Chương 880: Phương Nhu ở đâu?
Cá Koi
27/06/2021
“Đúng rồi.” Nhắc đến chuyện này, Cố Khinh Nhiễm nhếch miệng cười, đi đến trước mặt cô, ngồi lên bàn nói: “Em được lắm, không hổ là em gái của Cố Khinh Nhiễm này! Ngay cả lễ cưới cũng bao hết cho anh! Sau này em có chuyện gì thì cứ nói với anh, anh nhất định sẽ rơi đầu chảy máu vì em!”
Mộ Thiển trợn trắng mắt: “Anh khỏi cần rơi đầu chảy máu, bởi vì chuyện này không liên quan gì tới em. Đều do A Thâm quyết định.”
Tới tận bây giờ, nếu không phải Cố Khinh Nhiễm nói thì cô còn hoàn toàn không hay biết gì.
“Mặc Cảnh Thâm á?” Cố Khinh Nhiễm bĩu môi, sờ cằm: “Không ngờ Mặc Cảnh Thâm lại tốt đến thế.”
“Được rồi, dù sao hai đứa bay cũng đến với nhau rồi, ai cũng không quan trọng nữa. Bây giờ có phải là em nên giúp anh thử nghi thức trước không? Chứ trước mặt bao người, lỡ nghi thức cầu hôn của anh có sơ suất gì, chẳng phải là mất…”
Cốc cốc cốc… Cố Khinh Nhiễm còn chưa nói xong thì bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó cửa văn phòng mở ra. Hai người đồng loạt nhìn qua, chỉ thấy Thích Ngôn Thương đi vào phòng.
Đã lâu không gặp Thích Ngôn Thương, hôm nay anh ta mặc quân trang, khí chất ngạo mạn kiêu căng, sắc mặt lạnh lẽo, khí thế hùng hổ, có vẻ không có ý đồ tốt.
“Thích Ngôn Thương, anh…”
“Ra ngoài!”
Cố Khinh Nhiễm vừa định lên tiếng thì Thích Ngôn Thương đã trừng anh, trực tiếp kêu anh ra ngoài. Thái độ của anh ta khiến Cố Khinh Nhiễm cảm thấy mất mặt. Rõ ràng anh mới là anh trai của Mộ Thiển, nhưng sao mọi người đều coi Mộ Thiển lớn hơn? Thật đáng ghét!
Thấy vẻ mặt lúng túng của Cố Khinh Nhiễm, Mộ Thiển lập tức nói: “Anh hai, em muốn uống trà sữa, ăn bánh. Chính là cửa hàng anh thường xuyên mua ấy.”
“Trời đất, em biết mỗi lần anh phải chạy băng qua nửa thành phố mới mua được bánh ở cửa hàng đó không?”
“Anh không muốn hả? Thế có cần em giúp nữa không?” Mộ Thiển lập tức lôi chuyện này ra đe dọa. Cố Khinh Nhiễm bất đắc dĩ, đành phải chịu thua: “Được rồi, coi như em lợi hại. Đồ ăn cháo đá bát, em cứ chờ đó cho anh, một ngày nào đó anh sẽ đòi lại hết món nợ từ em!”
Bởi vì Cố Khinh Nhiễm và Mộ Thiển cũng gần tuổi nhau nên hai người không quá xa cách, hoặc là nói không có cảm giác em gái sợ hãi anh trai. Cố Khinh Nhiễm hừ lạnh một tiếng rồi ra ngoài. Lúc đi ngang qua chỗ Thích Ngôn Thương, anh dừng bước, cảnh cáo: “Tôi cảnh cáo anh, Mộ Thiển là em trai tôi, anh đừng ức hiếp cô ấy. Nếu không, tôi… tôi sẽ kêu Mặc Cảnh Thâm cho anh biết tay.”
Dứt lời, ánh mắt sắc bén như chim ưng của Thích Ngôn Thương bắn về phía anh, Cố Khinh Nhiễm nhất thời nổi nóng, chỉ vào mặt anh ta…
“Cố Khinh Nhiễm, em đói bụng, anh còn muốn đi mua cho em không? Coi chừng em không giúp anh vụ cầu hôn Trần Tương đâu nhé.”
