Chương 25: Tự Hại Chết Mình
Cá Koi
27/06/2021
“Lạnh …… lạnh quá …”
Mộ Thiển cuộn tròn cả người, cơ thể cô cứng đờ tê liệt.
Nhìn thấy cảnh này, Mặc Cảnh Thâm ma xui quỷ khiến ôm cô trong vòng tay của mình, “Cô không thể chết!”
Dù sao, Mộ Thiển cũng là mẹ của Tiểu Bảo. Nếu cô ta chết bây giờ, chuyện đó đối với Tiểu Bảo thực là một điều tàn nhẫn.
Tâm trí của Mộ Thiển là một mớ hỗn độn, suy nghĩ của trống rỗng, cô vô thức ôm Mặc Cảnh Thâm trong vòng tay, “Lạnh … khó chịu … khó chịu …”
Dựa lưng vào giường, nhìn làn da của người phụ nữ nhỏ bé trên tay mình hồi phục một chút máu, đôi lông mày nhíu chặt của Mặc Cảnh Thâm từ từ kéo dãn.
Khi nhiệt độ cơ thể dần trở nên ấm hơn, ngọn lửa trong cơ thể Mộ Thiển cũng ngày càng nóng hơn, dữ dội hơn.
Ánh mắt lờ mờ nhìn Mặc Cảnh Thâm, cọ cọ đầu vào ngực anh, “Tôi rất khó chịu … cho tôi… cho tôi …”
Vừa nói, đôi môi cô phủ lên môi anh.
Bàn tay nhỏ nhắn với làn da trắng mịn di chuyển không an phận, và vô tình đầu ngón tay trượt trên ngực anh, mang theo cảm giác tê dại, khiến anh không biết nên làm gì.
“Mộ Thiển, cô đang làm gì vậy?!” Khuôn mặt của người đàn ông trở nê khó coi, cơ thể anh căng cứng.
“Muốn… ưm… nóng quá …”
…
Hai tiếng sau.
Mộ Thiển mơ ngủ mở mắt nhìn quanh căn phòng, chỉ cảm thấy rất xa lạ.
Sau đó, cô đột nhiên nhớ mình đang tham dự bữa tiệc sinh nhật học trưởng, hiện giờ đang trên du thuyền.
Cô uể oải lật người, chỉ cảm thấy toàn thân ê ẩm, không thể thở được.
Nhưng mà, khi nhìn thấy một người đàn ông ngủ bên cạnh, cô lập tức cứng người và không dám cử động.
“Mặc Cảnh Thâm?”
Cô khẽ thì thầm với đôi môi hé mở, cô không dám cử động mạnh.
Nhìn khuôn mặt anh bên cạnh, cô gần như muốn phát điên.
Rốt cuộc cô đã làm gì? Cô lại…ngủ với vị hôn phu của bạn thân?
Cô vỗ vỗ đầu, Mộ Thiển, Mộ Thiển, tại sao cô không đi chết luôn đi!
Thấy người đàn ông trên giường thở đều và ngủ yên, Mộ Thiển cẩn thận nhấc chiếc chăn trên giường lên, cố gắng tẩu thoát.
“Ngủ với tôi xong thì muốn bỏ chạy?”
Đột nhiên, người đàn ông nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào trong ngực, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm không chút biến đổi.
Mộ Thiển kinh hãi ngước nhìn Mặc Cảnh Thâm như đang nhìn thấy ma quỷ. “Anh … cái kia … tại sao anh lại trên giường của tôi?”
Cố gắng nhớ lại mọi chuyện, chỉ nhớ lúc đó Mặc Cảnh Thâm đã lôi mình từ dưới nước lên…
Sau đó, không thể nhớ thêm cái gì.
“Không phải là Cận Ngôn, thấy đáng tiếc lắm à?” Người đàn ông nắm chặt cổ tay cô bằng bàn tay lớn của mình. “Mộ Thiển. Để quyến rũ đàn ông, cô có thể làm bất cứ điều gì không từ thủ đoạn sao.”
Sau mọi chuyện đã xảy ra tối qua, cái nhìn của Mặc Cảnh Thâm về Mộ Thiển Đã thay đổi, anh cảm thấy Mộ Thiển quả thực không phải là một người phụ nữ đơn giản.
