Chương 742: Học nấu cơm
Cá Koi
27/06/2021
Mộ Thiển lại cứ nghĩ là Mặc Cảnh Thâm bị tổn thương, đành nén lửa giận xuống, quay người sang nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh, nói: “Được rồi, em tha thứ cho anh đấy.”
“Ừ.”
Mặc Cảnh Thâm lên tiếng.
“Sao đấy? Tại anh không nghe lời trước mà, giờ còn dám giận lại em hả?”
“Anh buồn ngủ, muốn ngủ.”
Trán của Mặc Cảnh Thâm đổ đầy mồ hôi. Do cơ thể đang dần suy yếu, nên chỉ cần bị đau nhức một chút cũng sẽ bị phóng đại lên nhiều lần, khiến anh chỉ có thể bất lực đón nhận.
Nghe thấy Mặc Cảnh Thâm nói buồn ngủ, Mộ Thiển cũng không nỡ tức giận nữa, ôm lấy anh rồi nói: “Vậy chúng ta ngủ thôi.”
“Ừm.”
Mặc Cảnh Thâm lên tiếng, cắn chặt hàm răng, cố chịu đau đớn.
Nhưng đến một mức độ nào đó, cơ thể suy yếu của anh đã không chịu đựng nổi nữa, anh cũng ngủ thiếp đi.
Hôm sau.
Mộ Thiển tỉnh dậy từ sớm, thấy Mặc Cảnh Thâm còn đang ngủ, cô liền đi vào phòng bếp, cầm điện thoại tra một số món ăn sáng.
Thế nhưng sau khi xem rất nhiều món ăn, cô đều cảm thấy những bữa sáng khi không phù hợp với tình trạng hiện giờ của Mặc Cảnh Thâm.
Cuối cùng, cô đành nấu một nồi cháo rau củ cho Mặc Cảnh Thâm.
“Em ơi?”
Mặc Cảnh Thâm tỉnh lại, mở mắt ra thì không thấy Mộ Thiển trong phòng.
Anh cứ nghĩ là Mộ Thiển đã đi làm rồi.
Mặc Cảnh Thâm rời giường, đánh răng rửa mặt rồi xuống lầu.
Lúc này anh mới phát hiện Mộ Thiển đang bận rộn trong phòng bếp.
“Em à?”
Mặc Cảnh Thâm đi tới, sau khi nhìn thấy Mộ Thiển, nỗi lo lắng trong lòng cũng hạ xuống.
Anh tiến lên, một tay ôm lấy cô vào lòng.
Mộ Thiển bị giật mình, không hiểu Mặc Cảnh Thâm có ý gì.
Nhưng chuyện này cũng không khó phát hiện, có lẽ khi một người đang ở giai đoạn cuối của cuộc đời, họ đều quý trọng từng phút từng giây. Vậy nên Mặc Cảnh Thâm rất muốn dính lấy cô.
Mộ Thiển đau khổ, cười một tiếng, ngửi thấy mùi bánh trứng trong nồi bị khét, vội vàng nói: “Mau mau mau, anh buông em ra đi, bánh trứng bị khét mất rồi.”
Mặc Cảnh Thâm lập tức buông Mộ Thiển ra. Cô gái nhỏ vội đi đến chỗ bếp, dùng xẻng lật mặt dưới của bánh trứng lên, thì thấy bánh đã bị cháy.
“Thôi xong, đây là cái bánh trứng đầu tiên em làm, lại không thành công rồi.”
Mộ Thiển tìm trên điện thoại di động một chút thì phát hiện có bánh trứng tương đối mềm, không quá sền sệt, Mặc Cảnh Thâm cũng có thể ăn bánh trứng.
Vì vậy cô muốn làm thử một chút, tiếc là trời sinh cô đã không có thiên phú để nấu cơm.
Cô hoàn toàn không làm được món gì có thể ăn được.
