Chương 1140: Người thần bí
Cá Koi
27/06/2021
Mà cùng lúc đó, Thích Ngôn Thương lại đang tìm kiếm Phương Nhu ở khắp nơi.
Lúc anh ta tạm thời có việc phải đi xử lí, đợi anh ta quay lại đã không thấy bóng dáng Phương Nhu đâu rồi, thậm chí còn không biết Phương Nhu đã đi đâu.
Đến cả đứa trẻ bọn họ đưa từ trại trẻ mồ côi về cũng bị Phương Nhu đem đi.
Thích Ngôn Thương nhất thời có chút nghi ngờ bản thân, tại sao một người đang sống sờ sờ có thể mất tích ngay dưới mí mắt anh ta được?
Thang Viên lần trước cũng thế, lần này Phương Nhu cũng vậy, thậm chí anh ta còn cảm thấy năng lực bản thân đang có vấn đề.
Anh ta chìm vào sự tự trách và nghi ngờ bản thân.
Nhưng anh ta không biết rằng Phương Nhu sớm đã có ý định chạy trốn, chỉ là lần này... sự rời đi của cô là bị bắt ép.
Mấy tiếng trước, Phương Nhu nhận được cuộc gọi từ nước ngoài.
Ngay lúc cô đang do dự có nên nhận điện thoại hay không, người giúp việc đột nhiên nhắc nhở một câu: “Cô chủ, điện thoại cô đang chuông.”
Cô đáp một tiếng rồi nhận điện thoại: “Xin chào, ai vậy?”
Phương Nhu không biết đối phương là ai, nhưng không bất luận đối phương là ai, cô nhận điện thoại đều không có ảnh hưởng gì. N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho. com"
Trong lòng cô đã nghĩ như vậy, nhưng sự việc không hề như cô nghĩ.
“Phương Nhu phải không?”
“Đúng, là tôi, ông... là ai vậy?”
Giọng thần bí của đối phương khiến Phương Nhu rất không có cảm giác an toàn, cô nơm nớp lo sợ nuốt nuốt nước miếng, hỏi thăm thân phận của đối phương.
“Tôi là ai không quan trọng.”
Đối phương không hề nói ra thân phận của mình.
Trong lòng Phương Nhu nghi ngờ, nâng mắt nhìn người phục vụ, đứng dậy bước lên đóng cửa lại.
Đứng trong phòng ngủ, Phương Nhu lập tức hỏi: “Rốt cuộc ông là ai, tại sao lại biết số điện thoại của tôi?”
Bên trong chắc chắn có âm mưu quỷ kế và bí mật gì đó, nếu không phải, đối phương thần bí như vậy là tại sao?
“Phương Nhu, cô vốn không nên ở bên cạnh Ngôn Thương, bởi vì sự xuất hiện của cô đã hại chết con cô, cho nên, cô vẫn muốn hại chết đứa con thứ hai sao?”
Giọng nói đầu dây bên kia là của một người đàn ông, nghe chừng bộ dạng khoảng bốn mươi tuổi.
“Cái gì? Ông nói... ông nói Thang Viên sao?”
Nhắc đến Thang Viên, cả người Phương Nhu có chút kích động, một phát đứng ngay dậy: “Ông nói... rốt cuộc ông là ai, rốt cuộc ông muốn làm gì, Phương Nhu tôi cùng ông không thù không oán, tại sao ông lại làm như vậy?”
“Tôi vừa nói rồi, cách xa Ngôn Thương ra.”
Giọng đối phương rất thân mật xưng "Ngôn Thương".
Cách xưng hô thân thiết khiến Phương Nhu rơi vào suy nghĩ, nhịn không được hỏi lại: “Ông... là ông nội Thích sao?”
Quen biết Thích Ngôn Thương đã lâu, bên cạnh anh là người như thế nào, mặc dù Phương Nhu không rõ lắm, nhưng cũng biết vài người, cô không hề biết bên cạnh Thích Ngôn Thương có một người già nào.
Trừ ông nội Thích vẫn luôn không thích cô.
“Ông nội Thích, tôi biết là ông. Cho nên, con tôi là do ông hại chết có đúng không? Có đúng không, ông nói chuyện đi, nói chuyện đi?”
Tâm tình Phương Nhu có chút suy sụp, giọng nói có hơi lớn.
Nhưng bởi vì Thang Viên bên ngoài vẫn luôn khóc lóc, nên người phục vụ không hề nghe thấy giọng nói bên trong.
“Cô nhỏ tiếng lại cho tôi, nếu muốn biết sự thật, bây giờ hãy đến đường Bắc Kinh.”
“Đường Bắc Kinh?”
“Một mình qua đây.” Đối phương cảnh cáo một câu, lập tức nói tiếp: “Nếu để tôi biết có người đi cùng cô đến, cô vĩnh viễn cũng đừng hòng biết được con trai cô đã chết như thế nào. Vĩnh viễn đừng hòng biết được hung thủ thật sự đã giết con trai cô.”
Thân là mẹ đứa trẻ, Phương Nhu không bảo vệ tốt cho đứa trẻ, trong lòng vẫn luôn rất áy náy, mà Thích Ngôn Thương đã điều tra sự thật về đứa trẻ mãi, nhưng đến bây giờ cũng không hề có bất cứ kết quả nào.
Cho nên Phương Nhu nghĩ cũng không thèm nghĩ mà đồng ý ngay: “Được, được, được, tôi đồng ý với ông, tôi đồng ý.”
“Phải luôn duy trì điện thoại có thể kết nối.”
