Chương 791: Tha thứ
Cá Koi
27/06/2021
Trong trường hợp này, cảnh sát không thể nói gì.
Ngược lại, Trần Tương nhìn chằm chằm vào video trên điện thoại, nhìn những địa điểm quen thuộc, hình ảnh và thời gian dành riêng trên màn hình đều hiển thị rõ ràng.
Đó là những gì đã xảy ra cách đây 5 năm.
Cô ấy đang xem đoạn video trích xuất từ camera giám sát.
Đoạn video cho thấy trên đường đi làm về, có một vài người đàn ông đi ngang qua cô ấy, họ bất ngờ quay lại và dùng gậy đập vào đầu, khiến cô ấy bất tỉnh ngay tại chỗ.
Sau đó, chúng kéo cô ấy vào con hẻm. Không lâu sau, video cho thấy Cố Khinh Nhiễm đến, trên tay cầm theo bó hoa và một hộp quà đi lên nhà cô ấy, rồi lại quay ra.
Nghe tiếng động, anh ta đi vào trong ngõ. Sau đó, bên trong một nhóm người nhanh chóng chạy ra ngoài mỗi người một hướng.
Vài phút sau, xe cảnh sát xuất hiện và Cố Khinh Nhiễm bị cảnh sát còng tay áp giải về đồn.
Hết cảnh này đến cảnh khác, khiến trái tim Trần Tương bị tổn thương sâu sắc.
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, cô ấy cố ý xem lại thì thấy rằng phải mất gần một tiếng đồng hồ để đưa vào con hẻm, chỉ cần hơn mười phút là Cố Khinh Nhiễm đã vội vàng chạy ra ngoài.
Mọi thứ đều đủ để chứng minh anh ta vô tội.
Nhìn thấy điều này, Trần Tương càng cảm thấy phức tạp.
Cô ấy nhìn Cố Khinh Nhiễm, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, nước mắt không biết từ lúc nào tuôn trào ra ngoài.
Mộ Thiển đi tới cạnh bên người, lấy lại điện thoại di động trong tay cô ấy, nói: “Vì cô, mà anh ấy đã nhận hết thảy tất cả trách nhiệm về phía mình, cho dù bị hiểu nhầm, anh ấy cũng giữ kín bí mật này trong vòng năm năm. Trần Tương, tôi có thể khẳng định với cô, Cố Khinh Nhiễm là một người đàn ông đáng để dựa vào.”
Trần Tương nước mắt rơi như mưa, đôi mắt đỏ hoe nói, “Vậy tại sao chị không nói với tôi sớm hơn?”
“Cố Khinh Nhiễm không để tôi nói ra.”
“Đồ … đồ ngốc đó.”
Trần Tương đưa điện thoại cho Mộ Thiển và liều mạng chạy đến trước mặt Cố Khinh Nhiễm.
“Cố Khinh Nhiễm!”, cô ấy tát vào mặt anh một cái và hét to, “Anh là đồ ngốc à, tại sao lại giấu diếm em?”
Cố Khinh Nhiễm ngồi ở trên lan can sân thượng, đối mặt với Trần Tương, trên vai mang một thứ gì đó.
Nhưng Trần Tương đã hết lòng nghĩ đến Cố Khinh Nhiễm nên cô ấy cũng không quan tâm lắm.
Cô ấy ôm anh ta vào lòng, “Cố Khinh Nhiễm, em tha thứ cho anh, tha thứ cho anh.”
“Có thật không?”
Cố Khinh Nhiễm trong lòng mừng rỡ, điều bất ngờ đến quá nhanh khiến anh ta có chút bất ngờ.
Tuy nhiên, lúc này Trần Tương vô tình đạp phải một hòn đá, cô ấy lao người về phía trước, dựa vào người của Cố Khinh Nhiễm khiến cả hai người cùng ngã xuống khỏi lan can.
“A!!!”
“Cứu mạng!”
Cả hai cùng hét lên.
Vài cảnh sát ở bên kinh hãi, con ngươi của Mộ Thiển mở to, cô lao tới, tay nắm chặt lan can nhìn hai người đang rơi xuống kia.
“Cố Khinh Nhiễm! Cố Khinh Nhiễm!”
