tim Phương Nhu đập loạn xạ, hàm răng trắng đều cắn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng, cô ấy không biết mình đang nghĩ gì, dù sao sắc mặt cũng không tốt lắm.
“Em không muốn?”
Anh ta hỏi.
“Không, không. Em chỉ là… chưa từng giúp người khác mặc quần áo nên cũng không biết.”
“Không biết thì em có thể học.”
Thích Ngôn Thương buông cằm cô ấy ra, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấy, lúc này mới phát hiện bàn tay cô ấy lạnh như băng, có thể so sánh tuyết rơi vào mùa đông.
Nghĩ đến đây, anh ta nắm chặt tay cô ấy, lòng bàn tay to trực tiếp quấn lấy tay cô, muốn sưởi ấm cho cô ấy.
“Đến đây, em…”
Thích Ngôn Thương chỉ vào bộ quần áo trên giường, chuẩn bị để Phương Nhu giúp anh mặc vào nhưng sau đó anh ta nhếch môi lên và hỏi: “Lát nữa chúng ta đến bệnh viện thăm Mộ Thiển, mặc bộ này có thích hợp không?”
Nó phù hợp hay không không quan trọng, chỉ là anh ta muốn nghe ý kiến của Phương Nhu.
Phương Nhu nhìn bộ đồ trắng và lắc đầu: “Hay là… đổi sang bộ đồ xám. Đến thăm bệnh nhân mặc bộ đồ trắng sẽ… không tốt.”
Cô biết Thích Ngôn Thương không say nên càng thêm căng thẳng, không biết trả lời như thế nào.
“Tại sao không trả lời?”
Thấy cô ấy đang mím chặt môi, dáng vẻ nhu thuận cúi đầu không nói lên lời, nên anh ta liền hỏi tiếp.
“Anh là chồng của em.”
Đúng vậy, chồng.
Nhưng không hiểu sao những lời nói này cô ấy không nói ra được, cô ấy cảm thấy có chút xấu hổ khi mở miệng nói.
Vẻ mặt u ám của Thích Ngôn Thương chỉ dịu đi một chút khi nghe cô ấy nói đó là “chồng”.
Anh ta nhẹ nhàng đỡ đầu cô ấy đặt trên cánh tay mình và nói: “Ngủ với anh một lát đi.”
Không nói những việc khác sao, chỉ đơn giản là muốn cô ấy ngủ với anh ta một lát.
“Cái đó…”
Phương Nhu nuốt nước bọt, do dự một chút, cuối cùng không nhịn được mở miệng nói: “Có thể nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì không?”
Cô ấy không phải là một người phụ nữ cố chấp, ngược lại thái độ của cô ấy đối với Thích Ngôn Thương vô cùng lãnh đạm khiến Thích Ngôn Thương không thể tiếp nhận nỗi.
Đối mặt với nghi vấn của cô ấy, Thích Ngôn Thương chậm rãi mở mắt nói: “Ngày hôm qua… không có chuyện gì.”
Đáng lý ra, Thích Ngôn Thương không cần thiết phải giấu chuyện này với Phương Nhu, nhưng sau khi suy nghĩ lại, có những chuyện sau khi nói với cô cũng không thể thay đổi được gì, nên anh ta định không nói gì.
Để tránh cô ấy lo lắng quá mức.
“Ờ.”
Phương Nhu hơi thất vọng khi không thể có được câu trả lời như ý muốn.
Thích Ngôn Thương nhìn cô ấy, khuôn mặt lạnh lùng cũng dần trở nên ấm áp hơn, ngay cả giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn: “Đừng lo lắng, thật sự không có chuyện gì. Nghỉ ngơi với anh, buổi chiều đưa em đi gặp Mộ Thiển.”
Anh ta biết rằng Phương Nhu và Mộ Thiển là bạn thân tốt nhất của nhau, đây cũng là một trong những nguyên nhân anh ta không nói tình hình hiện tại của Mộ Thiển cho Phương Nhu biết.
“Được.”