Ít nhất, làm thế nào mà người phụ nữ như thế này lại có thể thanh một đôi với Tư Cận Ngôn.
Hơn nữa, cô ấy là mẹ của Tiểu Bảo!
“Tôi không có, anh đừng có vu oan giá họa tôi.” Sắc mặt của Mộ Thiển thật sự khó coi. “Nếu anh tiếp tục như vậy, tôi sẽ kiện anh vì tội phỉ báng.”
“Ngủ cũng đã ngủ, đừng giả vờ trong trắng ở đây.” Mặc Cảnh Thâm khẽ nhướng mày. “Bộ dáng của cô không khác gì một người phụ nữ trong hộp đêm. Phải chăng, đã qua tay rất nhiều đàn ông, thật khiến người khác kinh tởm. ”
“Mặc Cảnh Thâm, đừng không biết xấu hổ!”
Mộ Thiển gần như phát điên lên vì sự nhục mạ của anh ta.
Không kiềm chế được, Mộ Thiển tát vào má hắn. “Sao trên đời lại có loại người như anh, bức người quá đáng.”
“Đánh tôi?”
Mặc Cảnh Thâm nắm lấy cổ tay khác của cô, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, “Mộ Thiển, tôi cảnh cáo cô, tránh xa Vi Vi và Tư Cận Ngôn, nếu không, đừng trách tôi không khách khí với cô.”
Hất tay cô ra, Mặc Cảnh Thâm đứng dậy khỏi giường.
Đôi mắt của Mộ Thiển đỏ bừng vì uất ức và nhục nhã. “Anh đã biết trong người tôi có thuốc kích dục sao còn kéo tôi ra khỏi bồn tắm? Mặc Cảnh Thâm, anh đúng là thừa nước đục thả câu, tiểu nhân bỉ ổi!”
Cô đang kéo chiếc chăn trên giường quấn quanh mình, ngực cô phập phồng lên xuống, trong lòng cô không biết có bao nhiêu khó chịu.
“Tôi sợ cô chết bên trong.” Người đàn ông trả lời mà không cần suy nghĩ.
“Nhưng tôi thà chết còn hơn để anh chạm vào mình.” Cô không chịu thua.
Người đàn ông ngây người, đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.
“Ha Ha …” Cái nhìn đầy nham hiểm đột nhiên được thay thế bằng một nụ cười lạnh lùng, người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô với một chút hứng thú. “Tôi không chỉ chạm vào cô, mà còn cho cô lên đỉnh. Cô đi chết đi cho tôi xem.”
“Anh…Anh…”
Mộ Thiển, người luôn có khả năng ăn nói rất tốt, giờ lại không thể thốt nên lời vào lúc này.
“Sao, cô không dám?” Mặc Cảnh Thâm mỉm cười lặng lẽ. “Cô thật là một người thích diễn trò.” Đột nhiên có chút hối hận, cảm thấy bản thân nhất định bị lừa bởi vẻ ngoài của người phụ nữ này.
Lúc đó, cô tự cắt mình bằng những mảnh vỡ, rồi ngâm trong nước đá, chỉ để thu hút sự chú ý của anh mà thôi.
Vì vậy, cô đã thành công.
Cốc cốc–
“Thiển Thiển, cậu có ở đó không? Mở cửa mau.”
Khi bầu không khí bỗng trở nên ngột ngạt, một tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên ngoài cửa.
Nghe giọng nói quen thuộc, lòng Mộ Thiển run lên, quay lại nhìn Mặc Cảnh Thâm, khuôn lại mặt tái nhợt không chút máu.
Mặc Cảnh Thâm muốn đứng dậy, nhưng Mộ Thiển đã tóm lấy anh ta và cầu xin: “Đừng đi!” Lắc đầu, lại nói: “Đừng để Vi Vi nhìn thấy được không? Tôi xin anh.”
Ngay từ đầu đã là một tai nạn. Cô không ngờ nó lại xảy ra với mình.
Bây giờ cô có lỗi với Kiều Vi, cô thầm tự trách, không còn mặt mũi nào đối mặt với Vi Vi.
