Chương 1036: Không thèm quan tâm đến sống chết của bản thân
Cá Koi
27/06/2021
Người nói chuyện là một cô gái, chính xác mà nói thì là Hạ Mạt.
Là nữ thần trong lòng Cẩm Dung.
Từ lúc Hạ Mạt quay về nửa năm trước đều hờ hững với cậu ta, thậm chí mỗi lần chơi game đều khinh bỉ anh ta một trận.
“Nữ thần, oái … đau, sao em lại đến đây?”
Cẩm Dung vừa mừng vừa sợ.
“Bà đây mà không đến thì anh đã thành vong hồn dưới họng súng rồi. Không chỉ có chơi trò chơi không xong, trừ việc chữa bệnh chắc anh cũng chẳng làm được cái gì nốt.”
Hạ Mạt đỡ Cẩm Dung lên hai bước, sau đó trực tiếp chui vào bụi cỏ, ẩn nấp khỏi truy kích.
“Hahaha, có thể được em đích thân đến cứu, bị thương lần này rất đáng.”
Tuy Cẩm Dung bị thương nhưng trong lòng miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.
Bỗng nhiên, anh ta nghĩ đến một vấn đề: “Không đúng, tại sao em lại ở đây?”
Đây mới là vấn đề đáng quan tâm nhất trong lòng anh ta.
“Tống Mễ Tuyết và Bạc Dạ đều đến đây.”
Hạ Mạt vừa hết câu, đột nhiên nghe thấy phía sau Mặc Viên xuất hiện một hồi súng.
Trong lòng Cẩm Dung mừng rỡ: “Mẹ nó, thật kích thích. Lần này xem tên Mặc Viên kia trốn thế nào.”
“Đừng vui mừng quá sớm, chỉ sợ tình huống bây giờ vô cùng nguy hiểm.”
Trong lòng Hạ Mạt ẩn ẩn lo lắng, chỉ vài phút sau, lo lắng của cô đã thành sự thật bởi vì phía sau bọn họ cũng xuất hiện một nhóm khác.
Tiếng súng phát ra ngày càng dày đặc nhưng trong tình cảnh dầu sôi lửa bỏng này thì tiếng súng bị đè xuống không ít.
“Ốc Nhật, đây là ai? Người của Đường Tứ hay là Đông Côn hả?”
“Chắc là Đông Côn.”
“Mẹ nó.”
Cẩm Dung tức giận không thôi, nhưng vẫn phải quay người về phía sau nổ súng, lần nữa gia nhập cuộc hỗn chiến.
Mặc Cảnh Thâm nói vào bộ đàm của Cẩm Dung: “Lập tức mang Mộ Điềm Tư, Hàn Triết và Mặc Tử Hàng rời đi, tôi không có dư tinh lực đi bảo vệ an toàn cho họ.”
Anh ta không biết Cẩm Dung đang bị thương, nhưng càng lo lắng hơn cho sự an toàn của những người kia.
“Boss, tôi không đi, anh ở đâu tôi ở đó!”
Hàn Triết cũng không phải người sợ chết, sao có thể bỏ Mặc Cảnh Thâm một mình ở chỗ này rồi rời đi?
Mặc Cảnh Thâm vô cùng phẫn nộ: “Tôi kêu cậu cút thì cậu mau cút đi, nếu cậu dám cãi lệnh tôi ngay bây giờ có tin tôi một phát bắn chết cậu luôn không hả?”
“Vậy anh cứ giết tôi đi, chết cũng không đi.”
Hàn Triết sao có thể sợ anh?
“Cậu…”
Mặc Cảnh Thâm tức muốn nổ phổi, vừa nổ súng vừa la: “Mau mang nhóm người Cẩm Dung rút lui đi, hiện tại Thiển đang gặp nguy hiểm, các cậu không thể không quan tâm đến an nguy của cô ấy.”
“Tôi không đi!”
Hàn Triết nổi giận rống to: “Anh nghĩ rằng tôi không biết hôm nay anh có mục đích gì sao? Nếu chết, tôi nhất định sẽ chết trước anh! Mà nếu anh chết, không chỉ không xứng với cô chủ, mà còn có tôi và tất cả các anh em nguyện ý vì anh mà trả giá!”
Anh ta đi theo Mặc Cảnh Thâm rất nhiều năm, có thể nói Mặc Cảnh Thâm nghĩ gì trong lòng đều bị anh đoán được dễ dàng.