Tất cả những gì đã nói chỉ là diễn cảnh, bây giờ nhìn thấy Cố Khinh Nhiễm cùng Trần Tương ngã xuống, chân cô mềm nhũn ra và ngã ngồi xuống đất.
“Cô gái, không cần lo lắng. Trên lưng anh ấy có mang một chiếc dù.”
Một viên cảnh sát đi tới nói với cô.
Trái tim treo lơ lửng của Mộ Thiển rơi xuống.
Đột nhiên, cô cảm thấy có điều gì đó không đúng, cô nhìn lên những chiếc huy hiệu trên quân phục của viên cảnh sát, và nhận ra rằng đó không phải là “quân chính quy”, mà là hàng giả.
Cô như bị lửa đốt, tức giận đẩy “viên cảnh sát” ra, “Cút sang một bên, tôi phải đi giết chết Cố Khinh Nhiễm.”
Tên khốn kiếp này, không phải đã nói sẽ cùng nhau lập kế hoạch, bây giờ lại còn lừa cả cô.
Cô thật sự bị hù dọa đến chết khiếp.
Trần Tương ôm chặt lấy Cố Khinh Nhiễm như một con bạch tuộc, cảm giác đau đớn của gió rít quanh tai và tóc đập vào má cũng không bằng thời khắc này đau tim.
“Cố Khinh Nhiễm, em không muốn chết..a…a…a.”
Cô ấy ôm lấy Cố Khinh Nhiễm, hai mắt nhắm chặt, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Tuy nhiên, khi giọng nói của cô ấy vang lên, hai cơ thể đang rơi xuống đột nhiên được kéo lên, Cố Khinh Nhiễm ôm chặt lấy cô ấy khiến cô ấy có chút khó chịu.
Cô ấy mở mắt ra, và thấy có một chiếc dù đang treo lơ lửng trên đầu.
Đôi mắt đẫm lệ chợt nổi giông bão, nhìn về phía Cố Khinh Nhiễm như muốn giết người, ánh mắt tràn đầy sát khí.
“Cố Khinh Nhiễm!”
“Tương Tương đừng nóng giận mà, đây là tôi đề phòng bất trắc. Em đừng vì tức giận mà buông tay, nếu ngã xuống đây em sẽ biến thành một cái bánh đa nhân thịt đó.”
“Anh còn hù dọa em?”
“Không, không, không, tôi chỉ đang giải thích tình hình thực tại cho em biết.”
“Anh em nhà hai người, đều là những kẻ lừa gạt.”
“Nếu như em nguyện ý, cả đời này anh sẽ làm kẻ lừa gạt ở bên cạnh em.”
Hai người lơ lửng trên không trung, thâm tình nhìn nhau, Trần Tương bật cười nói, “Cố Khinh Nhiễm, anh hãy mở to tai mà nghe, em nguyện ý cho anh một cơ hội. Nếu anh còn làm em thất vọng, cho dù biến thành quỷ em cũng sẽ không tha cho anh.”
“Thật sao? Thật không? Hahaha … thật tuyệt.”
Cố Khinh Nhiễm vui mừng như một đứa trẻ, ôm chặt lấy cô, “Vậy thì con của chúng ta có thể mang họ của anh được không?”
“Con chúng ta?”
“Em không có thai sao?”
“Anh mới mang thai ấy.”
“Em không mang thai?”
“Kinh nguyệt của em vừa mới đi hôm qua.”
Trần Tương giận giữ nói, và sau đó Cố Khinh Nhiễm biết anh đã bị Mộ Thiển lừa rồi.
…
Vì Cố Khinh Nhiễm thích các môn thể thao mạo hiểm nên anh ta đã đạt đến trình độ thành thạo với nhảy dù.
Vì vậy, anh ta đã đưa Trần Tương tiếp đất an toàn.
Mộ Thiển ở dưới lầu đợi không được người, dứt khoát trở lại công ty.
Cố Khinh Nhiễm và Trần Tương đã không gặp mặt trong hai năm, giờ đây họ có thể ở bên nhau. Ít nhất phải để cho họ có một khoảng không gian riêng mới được.