“Tại sao tôi phải giúp cô. Dụ dỗ chồng của bạn thân, lại còn sợ bị phát hiện sao?” Mặc Cảnh Thâm hất tay cô ra rồi đứng dậy bỏ đi.
Thấy anh thực sự muốn mở cửa, Mộ Thiển quấn mình trong chiếc khăn tắm ướt, chân trần đuổi theo, nắm lấy tay anh, thì thầm: “Coi như tôi xin anh, được không?”
Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ trước mặt, cho dù vẻ mặt cô đầy hốt hoảng cũng không làm anh bị lay chuyển.
“Vi Vi nên phát hiện ra khuôn mặt thật của cô sớm để tránh bị lừa gạt thảm hơn nữa.” Anh hất tay cô ra không chút nhượng bộ.
Lòng Mộ Thiển như lửa đốt, sải bước trước mặt anh ta một bước, quỳ xuống, cúi đầu, “Mặc Cảnh Thâm, tôi cầu xin anh.”
Vào giây phút cuối cùng, cô đã từ bỏ tất cả tôn nghiêm của mình, chỉ để giữ tình cảm giữa Vi Vi và Mặc Cảnh Thâm.
“Tôi xin lỗi, tôi không biết loại chuyện như thế này lại xảy ra.” Mộ Thiển hít mũi, hốc mắt đỏ bừng, ngước lên nhìn anh tiều tụy nói: “Hãy cho tôi một thời gian, tôi sẽ rời Hải Thành sớm nhất có thể. Tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh một lần nào nữa, và cả Vi Vi, được không?”
Năm đó, cô đã nợ Kiều Vi quá nhiều. Hiện giờ Kiều Vi thích Mặc Cảnh Thâm như vậy, cô không nên là vết nhơ giữa họ, cô không nên phá hủy tình cảm của họ.
Lông mày của người đàn ông hơi nhíu lại, trái tim anh không ngừng thắt lại, có một ý nghĩ gì đó không rõ ràng xuất hiện trong trái tim anh.
Chỉ là Mộ Thiển không biết rằng đêm hôm nay, Mặc Cảnh Thâm không thực sự cùng cô làm tình, mà chỉ giải quyết nhu cầu của cô bằng tay để cố gắng xoa dịu thuốc trong cơ thể mà thôi.
Mộ Thiển cuộn tròn cả người, cơ thể cô cứng đờ tê liệt.
Nhìn thấy cảnh này, Mặc Cảnh Thâm ma xui quỷ khiến ôm cô trong vòng tay của mình, “Cô không thể chết!”
Dù sao, Mộ Thiển cũng là mẹ của Tiểu Bảo. Nếu cô ta chết bây giờ, chuyện đó đối với Tiểu Bảo thực là một điều tàn nhẫn.
Tâm trí của Mộ Thiển là một mớ hỗn độn, suy nghĩ của trống rỗng, cô vô thức ôm Mặc Cảnh Thâm trong vòng tay, “Lạnh … khó chịu … khó chịu …”
Dựa lưng vào giường, nhìn làn da của người phụ nữ nhỏ bé trên tay mình hồi phục một chút máu, đôi lông mày nhíu chặt của Mặc Cảnh Thâm từ từ kéo dãn.
Khi nhiệt độ cơ thể dần trở nên ấm hơn, ngọn lửa trong cơ thể Mộ Thiển cũng ngày càng nóng hơn, dữ dội hơn.
Ánh mắt lờ mờ nhìn Mặc Cảnh Thâm, cọ cọ đầu vào ngực anh, “Tôi rất khó chịu … cho tôi… cho tôi …”
Vừa nói, đôi môi cô phủ lên môi anh.
Bàn tay nhỏ nhắn với làn da trắng mịn di chuyển không an phận, và vô tình đầu ngón tay trượt trên ngực anh, mang theo cảm giác tê dại, khiến anh không biết nên làm gì.
“Mộ Thiển, cô đang làm gì vậy?!” Khuôn mặt của người đàn ông trở nê khó coi, cơ thể anh căng cứng.
“Muốn… ưm… nóng quá …”
…
Hai tiếng sau.
Mộ Thiển mơ ngủ mở mắt nhìn quanh căn phòng, chỉ cảm thấy rất xa lạ.
Sau đó, cô đột nhiên nhớ mình đang tham dự bữa tiệc sinh nhật học trưởng, hiện giờ đang trên du thuyền.