“Được được được, anh đi anh đi.” Cố Khinh Nhiễm bước ra phòng làm việc, lại đóng sầm cửa.
Mộ Thiển bỗng cảm thấy mình toàn quen biết ai vậy nhỉ? Hầu như đều có cách trút giận giống nhau, đó là đóng sầm cửa. Lúc trước cô đã đổi cửa thủy tinh ba bốn lần rồi.
“Nói đi, anh có chuyện gì.” Mộ Thiển tựa lưng lên ghế, nhìn Thích Ngôn Thương bằng ánh mắt xa cách. Bạn bè của anh ta là Mặc Cảnh Thâm, vợ của Mặc Cảnh Thâm là cô. Hai người vốn nên không có bất cứ quan hệ, hoặc là nói lúc gặp mặt sẽ đối chọi gay gắt, nhưng bây giờ vì Mặc Cảnh Thâm mà thái độ giữa hai người trở nên rất vi diệu.
Thích Ngôn Thương chống tay lên bàn làm việc, cúi người nhìn cô, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn hỏi cô, Phương Nhu đang ở đâu?”
Cho dù anh ta không nói gì, Mộ Thiển cũng biết mục đích của anh ta.
“Tại sao tôi phải nói cho anh biết?” Mộ Thiển khinh thường hỏi.
“Cho nên cô vẫn luôn biết cô ấy đang ở đâu, đúng không?”
“Đương nhiên.” Mộ Thiển khẳng định: “Cô ấy đang sống trên trái đất, ở nơi mà anh không tìm thấy!”
“Cô…” Bị Mộ Thiển chơi một vố, sắc mặt Thích Ngôn Thương rất khó coi, chỉ vào mặt cô: “Mộ Thiển, cô… cô…” Anh ta nghiến răng nghiến lợi. Nhưng nghĩ quan hệ giữa cô và Mặc Cảnh Thâm, anh ta chỉ có thể kìm nén lửa giận, từ bỏ thái độ kiêu căng, hèn mọn hỏi: “Coi như tôi van cô, nói cho tôi biết Phương Nhu ở đâu đi?”
Mộ Thiển thoáng kinh ngạc, không ngờ Thích Ngôn Thương lại vì Phương Nhu mà khép nén van xin, hạ mình như thế. Nhưng vậy thì đã sao? Cô cũng không thể vì Thích Ngôn Thương hạ mình mà bán đứng Phương Nhu. Huống chi cô cũng không biết Phương Nhu đang ở đâu.
“Nếu anh đã thành kính thì tôi sẽ nói cho anh. Thực ra tôi cũng không biết Phương Nhu ở đâu. Nhưng có một điều tôi có thể nói cho anh biết, đó chính là anh và Phương Nhu không nên liên lụy tới nhau.” Mộ Thiển lớn tiếng cảnh cáo: “Không bàn tới quan hệ của tôi và Mặc Cảnh Thâm, chỉ bằng những gì anh đã làm tổn thương Phương Nhu, tôi đều không có khả năng tha thứ cho anh.”
“Rầm!” Anh ta bỗng nhiên lấy một thứ từ trong túi áo đập xuống trước mặt Mộ Thiển. Cô không khỏi hoảng sợ.
“Đây là thứ gì?”
Thích Ngôn Thương không trả lời. Mộ Thiển cầm tờ giấy lên, mở ra xem thì thấy đó là kết quả siêu âm, thời gian là hai tháng trước. Vừa đúng ngày Phương Nhu rời đi.
“Anh lấy từ đâu ra thứ này?”
Trên kết quả siêu âm viết tên Phương Nhu. Nhưng Mộ Thiển nào biết có đúng là Phương Nhu hay không?
“Tôi vẫn luôn tìm kiếm Phương Nhu, giữa chừng gác lại vì chuyện của đại ca. Đây là thứ mà tôi mới tìm được, cô ấy đã khám ở một bệnh viện nhỏ mấy ngày trước khi rời đi.”
