Chương 902: Thắng mấy chục triệu VNĐ tiền ăn
Cá Koi
27/06/2021
Hai người Phương Nhu và Mộ Thiển ngồi ở trong phòng trên lầu hai, Phương Nhu đã mang thai nên đang dựa vào đầu giường kể cho Mộ Thiển nghe những chuyện đã xảy ra gần đây.
Mộ Thiển lẳng lặng nghe sau đó mới hỏi: “Em nói cho chị biết rốt cuộc em có thích Thích Ngôn Thương hay không?”
Hai người Phương Nhu và Thích Ngôn Thương xích mích đã rất nhiều năm, cô biết tình cảnh giữa hai người không ngừng hỗn loạn.
“Em…Em cũng không biết.”
Phương Nhu mấp máy môi cúi đầu không dám nhìn Mộ Thiển.
Vẻ mặt do dự chần chờ của cô làm cho Mộ Thiển cũng không thể nhìn thấu nên không tiếp tục hỏi nữa.
Cô chỉ nói với cô ấy: “Em có biết tại sao chị giữ Thích Ngôn Thương lại không?”
“Tại sao?”
“Em nhìn em và Thích Ngôn Thương xem, xích mích ân oán của hai ngươi đến bây giờ cũng đã rất nhiều năm, em cũng đã trốn tránh rất nhiều năm. Có một số việc không phải cứ trốn tránh thì sẽ tránh thoát được mà phải đối mặt chính diện với nó.
Trong biệt thự Ngự Cảnh có Mặc Cảnh Thâm và chị nên sẽ không có người nào dám ức hiếp em. Mà khoảng thời gian này chính là cơ hội để em và Thích Ngôn Thương ở chung tốt nhất, em cũng có thể cẩn thận suy nghĩ tình hình tương lai của mình.”
Nếu như cứ để Phương Nhu luôn trốn tránh Thích Ngôn Thương, như vậy thì hai người họ vĩnh viễn sẽ không có cách nào giải quyết.
Cách duy nhất chính là thản nhiên đối xử sống chung hòa bình với nhau để tìm kiếm cách giải quyết vấn đề giữa hai người.
Còn một điểm nữa mà Mộ Thiển không nói cho Phương Nhu đó là cô luôn nhớ kỹ một câu Không có được thì vĩnh viễn sẽ gây rối, Thích Ngôn Thương không chiếm được Phương Nhu thì sẽ không ngừng đuổi theo cô ấy, bây giờ nên để hai người cùng ở dưới một mái hiên, thời gian lâu dài Thích Ngôn Thương ngán rồi sẽ buông tha cô ấy.
“Vâng, chị Mộ em sẽ nghe theo lời chị.”
Phương Nhu rất tin tưởng Mộ Thiển.
Mộ Thiển cũng không để Phương Nhu thất vọng, cô nói: “Sau này khi đi ra ngoài chị sẽ cho người đi theo em nên đừng sợ.”
Sau đó cô vỗ bờ vai của cô nói: “Em nghỉ ngơi một lát đi, em vừa mới xuống máy bay nên bây giờ cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt.”
“Vâng, cảm ơn chị.”
“Em không cần phải khách sáo với chị.”
Cô đỡ Phương Nhu nằm xuống đắp chăn cho cô ấy rồi mới đứng dậy đi ra khỏi phòng sau đó đóng cửa lại.
Trong phòng khách ở dưới lầu bốn người đang đánh mạt chược, khí thế ngất trời.
Mộ Thiển đứng ở trên hành lang lầu hai nghiêng đầu vừa vặn có thể trông thấy họ.
Cô cũng không ngăn cản mấy người chơi mạt chược, trái lại lần đầu tiên cô đi chuẩn bị trái cây và bánh ngọt đem qua cho họ.
“Mọi người ăn chút gì đi.”
Mộ Thiển đặt đĩa đựng trái cây ở hai bên rồi nhìn bài trong tay họ với vẻ mặt mê mẩn bởi vì cô không biết chơi mạt chược.
Trái lại Cố Khinh Nhiễm tắc lưỡi: “Mộ Thiển, em là mẹ hiền vợ tốt sao? Chồng em chơi mạt chược mà em còn bưng trà đưa nước cho anh ta?”
“Đúng vậy, anh lớn sau này anh có phúc lắm đó.”
Cẩm Dung phụ họa theo.
Thích Ngôn Thương đang xem bài khinh miệt khịt mũi: “Dáng vẻ cô ấy hung dữ như vậy thì làm sao có thể trở thành mẹ hiền vợ tốt chứ.”