Ngồi ở trong phòng làm việc, Mộ Thiển cảm thấy vui thay cho Cố Khinh Nhiễm và Trần Tương, cũng từ trong thâm tâm chúc họ hạnh phúc.
Đồng thời, cô cũng cảm thấy vô cùng lo lắng về việc Cố Khinh Nhiễm không có quan hệ huyết thống với gia tộc Cố gia.
Nếu vấn đề này không xử lý êm đẹp, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
“Mộ tổng, Cố lão gia đến.”
Tiếng điện thoại bàn vang lên, là lời nhắc nhở của thư ký An Nhiên.
Cố lão gia?
Trái tim của Mộ Thiển chùng xuống, cô đang cống hiến hết mình cho công việc.
Chẳng qua là làm dáng một chút mà thôi.
Không lâu sau, Cố lão gia tiến vào phòng làm việc, phía sau ông còn có vài người đi theo.
Đợi Cố lão gia đi vào, cô nhìn ông, vẫn giữ thái độ khinh thường như trước hỏi, “Ông có chuyện gì sao?”
Cô không dám biểu hiện quá nhiều lên mặt, sợ Cố lão gia phát hiện ra điều gì bất thường.
Bạc Dạ cử một đoàn người đi điều tra Cố gia trong vòng một tháng, thể nào cũng gây ra sự náo động nào đó.
Cô tin Cố lão gia tất cả đều biết, chỉ là bây giờ vẫn đang hoài nghi người làm là ai thôi.
“Cố Khinh Nhiễm đâu?”
Cố lão gia tay cầm quả óc chó, tức giận nhìn Mộ Thiển, trầm giọng chất vấn.
Rõ ràng là ông không thích thái độ của Mộ Thiển.
“Cháu bận việc ở công ty, cháu không biết. Sao vậy, có chuyện gì à?”
“Hừ, tên khốn kiếp này, ông vừa xem trên báo đài thông tin rằng nó thực sự định nhảy xuống từ toà nhà Bắc Hoàn để theo đuổi một đứa con gái. Toàn bộ mặt mũi của Cố gia đều bị nó bôi tro trát trấu vào rồi.”
Cố lão gia đỏ bừng mặt mũi, trong lòng không biết có bao nhiêu tức giận.
Ngược lại, Trần Tương nhìn chằm chằm vào video trên điện thoại, nhìn những địa điểm quen thuộc, hình ảnh và thời gian dành riêng trên màn hình đều hiển thị rõ ràng.
Đó là những gì đã xảy ra cách đây 5 năm.
Cô ấy đang xem đoạn video trích xuất từ camera giám sát.
Đoạn video cho thấy trên đường đi làm về, có một vài người đàn ông đi ngang qua cô ấy, họ bất ngờ quay lại và dùng gậy đập vào đầu, khiến cô ấy bất tỉnh ngay tại chỗ.
Sau đó, chúng kéo cô ấy vào con hẻm. Không lâu sau, video cho thấy Cố Khinh Nhiễm đến, trên tay cầm theo bó hoa và một hộp quà đi lên nhà cô ấy, rồi lại quay ra.
Nghe tiếng động, anh ta đi vào trong ngõ. Sau đó, bên trong một nhóm người nhanh chóng chạy ra ngoài mỗi người một hướng.
Vài phút sau, xe cảnh sát xuất hiện và Cố Khinh Nhiễm bị cảnh sát còng tay áp giải về đồn.
Hết cảnh này đến cảnh khác, khiến trái tim Trần Tương bị tổn thương sâu sắc.
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, cô ấy cố ý xem lại thì thấy rằng phải mất gần một tiếng đồng hồ để đưa vào con hẻm, chỉ cần hơn mười phút là Cố Khinh Nhiễm đã vội vàng chạy ra ngoài.
Mọi thứ đều đủ để chứng minh anh ta vô tội.
Nhìn thấy điều này, Trần Tương càng cảm thấy phức tạp.
Cô ấy nhìn Cố Khinh Nhiễm, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, nước mắt không biết từ lúc nào tuôn trào ra ngoài.