Vì vậy anh ta cũng hiểu rằng hôm nay boss nhà mình đột nhiên quyết định tử chiến một trận sống mái với Mặc Viên thì có nghĩa là cậu chủ thực sự không thèm quan tâm đến sống chết nữa.
Thậm chí muốn bỏ mình trong trận hỗn chiến này.
Chung quy anh không muốn Mộ Thiển phải trả giá vì mình nhiều như vậy, anh cũng tuyệt không phải loại người vì sống sót mà làm tất cả.
Mộ Thiển là tình cảm chân thành duy nhất trong lòng anh, cho nên nếu anh đã biết Mộ Thiển dùng máu để dưỡng thì anh thà chết đi còn hơn!
“Tôi bảo cậu đi.”
Mặc Cảnh Thâm hướng súng ra trước mặt Hàn Triết: “Hiện tại thứ cậu phải bảo vệ chính là toàn bộ nhà họ Mặc, còn có nhà họ Mộ, mau cút!”
“Tôi…”
Hàn Triết hổn hển: “Được, vậy tôi hộ tống bọn họ đi trước.”
Đã nói đến mức này, Hàn Triết hiểu rõ ở lại sẽ chỉ khiến Mặc Cảnh Thâm phân tâm rối loạn, không bằng trước tiên cứ an toàn thoát ra, cho người bảo vệ bọn họ rời đi, sau đó anh có thể tiếp tục gia nhập cuộc chiến.
Anh ta chống người lên, nằm rạp đất xuống bò đi.
Mà bên kia, người Mặc Viên lo lắng nhất chính là Cẩm Điềm Điềm.
Anh ta mắc nợ người phụ nữ này rất nhiều.
Hôm nay vốn muốn đưa cô ấy rời đi nhưng thế nào cũng không ngờ tới Mặc Cảnh Thâm sớm đã biết quan hệ giữa bọn họ.
Cho nên có thể nói ngay lúc Cẩm Điềm Điềm về nước, Mặc Cảnh Thâm đã luôn chú ý cô ấy, nên cô ấy mới bị cuốn vào vũng nước đục này.
Mặc Viên bò trong đám cỏ dại, cố gắng đến bên người Cẩm Điềm Điềm nhanh nhất có thể.
Bên tai là mưa bom bão đạn giày đặc, là một cuộc hỗn chiến cam go, Mặc Viên bò đến bên cạnh Cẩm Điềm Điềm: “Điềm Điềm?”
Anh kêu một tiếng rồi kéo người vào trong bụi cỏ, đưa tay chụp lấy cánh tay cô, chạm phải toàn là vết máu đỏ tươi ướt át.
Mặc Viên bỗng chốc phẫn nộ, càng nhiều áy náy và tự trách hơn nữa.
Hai người nằm bò trên mặt đất, anh ôm người trước mặt vào trong ngực: “Điềm Điềm, mau tỉnh lại. Điềm Điềm, trả lời anh, trả lời anh đi?”
“Đừng… đừng lắc nữa, chóng mặt.”
Cẩm Điềm Điềm không có hôn mê, nhưng mà cả người đau nhức.
“Viên, đừng quan tâm em, mau đi đi, nhanh rời khỏi. Em …. Em … Dựa vào quan hệ của em với Thiển, bọn họ sẽ không … sẽ không giết em.”
Cẩm Điềm Điềm tựa vào lồng ngực Mặc Viên.
Mặc Viên ôm chặt cô, một tay móc súng ra bắn đứt sợi dây nilong trói tay Điềm Điềm, sau đó lại ôm lấy cô: “Cô bé ngốc, sao anh có thể bỏ em lại hử? Anh đã khiến em thất vọng mười bốn năm rồi, sẽ không như vậy nữa.”
“Không sao cả, không chết … được. Nhưng … anh không giống với họ, bọn họ mang theo rất nhiều người đến, nếu anh không đi thì thật sự sẽ không kịp mất, anh có hiểu không hả?”
Cẩm Điềm Điềm rống lên, dùng hết sức lực toàn thân hét to.
Mặc Viên không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi một bên nghe tiếng súng xung quanh, càng nghe càng phát hiện ra tình huống không đúng lắm: “Điềm Điềm, đừng nói nữa, anh mang em đi.”
Anh ta ôm Cẩm Điềm Điềm, chật vật chạy trốn, bởi vì mưa đạn quá dày nên chỉ có thể bò trên mặt đất đến ven đường.
