Chương 749: Không khốn nạn như thế
Cá Koi
27/06/2021
“Cô thử nhắc lại lần nữa xem.”
“Nhắc lại lần nữa thì sao? Mộ Thiển chính là một tiện nhân lăng loàn, lẳng lơ… A, ôi…”
Kiều Vi còn chưa nói xong, Bạc Dạ đã không khách khí tát lên mặt cô ta một cái, làm cô ta ngã xuống đất.
Chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt trắng nõn của Kiều Vi đỏ lên, hiện rõ năm dấu ngón tay.
Bạc Dạ móc một cái khăn từ túi quần tây ra lau tay: “Mặt trát cả tấn phấn dày như vậy, cô thoa cả hộp phấn lên mặt hả?”
Anh ta vừa vứt khăn xuống đất với vẻ chán ghét, vừa quay người kéo Mộ Thiển lên xe, sau đó ngồi lên ghế tài xế, khởi động xe nghênh ngang rời đi.
Tốc độ của bọn họ rất nhanh, đến khi Kiều Vi lồm cồm bò dậy thì xe đã đi ra khỏi khu chung cư rồi.
“A!”
Kiều Vi bụm mặt, tức đến nỗi giơ chân. Cô ta không ngờ được Bạc Dạ sẽ đánh mình chỉ vì Mộ Thiển.
Khốn nạn, tiện nhân, nam cặn bã nữ tiện nhân!
Cô ta rít lên một tiếng rồi ngó trái ngó phải, thấy bốn bề vắng lặng mới xám xịt đi ra khỏi khu chung cư.
Lúc này, Mộ Thiển đang ngồi trong xe vẫn còn kinh ngạc vì hành động vừa rồi của Bạc Dạ.
Cô không nhịn được mà thở dốc vì kinh ngạc: “Bạc Dạ, vừa nãy anh ngầu quá. Nhưng mà Kiều Vi là phụ nữ, chẳng phải anh từng nói không đánh phụ nữ sao?”
Bạc Dạ khoác một tay lên tay lái, giọng nói lạnh lùng: “Cô ta còn chẳng phải con người, sao coi là phụ nữ được?”
Anh ta hoàn toàn không coi Kiều Vi là con người, có gì mà không ra tay được.
“Ha ha.”
Mộ Thiển bị anh ta chọc cười.
Sau đó nụ cười của cô chợt biến mất, chỉ mấp máy môi, hỏi: “Mặc Cảnh Thâm là ai? Sao tôi cứ cảm thấy cái tên này rất quen thuộc. Tôi có quen anh ấy không?”
“Mặc… Mặc Cảnh Thâm…”
Cái gì nên đến cuối cùng cũng sẽ đến.
Đêm qua Thượng Quan Miểu đã dặn dò anh ta, chỉ được nói chuyện của Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển từ năm năm trước. Còn chuyện năm năm sau, chỉ được nói Mặc Cảnh Thâm đã đính hôn với Kiều Vi, sau đó hủy bỏ hôn ước vì cô.
“Đương nhiên là em biết anh ta, anh ta là ba của Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên. Năm đó, vì muốn có tiền để cứu Mộ Ngạn Minh, em đã sinh hai đứa bé cho anh ta…”
Bạc Dạ lấy lời ít mà ý nhiều nói cho Mộ Thiển.
Cô gái nhỏ bỗng nổi giận: “Khốn nạn như vậy sao?”