Anh ta vừa mới dứt lời thì đột nhiên cảm giác được có chỗ không đúng, anh ta ngẩng đầu nhìn thì xoát xoát xoát tất cả ánh mắt đều bắn tới.
Thích Ngôn Thương nhíu mày, Cố Khinh Nhiễm và Mộ Thiển, Mặc Cảnh Thâm là người một nhà, thế nhưng…
“Cẩm Dung, chúng ta là anh em nên cậu không thể bẻ cùi chỏ ra bên ngoài được.”
Thích Ngôn Thương đặt hy vọng cuối cùng lên trên người Cẩm Dung nhưng lại nghe thấy Cẩm Dung nói: “Thật ngại quá, bây giờ họ là ba mẹ lo cơm áo của tôi.”
Ông chủ của anh ta.
“Cút!”
Thích Ngôn Thương không phản bác được nên lườm anh ta, trong lòng rất tức giận.
Mấy người đàn ông chơi mạt chược Mộ Thiển cũng lười đứng ở một bên quan sát nên cô đi vào phòng bếp dặn dò phòng bếp chuẩn bị cơm trưa.
Bởi vì người tương đối nhiều nên biệt thự Ngự Cảnh vẫn luôn yên tĩnh lần đầu tiên có nhiều người tới như vậy, phòng bếp cũng bắt đầu không ngừng bận rộn.
Giữa trưa, cơm trưa đã được chuẩn bị xong, lúc này mấy người đàn ông mới nghỉ.
Mộ Thiển đi tới hỏi: “Ai thắng vậy?”
Mặc Cảnh Thâm nhìn Mộ Thiển nở nụ cười đắc ý, trái lại vẻ mặt của mấy người kia uể oải rất không vui.
Mặc Cảnh Thâm đi đến trước mặt Mộ Thiển kéo tay Mộ Thiển ra rồi đặt một chồng chi phiếu vào trong lòng bàn tay Mộ Thiển: “Thiển, đây là tiền ăn mà họ đưa.”
Mộ Thiển nhìn chi phiếu ở trong tay có một tờ ba trăm năm mươi triệu VNĐ, một tờ bảy trăm triệu VNĐ cũng có tờ một tỷ không trăm năm mươi triệu VNĐ, thậm chí là một tỷ bảy trăm năm mươi triệu VNĐ tạo thành một xấp thật dày, cô không nhịn được bật cười: “Chỉ có một mình anh thắng sao?”
“Đó là đương nhiên.”
Mộ Thiển bị chọc cho cười, cô nhìn một chồng chi phiếu cười nói: “Yên tâm, em sẽ không bạc đãi mọi người, em chắc chắn để cho mọi người ăn no.”
Cố Khinh Nhiễm trợn mắt nhìn Mộ Thiển: “Số tiên mà anh thua chỉ sợ có ăn cả đời cũng không thể lấy lại hết được.”
Cho dù định ăn để lấy lại số tiên kia thì thật sự là không thể được.
“Vậy chỉ có thể nói rõ anh không có năng lực.”
Mộ Thiển chế nhạo.
Lúc này Cố Khinh Nhiễm nói: “Được lợi lại còn khoe mẽ.”
Cẩm Dung hít một tiếng: “Cậu có thảm bằng tôi không, khó khăn lắm mới lấy được một tháng tiền lương dự chi, vậy mà còn bị lấy lại gấp bội.”
Trái lại Thích Ngôn Thương lại có dáng vẻ không quan trọng, cho dù có thua nhiều hơn nữa cũng không dám lên tiếng.
Bởi vì một khi nói chuyện thì có thể sẽ bị đuổi đi ra ngoài nên anh ta sẽ không tự chuốc nhục nhã.
Mộ Thiển cười yếu ớt nhìn Mặc Cảnh Thâm: “Em không biết anh chơi mạt chược cũng giỏi như vậy, anh còn có điều gì mà em không biết nữa không?”
“Rất nhiều.”
Người đàn ông thản nhiên nở nụ cười, Mộ Thiển cũng không để ý mà chỉ nói: “Buổi chiều không thể chơi, sức khỏe anh không tốt nên phải nằm ở trên giường nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Bây giờ tình trạng sức khỏe của Mặc Cảnh Thâm làm cho Mộ Thiển không yên lòng nhất, đương nhiên không thể để cho anh vì đánh bài mà không kiêng nể gì cả.
Dù sao thì sức khỏe mới là quan trọng nhất.
Cẩm Dung tỏ vẻ đồng ý: “Đúng vậy, chơi một lúc là được rồi, anh lớn vẫn nên nghỉ ngơi cho thật tốt mới đúng.”