Cô uể oải lật người, chỉ cảm thấy toàn thân ê ẩm, không thể thở được.
Nhưng mà, khi nhìn thấy một người đàn ông ngủ bên cạnh, cô lập tức cứng người và không dám cử động.
“Mặc Cảnh Thâm?”
Cô khẽ thì thầm với đôi môi hé mở, cô không dám cử động mạnh.
Nhìn khuôn mặt anh bên cạnh, cô gần như muốn phát điên.
Rốt cuộc cô đã làm gì? Cô lại…ngủ với vị hôn phu của bạn thân?
Cô vỗ vỗ đầu, Mộ Thiển, Mộ Thiển, tại sao cô không đi chết luôn đi!
Thấy người đàn ông trên giường thở đều và ngủ yên, Mộ Thiển cẩn thận nhấc chiếc chăn trên giường lên, cố gắng tẩu thoát.
“Ngủ với tôi xong thì muốn bỏ chạy?”
Đột nhiên, người đàn ông nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào trong ngực, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm không chút biến đổi.
Mộ Thiển kinh hãi ngước nhìn Mặc Cảnh Thâm như đang nhìn thấy ma quỷ. “Anh … cái kia … tại sao anh lại trên giường của tôi?”
Cố gắng nhớ lại mọi chuyện, chỉ nhớ lúc đó Mặc Cảnh Thâm đã lôi mình từ dưới nước lên…
Sau đó, không thể nhớ thêm cái gì.
“Không phải là Cận Ngôn, thấy đáng tiếc lắm à?” Người đàn ông nắm chặt cổ tay cô bằng bàn tay lớn của mình. “Mộ Thiển. Để quyến rũ đàn ông, cô có thể làm bất cứ điều gì không từ thủ đoạn sao.”
Sau mọi chuyện đã xảy ra tối qua, cái nhìn của Mặc Cảnh Thâm về Mộ Thiển Đã thay đổi, anh cảm thấy Mộ Thiển quả thực không phải là một người phụ nữ đơn giản.
Ít nhất, làm thế nào mà người phụ nữ như thế này lại có thể thanh một đôi với Tư Cận Ngôn.
Hơn nữa, cô ấy là mẹ của Tiểu Bảo!
“Tôi không có, anh đừng có vu oan giá họa tôi.” Sắc mặt của Mộ Thiển thật sự khó coi. “Nếu anh tiếp tục như vậy, tôi sẽ kiện anh vì tội phỉ báng.”
“Ngủ cũng đã ngủ, đừng giả vờ trong trắng ở đây.” Mặc Cảnh Thâm khẽ nhướng mày. “Bộ dáng của cô không khác gì một người phụ nữ trong hộp đêm. Phải chăng, đã qua tay rất nhiều đàn ông, thật khiến người khác kinh tởm. ”
“Mặc Cảnh Thâm, đừng không biết xấu hổ!”
Mộ Thiển gần như phát điên lên vì sự nhục mạ của anh ta.
Không kiềm chế được, Mộ Thiển tát vào má hắn. “Sao trên đời lại có loại người như anh, bức người quá đáng.”
“Đánh tôi?”
Mặc Cảnh Thâm nắm lấy cổ tay khác của cô, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, “Mộ Thiển, tôi cảnh cáo cô, tránh xa Vi Vi và Tư Cận Ngôn, nếu không, đừng trách tôi không khách khí với cô.”
Hất tay cô ra, Mặc Cảnh Thâm đứng dậy khỏi giường.
Đôi mắt của Mộ Thiển đỏ bừng vì uất ức và nhục nhã. “Anh đã biết trong người tôi có thuốc kích dục sao còn kéo tôi ra khỏi bồn tắm? Mặc Cảnh Thâm, anh đúng là thừa nước đục thả câu, tiểu nhân bỉ ổi!”
Cô đang kéo chiếc chăn trên giường quấn quanh mình, ngực cô phập phồng lên xuống, trong lòng cô không biết có bao nhiêu khó chịu.
“Tôi sợ cô chết bên trong.” Người đàn ông trả lời mà không cần suy nghĩ.
“Nhưng tôi thà chết còn hơn để anh chạm vào mình.” Cô không chịu thua.