Từng mét, từng phút, từng giây đều vô cùng giày vò, khiến anh ta cảm thấy đau khổ này kéo dài vô tận.
Cẩm Điềm Điềm bị thương, cả người không còn sức, chỉ có thể dùng một bàn tay, nhưng dù dùng sức lực toàn thân cũng không tiến được bao xa, cảm giác bất lực bỗng ập đến.
“Không được … em thật sự không được, không làm được …”
“Câm miệng!”
Mặc Viên rống lên một tiếng.
Ngàn tính vạn tính nhưng không thể tính đến Mặc Cảnh Thâm trói Cẩm Điềm Điềm lại.
Trong cuộc đời anh tính kế vô số lần, tính kế tất cả mọi người chỉ duy nhất cô gái trước mặt là ngoại lệ, còn thầm nghĩ nhất định phải bảo vệ tốt cô ấy.
Vì thế anh không dám gặp mặt Cẩm Điềm Điềm.
Thậm chí Cẩm Điềm Điềm vì muốn được ở cùng anh đều nói bản thân còn độc thân trước mặt mọi người, khiến ai cũng nghĩ rằng cô chưa có đối tượng.
Nhưng không ai ngờ rằng, anh là người của cô, là người chồng danh chính ngôn thuận của cô.
Giấy kết hôn là anh dùng thân phận thật sự của mình để đăng kí với cô.
Thân phận Mặc Viên chỉ là một cái tên giả.
Anh không phải người thứ bảy của nhà họ Mặc, không phải là đứa con thứ bảy của ông cụ Mặc nhưng anh cần thân phận này.
“Đến đây, đồ ngốc, leo lên lưng anh, anh cõng em.”
Mặc Viên kéo cô lên lưng, vừa kéo vừa nói.
“Em thực sự không còn sức nữa…”
“Em câm mồm, mau câm mồm! Cái gì không còn sức hả? Điềm Điềm, thật ra hôm nay gặp mặt em, anh vẫn còn một món quà muốn đưa.”
Mặc Viên bối rối lục trong túi ra một cái nhẫn, cầm lấy tay Cẩm Điềm Điềm đeo vào: “Bé ngốc, đây là món quà anh muốn tặng em, là quà năm mới.”
Nói xong, đưa tay giữ gáy cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán: “Từ hôm nay trở đi, chỉ cần Mặc Viên anh còn sống tuyệt đối không cho phép em chết.”
Là nữ thần trong lòng Cẩm Dung.
Từ lúc Hạ Mạt quay về nửa năm trước đều hờ hững với cậu ta, thậm chí mỗi lần chơi game đều khinh bỉ anh ta một trận.
“Nữ thần, oái … đau, sao em lại đến đây?”
Cẩm Dung vừa mừng vừa sợ.
“Bà đây mà không đến thì anh đã thành vong hồn dưới họng súng rồi. Không chỉ có chơi trò chơi không xong, trừ việc chữa bệnh chắc anh cũng chẳng làm được cái gì nốt.”
Hạ Mạt đỡ Cẩm Dung lên hai bước, sau đó trực tiếp chui vào bụi cỏ, ẩn nấp khỏi truy kích.
“Hahaha, có thể được em đích thân đến cứu, bị thương lần này rất đáng.”
Tuy Cẩm Dung bị thương nhưng trong lòng miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.
Bỗng nhiên, anh ta nghĩ đến một vấn đề: “Không đúng, tại sao em lại ở đây?”
Đây mới là vấn đề đáng quan tâm nhất trong lòng anh ta.
“Tống Mễ Tuyết và Bạc Dạ đều đến đây.”
Hạ Mạt vừa hết câu, đột nhiên nghe thấy phía sau Mặc Viên xuất hiện một hồi súng.
Trong lòng Cẩm Dung mừng rỡ: “Mẹ nó, thật kích thích. Lần này xem tên Mặc Viên kia trốn thế nào.”
“Đừng vui mừng quá sớm, chỉ sợ tình huống bây giờ vô cùng nguy hiểm.”
Trong lòng Hạ Mạt ẩn ẩn lo lắng, chỉ vài phút sau, lo lắng của cô đã thành sự thật bởi vì phía sau bọn họ cũng xuất hiện một nhóm khác.
Tiếng súng phát ra ngày càng dày đặc nhưng trong tình cảnh dầu sôi lửa bỏng này thì tiếng súng bị đè xuống không ít.
“Ốc Nhật, đây là ai? Người của Đường Tứ hay là Đông Côn hả?”
“Chắc là Đông Côn.”
