Chương 1226: Thích Ngữ Anh bướng bỉnh
Cá Koi
27/06/2021
- -----
Chương 1229: Thích Ngữ Anh bướng bỉnh.
Nếu một nơi xinh đẹp như thế này không phải là Ẩn tộc thì có lẽ Mộ Thiển còn muốn ở lại đây thêm một khoảng thời gian.
“Các con sẽ sống ở Thanh Phong Các, phong cảnh ở đó là tốt nhất, mà cũng rất yên tĩnh.”
Không chờ Thượng Quan Phượng Mẫn lên tiếng, Thượng Quan Uyển Nhi đã chỉ về phía Thanh Phong Các, sắp xếp để bọn họ chuyển đến đó ở.
Có lẽ là vì Thượng Quan Uyển Nhi có thân phận đặc biệt, không thích hợp xuất hiện bên trong Ẩn tộc, cho nên sau khi đi ra ngoài thì trên mặt bà ta đeo một chiếc mặt nạ mô phỏng da người vô cùng chân thật, khiến người khác không thể nhận ra bà ta là ai.
“Ba dẫn các con qua đó.”
Mặc Vân Kính tiến lên giúp Mộ Thiển xách hành lý, Mộ Thiển muốn từ chối, vươn tay muốn lấy lại hành lý của mình, nhưng Mặc Cảnh Thâm lại nắm chặt lấy tay cô: “Chúng ta đi xem một chút.”
Mộ Thiển hơi khó hiểu, nhưng cô đã bị Mặc Cảnh Thâm kéo đi.
“Cô gái ngớ ngẩn này, ông ta sẵn sàng giúp em thì tại sao em lại không cho ông ta một cơ hội?” Mặc Cảnh Thâm vòng tay qua vai cô nói.
“Chính là vì em không muốn để ông ta làm giúp em. Đừng nghĩ bây giờ tỏ ra ân cần như vậy thì em có thể chấp nhận ông ta.”
“Ông ta muốn làm cái gì là việc của ông ta, em có muốn nhận ông ta hay không là việc của riêng em. Không cần đem hai việc này gộp lại thành một.”
Ý kiến của Mặc Cảnh Thâm rất đơn giản và dễ hiểu, nói trắng ra chính là... Có người sẵn sàng làm lao động miễn phí cho mình thì tại sao lại không chấp nhận?
Em đã phải chịu đựng vì bọn họ nhiều như vậy, bây giờ nên bù đắp lại một chút.
Đến Thanh Phong Các, bước qua khỏi cánh cửa hình vòm, chính là tòa nhà chính mà bọn họ sẽ ở, Hàn Đống sống ở tòa nhà phụ cách chỗ bọn họ cũng gần, có thể qua lại chăm sóc cho nhau.
“Các con cứ ở lại đây đi. Ba về sẽ tìm mấy người hầu đến chăm lo sinh hoạt hàng ngày cho các con.”
Mặc Vân Kính nhẹ nhàng nói.
“Không cần.”
Mộ Thiển trực tiếp từ chối, không hề cho sắc mặt tốt.
“Vậy... Vậy được rồi. Bình thường nếu có cần cái gì thì có thể gọi điện thoại cho ba, phòng làm việc trên lầu đã được trang bị máy tính, mạng không dây, cái gì cũng có.”
Mặc Vân Kính nói sơ qua về tình hình, sau đó nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển, thấy hai người họ đều đang quay lưng lại với ông, đánh giá tình hình căn nhà, hoàn toàn phớt lờ ông ấy.
Ông ta có chút bất đắc dĩ, nhân tiện nói: “Vậy các con cứ nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì thì gọi cho ba. Ba đi trước đây.”
Kết quả là không có ai để ý đến ông ta.
Mãi cho đến khi những người khác rời khỏi Thanh Phong Các, Mặc Cảnh Thâm mới vẫy tay với Hàn Đống, ra hiệu cho anh ta đi vào.
Hàn Đống nhẹ gật đầu, hiểu ý của Mặc Cảnh Thâm, anh ta lấy ra một thứ tương tự như máy thăm dò, sau đó bắt đầu kiểm tra mọi ngóc ngách trong căn nhà.
Cuối cùng, tìm thấy được mộ máy nghe trộm dưới bàn cạnh giường trong phòng ngủ trên tầng hai. N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho. com"
Khi Hàn Đống chỉ vào vị trí của máy nghe trộm, Mộ Thiển cười xùy như chế nhạo một tiếng, vẻ mặt trở nên âm trầm hơn.
