Chương 998: Khâm phục Mộ Thiển
Cá Koi
27/06/2021
“Haha, phải không đó?”
Mộ Thiển không biết phải nói gì, nhưng trong lòng của cô ấy biết rằng lời Bạc Dạ nói rất có lý.
Thực tại là rất đau xót nhưng không phải là không có lợi.
Ít ra trong trong những ngày sắp tới, khi cô ấy phát bệnh thì không cần phải sợ bị Mặc Cảnh Thâm phát hiện nữa.
Từ nhỏ đến lớn, thứ mà Mộ Thiển cảm thấy thiếu thốn nhất đó chính là tình thân và tình yêu. Nhưng cô không ngờ có một ngày bản thân vì vì tình yêu mà trở nên vĩ đại như này.
Thậm chí ngay cả bản thân cũng đã cảm động.
“Thiển, em quá ngốc rồi.”
Trên tay của Bạc Dạ cầm một điếu thuốc, gảy tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, khói mù nặng trĩu đọng trên gương mặt điển trai.
Nói chung, trong tất cả những năm mới thì năm nay sẽ là một năm nặng nề nhất.
Chiếc điện thoại của Mộ Thiển để trên chiếc xe con lại rung lên.
Đó là đó là cuộc gọi của Hàn Triết gọi đến.
Cô do dự một lúc rồi cầm chiếc điện thoại lên bắt máy.
Vừa mới đặt điện thoại bên tai, vẫn chưa kịp mở miệng nói câu nào, thì ngay lập tức nghe giọng nói yếu ớt bên đó vọng lại: “Ai cho phép anh gọi điện cho cô ấy?”
Tút tút tút …
Ngay sau đó là âm thanh của tiếng cúp máy điện thoại.
Mộ Thiển cầm điện thoại để trước mặt, nhìn nhật ký thông báo trên màn hình điện thoại, gương mặt nhỏ nhăn nhó lại.
“Anh Thâm, bây giờ anh hận em lắm đúng không?’
Một người đàn ông không cho phép sự phản bội, lần đầu tiên phát hiện cô và Bạc Dạ hai người có hành động giấu giấu diếm diêm lại có thể chọn cách nhẫn nhịn.
Mấy ngày trở về từ Diêm Thành, Mộ Thiển rất mệt, nhưng cô cũng biết Mặc Cảnh Thâm cũng mệt mỏi. Nhưng không còn cách nào khác, vì hai người đã chọn điều này nên không thể từ bỏ được.
Nhưng không ngờ rằng ‘Sự việc bại lộ’ lại đến nhanh như vậy. Thậm chí không thể cùng nhau đón năm mới. Mối bất hòa yêu hận giữa cô với Mặc Cảnh Thâm đã kéo dài mười năm.
Mười năm, đời người có thể có mấy lần mười năm, nhưng mười năm tồi tệ nhất đó chính là cô không thể ở bên cạnh anh ấy, cùng anh ấy đón một năm mới trọn vẹn.
Nói chung đây là sự hối tiếc lớn nhất của Mộ Thiển.
Cùng lúc đó, ở bệnh viện.
Cẩm Dung lấy điện thoại của Hàn Triết ném xuống đất: “Anh bị thần kinh sao? Lúc này mà gọi điện cho Mộ Thiển, anh nghĩ Mộ Thiển không đủ lo lắng cho đại ca sao?”
Thât ra,tiếng gào thét đó không phải đến từ Mặc Cảnh Thâm, mà là từ Cẩm Dung.
Nhưng giọng nói có chút ồn ào,mà Mộ Thiển lại quá lo lắng cho Mặc Cảnh Thâm, nên nhầm tưởng giọng nói yếu ớt, tức giận đó chính của Mặc Cảnh Thâm.
“Vậy thì làm sao đây?”
Hàn Triết mặc kệ Cẩm Dung, nhìn Mặc Cảnh Thâm đang hôn mê trên giường, trong lòng rất đau đớn.