Mộ Thiển biết Thích Ngôn Thương không thích nói dối. Nếu anh ta đã nói vậy thì chắc chắn là sự thật. Mộ Thiển phức tạp nhìn tờ siêu âm. Cô xoa huyệt thái dương, thở dài một hơi. Lần trước, Phương Nhu từng mang thai con của Thích Ngôn Thương, nhưng vì nhiều nguyên nhân nên không thể giữ được đứa bé đó. Khi ấy Phương Nhu đã rất hối hận vì từ bỏ đứa bé.
Nhưng bây giờ Phương Nhu lại mang thai, chắc chắn cũng là của Thích Ngôn Thương. Cho nên cô ấy đã che giấu chuyện mang thai suốt hai tháng. Tính theo thời gian trên tờ siêu âm thì cô ấy đã có thai hai tháng, bây giờ hai tháng trôi qua, chứng tỏ Phương Nhu đã mang thai bốn tháng. Một mình cô ấy ở nước ngoài, còn mang thai bốn tháng, Mộ Thiển không khỏi lo lắng cho cô ấy.
“Xin lỗi, tôi thật sự không biết.”
“Mộ Thiển, đã lúc nào rồi mà cô còn không nói cho tôi là sao?” Đôi mắt Thích Ngôn Thương hừng hực lửa giận, trông rất giống sư tử đực nổi giận.
“Tôi nhắc lại lần nữa, tôi thật sự không biết Phương Nhu đang ở đâu. Tôi biết cô ấy đến nước ngoài là vì cô ấy đã gửi tin nhắn báo bình an cho tôi, sau đó liền đổi sim điện thoại, không còn liên lạc với tôi.”
“Cô…”
“Tôi gì mà tôi?” Mộ Thiển đập bàn đứng dậy, phẫn nộ nói: “Lúc Phương Nhu còn ở bên cạnh anh, anh đã đối xử với cô ấy như thế nào? Nào là ngược đãi, ức hiếp, đùa bỡn. Bây giờ anh lại tìm kiếm tung tích của Phương Nhu. Anh đã hại chết mẹ cô ấy, như thế còn chưa đủ sao?!”
Mộ Thiển trợn trắng mắt: “Anh khỏi cần rơi đầu chảy máu, bởi vì chuyện này không liên quan gì tới em. Đều do A Thâm quyết định.”
Tới tận bây giờ, nếu không phải Cố Khinh Nhiễm nói thì cô còn hoàn toàn không hay biết gì.
“Mặc Cảnh Thâm á?” Cố Khinh Nhiễm bĩu môi, sờ cằm: “Không ngờ Mặc Cảnh Thâm lại tốt đến thế.”
“Được rồi, dù sao hai đứa bay cũng đến với nhau rồi, ai cũng không quan trọng nữa. Bây giờ có phải là em nên giúp anh thử nghi thức trước không? Chứ trước mặt bao người, lỡ nghi thức cầu hôn của anh có sơ suất gì, chẳng phải là mất…”
Cốc cốc cốc… Cố Khinh Nhiễm còn chưa nói xong thì bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó cửa văn phòng mở ra. Hai người đồng loạt nhìn qua, chỉ thấy Thích Ngôn Thương đi vào phòng.
Đã lâu không gặp Thích Ngôn Thương, hôm nay anh ta mặc quân trang, khí chất ngạo mạn kiêu căng, sắc mặt lạnh lẽo, khí thế hùng hổ, có vẻ không có ý đồ tốt.
“Thích Ngôn Thương, anh…”
“Ra ngoài!”
Cố Khinh Nhiễm vừa định lên tiếng thì Thích Ngôn Thương đã trừng anh, trực tiếp kêu anh ra ngoài. Thái độ của anh ta khiến Cố Khinh Nhiễm cảm thấy mất mặt. Rõ ràng anh mới là anh trai của Mộ Thiển, nhưng sao mọi người đều coi Mộ Thiển lớn hơn? Thật đáng ghét!