“Mẹ nó.”
Cẩm Dung tức giận không thôi, nhưng vẫn phải quay người về phía sau nổ súng, lần nữa gia nhập cuộc hỗn chiến.
Mặc Cảnh Thâm nói vào bộ đàm của Cẩm Dung: “Lập tức mang Mộ Điềm Tư, Hàn Triết và Mặc Tử Hàng rời đi, tôi không có dư tinh lực đi bảo vệ an toàn cho họ.”
Anh ta không biết Cẩm Dung đang bị thương, nhưng càng lo lắng hơn cho sự an toàn của những người kia.
“Boss, tôi không đi, anh ở đâu tôi ở đó!”
Hàn Triết cũng không phải người sợ chết, sao có thể bỏ Mặc Cảnh Thâm một mình ở chỗ này rồi rời đi?
Mặc Cảnh Thâm vô cùng phẫn nộ: “Tôi kêu cậu cút thì cậu mau cút đi, nếu cậu dám cãi lệnh tôi ngay bây giờ có tin tôi một phát bắn chết cậu luôn không hả?”
“Vậy anh cứ giết tôi đi, chết cũng không đi.”
Hàn Triết sao có thể sợ anh?
“Cậu…”
Mặc Cảnh Thâm tức muốn nổ phổi, vừa nổ súng vừa la: “Mau mang nhóm người Cẩm Dung rút lui đi, hiện tại Thiển đang gặp nguy hiểm, các cậu không thể không quan tâm đến an nguy của cô ấy.”
“Tôi không đi!”
Hàn Triết nổi giận rống to: “Anh nghĩ rằng tôi không biết hôm nay anh có mục đích gì sao? Nếu chết, tôi nhất định sẽ chết trước anh! Mà nếu anh chết, không chỉ không xứng với cô chủ, mà còn có tôi và tất cả các anh em nguyện ý vì anh mà trả giá!”
Anh ta đi theo Mặc Cảnh Thâm rất nhiều năm, có thể nói Mặc Cảnh Thâm nghĩ gì trong lòng đều bị anh đoán được dễ dàng.
Vì vậy anh ta cũng hiểu rằng hôm nay boss nhà mình đột nhiên quyết định tử chiến một trận sống mái với Mặc Viên thì có nghĩa là cậu chủ thực sự không thèm quan tâm đến sống chết nữa.
Thậm chí muốn bỏ mình trong trận hỗn chiến này.
Chung quy anh không muốn Mộ Thiển phải trả giá vì mình nhiều như vậy, anh cũng tuyệt không phải loại người vì sống sót mà làm tất cả.
Mộ Thiển là tình cảm chân thành duy nhất trong lòng anh, cho nên nếu anh đã biết Mộ Thiển dùng máu để dưỡng thì anh thà chết đi còn hơn!
“Tôi bảo cậu đi.”
Mặc Cảnh Thâm hướng súng ra trước mặt Hàn Triết: “Hiện tại thứ cậu phải bảo vệ chính là toàn bộ nhà họ Mặc, còn có nhà họ Mộ, mau cút!”
“Tôi…”
Hàn Triết hổn hển: “Được, vậy tôi hộ tống bọn họ đi trước.”
Đã nói đến mức này, Hàn Triết hiểu rõ ở lại sẽ chỉ khiến Mặc Cảnh Thâm phân tâm rối loạn, không bằng trước tiên cứ an toàn thoát ra, cho người bảo vệ bọn họ rời đi, sau đó anh có thể tiếp tục gia nhập cuộc chiến.
Anh ta chống người lên, nằm rạp đất xuống bò đi.
Mà bên kia, người Mặc Viên lo lắng nhất chính là Cẩm Điềm Điềm.
Anh ta mắc nợ người phụ nữ này rất nhiều.
Hôm nay vốn muốn đưa cô ấy rời đi nhưng thế nào cũng không ngờ tới Mặc Cảnh Thâm sớm đã biết quan hệ giữa bọn họ.
Cho nên có thể nói ngay lúc Cẩm Điềm Điềm về nước, Mặc Cảnh Thâm đã luôn chú ý cô ấy, nên cô ấy mới bị cuốn vào vũng nước đục này.
Mặc Viên bò trong đám cỏ dại, cố gắng đến bên người Cẩm Điềm Điềm nhanh nhất có thể.
Bên tai là mưa bom bão đạn giày đặc, là một cuộc hỗn chiến cam go, Mặc Viên bò đến bên cạnh Cẩm Điềm Điềm: “Điềm Điềm?”