“Sau này em về nước, anh ta vẫn đính hôn với Kiều Vi, nhưng anh ta…”
Bạc Dạ có chút do dự, trong lòng giãy dụa một phen, sau đó chỉ đành nói những lời trái với lương tâm: “Anh ta vừa thích Kiều Vi, lại vừa thích em, rất thiếu trách nhiệm. Thấy hôn ước giữa mình và Kiều Vi sắp đến, Mặc Cảnh Thâm đã hủy bỏ hôn ước, muốn đi cùng em. Bởi vì nếu muốn quay lại vị trí giám đốc điều hành của anh ta trong tập đoàn Mặc thị, anh ta chỉ còn cách kết hôn với em thì hai đứa bé mới có thể ở cùng em, như vậy anh ta mới có thể chính thức trở lại tập đoàn Mặc thị. Lúc trước do em gái anh ta đánh em, anh ta đã gánh trách nhiệm thay nên phải ngồi tù. Để có thể ra tù, anh ta đã giao quyền nuôi dưỡng hai đứa bé cho em, coi đó là điều kiện để đổi lấy cơ hội ra tù.”
Mộ Thiển hoàn toàn không nhớ được tất cả những chuyện liên quan đến Mặc Cảnh Thâm, nên Bạc Dạ đã bịa ra một câu chuyện khác cho Mộ Thiển.
Chỉ như vậy mới có thể loại bỏ sự nghi ngờ trong lòng của Mộ Thiển.
“Không ngờ trên đời này lại có một người đàn ông cặn bã, khốn nạn như vậy.”
Mộ Thiển đưa tay nâng trán, lắc đầu thở dài: “Xem ra ông trời đối xử với tôi cũng không tệ, để tôi quên được một tên cặn bã như vậy, tốt thật.”
Vốn dĩ Mộ Thiển còn có chút lo lắng, nhưng bây giờ đã biết tất cả sự thật rồi, cô bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn khá nhiều. Cô cảm thấy quên được quá khứ giữa mình với Mặc Cảnh Thâm cũng không tệ.
Từ lúc lái xe cho đến khi ăn cơm, Bạc Dạ đều hao phí hết tâm tư kể chuyện cho Mộ Thiển.
Dần dần cô gái mất trí nhớ cũng hiểu rõ quá khứ của mình.
“Thảo nào Kiều Vi lại hận tôi như vậy, chuyện này cũng dễ hiểu thôi. Có lẽ cô ta cũng chẳng phải người tốt gì, các cụ thường nói vật họp theo loài mà.”
Mộ Thiển cười xòa một tiếng, nâng ly rượu đỏ lên: “Lên, uống rượu thôi.”
“Uống rượu.”
Hai người cụng ly, nâng ly uống rượu.
Mộ Thiển thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Tôi cứ luôn cảm thấy quên mất thứ gì đó, trong lòng rất vắng vẻ. Không ngờ lại là trí nhớ về một người đàn ông đáng ghét như thế.”
Ngược lại cô lại cảm thấy quên đi chuyện này khá tốt, có lẽ là do ông trời ban phước.
“Đúng rồi, Mặc Cảnh Thâm đang ở đâu?”
Mộ Thiển lại hỏi.
“Tôi không rõ, nghe nói là bị nhà họ Mặc đưa ra nước ngoài, trong vòng mấy năm sẽ không trở về,”
“Thật sao? Vậy thì tốt.”
Ngoài miệng thì cảm thán việc mình quên mất tên cặn bã Mặc Cảnh Thâm là một chuyện tốt, nhưng trong lòng Mộ Thiển vẫn cảm thấy có chút khó chịu, thậm chí là vắng vẻ.
Cô không biết là có chuyện gì xảy ra, nhưng lại chẳng nhớ ra chuyện gì.
Dứt khoát không buồn nghĩ nhiều nữa.
Sau đó, Bạc Dạ đưa Mộ Thiển đến tập đoàn Fryer.
Do scandal về đồ mỹ phẩm của công ty nên ở cổng công ty vẫn còn rất nhiều phóng viên và người đến gây sự, có vẻ như mọi chuyện đang trở nên ngày càng nghiêm trọng hơn.
“Nghe nói giá cổ phiếu của công ty em đang sụt giảm khá nhiều, tình hình có vẻ còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng.”
Trên xe, Bạc Dạ nhìn chuyện đang xảy ra trước cổng tập đoàn Fryer, không khỏi cảm khái.