Thấy dáng vẻ nhụt chí của Mộ Thiển, Mặc Cảnh Thâm cười một tiếng đầy cưng chiều rồi bước đến, cướp lấy cái muôi trong tay cô.
“Ngoan, em đứng sang bên cạnh đi, để anh.”
Mộ Thiển đành phải nghe lời đứng sang một bên.
Mặc Cảnh Thâm nhìn bột mì và trứng trong tô, còn có không ít bột chưa được khuấy đều.
Anh kiên nhẫn giảng dạy: “Đầu tiên, em làm bánh trứng đừng dày quá. Nếu bánh trứng quá dày, hương vị sẽ không được ngon. Thứ hai là đừng để bột không đều, em có thể dùng máy đánh trứng để khuấy bột, như vậy bột bánh sẽ được khuấy đều khá nhanh.”
Mặc Cảnh Thâm vừa nói, vừa đổ vào tô thêm gần nửa bát nước ấm, rồi tìm máy đánh trứng, không ngừng khuấy bột và trứng trong tô.
Sau khi khuấy bột xong, anh nói: “Em cho muối chưa?”
“Muối? Em… hình như em quên không cho rồi.”
Mộ Thiển xấu hổ thè lưỡi, mặt đỏ ửng lên.
Mặc Cảnh Thâm cho vào tô một chút muối, rồi lại cho thêm dầu và gia vị vào rồi khuấy trong chốc lát mới bật bếp lên.
“Bánh trứng rất mỏng, em để lửa quá lớn đương nhiên sẽ bị cháy. Em có thể chỉnh lửa ở mức nhỏ nhất, cứ để lửa nhỏ như thế này là được.”
Anh chỉ mức lửa nhỏ trên bếp gas, giải thích cho Mộ Thiển.
“À, thì ra đây mới là lửa nhỏ.”
Mộ Thiển thật sự không hiểu, do nghĩa của các từ ngữ quá tinh thâm uyên bác.
Ví dụ như nói không nên cho quá nhiều bột bánh, vậy đổ bột bánh thế nào mới là phù hợp?
Cô không biết.
Nói là rán bánh bằng lửa nhỏ, vậy lửa nhỏ là nhỏ đến mức nào? Trong lòng Mộ Thiển cũng không có đáp án chính xác.
Mặc Cảnh Thâm cầm thìa, múc một thìa bột bánh rồi rót vào chảo, sau đó khẽ nghiêng chảo để bột bánh chảy thành hình tròn rồi mới đun trên bếp một lát.
Sau đó anh lật mặt bánh, chỉ trong mấy chục giây, anh đã làm xong bánh trứng rán, sau đó bưng đĩa đi đến trước mặt Mộ Thiển: “Em nếm thử xem thế nào?”
Mộ Thiển nhìn thoáng qua Mặc Cảnh Thâm, luôn cảm thấy người đàn ông này quá lợi hại, cái gì cũng biết, khiến cô rất xấu hổ.
Cắn một miếng bánh trứng, cô gật đầu lia lịa: “Ừm… mùi vị không tệ, rất ngon.”
“Em cho thêm một chút hành thái vào nữa sẽ ngon hơn.”
“Mặc Cảnh Thâm, sao anh lại biết nấu ăn thế?”
“Có lẽ do anh thích.”
“Ồ vâng.”
Mộ Thiển không biết nên nói cái gì, cô luôn cảm thấy đáng tiếc vì người đàn ông thông minh như anh tuy còn trẻ nhưng lại không còn nhiều thời gian. Đúng là ông trời không có mắt.
Ban đầu là cô muốn làm bánh trứng, cuối cùng lại thành Mặc Cảnh Thâm làm.
Bữa sáng gồm có cháo rau củ cùng với bánh trứng.
Cháo rau củ khá vừa miệng, độ đậm đặc thích hợp, mùi vị không tệ lắm, ăn cùng bánh trứng cũng là một sự hưởng thụ.