Mộ Thiển đi tới cạnh bên người, lấy lại điện thoại di động trong tay cô ấy, nói: “Vì cô, mà anh ấy đã nhận hết thảy tất cả trách nhiệm về phía mình, cho dù bị hiểu nhầm, anh ấy cũng giữ kín bí mật này trong vòng năm năm. Trần Tương, tôi có thể khẳng định với cô, Cố Khinh Nhiễm là một người đàn ông đáng để dựa vào.”
Trần Tương nước mắt rơi như mưa, đôi mắt đỏ hoe nói, “Vậy tại sao chị không nói với tôi sớm hơn?”
“Cố Khinh Nhiễm không để tôi nói ra.”
“Đồ … đồ ngốc đó.”
Trần Tương đưa điện thoại cho Mộ Thiển và liều mạng chạy đến trước mặt Cố Khinh Nhiễm.
“Cố Khinh Nhiễm!”, cô ấy tát vào mặt anh một cái và hét to, “Anh là đồ ngốc à, tại sao lại giấu diếm em?”
Cố Khinh Nhiễm ngồi ở trên lan can sân thượng, đối mặt với Trần Tương, trên vai mang một thứ gì đó.
Nhưng Trần Tương đã hết lòng nghĩ đến Cố Khinh Nhiễm nên cô ấy cũng không quan tâm lắm.
Cô ấy ôm anh ta vào lòng, “Cố Khinh Nhiễm, em tha thứ cho anh, tha thứ cho anh.”
“Có thật không?”
Cố Khinh Nhiễm trong lòng mừng rỡ, điều bất ngờ đến quá nhanh khiến anh ta có chút bất ngờ.
Tuy nhiên, lúc này Trần Tương vô tình đạp phải một hòn đá, cô ấy lao người về phía trước, dựa vào người của Cố Khinh Nhiễm khiến cả hai người cùng ngã xuống khỏi lan can.
“A!!!”
“Cứu mạng!”
Cả hai cùng hét lên.
Vài cảnh sát ở bên kinh hãi, con ngươi của Mộ Thiển mở to, cô lao tới, tay nắm chặt lan can nhìn hai người đang rơi xuống kia.
“Cố Khinh Nhiễm! Cố Khinh Nhiễm!”
Tất cả những gì đã nói chỉ là diễn cảnh, bây giờ nhìn thấy Cố Khinh Nhiễm cùng Trần Tương ngã xuống, chân cô mềm nhũn ra và ngã ngồi xuống đất.
“Cô gái, không cần lo lắng. Trên lưng anh ấy có mang một chiếc dù.”
Một viên cảnh sát đi tới nói với cô.
Trái tim treo lơ lửng của Mộ Thiển rơi xuống.
Đột nhiên, cô cảm thấy có điều gì đó không đúng, cô nhìn lên những chiếc huy hiệu trên quân phục của viên cảnh sát, và nhận ra rằng đó không phải là “quân chính quy”, mà là hàng giả.
Cô như bị lửa đốt, tức giận đẩy “viên cảnh sát” ra, “Cút sang một bên, tôi phải đi giết chết Cố Khinh Nhiễm.”
Tên khốn kiếp này, không phải đã nói sẽ cùng nhau lập kế hoạch, bây giờ lại còn lừa cả cô.
Cô thật sự bị hù dọa đến chết khiếp.
Trần Tương ôm chặt lấy Cố Khinh Nhiễm như một con bạch tuộc, cảm giác đau đớn của gió rít quanh tai và tóc đập vào má cũng không bằng thời khắc này đau tim.
“Cố Khinh Nhiễm, em không muốn chết..a…a…a.”
Cô ấy ôm lấy Cố Khinh Nhiễm, hai mắt nhắm chặt, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Tuy nhiên, khi giọng nói của cô ấy vang lên, hai cơ thể đang rơi xuống đột nhiên được kéo lên, Cố Khinh Nhiễm ôm chặt lấy cô ấy khiến cô ấy có chút khó chịu.
Cô ấy mở mắt ra, và thấy có một chiếc dù đang treo lơ lửng trên đầu.
Đôi mắt đẫm lệ chợt nổi giông bão, nhìn về phía Cố Khinh Nhiễm như muốn giết người, ánh mắt tràn đầy sát khí.
“Cố Khinh Nhiễm!”