“Được rồi, anh ta chỉ tức giận quá nên sang chấn tâm lý như vậy thôi, không chết được đâu.”
Cẩm Dung kéo Hàn Triết ra khỏi phòng bệnh, đứng ở ngoài hành lang canh giữ.
Cẩm Dung hai tay vòng qua ngực, đi đi lại lại ở ngoài hành lang, suy nghĩ về vấn đề mà Hàn Triết nói với anh ta lúc đó: “Thật vớ vẩn mà. Mộ Thiển sao lại có thể ngốc như vậy?”
Trong lòng anh có chút khâm phục Mộ Thiển.
Không phải là một chút mà là tận đáy lòng khâm phục Mộ Thiển.
Trong số những người phụ nữ mà anh quen, không có ai có đủ dũng khí và trách nhiệm như Mộ Thiển.
“Anh thật sự là đồ ăn hại, rõ ràng anh biết đại ca muốn đi tìm Mộ Thiển, tại sao anh lại không thông báo cho cô ấy biết?
Cẩm Dung đi tới trước mặt Hàn Triết, nhìn xuống anh ta, lớn giọng trách móc.
“Tôi đã nói như thế nào hả?”
Hàn Triết vụt đứng lên với vẻ tức giận, nhìn thẳng vào mặt Cẩm Dung tức giận nói:
“Lúc ông chủ thu lại tất cả điện thoại của mọi người, đó chính là sợ chúng ta thông báo cho Mộ Thiển. Đợi sau khi đến Diêm Thành, khi tôi cầm được điện thoại tôi đã viện lý do đi ra ngoài,nhân lúc đó tôi đã gọi điện cho Mộ Thiển, nhưng người bên kia đã tắt máy. Anh bảo tôi làm sao thông báo cho cô ấy?”
Lồng ngực tức giận của anh ta nhấp nhô.
Hai người trợn mắt nhìn nhau. truyện đam mỹ
Sau một lúc trấn tĩnh lại, Hàn Triết mới nói:
“Thật ra…tôi rất khâm phục cách cư xử và dũng khí của Mộ Thiển. Chúng ta đã đến nhà ba gian của Diêm Thành,cả Bạc Dạ và Mộ Thiển chỉ góp vui lấy lệ nhưng đã làm cho ông chủ tức giận mà bỏ đi. Kết quả là ông chủ đã quay về giữa chừng. Lúc đó tôi rất sợ, ngay lập tức gọi điện cho Mộ Thiển, nhưng gọi không được. Khi đó tôi thật sự rất sợ mọi việc bị bại lộ. Kết quả là, không quá mười phút, khi ông chủ đuổi kịp chúng tôi, sắc mặt cả người của anh ấy đầy dữ tợn, mang một vẻ xơ xác. Đó là lần đầu tiên sau mười năm mà tôi cảm thấy một sự nhẫn nhịn và đau khổ từ ông chủ.”
Lúc đó, Hàn Triết rất thương cho Mặc Cảnh Thâm.
Nhưng mọi chuyện đã bị phát hiện, anh ta cũng không thể làm hay nói được gì nữa.
Thậm chí nghĩ, nếu như có một ngày bản thân ông chủ biết được sự thật, liệu anh ấy có bắn chết anh ta không?
“Chết tiệt, quá độc ác rồi.”
Cẩm Dung đạp chân lên ghế để ngoài hành lang.
Vì lực đạp quá mạnh nên ngón chân của anh ta đau co rút lại.
Sau đó anh ta ngồi lên chiếc ghế dài, bực bội than thở: “Bỏ đi, chuyện này đã xảy ra rồi thì cũng không thể quay trở về ban đầu, chỉ mong là Mộ Thiển đừng làm chuyện dại dột.”
Trong lòng anh ta kìm nén uất ức, nửa ngày trời cũng không nguôi cơn tức.
Cẩm Dung lúc này càng tức giận và phẫn nộ hơn Hàn Triết.