Mộ Thiển vui lắm.
Buổi sáng, hai người ngồi trong sân phơi nắng, nghe nhạc, hài lòng hưởng thụ cuộc sống.
Buổi chiều, công ty của Mộ Thiển có chuyện nên cô đành phải rời khỏi nhà.
Mà xử lý chuyện công ty một hồi cũng đã đến buổi tối.
Mặc Cảnh Thâm gửi tin nhắn thoại cho Mộ Thiển, nói: “Mấy giờ em tan tầm? Có cần anh đến đón không?”
Không lâu sau, anh nhận được tin trả lời của Mộ Thiển, cô nói: “Tối nay em phải gặp Thượng Quan Miểu có chút chuyện, anh nghỉ ngơi sớm đi, em sẽ về khá muộn đấy.”
“Anh đi cùng em.”
“Được rồi, vậy tối nay em sẽ gọi lại cho anh.”
Hai người voice chat nói chuyện phiếm xong, tắt điện thoại, Mộ Thiển lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Mộ Thiển giao toàn bộ chuyện đồ mỹ phẩm của công ty có chứa vật chất độc hại cho Cố Khinh Nhiễm.
Nhưng chẳng biết vì sao, suốt cả ngày hôm nay mí mắt Mộ Thiển cứ nháy liên tục.
“Máy mắt trái gặp tài, máy mắt phải gặp tai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cô đưa tay lên dụi mắt, có chút khó chịu.
Mộ Thiển vừa tập trung làm việc, vừa liên tục xem thời gian. Dù sao tối nay cô đã có hẹn với Thượng Quan Miểu, cô cũng không thể cho anh ta leo cây được.
Buổi tối, Mộ Thiển tan làm từ năm giờ để có thêm thời gian chăm sóc Mặc Cảnh Thâm.
Cô cũng không nhắn tin cho Mặc Cảnh Thâm mà cứ thế lái xe về thẳng khu biệt thự Lâm Hồ.
Mộ Thiển có chút áy náy, cảm thấy có lỗi với hai đứa con của mình. Thời gian này, vì mải chăm sóc Mặc Cảnh Thâm, thậm chí cô còn không có thời gian chơi với hai đứa bé.
Cô còn chiếm Mặc Cảnh Thâm làm của riêng, không cho hai đứa bé gặp Mặc Cảnh Thâm.
Thực ra Mộ Thiển rất muốn cho Mặc Cảnh Thâm và hai đứa bé gặp nhau một lần, nhưng nghĩ đến chuyện chưa được mấy ngày nữa sẽ phải đón lấy bi kịch, Mộ Thiển lại sợ.
Cô sợ khi Mặc Cảnh Thâm đột nhiên biến mất, sẽ để lại bóng ma tâm lý không cách nào bù đắp được cho hai đứa bé.
Chi bằng cô cứ nhẫn tâm một chút, không cho hai đứa bé gặp mặt Mặc Cảnh Thâm thì hơn.
Mộ Thiển lái xe với vận tốc rất nhanh, nhưng trên đường hơi mất chú ý một chút nên suýt thì đâm phải cột điện ven đường.
Cô sợ đến nỗi hồn bay phách tán, vội dừng xe ở bên đường, dựa vào ghế trên xe một lúc cho bình tĩnh.
Không hiểu sao hôm nay Mộ Thiển luôn có một dự cảm chẳng lành, khiến cô có chút lo lắng.
Nhưng cô lại không biết mình đang lo lắng về chuyện gì.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, cô lập tức lái xe về biệt thự Lâm Hồ.
Đến biệt thự Lâm Hồ, Mặc Cảnh Thâm đã đi từ trong nhà ra phòng khách.
Trông thấy Mộ Thiển, anh bước đến đón cô.
“Thiển, em về rồi à?”
Anh dang hai cánh tay ra, bước đến cho Mộ Thiển một cái ôm thật chặt.
“Anh nhớ em.”