“Vẫn trong dự đoán.”
Mộ Thiển cảm thấy hơi đau đầu, vẫn còn rất nhiều chuyện như vậy, lại còn khó giải quyết nữa.
“Được rồi, tôi vào bằng cửa sau vậy, anh cũng về sớm chút đi, đừng để bị phóng viên chụp được.”
Nói cho cùng thì cô vẫn sợ mình và Bạc Dạ đi ra sẽ bị phóng viên chụp hình.
“OK.”
Bạc Dạ gật đầu nhẹ: “Em nhớ cẩn thận chút.”
Mộ Thiển vừa mở cửa xe ra, mới đặt được một chân xuống đất thì một đám phóng viên bỗng phóng ra từ phía sau, lập tức bao vây lấy hai người.
“Cô Mộ, nghe nói bây giờ cô với giám đốc Bạc đang hẹn hò đúng không?”
“Tin tức tốt mà hai người sắp công bố là hai người sắp kết hôn sao?”
“Cô đã là mẹ của hai đứa bé, giám đốc Bạc vẫn đồng ý chấp nhận cô sao?”
“Nghe nói là cô xúi giục Mặc Cảnh Thâm và Kiều Vi ly hôn, nhưng bây giờ cô lại chuẩn bị kết hôn với giám đốc Bạc, cô làm vậy là để trả thù Kiều Vi sao?”
“Cô có suy nghĩ thế nào về việc mỹ phẩm của tập đoàn Fryer có chứa chất độc hại?”
…
Các phóng viên đang vây chặt xung quanh hai người, thậm chí microphone trong tay còn suýt nữa thì đâm vào mặt Mộ Thiển, khiến cô cực kỳ bực bội.
Không còn đường để đi, hai người đành phải chui vào trong xe đóng cửa lại.
“Bíp bíp bíp…”
Bạc Dạ bấm còi, khởi động xe. Các phóng viên đứng chắn trước xe cũng sợ mình bị đâm nên nhao nhao tránh ra.
Anh ta nhấn chân ga, xe lao đi nhanh như làn khói.
Trên đường, Mộ Thiển thực sự không nhịn nổi mà hỏi: “Tại sao chuyện giữa tôi và Mặc Cảnh Thâm lại huyên náo đến nỗi ai ai cũng biết như vậy?”
Bạc Dạ nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Vì mọi người đều biết, nên em cũng phải chịu khá nhiều oan ức.”
“Nghiêm trọng như vậy sao? Cái tên cặn bã Mặc Cảnh Thâm kia!”
Mộ Thiển cực kỳ tức giận.
Ngược lại, Bạc Dạ thu hồi ánh mắt lại, gương mặt anh tuấn hiện lên một chút u ám, trên trán lại toát ra sự lo lắng không thể xóa được.
Thật ra Mặc Cảnh Thâm không khốn nạn như vậy đâu.
Cùng lúc đó, máy bay chở Mặc Cảnh Thâm vừa hạ cánh xuống sân bay thủ đô thì anh bỗng hắt hơi một cái.
Mặc Cảnh Thâm khoác lên vai một chiếc áo khoác, đeo kính râm màu xám bạc.
Có mấy chiếc Rolls – Royce đang đậu ngoài sân bay, trông cực kỳ chói mắt, khiến không ít người dừng chân lại vây xem, chụp ảnh.
“Boss, Kiều Vi lại gây thêm phiền phức cho cô Mộ rồi, có cần xử lý chuyện này không?” Hàn Triết vừa đi vừa báo cáo những chuyện xảy ra gần đây.
“Không cần.”
Lúc này Mặc Cảnh Thâm lại từ chối.
Anh tin với năng lực của Mộ Thiển, chắc chắn sẽ xử lý được chuyện này. Dù sao thì cuộc đời cũng không thuận buồm xuôi gió mãi được, nếu ngay cả chút chuyện này mà còn không xử lý nổi, sau này sẽ càng có tai họa ngầm lớn hơn ập đến.