“Tương Tương đừng nóng giận mà, đây là tôi đề phòng bất trắc. Em đừng vì tức giận mà buông tay, nếu ngã xuống đây em sẽ biến thành một cái bánh đa nhân thịt đó.”
“Anh còn hù dọa em?”
“Không, không, không, tôi chỉ đang giải thích tình hình thực tại cho em biết.”
“Anh em nhà hai người, đều là những kẻ lừa gạt.”
“Nếu như em nguyện ý, cả đời này anh sẽ làm kẻ lừa gạt ở bên cạnh em.”
Hai người lơ lửng trên không trung, thâm tình nhìn nhau, Trần Tương bật cười nói, “Cố Khinh Nhiễm, anh hãy mở to tai mà nghe, em nguyện ý cho anh một cơ hội. Nếu anh còn làm em thất vọng, cho dù biến thành quỷ em cũng sẽ không tha cho anh.”
“Thật sao? Thật không? Hahaha … thật tuyệt.”
Cố Khinh Nhiễm vui mừng như một đứa trẻ, ôm chặt lấy cô, “Vậy thì con của chúng ta có thể mang họ của anh được không?”
“Con chúng ta?”
“Em không có thai sao?”
“Anh mới mang thai ấy.”
“Em không mang thai?”
“Kinh nguyệt của em vừa mới đi hôm qua.”
Trần Tương giận giữ nói, và sau đó Cố Khinh Nhiễm biết anh đã bị Mộ Thiển lừa rồi.
…
Vì Cố Khinh Nhiễm thích các môn thể thao mạo hiểm nên anh ta đã đạt đến trình độ thành thạo với nhảy dù.
Vì vậy, anh ta đã đưa Trần Tương tiếp đất an toàn.
Mộ Thiển ở dưới lầu đợi không được người, dứt khoát trở lại công ty.
Cố Khinh Nhiễm và Trần Tương đã không gặp mặt trong hai năm, giờ đây họ có thể ở bên nhau. Ít nhất phải để cho họ có một khoảng không gian riêng mới được.
Ngồi ở trong phòng làm việc, Mộ Thiển cảm thấy vui thay cho Cố Khinh Nhiễm và Trần Tương, cũng từ trong thâm tâm chúc họ hạnh phúc.
Đồng thời, cô cũng cảm thấy vô cùng lo lắng về việc Cố Khinh Nhiễm không có quan hệ huyết thống với gia tộc Cố gia.
Nếu vấn đề này không xử lý êm đẹp, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
“Mộ tổng, Cố lão gia đến.”
Tiếng điện thoại bàn vang lên, là lời nhắc nhở của thư ký An Nhiên.
Cố lão gia?
Trái tim của Mộ Thiển chùng xuống, cô đang cống hiến hết mình cho công việc.
Chẳng qua là làm dáng một chút mà thôi.
Không lâu sau, Cố lão gia tiến vào phòng làm việc, phía sau ông còn có vài người đi theo.
Đợi Cố lão gia đi vào, cô nhìn ông, vẫn giữ thái độ khinh thường như trước hỏi, “Ông có chuyện gì sao?”
Cô không dám biểu hiện quá nhiều lên mặt, sợ Cố lão gia phát hiện ra điều gì bất thường.
Bạc Dạ cử một đoàn người đi điều tra Cố gia trong vòng một tháng, thể nào cũng gây ra sự náo động nào đó.
Cô tin Cố lão gia tất cả đều biết, chỉ là bây giờ vẫn đang hoài nghi người làm là ai thôi.
“Cố Khinh Nhiễm đâu?”
Cố lão gia tay cầm quả óc chó, tức giận nhìn Mộ Thiển, trầm giọng chất vấn.
Rõ ràng là ông không thích thái độ của Mộ Thiển.
“Cháu bận việc ở công ty, cháu không biết. Sao vậy, có chuyện gì à?”
“Hừ, tên khốn kiếp này, ông vừa xem trên báo đài thông tin rằng nó thực sự định nhảy xuống từ toà nhà Bắc Hoàn để theo đuổi một đứa con gái. Toàn bộ mặt mũi của Cố gia đều bị nó bôi tro trát trấu vào rồi.”
Cố lão gia đỏ bừng mặt mũi, trong lòng không biết có bao nhiêu tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.