Phương Nhu gật đầu.
Dựa vào vai anh ta, cô ấy nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, nhưng nhịp tim ngày càng nhanh của mình khiến cô ấy khó đi vào giấc ngủ.
Ngược lại thì người đàn ông nằm bên cạnh một lúc sau đã ngủ thiếp đi.
Cảm nhận được hơi thở đều đều, đôi mắt nhắm nghiền của Phương Nhu mở ra.
Mở to đôi mắt trong veo và ẩm ướt, hàng mi dài, dày và cong, nhìn anh ta không chớp mắt.
Khuôn mặt tuấn tú, đường nét góc cạnh, mang vẻ lạnh lùng trời sinh khiến người ta khó mà đến gần.
Phương Nhu không bao giờ nghĩ rằng cô ấy sẽ ngủ với anh, kết hôn và có con với anh nhưng mọi thứ thực sự đã xảy ra.
Giống như một giấc mơ, nó khiến cô cảm thấy không chân thật.
Thích Ngôn Thương ngủ đến khi tự mình tỉnh dậy, khi anh mở mắt ra, Phương Nhu đã không còn ở bên cạnh mình.
Anh nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, chìm đắm trong suy nghĩ.
Kẽo kẹt…
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ mở ra, anh ta vội vàng nhắm mắt lại, giả vờ như đang ngủ.
Nằm im được một lúc, anh ta nghe thấy tiếng động Phương Nhu đang đi về phía mình, sau đó cô mở tấm mền ở cuối giường và giúp anh ta… cởi tất.
Sau đó…
Có tiếng nước vang lên và một chiếc khăn ấm được đặt lên chân anh ta.
Cho nên là Phương Nhu đang giúp anh ta lau chân?
Không thể giải thích được, nhịp tim tăng nhanh.
Thích Ngôn Thương có một chút lo lắng, thậm chí cả người cứng đơ, không biết làm thế nào.
Bởi vì giúp anh ta lau chân, móng tay của Phương Nhu sẽ vô tình cọ nhẹ vào da anh, lòng bàn chân tê dại, anh ta rốt cuộc cũng nhịn không được, lập tức từ trên giường ngồi dậy.
“A… sao vậy?”
Phương Nhu hơi ngạc nhiên khi thấy anh ta đột ngột ngồi dậy.
Trên tay đang cầm chiếc khăn lau mặt đứng bên giường, dùng ánh mắt kinh ngạc và khó hiểu nhìn anh ta.
Thích Ngôn Thương nhìn thẳng vào Phương Nhu, thấy mái tóc dài của cô ấy được buộc hờ hững sau lưng, tóc mai buông thõng xuống hai bên trán, trông có vẻ hơi lộn xộn, nhưng lại khiến khuôn mặt trái xoan của cô ấy cực kỳ xinh đẹp quyến rũ làm ai nhìn vào cũng phải say mê.
Trong lòng đột nhiên bùng lên một cỗ khí nóng, hơi nóng truyền đến toàn bộ nội tạng khiến Thích Ngôn Thương càng thêm khó xử.
Đặc biệt là khi một nơi không kiểm soát được mà ồn ào.
“Anh tỉnh rồi.”
Anh ta nói một cách kiếm chế, đứng dậy lao vào phòng tắm.
Phương Nhu nhìn xuống khăn tắm trên tay, sau đó nhìn lại hướng phòng tắm, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ… mình đánh thức anh ấy sao?”
Cô ta không suy nghĩ nhiều, ném chiếc khăn vào chậu và đặt nó sang một bên.
Ngồi trong phòng ngủ một lúc, Thích Ngôn Thương bước ra khỏi phòng tắm.
Anh ta rửa mặt sạch sẽ, mái tóc trên trán rũ xuống vài vệt nước, lộn xộn nhưng càng toát ra vẻ mê người, rất đẹp trai.
“Đồ ăn kia… là em nhờ A Cầm nấu cho anh, anh mau ăn chút đi.”