Thích Ngôn Thương không nói gì như ngầm thừa nhận.
“Được rồi, mọi người nhanh đi ăn cơm đi, em đi gọi Phương Nhu.”
Mộ Thiển đi lên lầu rồi vào phòng, Phương Nhu ngủ một giấc vừa mới tỉnh lại, Mộ Thiển hỏi: “Em ngủ ngon không?”
“Vâng.”
“Vậy thì dậy cơm đi, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi.”
Phương Nhu quay đầu nhìn về phía cửa: “Cùng với…anh ta sao?”
Nói cho cùng thì chỉ cần nhắc tới Thích Ngôn Thương, Phương Nhu sẽ chờ mong nhưng cũng rất sợ hãi, ngay cả bản thân cô cũng không thể hiểu nỗi loại cảm xúc phức tạp kia.
“Đừng sợ, còn có rất nhiều người. Chỉ cần có chị ở đây sẽ không có người nào dám ức hiếp em.” Mộ Thiển kéo tay của cô ấy: “Có một số việc luôn luôn phải đối mặt, xem như em trốn tránh cũng không thể tránh thoát được.”
“Vậy được rồi.”
Mộ Thiển đã nói như vậy thì Phương Nhu còn có thể nói gì được chứ?
Huống chi tất cả mọi chuyện đều đã được sắp xếp chu toàn, Phương Nhu cảm thấy rất thoải mái khi ở bên Mộ Thiển, bởi vì Mộ Thiển giống như chị gái ruột chăm sóc cô ấy rất chu đáo.
Lúc hai người đi xuống dưới lầu thì mấy người đàn ông đã ngồi xuống.
Mặc Cảnh Thâm nhìn thấy Mộ Thiển đi tới thì đứng dậy vẫy tay với Mộ Thiển: “Hai người ngồi ở bên này đi.”
Từng người cực kỳ lịch thiệp dịch chuyển ghế cho hai người.
Khó có thể tưởng tượng được sức khỏe của Mặc Cảnh Thâm đã suy yếu đến cực hạn nhưng lại luôn suy nghĩ cho cô.
Trong lòng Mộ Thiển rất cảm động, cô hiểu ý cười rồi theo bản năng nhìn Thích Ngôn Thương, chỉ thấy đôi mắt của Thích Ngôn Thương vẫn luôn nhìn chăm chú Phương Nhu.
Trai lại Phương Nhu cảm nhận được ánh mắt sáng rực của anh ta thì không dám nhìn thẳng mà vẫn luôn cúi đầu.
Mộ Thiển lẳng lặng nghe sau đó mới hỏi: “Em nói cho chị biết rốt cuộc em có thích Thích Ngôn Thương hay không?”
Hai người Phương Nhu và Thích Ngôn Thương xích mích đã rất nhiều năm, cô biết tình cảnh giữa hai người không ngừng hỗn loạn.
“Em…Em cũng không biết.”
Phương Nhu mấp máy môi cúi đầu không dám nhìn Mộ Thiển.
Vẻ mặt do dự chần chờ của cô làm cho Mộ Thiển cũng không thể nhìn thấu nên không tiếp tục hỏi nữa.
Cô chỉ nói với cô ấy: “Em có biết tại sao chị giữ Thích Ngôn Thương lại không?”
“Tại sao?”
“Em nhìn em và Thích Ngôn Thương xem, xích mích ân oán của hai ngươi đến bây giờ cũng đã rất nhiều năm, em cũng đã trốn tránh rất nhiều năm. Có một số việc không phải cứ trốn tránh thì sẽ tránh thoát được mà phải đối mặt chính diện với nó.
Trong biệt thự Ngự Cảnh có Mặc Cảnh Thâm và chị nên sẽ không có người nào dám ức hiếp em. Mà khoảng thời gian này chính là cơ hội để em và Thích Ngôn Thương ở chung tốt nhất, em cũng có thể cẩn thận suy nghĩ tình hình tương lai của mình.”
Nếu như cứ để Phương Nhu luôn trốn tránh Thích Ngôn Thương, như vậy thì hai người họ vĩnh viễn sẽ không có cách nào giải quyết.
Cách duy nhất chính là thản nhiên đối xử sống chung hòa bình với nhau để tìm kiếm cách giải quyết vấn đề giữa hai người.
Còn một điểm nữa mà Mộ Thiển không nói cho Phương Nhu đó là cô luôn nhớ kỹ một câu Không có được thì vĩnh viễn sẽ gây rối, Thích Ngôn Thương không chiếm được Phương Nhu thì sẽ không ngừng đuổi theo cô ấy, bây giờ nên để hai người cùng ở dưới một mái hiên, thời gian lâu dài Thích Ngôn Thương ngán rồi sẽ buông tha cô ấy.