Anh kêu một tiếng rồi kéo người vào trong bụi cỏ, đưa tay chụp lấy cánh tay cô, chạm phải toàn là vết máu đỏ tươi ướt át.
Mặc Viên bỗng chốc phẫn nộ, càng nhiều áy náy và tự trách hơn nữa.
Hai người nằm bò trên mặt đất, anh ôm người trước mặt vào trong ngực: “Điềm Điềm, mau tỉnh lại. Điềm Điềm, trả lời anh, trả lời anh đi?”
“Đừng… đừng lắc nữa, chóng mặt.”
Cẩm Điềm Điềm không có hôn mê, nhưng mà cả người đau nhức.
“Viên, đừng quan tâm em, mau đi đi, nhanh rời khỏi. Em …. Em … Dựa vào quan hệ của em với Thiển, bọn họ sẽ không … sẽ không giết em.”
Cẩm Điềm Điềm tựa vào lồng ngực Mặc Viên.
Mặc Viên ôm chặt cô, một tay móc súng ra bắn đứt sợi dây nilong trói tay Điềm Điềm, sau đó lại ôm lấy cô: “Cô bé ngốc, sao anh có thể bỏ em lại hử? Anh đã khiến em thất vọng mười bốn năm rồi, sẽ không như vậy nữa.”
“Không sao cả, không chết … được. Nhưng … anh không giống với họ, bọn họ mang theo rất nhiều người đến, nếu anh không đi thì thật sự sẽ không kịp mất, anh có hiểu không hả?”
Cẩm Điềm Điềm rống lên, dùng hết sức lực toàn thân hét to.
Mặc Viên không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi một bên nghe tiếng súng xung quanh, càng nghe càng phát hiện ra tình huống không đúng lắm: “Điềm Điềm, đừng nói nữa, anh mang em đi.”
Anh ta ôm Cẩm Điềm Điềm, chật vật chạy trốn, bởi vì mưa đạn quá dày nên chỉ có thể bò trên mặt đất đến ven đường.
Từng mét, từng phút, từng giây đều vô cùng giày vò, khiến anh ta cảm thấy đau khổ này kéo dài vô tận.
Cẩm Điềm Điềm bị thương, cả người không còn sức, chỉ có thể dùng một bàn tay, nhưng dù dùng sức lực toàn thân cũng không tiến được bao xa, cảm giác bất lực bỗng ập đến.
“Không được … em thật sự không được, không làm được …”
“Câm miệng!”
Mặc Viên rống lên một tiếng.
Ngàn tính vạn tính nhưng không thể tính đến Mặc Cảnh Thâm trói Cẩm Điềm Điềm lại.
Trong cuộc đời anh tính kế vô số lần, tính kế tất cả mọi người chỉ duy nhất cô gái trước mặt là ngoại lệ, còn thầm nghĩ nhất định phải bảo vệ tốt cô ấy.
Vì thế anh không dám gặp mặt Cẩm Điềm Điềm.
Thậm chí Cẩm Điềm Điềm vì muốn được ở cùng anh đều nói bản thân còn độc thân trước mặt mọi người, khiến ai cũng nghĩ rằng cô chưa có đối tượng.
Nhưng không ai ngờ rằng, anh là người của cô, là người chồng danh chính ngôn thuận của cô.
Giấy kết hôn là anh dùng thân phận thật sự của mình để đăng kí với cô.
Thân phận Mặc Viên chỉ là một cái tên giả.
Anh không phải người thứ bảy của nhà họ Mặc, không phải là đứa con thứ bảy của ông cụ Mặc nhưng anh cần thân phận này.
“Đến đây, đồ ngốc, leo lên lưng anh, anh cõng em.”
Mặc Viên kéo cô lên lưng, vừa kéo vừa nói.
“Em thực sự không còn sức nữa…”
“Em câm mồm, mau câm mồm! Cái gì không còn sức hả? Điềm Điềm, thật ra hôm nay gặp mặt em, anh vẫn còn một món quà muốn đưa.”
Mặc Viên bối rối lục trong túi ra một cái nhẫn, cầm lấy tay Cẩm Điềm Điềm đeo vào: “Bé ngốc, đây là món quà anh muốn tặng em, là quà năm mới.”
Nói xong, đưa tay giữ gáy cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán: “Từ hôm nay trở đi, chỉ cần Mặc Viên anh còn sống tuyệt đối không cho phép em chết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.