Bởi vì, cho dù Mặc Cảnh Thâm là đại ca của anh ta, nhưng Mộ Thiển lại là cô chủ nhỏ của anh ta.
Lúc đầu, khi Thượng Quan Uyển Nhi rời đi, bà ấy có dặn dò anh ta nhất định cố gắng chăm sóc Mộ Thiển. Bây giờ,lại xảy ra chuyện như thế này thì thật sự không biết làm thế nào để đối diện với Thượng Quan Uyển Nhi và Mộ Thiển.
“Hiện tại sức khỏe của ông chủ rốt cuộc là như thế nào rồi? Có cần nhiều thời gian để hồi phục không?”
Hàn Triết bắt đầu quan tâm đến sức khỏe của Mặc Cảnh Thâm.
Cẩm Dung lắc đầu: “Vốn dĩ là rất nhanh, nhưng mà hiện tại lại bị trận kích động này, thời gian hồi phục chắc chắn sẽ chậm một chút. Nhưng anh ấy cũng đã tốt hơn nhiều rồi. Đánh giá bước đầu là tầm hơn nửa năm có thể khỏe lại, hồi phục thành người bình thường.”
“Thế còn Mộ Thiển?”
“Để xem tình hình của đại ca sau khi sức khỏe hồi phục lại đã. Lúc đầu Thượng Quan Uyển Nhi cũng không có nhắc gì nhiều, có vẻ như sau khi đại ca khỏe lại thì Mộ Thiển cũng sẽ hồi phục. Nhưng anh cũng biết sức khỏe và thể chất đặc biệt của Mộ Thiển rồi, tất cả đều không thế nói được điều gì. Bình tĩnh mà theo dõi sự thay đổi.”
Chỉ có thể bình tĩnh mà theo dõi tình hình, suy cho cùng có rất nhiều điều không thể nói chắc chắn được.
“Là Hàn Triết và Cẩm Dung sao?”
Đúng lúc đó, có một người xuất hiện ở cuối đầu hành lang.
Hai người họ ngay lập tức đứng dậy hướng mắt nhìn qua. Cẩm Dung có chút bất ngờ nhìn người đang tiến lại gần.
“Là Cận Ngôn sao”
Anh ta ngạc nhiên không ngớt, không biết làm sao Tư Cận Ngôn lại có thể tìm ra chỗ này.
“Chuyện gì đã xảy ra rồi? Đại ca sao rồi?”
Thời gian nữa năm không gặp, Tư Cận Ngôn vẫn luôn giữ một vẻ dịu dàng như ngọc, thần thái của một người học thức, nhưng chỉ có làn da trắng nõn ngày xưa đã được thay thế bằng một màu da lúa mì thêm chút cường tráng của người đàn ông.
Anh ấy từ một cậu thanh niên nghiêm túc biến thành một ông chú.
Nhưng vẻ đẹp trai vẫn như cũ, càng thêm sức đàn ông.
Anh ta để kiểu tóc ngắn hai mái, chẻ thưa buông xuống tự nhiên, mang trên mình áo khoác lông vũ dài màu đen, dáng người thanh mảnh trông rất trẻ.
“Cận Ngôn, anh trở về từ lúc nào vậy? Tôi đã rất nhớ anh.”
Cẩm Dung bước tới trước mặt Tư Cận Ngôn, dùng nắm tay đấm nhẹ vào ngực anh ta, sau đó cùng Tư Cận Ngôn chạm nắm đấm, hai người nhìn nhau mỉm cười.
“Được rồi, anh mau nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?” Tư Cận Ngôn không hiểu rõ tình hình nên vội vàng hỏi.
“Anh không biết chuyện gì xảy ra, vậy sao lại biết đại ca ở đây?” Cẩm Dung hỏi lại.
Hàn Triết ở bên cạnh lập tức nói: “Là tôi nói với anh ấy.”
“Tôi nói đó.”