Bọn họ đều là người thân của cô, vậy mà lại gắn máy nghe trộm trong phòng ngủ của cô.
Dù phòng ngủ là nơi mà hai vợ chồng cô có thể nói về những chủ đề cơ mật hơn nơi khác, nhưng chẳng lẽ hai người bọn họ ở bên nhau mà lại không thể có sinh hoạt cá nhân sao?
Không biết xấu hổ.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy hành động của bọn họ khiến cô buồn nôn như vậy.
“Sát vách.”
Mặc Cảnh Thâm lại ra lệnh cho Hàn Đống.
Sau đó Hàn Đống kiểm tra toàn bộ từ trên xuống dưới ở Thanh Phong Các một lần, cuối cùng tìm thấy máy nghe trộm trong phòng làm việc và ban công trên tầng ba.
Đi xuống lầu đứng ở đại sảnh tầng một, Mặc Cảnh Thâm nói với Hàn Đống: “Trở về kiểm tra tòa nhà phụ của cậu một chút.”
“Vâng thưa ông chủ.”
Hàn Đống gật đầu, không nhịn được lẩm bẩm nói: “Cách làm việc của bọn họ thật sự khiến người khác vô cùng ghê tởm, thủ đoạn thật đáng khinh.”
“Lấy máy nghe trộm trong phòng ngủ của tôi đặt vào trong phòng mà cậu không ở trong tòa nhà phụ. Hai chiếc còn lại cũng gỡ xuống cho tôi, sau đó tìm cách lắp nó vào phòng của Thượng Quan Phượng Mẫn và Thượng Quan Uyển Nhi.”
Mộ Thiển tức giận đến mức đầu muốn bốc khói, nhưng cô cũng học được cách ăn miếng trả miếng.
“Hiểu rồi.”
Hàn Đống biết ý của Mộ Thiển nên lên lầu tháo máy nghe trộm ra, lập tức sắp xếp người làm chuyện này.
Sau khi toàn bộ Thanh Phong Các được kiểm tra hết, lúc này Mộ Thiển mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Lý do mà cô muốn đặt máy nghe trộm trong phòng của Thượng Quan Uyển Nhi và Thượng Quan Phượng Mẫn chính là để cảnh báo hai người bọn họ một lần.
Cũng là muốn để cho bọn họ biết cô và Thâm không phải là quả hồng mềm mà ai cũng có thể bóp được.
May mà Cố Khinh Nhiễm không ở trong Ẩn tộc, nếu không để anh biết những chuyện này thì thể nào mà anh chẳng xù lông lên?
Cùng lúc đó, Hải Thành.
Bệnh viện, phòng bệnh.
Kể từ sau vụ tai nạn xe hơi, Thích Ngữ Anh vẫn luôn sa sút tinh thần, đắm chìm trong đau khổ, không có cách nào thoát ra khỏi bóng ma tâm lí.
“Em nhìn em bây giờ gầy thành bộ dạng gì rồi, nếu vẫn không chịu ăn cơm thì em có còn muốn sống nữa không?”
Thích Ngôn Thương bưng bát cháo tôm, ngồi cạnh giường Thích Ngữ Anh, bất đắc dĩ nói: “Cho dù em không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ đến ông nội và cha em chứ.”
Trong lòng Thích Ngôn Thương vô cùng chán ghét hai người đó, nếu không phải vì muốn Thích Ngữ Anh tỉnh lại thì anh cũng sẽ không nói nhiều như vậy với Thích Ngữ Anh.
Thích Ngữ Anh nằm ở trên giường, nhắm mắt như đang ngủ, mặc dù cô ấy nghe thấy những gì Thích Ngôn Thương nói, nhưng vẫn thờ ơ giả bộ như đang ngủ.
Hiện thực đã giáng một đòn nặng nề cho Thích Ngữ Anh, chấn thương tinh thần không thể nào chữa khỏi, khiến cho cô ấy hoàn toàn không có cách nào tỉnh lại.
“Ngữ Anh, rốt cuộc thì em muốn như thế nào thì mới đồng ý ăn cơm?”
Thích Ngôn Thương thật sự không biết nên nói cái gì.
Mấy ngày nay, những lời nên nói, những chuyện nên làm, anh ta đều đã cố gắng hết sức để làm, nhưng dù có làm thế nào thì cũng hoàn toàn không có tác dụng gì cả.