Người đàn ông ngây người, đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.
“Ha Ha …” Cái nhìn đầy nham hiểm đột nhiên được thay thế bằng một nụ cười lạnh lùng, người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô với một chút hứng thú. “Tôi không chỉ chạm vào cô, mà còn cho cô lên đỉnh. Cô đi chết đi cho tôi xem.”
“Anh…Anh…”
Mộ Thiển, người luôn có khả năng ăn nói rất tốt, giờ lại không thể thốt nên lời vào lúc này.
“Sao, cô không dám?” Mặc Cảnh Thâm mỉm cười lặng lẽ. “Cô thật là một người thích diễn trò.” Đột nhiên có chút hối hận, cảm thấy bản thân nhất định bị lừa bởi vẻ ngoài của người phụ nữ này.
Lúc đó, cô tự cắt mình bằng những mảnh vỡ, rồi ngâm trong nước đá, chỉ để thu hút sự chú ý của anh mà thôi.
Vì vậy, cô đã thành công.
Cốc cốc–
“Thiển Thiển, cậu có ở đó không? Mở cửa mau.”
Khi bầu không khí bỗng trở nên ngột ngạt, một tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên ngoài cửa.
Nghe giọng nói quen thuộc, lòng Mộ Thiển run lên, quay lại nhìn Mặc Cảnh Thâm, khuôn lại mặt tái nhợt không chút máu.
Mặc Cảnh Thâm muốn đứng dậy, nhưng Mộ Thiển đã tóm lấy anh ta và cầu xin: “Đừng đi!” Lắc đầu, lại nói: “Đừng để Vi Vi nhìn thấy được không? Tôi xin anh.”
Ngay từ đầu đã là một tai nạn. Cô không ngờ nó lại xảy ra với mình.
Bây giờ cô có lỗi với Kiều Vi, cô thầm tự trách, không còn mặt mũi nào đối mặt với Vi Vi.
“Tại sao tôi phải giúp cô. Dụ dỗ chồng của bạn thân, lại còn sợ bị phát hiện sao?” Mặc Cảnh Thâm hất tay cô ra rồi đứng dậy bỏ đi.
Thấy anh thực sự muốn mở cửa, Mộ Thiển quấn mình trong chiếc khăn tắm ướt, chân trần đuổi theo, nắm lấy tay anh, thì thầm: “Coi như tôi xin anh, được không?”
Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ trước mặt, cho dù vẻ mặt cô đầy hốt hoảng cũng không làm anh bị lay chuyển.
“Vi Vi nên phát hiện ra khuôn mặt thật của cô sớm để tránh bị lừa gạt thảm hơn nữa.” Anh hất tay cô ra không chút nhượng bộ.
Lòng Mộ Thiển như lửa đốt, sải bước trước mặt anh ta một bước, quỳ xuống, cúi đầu, “Mặc Cảnh Thâm, tôi cầu xin anh.”
Vào giây phút cuối cùng, cô đã từ bỏ tất cả tôn nghiêm của mình, chỉ để giữ tình cảm giữa Vi Vi và Mặc Cảnh Thâm.
“Tôi xin lỗi, tôi không biết loại chuyện như thế này lại xảy ra.” Mộ Thiển hít mũi, hốc mắt đỏ bừng, ngước lên nhìn anh tiều tụy nói: “Hãy cho tôi một thời gian, tôi sẽ rời Hải Thành sớm nhất có thể. Tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh một lần nào nữa, và cả Vi Vi, được không?”
Năm đó, cô đã nợ Kiều Vi quá nhiều. Hiện giờ Kiều Vi thích Mặc Cảnh Thâm như vậy, cô không nên là vết nhơ giữa họ, cô không nên phá hủy tình cảm của họ.
Lông mày của người đàn ông hơi nhíu lại, trái tim anh không ngừng thắt lại, có một ý nghĩ gì đó không rõ ràng xuất hiện trong trái tim anh.
Chỉ là Mộ Thiển không biết rằng đêm hôm nay, Mặc Cảnh Thâm không thực sự cùng cô làm tình, mà chỉ giải quyết nhu cầu của cô bằng tay để cố gắng xoa dịu thuốc trong cơ thể mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.