Lúc này, Cẩm Dung mới hiểu vì sao Tư Cận Ngôn lại đến bệnh viện.
Mộ Thiển không biết phải nói gì, nhưng trong lòng của cô ấy biết rằng lời Bạc Dạ nói rất có lý.
Thực tại là rất đau xót nhưng không phải là không có lợi.
Ít ra trong trong những ngày sắp tới, khi cô ấy phát bệnh thì không cần phải sợ bị Mặc Cảnh Thâm phát hiện nữa.
Từ nhỏ đến lớn, thứ mà Mộ Thiển cảm thấy thiếu thốn nhất đó chính là tình thân và tình yêu. Nhưng cô không ngờ có một ngày bản thân vì vì tình yêu mà trở nên vĩ đại như này.
Thậm chí ngay cả bản thân cũng đã cảm động.
“Thiển, em quá ngốc rồi.”
Trên tay của Bạc Dạ cầm một điếu thuốc, gảy tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, khói mù nặng trĩu đọng trên gương mặt điển trai.
Nói chung, trong tất cả những năm mới thì năm nay sẽ là một năm nặng nề nhất.
Chiếc điện thoại của Mộ Thiển để trên chiếc xe con lại rung lên.
Đó là đó là cuộc gọi của Hàn Triết gọi đến.
Cô do dự một lúc rồi cầm chiếc điện thoại lên bắt máy.
Vừa mới đặt điện thoại bên tai, vẫn chưa kịp mở miệng nói câu nào, thì ngay lập tức nghe giọng nói yếu ớt bên đó vọng lại: “Ai cho phép anh gọi điện cho cô ấy?”
Tút tút tút …
Ngay sau đó là âm thanh của tiếng cúp máy điện thoại.
Mộ Thiển cầm điện thoại để trước mặt, nhìn nhật ký thông báo trên màn hình điện thoại, gương mặt nhỏ nhăn nhó lại.
“Anh Thâm, bây giờ anh hận em lắm đúng không?’
Một người đàn ông không cho phép sự phản bội, lần đầu tiên phát hiện cô và Bạc Dạ hai người có hành động giấu giấu diếm diêm lại có thể chọn cách nhẫn nhịn.
Mấy ngày trở về từ Diêm Thành, Mộ Thiển rất mệt, nhưng cô cũng biết Mặc Cảnh Thâm cũng mệt mỏi. Nhưng không còn cách nào khác, vì hai người đã chọn điều này nên không thể từ bỏ được.
Nhưng không ngờ rằng ‘Sự việc bại lộ’ lại đến nhanh như vậy. Thậm chí không thể cùng nhau đón năm mới. Mối bất hòa yêu hận giữa cô với Mặc Cảnh Thâm đã kéo dài mười năm.
Mười năm, đời người có thể có mấy lần mười năm, nhưng mười năm tồi tệ nhất đó chính là cô không thể ở bên cạnh anh ấy, cùng anh ấy đón một năm mới trọn vẹn.
Nói chung đây là sự hối tiếc lớn nhất của Mộ Thiển.
Cùng lúc đó, ở bệnh viện.
Cẩm Dung lấy điện thoại của Hàn Triết ném xuống đất: “Anh bị thần kinh sao? Lúc này mà gọi điện cho Mộ Thiển, anh nghĩ Mộ Thiển không đủ lo lắng cho đại ca sao?”
Thât ra,tiếng gào thét đó không phải đến từ Mặc Cảnh Thâm, mà là từ Cẩm Dung.
Nhưng giọng nói có chút ồn ào,mà Mộ Thiển lại quá lo lắng cho Mặc Cảnh Thâm, nên nhầm tưởng giọng nói yếu ớt, tức giận đó chính của Mặc Cảnh Thâm.
“Vậy thì làm sao đây?”
Hàn Triết mặc kệ Cẩm Dung, nhìn Mặc Cảnh Thâm đang hôn mê trên giường, trong lòng rất đau đớn.