Không biết tại sao, kể từ khi Thích Ngôn Thương say rượu vào đêm hôm đó Phương Nhu luôn cảm thấy sau khi cô ấy vẽ với một con mèo mướp lớn trên mặt Thích Ngôn Thương thì mối quan hệ giữa cô và Thích Ngôn Thương từ xa cách dần dần trở nên thân thiết với nhau hơn.
Loại cảm giác chua xót ngọt ngào này rất tuyệt.
“Cùng với nhau.”
Thích Ngôn Thương bước tới đẩy tủ quần áo và mở ra, tìm trong đó một bộ quần áo mới, ném lên giường.
Trong lúc anh ta chuẩn bị thay quần áo, Phương Nhu đã nhận ra và cố tình cầm theo thau nước đứng dậy đi vào nhà tắm.
Bàn tay đang định cởi quần áo của anh ta hơi cứng lại, đôi mắt đẹp lóe lên, khóe môi nở ra một nụ cười gian xảo.
“Phương Nhu?”
Anh kêu to lên.
“Hả?”
Trong phòng tắm, Phương Nhu bước ra và đáp lại.
“Đến đây giúp anh thay quần áo đi.”
Anh đứng bên giường và ra lệnh.
Trước đây, thái độ ra lệnh của anh có phần thẳng thừng, khiến mọi người cảm thấy xa lạ nhưng bây giờ anh ăn nói rất nhẹ nhàng.
Nhưng hết lần này đến lần khác anh thể hiện thái độ ôn nhu, khiến Phương Nhu không thể giải thích được nên càng thêm lo lắng và bất an.
“Anh… anh sẽ không đổi ý chứ?”
Cô ấy vừa mới rửa tay xong tay, tay cô vẫn còn ướt, vài giọt nước rơi trên mặt đất, nhưng sau khi nghe Thích Ngôn Thương nói cô ấy vô thức dùng tay nắm chặt góc đồ ngủ của mình, cảm thấy lo lắng.
Loại chuyện này làm sao có thể đến lượt cô ấy?
Trước đây Thích Ngôn Thương chưa bao giờ nói với cô ấy những điều này.
“Thế nào, không muốn sao?”
Anh ta đút hai tay vào túi quần, từng bước đi tới trước mặt cô ấy.
Những ngón tay thon dài nâng cằm cô ấy lên, cúi đầu xuống để ánh mắt cô ấy và anh ta chạm nhau và nói: “Đừng quên, anh là chồng của em. Là một người vợ, em nên làm những điều này.”
Đó cũng là một điều tất nhiên.
Trái tim Phương Nhu đập loạn xạ, hàm răng trắng đều cắn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng, cô ấy không biết mình đang nghĩ gì, dù sao sắc mặt cũng không tốt lắm.
“Em không muốn?”
Anh ta hỏi.
“Không, không. Em chỉ là… chưa từng giúp người khác mặc quần áo nên cũng không biết.”
“Không biết thì em có thể học.”
Thích Ngôn Thương buông cằm cô ấy ra, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấy, lúc này mới phát hiện bàn tay cô ấy lạnh như băng, có thể so sánh tuyết rơi vào mùa đông.
Nghĩ đến đây, anh ta nắm chặt tay cô ấy, lòng bàn tay to trực tiếp quấn lấy tay cô, muốn sưởi ấm cho cô ấy.
“Đến đây, em…”
Thích Ngôn Thương chỉ vào bộ quần áo trên giường, chuẩn bị để Phương Nhu giúp anh mặc vào nhưng sau đó anh ta nhếch môi lên và hỏi: “Lát nữa chúng ta đến bệnh viện thăm Mộ Thiển, mặc bộ này có thích hợp không?”
Nó phù hợp hay không không quan trọng, chỉ là anh ta muốn nghe ý kiến của Phương Nhu.
Phương Nhu nhìn bộ đồ trắng và lắc đầu: “Hay là… đổi sang bộ đồ xám. Đến thăm bệnh nhân mặc bộ đồ trắng sẽ… không tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.