Chương 1229: Thích Ngữ Anh bướng bỉnh.
Nếu một nơi xinh đẹp như thế này không phải là Ẩn tộc thì có lẽ Mộ Thiển còn muốn ở lại đây thêm một khoảng thời gian.
“Các con sẽ sống ở Thanh Phong Các, phong cảnh ở đó là tốt nhất, mà cũng rất yên tĩnh.”
Không chờ Thượng Quan Phượng Mẫn lên tiếng, Thượng Quan Uyển Nhi đã chỉ về phía Thanh Phong Các, sắp xếp để bọn họ chuyển đến đó ở.
Có lẽ là vì Thượng Quan Uyển Nhi có thân phận đặc biệt, không thích hợp xuất hiện bên trong Ẩn tộc, cho nên sau khi đi ra ngoài thì trên mặt bà ta đeo một chiếc mặt nạ mô phỏng da người vô cùng chân thật, khiến người khác không thể nhận ra bà ta là ai.
“Ba dẫn các con qua đó.”
Mặc Vân Kính tiến lên giúp Mộ Thiển xách hành lý, Mộ Thiển muốn từ chối, vươn tay muốn lấy lại hành lý của mình, nhưng Mặc Cảnh Thâm lại nắm chặt lấy tay cô: “Chúng ta đi xem một chút.”
Mộ Thiển hơi khó hiểu, nhưng cô đã bị Mặc Cảnh Thâm kéo đi.
“Cô gái ngớ ngẩn này, ông ta sẵn sàng giúp em thì tại sao em lại không cho ông ta một cơ hội?” Mặc Cảnh Thâm vòng tay qua vai cô nói.
“Chính là vì em không muốn để ông ta làm giúp em. Đừng nghĩ bây giờ tỏ ra ân cần như vậy thì em có thể chấp nhận ông ta.”
“Ông ta muốn làm cái gì là việc của ông ta, em có muốn nhận ông ta hay không là việc của riêng em. Không cần đem hai việc này gộp lại thành một.”
Ý kiến của Mặc Cảnh Thâm rất đơn giản và dễ hiểu, nói trắng ra chính là... Có người sẵn sàng làm lao động miễn phí cho mình thì tại sao lại không chấp nhận?
Em đã phải chịu đựng vì bọn họ nhiều như vậy, bây giờ nên bù đắp lại một chút.
Đến Thanh Phong Các, bước qua khỏi cánh cửa hình vòm, chính là tòa nhà chính mà bọn họ sẽ ở, Hàn Đống sống ở tòa nhà phụ cách chỗ bọn họ cũng gần, có thể qua lại chăm sóc cho nhau.
“Các con cứ ở lại đây đi. Ba về sẽ tìm mấy người hầu đến chăm lo sinh hoạt hàng ngày cho các con.”
Mặc Vân Kính nhẹ nhàng nói.
“Không cần.”
Mộ Thiển trực tiếp từ chối, không hề cho sắc mặt tốt.
“Vậy... Vậy được rồi. Bình thường nếu có cần cái gì thì có thể gọi điện thoại cho ba, phòng làm việc trên lầu đã được trang bị máy tính, mạng không dây, cái gì cũng có.”
Mặc Vân Kính nói sơ qua về tình hình, sau đó nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển, thấy hai người họ đều đang quay lưng lại với ông, đánh giá tình hình căn nhà, hoàn toàn phớt lờ ông ấy.
Ông ta có chút bất đắc dĩ, nhân tiện nói: “Vậy các con cứ nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì thì gọi cho ba. Ba đi trước đây.”
Kết quả là không có ai để ý đến ông ta.
Mãi cho đến khi những người khác rời khỏi Thanh Phong Các, Mặc Cảnh Thâm mới vẫy tay với Hàn Đống, ra hiệu cho anh ta đi vào.
Hàn Đống nhẹ gật đầu, hiểu ý của Mặc Cảnh Thâm, anh ta lấy ra một thứ tương tự như máy thăm dò, sau đó bắt đầu kiểm tra mọi ngóc ngách trong căn nhà.
Cuối cùng, tìm thấy được mộ máy nghe trộm dưới bàn cạnh giường trong phòng ngủ trên tầng hai. N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho. com"
Khi Hàn Đống chỉ vào vị trí của máy nghe trộm, Mộ Thiển cười xùy như chế nhạo một tiếng, vẻ mặt trở nên âm trầm hơn.