“Nhắc lại lần nữa thì sao? Mộ Thiển chính là một tiện nhân lăng loàn, lẳng lơ… A, ôi…”
Kiều Vi còn chưa nói xong, Bạc Dạ đã không khách khí tát lên mặt cô ta một cái, làm cô ta ngã xuống đất.
Chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt trắng nõn của Kiều Vi đỏ lên, hiện rõ năm dấu ngón tay.
Bạc Dạ móc một cái khăn từ túi quần tây ra lau tay: “Mặt trát cả tấn phấn dày như vậy, cô thoa cả hộp phấn lên mặt hả?”
Anh ta vừa vứt khăn xuống đất với vẻ chán ghét, vừa quay người kéo Mộ Thiển lên xe, sau đó ngồi lên ghế tài xế, khởi động xe nghênh ngang rời đi.
Tốc độ của bọn họ rất nhanh, đến khi Kiều Vi lồm cồm bò dậy thì xe đã đi ra khỏi khu chung cư rồi.
“A!”
Kiều Vi bụm mặt, tức đến nỗi giơ chân. Cô ta không ngờ được Bạc Dạ sẽ đánh mình chỉ vì Mộ Thiển.
Khốn nạn, tiện nhân, nam cặn bã nữ tiện nhân!
Cô ta rít lên một tiếng rồi ngó trái ngó phải, thấy bốn bề vắng lặng mới xám xịt đi ra khỏi khu chung cư.
Lúc này, Mộ Thiển đang ngồi trong xe vẫn còn kinh ngạc vì hành động vừa rồi của Bạc Dạ.
Cô không nhịn được mà thở dốc vì kinh ngạc: “Bạc Dạ, vừa nãy anh ngầu quá. Nhưng mà Kiều Vi là phụ nữ, chẳng phải anh từng nói không đánh phụ nữ sao?”
Bạc Dạ khoác một tay lên tay lái, giọng nói lạnh lùng: “Cô ta còn chẳng phải con người, sao coi là phụ nữ được?”
Anh ta hoàn toàn không coi Kiều Vi là con người, có gì mà không ra tay được.
“Ha ha.”
Mộ Thiển bị anh ta chọc cười.
Sau đó nụ cười của cô chợt biến mất, chỉ mấp máy môi, hỏi: “Mặc Cảnh Thâm là ai? Sao tôi cứ cảm thấy cái tên này rất quen thuộc. Tôi có quen anh ấy không?”
“Mặc… Mặc Cảnh Thâm…”
Cái gì nên đến cuối cùng cũng sẽ đến.
Đêm qua Thượng Quan Miểu đã dặn dò anh ta, chỉ được nói chuyện của Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển từ năm năm trước. Còn chuyện năm năm sau, chỉ được nói Mặc Cảnh Thâm đã đính hôn với Kiều Vi, sau đó hủy bỏ hôn ước vì cô.
“Đương nhiên là em biết anh ta, anh ta là ba của Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên. Năm đó, vì muốn có tiền để cứu Mộ Ngạn Minh, em đã sinh hai đứa bé cho anh ta…”
Bạc Dạ lấy lời ít mà ý nhiều nói cho Mộ Thiển.
Cô gái nhỏ bỗng nổi giận: “Khốn nạn như vậy sao?”
“Sau này em về nước, anh ta vẫn đính hôn với Kiều Vi, nhưng anh ta…”
Bạc Dạ có chút do dự, trong lòng giãy dụa một phen, sau đó chỉ đành nói những lời trái với lương tâm: “Anh ta vừa thích Kiều Vi, lại vừa thích em, rất thiếu trách nhiệm. Thấy hôn ước giữa mình và Kiều Vi sắp đến, Mặc Cảnh Thâm đã hủy bỏ hôn ước, muốn đi cùng em. Bởi vì nếu muốn quay lại vị trí giám đốc điều hành của anh ta trong tập đoàn Mặc thị, anh ta chỉ còn cách kết hôn với em thì hai đứa bé mới có thể ở cùng em, như vậy anh ta mới có thể chính thức trở lại tập đoàn Mặc thị. Lúc trước do em gái anh ta đánh em, anh ta đã gánh trách nhiệm thay nên phải ngồi tù. Để có thể ra tù, anh ta đã giao quyền nuôi dưỡng hai đứa bé cho em, coi đó là điều kiện để đổi lấy cơ hội ra tù.”
