Mạc Thượng Tang

Chương 17: Chương 17

Di Dật

22/01/2017

℘ Đệ thập thất chương ℘

..::οΟο::..

Trước phiến lá xanh biếc, hồ nước trong suốt, sóng gợn lăn tăn, hai con người, mỗi người đều mang một tâm tư khác nhau.

“Phụ thân…” Y nghi ngờ nhìn nam nhân trước mặt, có chút thất thần. Y yêu hắn sao?! Là từ lúc nào? Lắc lắc đầu, nhát gan cũng được, trốn tránh cũng tốt, bất luận thế nào, Y cũng quyết định đem đoạn tình cảm này chôn sâu tận đáy lòng. Y…có thể nói là làm người rất thất bại a.

“Làm sao vậy?” Ánh mắt của nam nhân vô cùng nóng bỏng, đủ để xuyên thấu qua cả người y.

Y bàng hoàng tránh né ánh mắt kia, ngượng ngùng cuối đầu. “Không có. Phụ thân…Người muốn nói chuyện gì với Ly nhi?”

“…” Yên lặng một lúc lâu, nam nhân có chút cứng ngắc nói: “Không, chỉ là muốn tản bộ cùng ngươi một chút”.

Vẫn không muốn nói sao? Đến tột cùng là người đang do dự chuyện gì?! “Phụ thân…Người…”

“Chuyện gì?” Ngữ khí của hắn vẫn lạnh băng như cũ, nhưng y lại có thể dễ dàng phát hiện trong đó còn pha chút nghi hoặc và bối rối.

“Yên chi các”. Do dự trong chốc lát, y vẫn là nói ra danh từ kiêng kỵ này. Nhìn sắc mặt của hắn bỗng trở nên khó coi, cuối cùng y vẫn quyết định đánh cuộc một lần. “Nói cho ta biết đi a. Yên Chi các, nương và người…Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?” Xin hãy nói cho ta biết. Cầu người…Cho dù là ra lệnh cũng được, thỉnh cầu cũng không sao, chỉ xin người đừng làm cho ta cảm thấy bất an như vậy nữa.. Cầu xin người!

“Ly nhi!”…Ngươi, trong lòng ngươi thấy bất an như vậy sao? Là ta khiến ngươi bất an sao? Ngươi không tin tưởng ta? Bất kể thế nào, ngươi chỉ cần tin tưởng ta là đủ rồi.

“Nói cho ta biết đi! Xin người! Lúc này đây, ta quả thật vô cùng bất an!!!”

“…”

A, từ đầu tới cuối là do y đã quá ngây thơ mà. Cười tự giễu, thân thể kích động run rẩy, lớn tiếng rống to với hắn: “Độc này rõ ràng là trân phẩm trong cốc. Ngoại trừ cốc chủ, căn bản không ai có thể động vào! Yên chi các làm sao có thể có được chứ?! Người đừng nói với ta là bị trộm mất”. Căn bản là không thể nào! Có lẽ y thật sự ngây thơ nhưng cũng không phải ngu ngốc.

“…” Ánh mắt nam nhân vô cùng phức tạp, thần tình băng lãnh: “Độc, đúng là do ta cấp”.



Y kinh ngạc, gương mặt tuấn tú nhất thời tái nhợt, lời nói của hắn tựa như tình thiên phích lịch (sét đánh giữa trời quang), trong phút chốc linh hồn y như bị rút ra khỏi cơ thể. Tựa như một con búp bê tinh xảo, đôi mắt đen như ngọc lưu ly của ta mở to vô thần. Không nói, không nhìn hắn, trong mắt đủ mọi cảm xúc, đau xót, bi thương, nghi hoặc, tự giễu.

“Đây là giao dịch. Đây chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi”. Đây là vì ngươi, giao dịch này là vì ngươi. “Ta dùng các loại kỳ độc cùng việc Tuẫn Thiên cốc từ nay về sau sẽ không can thiệp vào chuyện giang hồ làm điều kiện trao đổi”.