Mộ Thiển dựa vào lồng ngực của anh, ngửi được hơi thở nhàn nhạt trên người anh, bỗng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
“Ừ.”
Mặc Cảnh Thâm lên tiếng.
“Sao đấy? Tại anh không nghe lời trước mà, giờ còn dám giận lại em hả?”
“Anh buồn ngủ, muốn ngủ.”
Trán của Mặc Cảnh Thâm đổ đầy mồ hôi. Do cơ thể đang dần suy yếu, nên chỉ cần bị đau nhức một chút cũng sẽ bị phóng đại lên nhiều lần, khiến anh chỉ có thể bất lực đón nhận.
Nghe thấy Mặc Cảnh Thâm nói buồn ngủ, Mộ Thiển cũng không nỡ tức giận nữa, ôm lấy anh rồi nói: “Vậy chúng ta ngủ thôi.”
“Ừm.”
Mặc Cảnh Thâm lên tiếng, cắn chặt hàm răng, cố chịu đau đớn.
Nhưng đến một mức độ nào đó, cơ thể suy yếu của anh đã không chịu đựng nổi nữa, anh cũng ngủ thiếp đi.
Hôm sau.
Mộ Thiển tỉnh dậy từ sớm, thấy Mặc Cảnh Thâm còn đang ngủ, cô liền đi vào phòng bếp, cầm điện thoại tra một số món ăn sáng.
Thế nhưng sau khi xem rất nhiều món ăn, cô đều cảm thấy những bữa sáng khi không phù hợp với tình trạng hiện giờ của Mặc Cảnh Thâm.
Cuối cùng, cô đành nấu một nồi cháo rau củ cho Mặc Cảnh Thâm.
“Em ơi?”
Mặc Cảnh Thâm tỉnh lại, mở mắt ra thì không thấy Mộ Thiển trong phòng.
Anh cứ nghĩ là Mộ Thiển đã đi làm rồi.
Mặc Cảnh Thâm rời giường, đánh răng rửa mặt rồi xuống lầu.
Lúc này anh mới phát hiện Mộ Thiển đang bận rộn trong phòng bếp.
“Em à?”
Mặc Cảnh Thâm đi tới, sau khi nhìn thấy Mộ Thiển, nỗi lo lắng trong lòng cũng hạ xuống.
Anh tiến lên, một tay ôm lấy cô vào lòng.
Mộ Thiển bị giật mình, không hiểu Mặc Cảnh Thâm có ý gì.
Nhưng chuyện này cũng không khó phát hiện, có lẽ khi một người đang ở giai đoạn cuối của cuộc đời, họ đều quý trọng từng phút từng giây. Vậy nên Mặc Cảnh Thâm rất muốn dính lấy cô.
Mộ Thiển đau khổ, cười một tiếng, ngửi thấy mùi bánh trứng trong nồi bị khét, vội vàng nói: “Mau mau mau, anh buông em ra đi, bánh trứng bị khét mất rồi.”
Mặc Cảnh Thâm lập tức buông Mộ Thiển ra. Cô gái nhỏ vội đi đến chỗ bếp, dùng xẻng lật mặt dưới của bánh trứng lên, thì thấy bánh đã bị cháy.
“Thôi xong, đây là cái bánh trứng đầu tiên em làm, lại không thành công rồi.”
Mộ Thiển tìm trên điện thoại di động một chút thì phát hiện có bánh trứng tương đối mềm, không quá sền sệt, Mặc Cảnh Thâm cũng có thể ăn bánh trứng.
Vì vậy cô muốn làm thử một chút, tiếc là trời sinh cô đã không có thiên phú để nấu cơm.
Cô hoàn toàn không làm được món gì có thể ăn được.
Thấy dáng vẻ nhụt chí của Mộ Thiển, Mặc Cảnh Thâm cười một tiếng đầy cưng chiều rồi bước đến, cướp lấy cái muôi trong tay cô.