Mộ Thiển hoàn toàn không nhớ được tất cả những chuyện liên quan đến Mặc Cảnh Thâm, nên Bạc Dạ đã bịa ra một câu chuyện khác cho Mộ Thiển.
Chỉ như vậy mới có thể loại bỏ sự nghi ngờ trong lòng của Mộ Thiển.
“Không ngờ trên đời này lại có một người đàn ông cặn bã, khốn nạn như vậy.”
Mộ Thiển đưa tay nâng trán, lắc đầu thở dài: “Xem ra ông trời đối xử với tôi cũng không tệ, để tôi quên được một tên cặn bã như vậy, tốt thật.”
Vốn dĩ Mộ Thiển còn có chút lo lắng, nhưng bây giờ đã biết tất cả sự thật rồi, cô bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn khá nhiều. Cô cảm thấy quên được quá khứ giữa mình với Mặc Cảnh Thâm cũng không tệ.
Từ lúc lái xe cho đến khi ăn cơm, Bạc Dạ đều hao phí hết tâm tư kể chuyện cho Mộ Thiển.
Dần dần cô gái mất trí nhớ cũng hiểu rõ quá khứ của mình.
“Thảo nào Kiều Vi lại hận tôi như vậy, chuyện này cũng dễ hiểu thôi. Có lẽ cô ta cũng chẳng phải người tốt gì, các cụ thường nói vật họp theo loài mà.”
Mộ Thiển cười xòa một tiếng, nâng ly rượu đỏ lên: “Lên, uống rượu thôi.”
“Uống rượu.”
Hai người cụng ly, nâng ly uống rượu.
Mộ Thiển thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Tôi cứ luôn cảm thấy quên mất thứ gì đó, trong lòng rất vắng vẻ. Không ngờ lại là trí nhớ về một người đàn ông đáng ghét như thế.”
Ngược lại cô lại cảm thấy quên đi chuyện này khá tốt, có lẽ là do ông trời ban phước.
“Đúng rồi, Mặc Cảnh Thâm đang ở đâu?”
Mộ Thiển lại hỏi.
“Tôi không rõ, nghe nói là bị nhà họ Mặc đưa ra nước ngoài, trong vòng mấy năm sẽ không trở về,”
“Thật sao? Vậy thì tốt.”
Ngoài miệng thì cảm thán việc mình quên mất tên cặn bã Mặc Cảnh Thâm là một chuyện tốt, nhưng trong lòng Mộ Thiển vẫn cảm thấy có chút khó chịu, thậm chí là vắng vẻ.
Cô không biết là có chuyện gì xảy ra, nhưng lại chẳng nhớ ra chuyện gì.
Dứt khoát không buồn nghĩ nhiều nữa.
Sau đó, Bạc Dạ đưa Mộ Thiển đến tập đoàn Fryer.
Do scandal về đồ mỹ phẩm của công ty nên ở cổng công ty vẫn còn rất nhiều phóng viên và người đến gây sự, có vẻ như mọi chuyện đang trở nên ngày càng nghiêm trọng hơn.
“Nghe nói giá cổ phiếu của công ty em đang sụt giảm khá nhiều, tình hình có vẻ còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng.”
Trên xe, Bạc Dạ nhìn chuyện đang xảy ra trước cổng tập đoàn Fryer, không khỏi cảm khái.
“Vẫn trong dự đoán.”