Y cắn cắn môi, cho đến khi khóe môi xuất hiện một tia máu. Ngẩng đầu chống lại một đôi mắt tĩnh mịch, hô hấp trở nên dồn dập, run giọng hỏi: “Trao đổi…cái gì?”

Nam nhân nhìn sâu vào mắt y, ánh nhìn kia, lại làm cho lòng y hoảng loạn không ngớt. Y chật vật muốn trốn tránh ánh mắt của hắn, nhưng bị ánh mắt kia hấp dẫn, muốn tránh cũng không tránh được. “Sự tự do của ngươi”.

Y không dám tin mở to hai mắt. Tự do…của y?!! Lão thiên, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?! Loạn, hết thảy đều loạn…

“Năm xưa cùng mẫu thân ngươi thành hôn là do sự xếp đặt của đời trước, ta cũng không quá chú ý. Với ta mà nói, thú thê hay không thú, có hài tử hay không có cũng không có gì khác biệt. Thế nhưng, Ly nhi, cho tới khi ngươi sinh ra, hết thảy đều bất đồng”. Nói đến đây, nam nhân ôn nhu nhìn sâu vào mắt y, ngón tay vuốt ve đôi môi mềm mại đỏ thắm của y. “Ta không biết ái tình là gì. Lấy mẫu thân của ngươi đơn giản là vì hoàn thành giao ước của đời trước, và cũng vì ta cần một người thừa kế. Nói ta vô tình cũng tốt, lãnh khốc cũng được, ta chưa bao giờ thay đổi suy nghĩ của mình. Cho đến khi ngươi ra đời, một khắc kia, ta phát hiện, bản thân cũng không hoàn toàn băng lãnh như ta đã nghĩ. Ta, bắt đầu từ lúc đó đã sinh ra một phần tình cảm, mà nó chỉ dành cho ngươi. Ta có thể tính hết thiên cơ nhưng lại vô pháp tính ra số phận của mình, cũng vô pháp tính ra vận mệnh của ngươi. Không ngờ, theo thời gian phần tình cảm kia lại bắt đầu biến chất. Có lẽ là do lão Thiên gia đùa giỡn a, khiến ta yêu ngươi ∼ cho dù ta biết rõ, ngươi, không hoàn toàn là nhi tử của ta”.

…Hắn biết! Hắn biết tất cả! A, đây là cái gì? Hắn yêu y?! Buồn cười, thật quá buồn cười! Không phải mới vừa rồi y đã quyết định đem phần tình cảm kia chôn sâu vào trong lòng sao?! Vì sao lúc này tâm lại cảm thấy đau nhức, rồi lại cảm thấy — vui vẻ.

“Ân, đừng khóc…” Hương thơm thảo dược tràn ngập khoang mũi, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt y.

Khóc? Y khóc sao? Cảm giác ướt át trên mặt là do nước mắt? “Người biết từ lúc nào?”

“Ngươi chưa sinh ra ta đã biết. Ta không thể tính ra vận mệnh của ngươi, của bản thân, nhưng không có nghĩa không thể tính ra vận mệnh của mẫu thân ngươi”. Nguyên lai là như vậy a…

Nhiệt độ ấm áp kề sát ngay gò má, hít sâu một hơi, hấp thụ mùi vị đặc biệt chỉ thuộc về hắn. Hắn, thật sự yêu y. Như vậy còn y? Không phải đã quyết định buông tha rồi sao, bây giờ cũng nghĩ như vậy? Tâm, từ lâu đã phản bội, tội gì phải chấp nhất, tự hành hạ bản thân mình.

Ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt của hắn, nhẹ nhàng nhón chân ghé vào bên tai hắn, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được, mỉm cười nỉ non: “Ta cũng yêu người”.

Muốn yêu thì cứ yêu, không cần phải để ý suy nghĩ của người khác. Bản thân cũng đã chết qua một lần, cần gì phải quan tâm đến nhiều thứ. Phụ tử thì thế nào? Chỉ cần người yêu y, y cũng yêu người là được rồi.

>> Hết đệ thập thất chương

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mạc Thượng Tang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook