Chương 911: Đừng động vào Mộ Thiển
Cá Koi
27/06/2021
Ban đầu là Mộ Thiển câu dẫn người đàn ông của cô ta, hiện tại không chỉ cướp người đàn ông của cô ta, còn phế cánh tay trái của cô ta.
Tuy là hơn nữa năm sẽ hồi phục, nhưng cánh tay căn bản đã không còn sức chứ đừng nói hồi phục lại như trước kia.
“Cút, tôi không muốn nghe cậu nói nhảm.”
Bạc Dạ nhíu mày, tiếp tục uống rượu.
Thấy anh ta vẫn chán chường uể oải như cũ, Đồng Nam tức giận, cướp lấy bình rượu trong tay anh ta, rầm một tiếng ném xuống đất, thủy tinh vỡ, rượu đỏ thẫm đổ đầy đắt, trên đất trở thành đống hỗn loạn.
“Uống, em cho anh uống, uống cái rắm!”
Cô ta tức đến nỗi lồng ngực phập phồng: “Chết tiệt, là em không có bản lĩnh, nếu như không phải Mặc Cảnh Thâm bảo vệ quá tốt, hôm nay em đã giết Mộ Thiển ở tiệc cưới.”
Hiện trường nhiều vệ sĩ như vậy, còn có một hệ thống an ninh, khiến cô ta không có bất kỳ cơ hội ra tay nào, quả thực khiến cô ta không có cách nào.
Bị ép bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lâm trận lui về.
Nghe lời nói của Đồng Nam, Bạc Dạ đứng dậy, chống thân thể lắc lư đi tới trước mặt Đồng Nam, bóp cổ cô ta: “Cô muốn làm gì? Tôi đã cảnh cáo cô vô số lần, đừng động vào Mộ Thiển, cô nghe không hiểu phải không, hả?”
Ở trước mặt Mộ Thiển, Bạc Dạ cố ý gọi là Mộ Thiển, nhưng mỗi lần lời đến khóe miệng đều thành Mộ Thiển.
Ký ức hỗn loạn, Bạc Dạ cũng không rõ lắm, nhưng giấu ở trong lòng không cần phải nói ra:
“Khụ… Khụ khụ…”
Cô ta ho khan, sắc mặt đỏ lên, cổ đau đớn như sắp gãy.
Khuôn mặt Đồng Nam đau nhức vặn vẹo, bị đè trên vách tường, ánh mắt cô ta kiên nghị nhìn Bạc Dạ nói: “Em chính là ghét Mộ Thiển, ngày hôm nay cho dù anh có bóp chết em… Khụ khụ… Ọe… Cho dù anh bóp chết em ở đây, em cũng sẽ nói vậy.”
Ghét Mộ Thiển không phải một ngày hay hai ngày, ý nghĩ muốn giết Mộ Thiển đã xuất hiện vô số lần trong đầu.
Nếu như không phải phía sau Mộ Thiển có Mặc Cảnh Thâm, nếu như không phải vì Bạc Dạ luôn che chở Mộ Thiển, không biết Mộ Thiển đã chết bao nhiêu lần rồi, còn sống tự do tự tại vậy sao?
Căn bản là si tâm vọng tưởng.
“Tôi cảnh cáo cô lần nữa, đừng động vào Mộ Thiển, nếu không… Đừng trách tôi không nể tình với cô!”
Bạc Dạ nói hết câu liền đẩy Đồng Nam ra, ánh mắt sắc bén nhìn xuống, ngồi bệt xuống đất, trầm giọng nói: “Đồng Nam, chuyện… chuyện của tôi… Hức…”
Anh nấc rượu, sắc mặt đỏ hồng, tiếp tục nói: “Chuyện của tôi cô đừng nhúng tay.”
Trước đây không rõ cái gì là yêu hận, nhưng bây giờ rốt cuộc hiểu rõ cái gì là tình yêu, nhưng khi những thứ này mọc rễ trong lòng, muốn quên lại căn bản là không có cách quên.
Cảm nhận đó, nói chung sẽ không có ai hiểu được.
“Dựa vào cái gì?”
Đồng Nam đưa tay xoa cổ, chỉ cảm thấy đau không chịu nổi, ngay cả giọng nói cũng có chút khàn.
Bạc Dạ trước đây cưng chiều cô ta hiện tại lại ra tay độc ác với cô ta.
Mặc dù lần trước ở biệt thự của Bạc Dạ, Bạc Dạ tự tay cho cô một nhát dao, nhưng tình huống lần đó một dao của Bạc Dạ là để cứu cô ta.
Cho nên Đồng Nam cũng không trách cứ Bạc Dạ, cũng không có tức giận.
“Cút, về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Bạc Dạ lạnh lùng nói một câu nói, xoay người đi tới một bên, cầm chai rượu khác, mở ra, tiếp tục uống.
Anh ngửa đầu, uống ừng ực, giống như rượu đó là nước ấm vậy, uông không kiêng nể gì cả, căn bản không rượu sẽ làm tổn hại sức khỏe.
Đồng Nam ngồi ở bên cạnh, mở miệng thở gấp. Thở mấy hơi, cổ đau hơn nửa ngày mới lấy lại sức.
Nhưng cô ta không rời đi, đi tới trước mặt anh ta nói: “Bạc Dạ, có thể nghe em khuyên một câu không? Nếu như sau này anh rời khỏi Mộ Thiển, em cũng sẽ không ra tay với Mộ Thiển, em cam đoan sẽ sống chung hòa bình với cô ta. Dù sao cô ta đã kết hôn rồi, anh và cô ta cũng không có bất kỳ hy vọng gì, anh…”
“Câm miệng!”
Đề cập đến chuyện Mộ Thiển kết hôn, Bạc Dạ nổi giận, đôi mắt màu xanh thẳm lóe ra sắc lạnh, giống như giây tiếp theo sẽ giết Đồng Nam vậy.
“Về sau tôi không muốn nghe bất cứ chuyện gì về Mộ Thiển từ miệng cô.”
Anh ta phất tay: “Đi ra ngoài!”
Hôm nay tâm trạng của Bạc Dạ không tốt, cũng không phải là bởi vì Mộ Thiển kết hôn mà không vui, nhưng cũng vì Mộ Thiển đã kết hôn mà không vui.
Tóm lại tâm trạng rất phức tạp, ngay cả anh ta cũng không hiểu rõ suy nghĩ của mình.
“Anh… Bạc Dạ, anh không hiểu lòng tốt của người khác!”
Đồng Nam rất thất vọng, kêu lên một tiếng, giậm chân một cái liền đi.
Sau khi rời khỏi phòng ngủ, Đồng Nam trực tiếp ra khỏi biệt thự, lái xe thẳng đến nơi diễn ra tiệc cưới của Mộ Thiển.
…
Bên này, Thích Ngôn Thương dẫn theo Phương Nhu lên đường cao tốc, lúc đầu tâm trạng Phương Nhu vẫn bình thản, nhưng bây giờ thấy đã lên đường cao tốc, cách Thành phố Hải Thành ngày càng xa, cô ấy không khỏi có chút căng thẳng hỏi: “Thích Ngôn Thương, rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Cô ấy thực sự rất, sợ đứa bé trong bụng mình sẽ có chuyện.
Người đàn ông không trả lời, chỉ nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái: “Chỉ vậy đã sợ?”
Phương Nhu khẽ cắn môi, ấp úng hồi lâu không nói gì.
“Không phải cô vẫn muốn biết sự thật về cái chết của mẹ cô sao?”
“Anh có ý gì?”
“Cô muốn sự thật, tôi liền cho cô một sự thật.”
“Dừng xe!”
Phương Nhu không chờ mong như trong dự đoán của Thích Ngôn Thương, ngược lại khi nghe thấy Thích Ngôn Thương nói lời này liền kêu anh ta dừng xe.
Thích Ngôn Thương không rõ vì sao: “Không phải cô rất muốn biết sự thật sao? Hiện tại lại là có ý gì?”
Anh ta có chút không hiểu nổi mạch não của người phụ nữ này, hoặc có lẽ không hiểu rốt cuộc trong đầu người phụ nữ này suy nghĩ cái gì.