“Vâng, chị Mộ em sẽ nghe theo lời chị.”
Phương Nhu rất tin tưởng Mộ Thiển.
Mộ Thiển cũng không để Phương Nhu thất vọng, cô nói: “Sau này khi đi ra ngoài chị sẽ cho người đi theo em nên đừng sợ.”
Sau đó cô vỗ bờ vai của cô nói: “Em nghỉ ngơi một lát đi, em vừa mới xuống máy bay nên bây giờ cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt.”
“Vâng, cảm ơn chị.”
“Em không cần phải khách sáo với chị.”
Cô đỡ Phương Nhu nằm xuống đắp chăn cho cô ấy rồi mới đứng dậy đi ra khỏi phòng sau đó đóng cửa lại.
Trong phòng khách ở dưới lầu bốn người đang đánh mạt chược, khí thế ngất trời.
Mộ Thiển đứng ở trên hành lang lầu hai nghiêng đầu vừa vặn có thể trông thấy họ.
Cô cũng không ngăn cản mấy người chơi mạt chược, trái lại lần đầu tiên cô đi chuẩn bị trái cây và bánh ngọt đem qua cho họ.
“Mọi người ăn chút gì đi.”
Mộ Thiển đặt đĩa đựng trái cây ở hai bên rồi nhìn bài trong tay họ với vẻ mặt mê mẩn bởi vì cô không biết chơi mạt chược.
Trái lại Cố Khinh Nhiễm tắc lưỡi: “Mộ Thiển, em là mẹ hiền vợ tốt sao? Chồng em chơi mạt chược mà em còn bưng trà đưa nước cho anh ta?”
“Đúng vậy, anh lớn sau này anh có phúc lắm đó.”
Cẩm Dung phụ họa theo.
Thích Ngôn Thương đang xem bài khinh miệt khịt mũi: “Dáng vẻ cô ấy hung dữ như vậy thì làm sao có thể trở thành mẹ hiền vợ tốt chứ.”
Anh ta vừa mới dứt lời thì đột nhiên cảm giác được có chỗ không đúng, anh ta ngẩng đầu nhìn thì xoát xoát xoát tất cả ánh mắt đều bắn tới.
Thích Ngôn Thương nhíu mày, Cố Khinh Nhiễm và Mộ Thiển, Mặc Cảnh Thâm là người một nhà, thế nhưng…
“Cẩm Dung, chúng ta là anh em nên cậu không thể bẻ cùi chỏ ra bên ngoài được.”
Thích Ngôn Thương đặt hy vọng cuối cùng lên trên người Cẩm Dung nhưng lại nghe thấy Cẩm Dung nói: “Thật ngại quá, bây giờ họ là ba mẹ lo cơm áo của tôi.”
Ông chủ của anh ta.
“Cút!”
Thích Ngôn Thương không phản bác được nên lườm anh ta, trong lòng rất tức giận.
Mấy người đàn ông chơi mạt chược Mộ Thiển cũng lười đứng ở một bên quan sát nên cô đi vào phòng bếp dặn dò phòng bếp chuẩn bị cơm trưa.
Bởi vì người tương đối nhiều nên biệt thự Ngự Cảnh vẫn luôn yên tĩnh lần đầu tiên có nhiều người tới như vậy, phòng bếp cũng bắt đầu không ngừng bận rộn.
Giữa trưa, cơm trưa đã được chuẩn bị xong, lúc này mấy người đàn ông mới nghỉ.
Mộ Thiển đi tới hỏi: “Ai thắng vậy?”
Mặc Cảnh Thâm nhìn Mộ Thiển nở nụ cười đắc ý, trái lại vẻ mặt của mấy người kia uể oải rất không vui.
Mặc Cảnh Thâm đi đến trước mặt Mộ Thiển kéo tay Mộ Thiển ra rồi đặt một chồng chi phiếu vào trong lòng bàn tay Mộ Thiển: “Thiển, đây là tiền ăn mà họ đưa.”
Mộ Thiển nhìn chi phiếu ở trong tay có một tờ ba trăm năm mươi triệu VNĐ, một tờ bảy trăm triệu VNĐ cũng có tờ một tỷ không trăm năm mươi triệu VNĐ, thậm chí là một tỷ bảy trăm năm mươi triệu VNĐ tạo thành một xấp thật dày, cô không nhịn được bật cười: “Chỉ có một mình anh thắng sao?”
“Đó là đương nhiên.”