“Được rồi, anh ta chỉ tức giận quá nên sang chấn tâm lý như vậy thôi, không chết được đâu.”
Cẩm Dung kéo Hàn Triết ra khỏi phòng bệnh, đứng ở ngoài hành lang canh giữ.
Cẩm Dung hai tay vòng qua ngực, đi đi lại lại ở ngoài hành lang, suy nghĩ về vấn đề mà Hàn Triết nói với anh ta lúc đó: “Thật vớ vẩn mà. Mộ Thiển sao lại có thể ngốc như vậy?”
Trong lòng anh có chút khâm phục Mộ Thiển.
Không phải là một chút mà là tận đáy lòng khâm phục Mộ Thiển.
Trong số những người phụ nữ mà anh quen, không có ai có đủ dũng khí và trách nhiệm như Mộ Thiển.
“Anh thật sự là đồ ăn hại, rõ ràng anh biết đại ca muốn đi tìm Mộ Thiển, tại sao anh lại không thông báo cho cô ấy biết?
Cẩm Dung đi tới trước mặt Hàn Triết, nhìn xuống anh ta, lớn giọng trách móc.
“Tôi đã nói như thế nào hả?”
Hàn Triết vụt đứng lên với vẻ tức giận, nhìn thẳng vào mặt Cẩm Dung tức giận nói:
“Lúc ông chủ thu lại tất cả điện thoại của mọi người, đó chính là sợ chúng ta thông báo cho Mộ Thiển. Đợi sau khi đến Diêm Thành, khi tôi cầm được điện thoại tôi đã viện lý do đi ra ngoài,nhân lúc đó tôi đã gọi điện cho Mộ Thiển, nhưng người bên kia đã tắt máy. Anh bảo tôi làm sao thông báo cho cô ấy?”
Lồng ngực tức giận của anh ta nhấp nhô.
Hai người trợn mắt nhìn nhau. truyện đam mỹ
Sau một lúc trấn tĩnh lại, Hàn Triết mới nói:
“Thật ra…tôi rất khâm phục cách cư xử và dũng khí của Mộ Thiển. Chúng ta đã đến nhà ba gian của Diêm Thành,cả Bạc Dạ và Mộ Thiển chỉ góp vui lấy lệ nhưng đã làm cho ông chủ tức giận mà bỏ đi. Kết quả là ông chủ đã quay về giữa chừng. Lúc đó tôi rất sợ, ngay lập tức gọi điện cho Mộ Thiển, nhưng gọi không được. Khi đó tôi thật sự rất sợ mọi việc bị bại lộ. Kết quả là, không quá mười phút, khi ông chủ đuổi kịp chúng tôi, sắc mặt cả người của anh ấy đầy dữ tợn, mang một vẻ xơ xác. Đó là lần đầu tiên sau mười năm mà tôi cảm thấy một sự nhẫn nhịn và đau khổ từ ông chủ.”
Lúc đó, Hàn Triết rất thương cho Mặc Cảnh Thâm.
Nhưng mọi chuyện đã bị phát hiện, anh ta cũng không thể làm hay nói được gì nữa.
Thậm chí nghĩ, nếu như có một ngày bản thân ông chủ biết được sự thật, liệu anh ấy có bắn chết anh ta không?
“Chết tiệt, quá độc ác rồi.”
Cẩm Dung đạp chân lên ghế để ngoài hành lang.
Vì lực đạp quá mạnh nên ngón chân của anh ta đau co rút lại.
Sau đó anh ta ngồi lên chiếc ghế dài, bực bội than thở: “Bỏ đi, chuyện này đã xảy ra rồi thì cũng không thể quay trở về ban đầu, chỉ mong là Mộ Thiển đừng làm chuyện dại dột.”
Trong lòng anh ta kìm nén uất ức, nửa ngày trời cũng không nguôi cơn tức.
Cẩm Dung lúc này càng tức giận và phẫn nộ hơn Hàn Triết.