“Tôi nói anh dừng xem anh không nghe sao?”
Phương Nhu bỗng nhiên cất cao giọng nói tiếp: “Thích Ngôn Thương anh là ai chứ, anh kêu cho tôi xem sự thật, thì đó chính là sự thật sao?”
Hiểu rõ thủ đoạn của Thích Ngôn Thương, thứ mà anh ta nói là sự thật chắc chắn là vô ích rồi.
Thà rằng như vậy không biết thì hơn.
Xoẹt…
Xe bỗng dừng lại trên đường cao tốc, hai tay Thích Ngôn Thương nắm chặt tay lái, mang theo một chút tức giận, khớp xương lộ lên rõ ràng.
Bỗng nhiên anh ta lạnh lùng nói: “Xuống xe!”
Phương Nhu ngẩn người, nhìn đường cao tốc, nhìn về phía Thích Ngôn Thương, rất nhiều lời đến bên mép lại nuốt trở vào, đẩy cửa xe ra cũng không nói gì, cho đến khi xuống xe.
Bịch
Mang theo một chút tức giận, cô ấy nặng nề đóng cửa xe.
Xe chậm rãi khởi động, nhanh chóng đi.
Phương Nhu đứng tại chỗ, nhìn chiếc xe trên cao tốc, có chút lo lắng.
Cao tốc từ Thành phố Hải Thành đến quê cũng không quá nhiều, hiện tại lại không phải ngày lễ ngày tết, xe cộ ít đến đáng thương.
Đi tới đi lui trên đường chỉ có vài chiếc, muốn đi nhờ cũng không thể.
Phương Nhu chỉ có thể đi về phía trước không mục đích, thường quay đầu nhìn về phía sau, nhìn thấy một chiếc xe cô lại vẫy tay, nhưng xe không dừng lại.
Trên cao tốc không cho dừng xe, huống chi một người đột nhiên xuất hiện ở ven đường xin giúp đỡ thì càng sẽ không có ai dừng xe.
Điện thoại di động rơi trong xe Thích Ngôn Thương, Phương Nhu sờ túi tiền mới nhớ ra.
Tuy là hơn nữa năm sẽ hồi phục, nhưng cánh tay căn bản đã không còn sức chứ đừng nói hồi phục lại như trước kia.
“Cút, tôi không muốn nghe cậu nói nhảm.”
Bạc Dạ nhíu mày, tiếp tục uống rượu.
Thấy anh ta vẫn chán chường uể oải như cũ, Đồng Nam tức giận, cướp lấy bình rượu trong tay anh ta, rầm một tiếng ném xuống đất, thủy tinh vỡ, rượu đỏ thẫm đổ đầy đắt, trên đất trở thành đống hỗn loạn.
“Uống, em cho anh uống, uống cái rắm!”
Cô ta tức đến nỗi lồng ngực phập phồng: “Chết tiệt, là em không có bản lĩnh, nếu như không phải Mặc Cảnh Thâm bảo vệ quá tốt, hôm nay em đã giết Mộ Thiển ở tiệc cưới.”
Hiện trường nhiều vệ sĩ như vậy, còn có một hệ thống an ninh, khiến cô ta không có bất kỳ cơ hội ra tay nào, quả thực khiến cô ta không có cách nào.
Bị ép bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lâm trận lui về.
Nghe lời nói của Đồng Nam, Bạc Dạ đứng dậy, chống thân thể lắc lư đi tới trước mặt Đồng Nam, bóp cổ cô ta: “Cô muốn làm gì? Tôi đã cảnh cáo cô vô số lần, đừng động vào Mộ Thiển, cô nghe không hiểu phải không, hả?”
Ở trước mặt Mộ Thiển, Bạc Dạ cố ý gọi là Mộ Thiển, nhưng mỗi lần lời đến khóe miệng đều thành Mộ Thiển.
Ký ức hỗn loạn, Bạc Dạ cũng không rõ lắm, nhưng giấu ở trong lòng không cần phải nói ra:
“Khụ… Khụ khụ…”
Cô ta ho khan, sắc mặt đỏ lên, cổ đau đớn như sắp gãy.