Bọn họ đều là người thân của cô, vậy mà lại gắn máy nghe trộm trong phòng ngủ của cô.
Dù phòng ngủ là nơi mà hai vợ chồng cô có thể nói về những chủ đề cơ mật hơn nơi khác, nhưng chẳng lẽ hai người bọn họ ở bên nhau mà lại không thể có sinh hoạt cá nhân sao?
Không biết xấu hổ.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy hành động của bọn họ khiến cô buồn nôn như vậy.
“Sát vách.”
Mặc Cảnh Thâm lại ra lệnh cho Hàn Đống.
Sau đó Hàn Đống kiểm tra toàn bộ từ trên xuống dưới ở Thanh Phong Các một lần, cuối cùng tìm thấy máy nghe trộm trong phòng làm việc và ban công trên tầng ba.
Đi xuống lầu đứng ở đại sảnh tầng một, Mặc Cảnh Thâm nói với Hàn Đống: “Trở về kiểm tra tòa nhà phụ của cậu một chút.”
“Vâng thưa ông chủ.”
Hàn Đống gật đầu, không nhịn được lẩm bẩm nói: “Cách làm việc của bọn họ thật sự khiến người khác vô cùng ghê tởm, thủ đoạn thật đáng khinh.”
“Lấy máy nghe trộm trong phòng ngủ của tôi đặt vào trong phòng mà cậu không ở trong tòa nhà phụ. Hai chiếc còn lại cũng gỡ xuống cho tôi, sau đó tìm cách lắp nó vào phòng của Thượng Quan Phượng Mẫn và Thượng Quan Uyển Nhi.”
Mộ Thiển tức giận đến mức đầu muốn bốc khói, nhưng cô cũng học được cách ăn miếng trả miếng.
“Hiểu rồi.”
Hàn Đống biết ý của Mộ Thiển nên lên lầu tháo máy nghe trộm ra, lập tức sắp xếp người làm chuyện này.
Sau khi toàn bộ Thanh Phong Các được kiểm tra hết, lúc này Mộ Thiển mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Lý do mà cô muốn đặt máy nghe trộm trong phòng của Thượng Quan Uyển Nhi và Thượng Quan Phượng Mẫn chính là để cảnh báo hai người bọn họ một lần.
Cũng là muốn để cho bọn họ biết cô và Thâm không phải là quả hồng mềm mà ai cũng có thể bóp được.
May mà Cố Khinh Nhiễm không ở trong Ẩn tộc, nếu không để anh biết những chuyện này thì thể nào mà anh chẳng xù lông lên?
Cùng lúc đó, Hải Thành.
Bệnh viện, phòng bệnh.
Kể từ sau vụ tai nạn xe hơi, Thích Ngữ Anh vẫn luôn sa sút tinh thần, đắm chìm trong đau khổ, không có cách nào thoát ra khỏi bóng ma tâm lí.
“Em nhìn em bây giờ gầy thành bộ dạng gì rồi, nếu vẫn không chịu ăn cơm thì em có còn muốn sống nữa không?”
Thích Ngôn Thương bưng bát cháo tôm, ngồi cạnh giường Thích Ngữ Anh, bất đắc dĩ nói: “Cho dù em không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ đến ông nội và cha em chứ.”
Trong lòng Thích Ngôn Thương vô cùng chán ghét hai người đó, nếu không phải vì muốn Thích Ngữ Anh tỉnh lại thì anh cũng sẽ không nói nhiều như vậy với Thích Ngữ Anh.
Thích Ngữ Anh nằm ở trên giường, nhắm mắt như đang ngủ, mặc dù cô ấy nghe thấy những gì Thích Ngôn Thương nói, nhưng vẫn thờ ơ giả bộ như đang ngủ.
Hiện thực đã giáng một đòn nặng nề cho Thích Ngữ Anh, chấn thương tinh thần không thể nào chữa khỏi, khiến cho cô ấy hoàn toàn không có cách nào tỉnh lại.
“Ngữ Anh, rốt cuộc thì em muốn như thế nào thì mới đồng ý ăn cơm?”
Thích Ngôn Thương thật sự không biết nên nói cái gì.
Mấy ngày nay, những lời nên nói, những chuyện nên làm, anh ta đều đã cố gắng hết sức để làm, nhưng dù có làm thế nào thì cũng hoàn toàn không có tác dụng gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.