“Được, bây giờ tôi qua đó, tôi lập tức qua đó.” Ngắt điện thoại, Phương Nhu lập tức hoang mang rời khỏi nhà.
Lúc anh ta tạm thời có việc phải đi xử lí, đợi anh ta quay lại đã không thấy bóng dáng Phương Nhu đâu rồi, thậm chí còn không biết Phương Nhu đã đi đâu.
Đến cả đứa trẻ bọn họ đưa từ trại trẻ mồ côi về cũng bị Phương Nhu đem đi.
Thích Ngôn Thương nhất thời có chút nghi ngờ bản thân, tại sao một người đang sống sờ sờ có thể mất tích ngay dưới mí mắt anh ta được?
Thang Viên lần trước cũng thế, lần này Phương Nhu cũng vậy, thậm chí anh ta còn cảm thấy năng lực bản thân đang có vấn đề.
Anh ta chìm vào sự tự trách và nghi ngờ bản thân.
Nhưng anh ta không biết rằng Phương Nhu sớm đã có ý định chạy trốn, chỉ là lần này... sự rời đi của cô là bị bắt ép.
Mấy tiếng trước, Phương Nhu nhận được cuộc gọi từ nước ngoài.
Ngay lúc cô đang do dự có nên nhận điện thoại hay không, người giúp việc đột nhiên nhắc nhở một câu: “Cô chủ, điện thoại cô đang chuông.”
Cô đáp một tiếng rồi nhận điện thoại: “Xin chào, ai vậy?”
Phương Nhu không biết đối phương là ai, nhưng không bất luận đối phương là ai, cô nhận điện thoại đều không có ảnh hưởng gì. N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho. com"
Trong lòng cô đã nghĩ như vậy, nhưng sự việc không hề như cô nghĩ.
“Phương Nhu phải không?”
“Đúng, là tôi, ông... là ai vậy?”
Giọng thần bí của đối phương khiến Phương Nhu rất không có cảm giác an toàn, cô nơm nớp lo sợ nuốt nuốt nước miếng, hỏi thăm thân phận của đối phương.
“Tôi là ai không quan trọng.”
Đối phương không hề nói ra thân phận của mình.
Trong lòng Phương Nhu nghi ngờ, nâng mắt nhìn người phục vụ, đứng dậy bước lên đóng cửa lại.
Đứng trong phòng ngủ, Phương Nhu lập tức hỏi: “Rốt cuộc ông là ai, tại sao lại biết số điện thoại của tôi?”
Bên trong chắc chắn có âm mưu quỷ kế và bí mật gì đó, nếu không phải, đối phương thần bí như vậy là tại sao?
“Phương Nhu, cô vốn không nên ở bên cạnh Ngôn Thương, bởi vì sự xuất hiện của cô đã hại chết con cô, cho nên, cô vẫn muốn hại chết đứa con thứ hai sao?”
Giọng nói đầu dây bên kia là của một người đàn ông, nghe chừng bộ dạng khoảng bốn mươi tuổi.
“Cái gì? Ông nói... ông nói Thang Viên sao?”
Nhắc đến Thang Viên, cả người Phương Nhu có chút kích động, một phát đứng ngay dậy: “Ông nói... rốt cuộc ông là ai, rốt cuộc ông muốn làm gì, Phương Nhu tôi cùng ông không thù không oán, tại sao ông lại làm như vậy?”
“Tôi vừa nói rồi, cách xa Ngôn Thương ra.”
Giọng đối phương rất thân mật xưng "Ngôn Thương".
Cách xưng hô thân thiết khiến Phương Nhu rơi vào suy nghĩ, nhịn không được hỏi lại: “Ông... là ông nội Thích sao?”
Quen biết Thích Ngôn Thương đã lâu, bên cạnh anh là người như thế nào, mặc dù Phương Nhu không rõ lắm, nhưng cũng biết vài người, cô không hề biết bên cạnh Thích Ngôn Thương có một người già nào.
Trừ ông nội Thích vẫn luôn không thích cô.
“Ông nội Thích, tôi biết là ông. Cho nên, con tôi là do ông hại chết có đúng không? Có đúng không, ông nói chuyện đi, nói chuyện đi?”
Tâm tình Phương Nhu có chút suy sụp, giọng nói có hơi lớn.
Nhưng bởi vì Thang Viên bên ngoài vẫn luôn khóc lóc, nên người phục vụ không hề nghe thấy giọng nói bên trong.
“Cô nhỏ tiếng lại cho tôi, nếu muốn biết sự thật, bây giờ hãy đến đường Bắc Kinh.”
“Đường Bắc Kinh?”
“Một mình qua đây.” Đối phương cảnh cáo một câu, lập tức nói tiếp: “Nếu để tôi biết có người đi cùng cô đến, cô vĩnh viễn cũng đừng hòng biết được con trai cô đã chết như thế nào. Vĩnh viễn đừng hòng biết được hung thủ thật sự đã giết con trai cô.”
Thân là mẹ đứa trẻ, Phương Nhu không bảo vệ tốt cho đứa trẻ, trong lòng vẫn luôn rất áy náy, mà Thích Ngôn Thương đã điều tra sự thật về đứa trẻ mãi, nhưng đến bây giờ cũng không hề có bất cứ kết quả nào.
Cho nên Phương Nhu nghĩ cũng không thèm nghĩ mà đồng ý ngay: “Được, được, được, tôi đồng ý với ông, tôi đồng ý.”
“Phải luôn duy trì điện thoại có thể kết nối.”
“Được, bây giờ tôi qua đó, tôi lập tức qua đó.” Ngắt điện thoại, Phương Nhu lập tức hoang mang rời khỏi nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.