Khuôn mặt Đồng Nam đau nhức vặn vẹo, bị đè trên vách tường, ánh mắt cô ta kiên nghị nhìn Bạc Dạ nói: “Em chính là ghét Mộ Thiển, ngày hôm nay cho dù anh có bóp chết em… Khụ khụ… Ọe… Cho dù anh bóp chết em ở đây, em cũng sẽ nói vậy.”
Ghét Mộ Thiển không phải một ngày hay hai ngày, ý nghĩ muốn giết Mộ Thiển đã xuất hiện vô số lần trong đầu.
Nếu như không phải phía sau Mộ Thiển có Mặc Cảnh Thâm, nếu như không phải vì Bạc Dạ luôn che chở Mộ Thiển, không biết Mộ Thiển đã chết bao nhiêu lần rồi, còn sống tự do tự tại vậy sao?
Căn bản là si tâm vọng tưởng.
“Tôi cảnh cáo cô lần nữa, đừng động vào Mộ Thiển, nếu không… Đừng trách tôi không nể tình với cô!”
Bạc Dạ nói hết câu liền đẩy Đồng Nam ra, ánh mắt sắc bén nhìn xuống, ngồi bệt xuống đất, trầm giọng nói: “Đồng Nam, chuyện… chuyện của tôi… Hức…”
Anh nấc rượu, sắc mặt đỏ hồng, tiếp tục nói: “Chuyện của tôi cô đừng nhúng tay.”
Trước đây không rõ cái gì là yêu hận, nhưng bây giờ rốt cuộc hiểu rõ cái gì là tình yêu, nhưng khi những thứ này mọc rễ trong lòng, muốn quên lại căn bản là không có cách quên.
Cảm nhận đó, nói chung sẽ không có ai hiểu được.
“Dựa vào cái gì?”
Đồng Nam đưa tay xoa cổ, chỉ cảm thấy đau không chịu nổi, ngay cả giọng nói cũng có chút khàn.
Bạc Dạ trước đây cưng chiều cô ta hiện tại lại ra tay độc ác với cô ta.
Mặc dù lần trước ở biệt thự của Bạc Dạ, Bạc Dạ tự tay cho cô một nhát dao, nhưng tình huống lần đó một dao của Bạc Dạ là để cứu cô ta.
Cho nên Đồng Nam cũng không trách cứ Bạc Dạ, cũng không có tức giận.
“Cút, về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Bạc Dạ lạnh lùng nói một câu nói, xoay người đi tới một bên, cầm chai rượu khác, mở ra, tiếp tục uống.
Anh ngửa đầu, uống ừng ực, giống như rượu đó là nước ấm vậy, uông không kiêng nể gì cả, căn bản không rượu sẽ làm tổn hại sức khỏe.
Đồng Nam ngồi ở bên cạnh, mở miệng thở gấp. Thở mấy hơi, cổ đau hơn nửa ngày mới lấy lại sức.
Nhưng cô ta không rời đi, đi tới trước mặt anh ta nói: “Bạc Dạ, có thể nghe em khuyên một câu không? Nếu như sau này anh rời khỏi Mộ Thiển, em cũng sẽ không ra tay với Mộ Thiển, em cam đoan sẽ sống chung hòa bình với cô ta. Dù sao cô ta đã kết hôn rồi, anh và cô ta cũng không có bất kỳ hy vọng gì, anh…”
“Câm miệng!”
Đề cập đến chuyện Mộ Thiển kết hôn, Bạc Dạ nổi giận, đôi mắt màu xanh thẳm lóe ra sắc lạnh, giống như giây tiếp theo sẽ giết Đồng Nam vậy.
“Về sau tôi không muốn nghe bất cứ chuyện gì về Mộ Thiển từ miệng cô.”
Anh ta phất tay: “Đi ra ngoài!”
Hôm nay tâm trạng của Bạc Dạ không tốt, cũng không phải là bởi vì Mộ Thiển kết hôn mà không vui, nhưng cũng vì Mộ Thiển đã kết hôn mà không vui.