“Ngoan, em đứng sang bên cạnh đi, để anh.”
Mộ Thiển đành phải nghe lời đứng sang một bên.
Mặc Cảnh Thâm nhìn bột mì và trứng trong tô, còn có không ít bột chưa được khuấy đều.
Anh kiên nhẫn giảng dạy: “Đầu tiên, em làm bánh trứng đừng dày quá. Nếu bánh trứng quá dày, hương vị sẽ không được ngon. Thứ hai là đừng để bột không đều, em có thể dùng máy đánh trứng để khuấy bột, như vậy bột bánh sẽ được khuấy đều khá nhanh.”
Mặc Cảnh Thâm vừa nói, vừa đổ vào tô thêm gần nửa bát nước ấm, rồi tìm máy đánh trứng, không ngừng khuấy bột và trứng trong tô.
Sau khi khuấy bột xong, anh nói: “Em cho muối chưa?”
“Muối? Em… hình như em quên không cho rồi.”
Mộ Thiển xấu hổ thè lưỡi, mặt đỏ ửng lên.
Mặc Cảnh Thâm cho vào tô một chút muối, rồi lại cho thêm dầu và gia vị vào rồi khuấy trong chốc lát mới bật bếp lên.
“Bánh trứng rất mỏng, em để lửa quá lớn đương nhiên sẽ bị cháy. Em có thể chỉnh lửa ở mức nhỏ nhất, cứ để lửa nhỏ như thế này là được.”
Anh chỉ mức lửa nhỏ trên bếp gas, giải thích cho Mộ Thiển.
“À, thì ra đây mới là lửa nhỏ.”
Mộ Thiển thật sự không hiểu, do nghĩa của các từ ngữ quá tinh thâm uyên bác.
Ví dụ như nói không nên cho quá nhiều bột bánh, vậy đổ bột bánh thế nào mới là phù hợp?
Cô không biết.
Nói là rán bánh bằng lửa nhỏ, vậy lửa nhỏ là nhỏ đến mức nào? Trong lòng Mộ Thiển cũng không có đáp án chính xác.
Mặc Cảnh Thâm cầm thìa, múc một thìa bột bánh rồi rót vào chảo, sau đó khẽ nghiêng chảo để bột bánh chảy thành hình tròn rồi mới đun trên bếp một lát.
Sau đó anh lật mặt bánh, chỉ trong mấy chục giây, anh đã làm xong bánh trứng rán, sau đó bưng đĩa đi đến trước mặt Mộ Thiển: “Em nếm thử xem thế nào?”
Mộ Thiển nhìn thoáng qua Mặc Cảnh Thâm, luôn cảm thấy người đàn ông này quá lợi hại, cái gì cũng biết, khiến cô rất xấu hổ.
Cắn một miếng bánh trứng, cô gật đầu lia lịa: “Ừm… mùi vị không tệ, rất ngon.”
“Em cho thêm một chút hành thái vào nữa sẽ ngon hơn.”
“Mặc Cảnh Thâm, sao anh lại biết nấu ăn thế?”
“Có lẽ do anh thích.”
“Ồ vâng.”
Mộ Thiển không biết nên nói cái gì, cô luôn cảm thấy đáng tiếc vì người đàn ông thông minh như anh tuy còn trẻ nhưng lại không còn nhiều thời gian. Đúng là ông trời không có mắt.
Ban đầu là cô muốn làm bánh trứng, cuối cùng lại thành Mặc Cảnh Thâm làm.
Bữa sáng gồm có cháo rau củ cùng với bánh trứng.
Cháo rau củ khá vừa miệng, độ đậm đặc thích hợp, mùi vị không tệ lắm, ăn cùng bánh trứng cũng là một sự hưởng thụ.
Mộ Thiển vui lắm.
Buổi sáng, hai người ngồi trong sân phơi nắng, nghe nhạc, hài lòng hưởng thụ cuộc sống.