Mộ Thiển bị chọc cho cười, cô nhìn một chồng chi phiếu cười nói: “Yên tâm, em sẽ không bạc đãi mọi người, em chắc chắn để cho mọi người ăn no.”
Cố Khinh Nhiễm trợn mắt nhìn Mộ Thiển: “Số tiên mà anh thua chỉ sợ có ăn cả đời cũng không thể lấy lại hết được.”
Cho dù định ăn để lấy lại số tiên kia thì thật sự là không thể được.
“Vậy chỉ có thể nói rõ anh không có năng lực.”
Mộ Thiển chế nhạo.
Lúc này Cố Khinh Nhiễm nói: “Được lợi lại còn khoe mẽ.”
Cẩm Dung hít một tiếng: “Cậu có thảm bằng tôi không, khó khăn lắm mới lấy được một tháng tiền lương dự chi, vậy mà còn bị lấy lại gấp bội.”
Trái lại Thích Ngôn Thương lại có dáng vẻ không quan trọng, cho dù có thua nhiều hơn nữa cũng không dám lên tiếng.
Bởi vì một khi nói chuyện thì có thể sẽ bị đuổi đi ra ngoài nên anh ta sẽ không tự chuốc nhục nhã.
Mộ Thiển cười yếu ớt nhìn Mặc Cảnh Thâm: “Em không biết anh chơi mạt chược cũng giỏi như vậy, anh còn có điều gì mà em không biết nữa không?”
“Rất nhiều.”
Người đàn ông thản nhiên nở nụ cười, Mộ Thiển cũng không để ý mà chỉ nói: “Buổi chiều không thể chơi, sức khỏe anh không tốt nên phải nằm ở trên giường nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Bây giờ tình trạng sức khỏe của Mặc Cảnh Thâm làm cho Mộ Thiển không yên lòng nhất, đương nhiên không thể để cho anh vì đánh bài mà không kiêng nể gì cả.
Dù sao thì sức khỏe mới là quan trọng nhất.
Cẩm Dung tỏ vẻ đồng ý: “Đúng vậy, chơi một lúc là được rồi, anh lớn vẫn nên nghỉ ngơi cho thật tốt mới đúng.”
Thích Ngôn Thương không nói gì như ngầm thừa nhận.
“Được rồi, mọi người nhanh đi ăn cơm đi, em đi gọi Phương Nhu.”
Mộ Thiển đi lên lầu rồi vào phòng, Phương Nhu ngủ một giấc vừa mới tỉnh lại, Mộ Thiển hỏi: “Em ngủ ngon không?”
“Vâng.”
“Vậy thì dậy cơm đi, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi.”
Phương Nhu quay đầu nhìn về phía cửa: “Cùng với…anh ta sao?”
Nói cho cùng thì chỉ cần nhắc tới Thích Ngôn Thương, Phương Nhu sẽ chờ mong nhưng cũng rất sợ hãi, ngay cả bản thân cô cũng không thể hiểu nỗi loại cảm xúc phức tạp kia.
“Đừng sợ, còn có rất nhiều người. Chỉ cần có chị ở đây sẽ không có người nào dám ức hiếp em.” Mộ Thiển kéo tay của cô ấy: “Có một số việc luôn luôn phải đối mặt, xem như em trốn tránh cũng không thể tránh thoát được.”
“Vậy được rồi.”
Mộ Thiển đã nói như vậy thì Phương Nhu còn có thể nói gì được chứ?
Huống chi tất cả mọi chuyện đều đã được sắp xếp chu toàn, Phương Nhu cảm thấy rất thoải mái khi ở bên Mộ Thiển, bởi vì Mộ Thiển giống như chị gái ruột chăm sóc cô ấy rất chu đáo.
Lúc hai người đi xuống dưới lầu thì mấy người đàn ông đã ngồi xuống.
Mặc Cảnh Thâm nhìn thấy Mộ Thiển đi tới thì đứng dậy vẫy tay với Mộ Thiển: “Hai người ngồi ở bên này đi.”
Từng người cực kỳ lịch thiệp dịch chuyển ghế cho hai người.
Khó có thể tưởng tượng được sức khỏe của Mặc Cảnh Thâm đã suy yếu đến cực hạn nhưng lại luôn suy nghĩ cho cô.
Trong lòng Mộ Thiển rất cảm động, cô hiểu ý cười rồi theo bản năng nhìn Thích Ngôn Thương, chỉ thấy đôi mắt của Thích Ngôn Thương vẫn luôn nhìn chăm chú Phương Nhu.
Trai lại Phương Nhu cảm nhận được ánh mắt sáng rực của anh ta thì không dám nhìn thẳng mà vẫn luôn cúi đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.