Tóm lại tâm trạng rất phức tạp, ngay cả anh ta cũng không hiểu rõ suy nghĩ của mình.
“Anh… Bạc Dạ, anh không hiểu lòng tốt của người khác!”
Đồng Nam rất thất vọng, kêu lên một tiếng, giậm chân một cái liền đi.
Sau khi rời khỏi phòng ngủ, Đồng Nam trực tiếp ra khỏi biệt thự, lái xe thẳng đến nơi diễn ra tiệc cưới của Mộ Thiển.
…
Bên này, Thích Ngôn Thương dẫn theo Phương Nhu lên đường cao tốc, lúc đầu tâm trạng Phương Nhu vẫn bình thản, nhưng bây giờ thấy đã lên đường cao tốc, cách Thành phố Hải Thành ngày càng xa, cô ấy không khỏi có chút căng thẳng hỏi: “Thích Ngôn Thương, rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Cô ấy thực sự rất, sợ đứa bé trong bụng mình sẽ có chuyện.
Người đàn ông không trả lời, chỉ nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái: “Chỉ vậy đã sợ?”
Phương Nhu khẽ cắn môi, ấp úng hồi lâu không nói gì.
“Không phải cô vẫn muốn biết sự thật về cái chết của mẹ cô sao?”
“Anh có ý gì?”
“Cô muốn sự thật, tôi liền cho cô một sự thật.”
“Dừng xe!”
Phương Nhu không chờ mong như trong dự đoán của Thích Ngôn Thương, ngược lại khi nghe thấy Thích Ngôn Thương nói lời này liền kêu anh ta dừng xe.
Thích Ngôn Thương không rõ vì sao: “Không phải cô rất muốn biết sự thật sao? Hiện tại lại là có ý gì?”
Anh ta có chút không hiểu nổi mạch não của người phụ nữ này, hoặc có lẽ không hiểu rốt cuộc trong đầu người phụ nữ này suy nghĩ cái gì.
“Tôi nói anh dừng xem anh không nghe sao?”
Phương Nhu bỗng nhiên cất cao giọng nói tiếp: “Thích Ngôn Thương anh là ai chứ, anh kêu cho tôi xem sự thật, thì đó chính là sự thật sao?”
Hiểu rõ thủ đoạn của Thích Ngôn Thương, thứ mà anh ta nói là sự thật chắc chắn là vô ích rồi.
Thà rằng như vậy không biết thì hơn.
Xoẹt…
Xe bỗng dừng lại trên đường cao tốc, hai tay Thích Ngôn Thương nắm chặt tay lái, mang theo một chút tức giận, khớp xương lộ lên rõ ràng.
Bỗng nhiên anh ta lạnh lùng nói: “Xuống xe!”
Phương Nhu ngẩn người, nhìn đường cao tốc, nhìn về phía Thích Ngôn Thương, rất nhiều lời đến bên mép lại nuốt trở vào, đẩy cửa xe ra cũng không nói gì, cho đến khi xuống xe.
Bịch
Mang theo một chút tức giận, cô ấy nặng nề đóng cửa xe.
Xe chậm rãi khởi động, nhanh chóng đi.
Phương Nhu đứng tại chỗ, nhìn chiếc xe trên cao tốc, có chút lo lắng.
Cao tốc từ Thành phố Hải Thành đến quê cũng không quá nhiều, hiện tại lại không phải ngày lễ ngày tết, xe cộ ít đến đáng thương.
Đi tới đi lui trên đường chỉ có vài chiếc, muốn đi nhờ cũng không thể.
Phương Nhu chỉ có thể đi về phía trước không mục đích, thường quay đầu nhìn về phía sau, nhìn thấy một chiếc xe cô lại vẫy tay, nhưng xe không dừng lại.
Trên cao tốc không cho dừng xe, huống chi một người đột nhiên xuất hiện ở ven đường xin giúp đỡ thì càng sẽ không có ai dừng xe.
Điện thoại di động rơi trong xe Thích Ngôn Thương, Phương Nhu sờ túi tiền mới nhớ ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.