Thấy vẻ mặt lúng túng của Cố Khinh Nhiễm, Mộ Thiển lập tức nói: “Anh hai, em muốn uống trà sữa, ăn bánh. Chính là cửa hàng anh thường xuyên mua ấy.”
“Trời đất, em biết mỗi lần anh phải chạy băng qua nửa thành phố mới mua được bánh ở cửa hàng đó không?”
“Anh không muốn hả? Thế có cần em giúp nữa không?” Mộ Thiển lập tức lôi chuyện này ra đe dọa. Cố Khinh Nhiễm bất đắc dĩ, đành phải chịu thua: “Được rồi, coi như em lợi hại. Đồ ăn cháo đá bát, em cứ chờ đó cho anh, một ngày nào đó anh sẽ đòi lại hết món nợ từ em!”
Bởi vì Cố Khinh Nhiễm và Mộ Thiển cũng gần tuổi nhau nên hai người không quá xa cách, hoặc là nói không có cảm giác em gái sợ hãi anh trai. Cố Khinh Nhiễm hừ lạnh một tiếng rồi ra ngoài. Lúc đi ngang qua chỗ Thích Ngôn Thương, anh dừng bước, cảnh cáo: “Tôi cảnh cáo anh, Mộ Thiển là em trai tôi, anh đừng ức hiếp cô ấy. Nếu không, tôi… tôi sẽ kêu Mặc Cảnh Thâm cho anh biết tay.”
Dứt lời, ánh mắt sắc bén như chim ưng của Thích Ngôn Thương bắn về phía anh, Cố Khinh Nhiễm nhất thời nổi nóng, chỉ vào mặt anh ta…
“Cố Khinh Nhiễm, em đói bụng, anh còn muốn đi mua cho em không? Coi chừng em không giúp anh vụ cầu hôn Trần Tương đâu nhé.”
“Được được được, anh đi anh đi.” Cố Khinh Nhiễm bước ra phòng làm việc, lại đóng sầm cửa.
Mộ Thiển bỗng cảm thấy mình toàn quen biết ai vậy nhỉ? Hầu như đều có cách trút giận giống nhau, đó là đóng sầm cửa. Lúc trước cô đã đổi cửa thủy tinh ba bốn lần rồi.
“Nói đi, anh có chuyện gì.” Mộ Thiển tựa lưng lên ghế, nhìn Thích Ngôn Thương bằng ánh mắt xa cách. Bạn bè của anh ta là Mặc Cảnh Thâm, vợ của Mặc Cảnh Thâm là cô. Hai người vốn nên không có bất cứ quan hệ, hoặc là nói lúc gặp mặt sẽ đối chọi gay gắt, nhưng bây giờ vì Mặc Cảnh Thâm mà thái độ giữa hai người trở nên rất vi diệu.
Thích Ngôn Thương chống tay lên bàn làm việc, cúi người nhìn cô, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn hỏi cô, Phương Nhu đang ở đâu?”
Cho dù anh ta không nói gì, Mộ Thiển cũng biết mục đích của anh ta.
“Tại sao tôi phải nói cho anh biết?” Mộ Thiển khinh thường hỏi.
“Cho nên cô vẫn luôn biết cô ấy đang ở đâu, đúng không?”
“Đương nhiên.” Mộ Thiển khẳng định: “Cô ấy đang sống trên trái đất, ở nơi mà anh không tìm thấy!”
“Cô…” Bị Mộ Thiển chơi một vố, sắc mặt Thích Ngôn Thương rất khó coi, chỉ vào mặt cô: “Mộ Thiển, cô… cô…” Anh ta nghiến răng nghiến lợi. Nhưng nghĩ quan hệ giữa cô và Mặc Cảnh Thâm, anh ta chỉ có thể kìm nén lửa giận, từ bỏ thái độ kiêu căng, hèn mọn hỏi: “Coi như tôi van cô, nói cho tôi biết Phương Nhu ở đâu đi?”