Mộ Thiển cảm thấy hơi đau đầu, vẫn còn rất nhiều chuyện như vậy, lại còn khó giải quyết nữa.
“Được rồi, tôi vào bằng cửa sau vậy, anh cũng về sớm chút đi, đừng để bị phóng viên chụp được.”
Nói cho cùng thì cô vẫn sợ mình và Bạc Dạ đi ra sẽ bị phóng viên chụp hình.
“OK.”
Bạc Dạ gật đầu nhẹ: “Em nhớ cẩn thận chút.”
Mộ Thiển vừa mở cửa xe ra, mới đặt được một chân xuống đất thì một đám phóng viên bỗng phóng ra từ phía sau, lập tức bao vây lấy hai người.
“Cô Mộ, nghe nói bây giờ cô với giám đốc Bạc đang hẹn hò đúng không?”
“Tin tức tốt mà hai người sắp công bố là hai người sắp kết hôn sao?”
“Cô đã là mẹ của hai đứa bé, giám đốc Bạc vẫn đồng ý chấp nhận cô sao?”
“Nghe nói là cô xúi giục Mặc Cảnh Thâm và Kiều Vi ly hôn, nhưng bây giờ cô lại chuẩn bị kết hôn với giám đốc Bạc, cô làm vậy là để trả thù Kiều Vi sao?”
“Cô có suy nghĩ thế nào về việc mỹ phẩm của tập đoàn Fryer có chứa chất độc hại?”
…
Các phóng viên đang vây chặt xung quanh hai người, thậm chí microphone trong tay còn suýt nữa thì đâm vào mặt Mộ Thiển, khiến cô cực kỳ bực bội.
Không còn đường để đi, hai người đành phải chui vào trong xe đóng cửa lại.
“Bíp bíp bíp…”
Bạc Dạ bấm còi, khởi động xe. Các phóng viên đứng chắn trước xe cũng sợ mình bị đâm nên nhao nhao tránh ra.
Anh ta nhấn chân ga, xe lao đi nhanh như làn khói.
Trên đường, Mộ Thiển thực sự không nhịn nổi mà hỏi: “Tại sao chuyện giữa tôi và Mặc Cảnh Thâm lại huyên náo đến nỗi ai ai cũng biết như vậy?”
Bạc Dạ nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Vì mọi người đều biết, nên em cũng phải chịu khá nhiều oan ức.”
“Nghiêm trọng như vậy sao? Cái tên cặn bã Mặc Cảnh Thâm kia!”
Mộ Thiển cực kỳ tức giận.
Ngược lại, Bạc Dạ thu hồi ánh mắt lại, gương mặt anh tuấn hiện lên một chút u ám, trên trán lại toát ra sự lo lắng không thể xóa được.
Thật ra Mặc Cảnh Thâm không khốn nạn như vậy đâu.
Cùng lúc đó, máy bay chở Mặc Cảnh Thâm vừa hạ cánh xuống sân bay thủ đô thì anh bỗng hắt hơi một cái.
Mặc Cảnh Thâm khoác lên vai một chiếc áo khoác, đeo kính râm màu xám bạc.
Có mấy chiếc Rolls – Royce đang đậu ngoài sân bay, trông cực kỳ chói mắt, khiến không ít người dừng chân lại vây xem, chụp ảnh.
“Boss, Kiều Vi lại gây thêm phiền phức cho cô Mộ rồi, có cần xử lý chuyện này không?” Hàn Triết vừa đi vừa báo cáo những chuyện xảy ra gần đây.
“Không cần.”
Lúc này Mặc Cảnh Thâm lại từ chối.
Anh tin với năng lực của Mộ Thiển, chắc chắn sẽ xử lý được chuyện này. Dù sao thì cuộc đời cũng không thuận buồm xuôi gió mãi được, nếu ngay cả chút chuyện này mà còn không xử lý nổi, sau này sẽ càng có tai họa ngầm lớn hơn ập đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.