Buổi chiều, công ty của Mộ Thiển có chuyện nên cô đành phải rời khỏi nhà.
Mà xử lý chuyện công ty một hồi cũng đã đến buổi tối.
Mặc Cảnh Thâm gửi tin nhắn thoại cho Mộ Thiển, nói: “Mấy giờ em tan tầm? Có cần anh đến đón không?”
Không lâu sau, anh nhận được tin trả lời của Mộ Thiển, cô nói: “Tối nay em phải gặp Thượng Quan Miểu có chút chuyện, anh nghỉ ngơi sớm đi, em sẽ về khá muộn đấy.”
“Anh đi cùng em.”
“Được rồi, vậy tối nay em sẽ gọi lại cho anh.”
Hai người voice chat nói chuyện phiếm xong, tắt điện thoại, Mộ Thiển lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Mộ Thiển giao toàn bộ chuyện đồ mỹ phẩm của công ty có chứa vật chất độc hại cho Cố Khinh Nhiễm.
Nhưng chẳng biết vì sao, suốt cả ngày hôm nay mí mắt Mộ Thiển cứ nháy liên tục.
“Máy mắt trái gặp tài, máy mắt phải gặp tai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cô đưa tay lên dụi mắt, có chút khó chịu.
Mộ Thiển vừa tập trung làm việc, vừa liên tục xem thời gian. Dù sao tối nay cô đã có hẹn với Thượng Quan Miểu, cô cũng không thể cho anh ta leo cây được.
Buổi tối, Mộ Thiển tan làm từ năm giờ để có thêm thời gian chăm sóc Mặc Cảnh Thâm.
Cô cũng không nhắn tin cho Mặc Cảnh Thâm mà cứ thế lái xe về thẳng khu biệt thự Lâm Hồ.
Mộ Thiển có chút áy náy, cảm thấy có lỗi với hai đứa con của mình. Thời gian này, vì mải chăm sóc Mặc Cảnh Thâm, thậm chí cô còn không có thời gian chơi với hai đứa bé.
Cô còn chiếm Mặc Cảnh Thâm làm của riêng, không cho hai đứa bé gặp Mặc Cảnh Thâm.
Thực ra Mộ Thiển rất muốn cho Mặc Cảnh Thâm và hai đứa bé gặp nhau một lần, nhưng nghĩ đến chuyện chưa được mấy ngày nữa sẽ phải đón lấy bi kịch, Mộ Thiển lại sợ.
Cô sợ khi Mặc Cảnh Thâm đột nhiên biến mất, sẽ để lại bóng ma tâm lý không cách nào bù đắp được cho hai đứa bé.
Chi bằng cô cứ nhẫn tâm một chút, không cho hai đứa bé gặp mặt Mặc Cảnh Thâm thì hơn.
Mộ Thiển lái xe với vận tốc rất nhanh, nhưng trên đường hơi mất chú ý một chút nên suýt thì đâm phải cột điện ven đường.
Cô sợ đến nỗi hồn bay phách tán, vội dừng xe ở bên đường, dựa vào ghế trên xe một lúc cho bình tĩnh.
Không hiểu sao hôm nay Mộ Thiển luôn có một dự cảm chẳng lành, khiến cô có chút lo lắng.
Nhưng cô lại không biết mình đang lo lắng về chuyện gì.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, cô lập tức lái xe về biệt thự Lâm Hồ.
Đến biệt thự Lâm Hồ, Mặc Cảnh Thâm đã đi từ trong nhà ra phòng khách.
Trông thấy Mộ Thiển, anh bước đến đón cô.
“Thiển, em về rồi à?”
Anh dang hai cánh tay ra, bước đến cho Mộ Thiển một cái ôm thật chặt.
“Anh nhớ em.”
Mộ Thiển dựa vào lồng ngực của anh, ngửi được hơi thở nhàn nhạt trên người anh, bỗng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.