Mộ Thiển thoáng kinh ngạc, không ngờ Thích Ngôn Thương lại vì Phương Nhu mà khép nén van xin, hạ mình như thế. Nhưng vậy thì đã sao? Cô cũng không thể vì Thích Ngôn Thương hạ mình mà bán đứng Phương Nhu. Huống chi cô cũng không biết Phương Nhu đang ở đâu.
“Nếu anh đã thành kính thì tôi sẽ nói cho anh. Thực ra tôi cũng không biết Phương Nhu ở đâu. Nhưng có một điều tôi có thể nói cho anh biết, đó chính là anh và Phương Nhu không nên liên lụy tới nhau.” Mộ Thiển lớn tiếng cảnh cáo: “Không bàn tới quan hệ của tôi và Mặc Cảnh Thâm, chỉ bằng những gì anh đã làm tổn thương Phương Nhu, tôi đều không có khả năng tha thứ cho anh.”
“Rầm!” Anh ta bỗng nhiên lấy một thứ từ trong túi áo đập xuống trước mặt Mộ Thiển. Cô không khỏi hoảng sợ.
“Đây là thứ gì?”
Thích Ngôn Thương không trả lời. Mộ Thiển cầm tờ giấy lên, mở ra xem thì thấy đó là kết quả siêu âm, thời gian là hai tháng trước. Vừa đúng ngày Phương Nhu rời đi.
“Anh lấy từ đâu ra thứ này?”
Trên kết quả siêu âm viết tên Phương Nhu. Nhưng Mộ Thiển nào biết có đúng là Phương Nhu hay không?
“Tôi vẫn luôn tìm kiếm Phương Nhu, giữa chừng gác lại vì chuyện của đại ca. Đây là thứ mà tôi mới tìm được, cô ấy đã khám ở một bệnh viện nhỏ mấy ngày trước khi rời đi.”
Mộ Thiển biết Thích Ngôn Thương không thích nói dối. Nếu anh ta đã nói vậy thì chắc chắn là sự thật. Mộ Thiển phức tạp nhìn tờ siêu âm. Cô xoa huyệt thái dương, thở dài một hơi. Lần trước, Phương Nhu từng mang thai con của Thích Ngôn Thương, nhưng vì nhiều nguyên nhân nên không thể giữ được đứa bé đó. Khi ấy Phương Nhu đã rất hối hận vì từ bỏ đứa bé.
Nhưng bây giờ Phương Nhu lại mang thai, chắc chắn cũng là của Thích Ngôn Thương. Cho nên cô ấy đã che giấu chuyện mang thai suốt hai tháng. Tính theo thời gian trên tờ siêu âm thì cô ấy đã có thai hai tháng, bây giờ hai tháng trôi qua, chứng tỏ Phương Nhu đã mang thai bốn tháng. Một mình cô ấy ở nước ngoài, còn mang thai bốn tháng, Mộ Thiển không khỏi lo lắng cho cô ấy.
“Xin lỗi, tôi thật sự không biết.”
“Mộ Thiển, đã lúc nào rồi mà cô còn không nói cho tôi là sao?” Đôi mắt Thích Ngôn Thương hừng hực lửa giận, trông rất giống sư tử đực nổi giận.
“Tôi nhắc lại lần nữa, tôi thật sự không biết Phương Nhu đang ở đâu. Tôi biết cô ấy đến nước ngoài là vì cô ấy đã gửi tin nhắn báo bình an cho tôi, sau đó liền đổi sim điện thoại, không còn liên lạc với tôi.”
“Cô…”
“Tôi gì mà tôi?” Mộ Thiển đập bàn đứng dậy, phẫn nộ nói: “Lúc Phương Nhu còn ở bên cạnh anh, anh đã đối xử với cô ấy như thế nào? Nào là ngược đãi, ức hiếp, đùa bỡn. Bây giờ anh lại tìm kiếm tung tích của Phương Nhu. Anh đã hại chết mẹ cô ấy, như thế còn chưa đủ sao?!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.