Bởi vì, cho dù Mặc Cảnh Thâm là đại ca của anh ta, nhưng Mộ Thiển lại là cô chủ nhỏ của anh ta.
Lúc đầu, khi Thượng Quan Uyển Nhi rời đi, bà ấy có dặn dò anh ta nhất định cố gắng chăm sóc Mộ Thiển. Bây giờ,lại xảy ra chuyện như thế này thì thật sự không biết làm thế nào để đối diện với Thượng Quan Uyển Nhi và Mộ Thiển.
“Hiện tại sức khỏe của ông chủ rốt cuộc là như thế nào rồi? Có cần nhiều thời gian để hồi phục không?”
Hàn Triết bắt đầu quan tâm đến sức khỏe của Mặc Cảnh Thâm.
Cẩm Dung lắc đầu: “Vốn dĩ là rất nhanh, nhưng mà hiện tại lại bị trận kích động này, thời gian hồi phục chắc chắn sẽ chậm một chút. Nhưng anh ấy cũng đã tốt hơn nhiều rồi. Đánh giá bước đầu là tầm hơn nửa năm có thể khỏe lại, hồi phục thành người bình thường.”
“Thế còn Mộ Thiển?”
“Để xem tình hình của đại ca sau khi sức khỏe hồi phục lại đã. Lúc đầu Thượng Quan Uyển Nhi cũng không có nhắc gì nhiều, có vẻ như sau khi đại ca khỏe lại thì Mộ Thiển cũng sẽ hồi phục. Nhưng anh cũng biết sức khỏe và thể chất đặc biệt của Mộ Thiển rồi, tất cả đều không thế nói được điều gì. Bình tĩnh mà theo dõi sự thay đổi.”
Chỉ có thể bình tĩnh mà theo dõi tình hình, suy cho cùng có rất nhiều điều không thể nói chắc chắn được.
“Là Hàn Triết và Cẩm Dung sao?”
Đúng lúc đó, có một người xuất hiện ở cuối đầu hành lang.
Hai người họ ngay lập tức đứng dậy hướng mắt nhìn qua. Cẩm Dung có chút bất ngờ nhìn người đang tiến lại gần.
“Là Cận Ngôn sao”
Anh ta ngạc nhiên không ngớt, không biết làm sao Tư Cận Ngôn lại có thể tìm ra chỗ này.
“Chuyện gì đã xảy ra rồi? Đại ca sao rồi?”
Thời gian nữa năm không gặp, Tư Cận Ngôn vẫn luôn giữ một vẻ dịu dàng như ngọc, thần thái của một người học thức, nhưng chỉ có làn da trắng nõn ngày xưa đã được thay thế bằng một màu da lúa mì thêm chút cường tráng của người đàn ông.
Anh ấy từ một cậu thanh niên nghiêm túc biến thành một ông chú.
Nhưng vẻ đẹp trai vẫn như cũ, càng thêm sức đàn ông.
Anh ta để kiểu tóc ngắn hai mái, chẻ thưa buông xuống tự nhiên, mang trên mình áo khoác lông vũ dài màu đen, dáng người thanh mảnh trông rất trẻ.
“Cận Ngôn, anh trở về từ lúc nào vậy? Tôi đã rất nhớ anh.”
Cẩm Dung bước tới trước mặt Tư Cận Ngôn, dùng nắm tay đấm nhẹ vào ngực anh ta, sau đó cùng Tư Cận Ngôn chạm nắm đấm, hai người nhìn nhau mỉm cười.
“Được rồi, anh mau nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?” Tư Cận Ngôn không hiểu rõ tình hình nên vội vàng hỏi.
“Anh không biết chuyện gì xảy ra, vậy sao lại biết đại ca ở đây?” Cẩm Dung hỏi lại.
Hàn Triết ở bên cạnh lập tức nói: “Là tôi nói với anh ấy.”
“Tôi nói đó.”
Lúc này, Cẩm Dung mới hiểu vì sao Tư Cận Ngôn lại đến bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.