Chương 20: Chương 20
Di Dật
22/01/2017
℘ Đệ nhị thập chương ℘
..::οΟο::..
Cách đó không xa, một thân ảnh màu xanh chậm rãi đi đến chỗ bọn họ: “Mạc công tử, Thiếu chủ Nam Cung Vọng của bản môn mời ngài đến Tiêu Dao môn một chuyến”.
Mạc Phi Ly nhàn nhạt nhìn hắn cười, như có điều suy nghĩ hỏi: “Vì sao Nam Cung Vọng không tự mình tới đây?”
“Thiếu chủ có chuyện quan trọng khác cần phải giải quyết nên bị trì hoãn hành trình, vì vậy phái tiểu nhân tới đây trước mời công tử”. Người tới không nhanh không chậm nói.
“Nga, là vậy sao…Ngươi tên là gì?” Đối mặt với y lại có thể bình tĩnh như vậy, người này không đơn giản…
“Tiểu nhân là Cố Toàn”.
Mạc Phi Ly không khách khí phân phó: “Nha, Cố Toàn. Ngươi chờ ở bên ngoài đi”.
“Vâng”. Cố Toàn cung kính đáp, ứng thanh rời đi.
Nhìn thân ảnh phía trước hoàn toàn tiêu thất, y thay đổi bộ dạng lười nhác, ngồi dậy, trừng mắt liếc nhìn băng sơn mỹ nhân sau lưng: “Phụ thân, người cũng đi cùng chứ?”
Mạc Nghịch Thiên lắc đầu nói: “Trên đường cẩn thận một chút. Ta còn có việc, không thể đi được”.
Mạc Phi Ly khẽ nhếch khóe môi, trêu đùa: “Ta còn cho rằng người nhất định sẽ lo lắng cho ta, cùng đi với ta, hoặc là…không cho ta đi”.
Mạc Nghịch Thiên vẫn lạnh lùng như trước nói: “Nếu ta không cho ngươi đi — ngươi sẽ nghe sao?”
Mạc Phi Ly nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, khẳng định: “Sẽ không”.
“Vậy không phải đã rõ ràng rồi sao?” Mạc Nghịch Thiên hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
Mạc Phi Ly nhìn bóng lưng nam nhân, không biết nên khóc hay nên cười: Người này, sao lại dễ dàng bị ta làm cho tức giận vậy chứ…
Đứng dậy, cũng theo sau ly khai khỏi trúc lâu.
———————————————————————
“Không phải chúng ta cần đi tới Tiêu Dao môn sao?” Mạc Phi Ly khiêu khiêu mi, ngồi trong xe ngựa nhìn thanh y nam tử ở đối diện.
“Xin lỗi, thiếu chủ, muốn gặp được Nam Cung Vọng không nhất thiết là phải đến Tiêu Dao môn”. Thanh y nam tử gọi là Cố Toàn ôm quyền, thanh âm cung kính trả lời.
“Thiếu chủ? Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi không phải là người của Tiêu Dao môn”.
“Thiếu chủ quả nhiên anh minh, thuộc hạ không phải là người của Tiêu Dao môn, bất quá tên của thuộc hạ xác thực là Cố Toàn”. Nói đến đây, Cố Toàn bỗng nhiên ngừng lại, nhãn thần kỳ quái nhìn y, sau đó mới nói: “Thuộc hạ là người của Yên Chi các”.
“Yên Chi các?!” Mạc Phi Ly chau mày, nghe lời nói vừa rồi, giễu cợt nói: “A, ta cũng không biết Yên Chi các có thu nhận nam nhân nha. Hay là nói ngươi căn bản không phải là nam nhân?”
“Thiếu chủ hà tất như vậy, thuộc hạ chẳng qua cũng chỉ là lĩnh mệnh hành sự mà thôi”. Cố Toàn sắc mặt không đổi nói.
Sau khi nghe xong, y trầm tư trong chốc lát: “Ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi bỏ trốn sao?”
“Trước khi đi môn chủ có dặn ta truyền lời lại cho thiếu chủ: ‘Ly nhi thật sự muốn bỏ đi, không muốn gặp mặt người bà ngoại này sao?’, nếu thiếu chủ thực sự muốn ly khai, thuộc hạ sẽ không ngăn cản”.
Sau khi nghe xong, trong mắt y chợt lóe lên sát khí.
Cố Toàn bất vi sở động, vẫn như trước cung kính nói: “Huống hồ…”
Mạc Phi Ly nghi ngờ nhìn hắn, không kiên nhẫn chờ hắn nói câu tiếp theo: “Nói”.
“Huống hồ, bằng hữu tốt của thiếu chủ — Nam Cung minh chủ chỉ sợ lúc này còn đang ở nơi đó làm khách”.
“Ngươi đang uy hiếp ta?” Mạc Phi Ly nguy hiểm híp mắt nhìn chằm chằm nam tử đối diện, sắc mặt âm trầm. Quả thật đúng là y muốn gặp mặt Nhuyễn Hồng Tần, bất luận dùng cách nào đi nữa, y nhất định cũng phải gặp được nàng. Nhưng thật không ngờ bọn họ lại dùng Nam Cung Vọng để uy hiếp y, điều này thật sự đã kích khởi ý muốn giết chết nam tử trước mắt này của y.
Cố Toàn vẫn không nhanh không chậm đáp: “Thuộc hạ không dám”.
“Hừ!” Hừ lạnh một tiếng, Mạc Phi Ly nhắm mắt lại, ngồi dựa trên xe ngựa trầm mặc.
Mã xa chậm rãi di chuyển trên con đường lớn, hướng tới mục đích cần đến…
—————————————————
“Cung nghênh thiếu chủ”. Một đạo âm thanh êm tai tựa như một khúc nhạc tuyệt vời được tấu lên.
Chỉ tiếc…đối với Mạc Phi Ly lúc này mà nói, lại vô cùng buồn bực. Sắc mặt của y trong nháy mắt âm trầm thêm mấy phần.
Đây là Yên Chi các sao? Tiểu kiều lưu thủy (cầu nhỏ nước chảy), ngọc các quỳnh lâu, đẹp không thể tả, còn mang theo vài phần thi vị.
Mạc Phi Ly không kiên nhẫn quan sát Yên Chi các một phen, suy nghĩ vừa chuyển, nét mặt lập tức thay bằng một khuôn mặt tươi cười rực rỡ, đẹp đến say lòng người.
“Ly nhi, có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”
Mạc Phi Ly nghe thấy tiếng nói, quay đầu nhìn lại liền nhìn thấy một mỹ phụ nhân đang đi tới.
Nàng là… Nhuyễn Hồng Tần sao?
>> Hết đệ nhị thập chương
..::οΟο::..
Cách đó không xa, một thân ảnh màu xanh chậm rãi đi đến chỗ bọn họ: “Mạc công tử, Thiếu chủ Nam Cung Vọng của bản môn mời ngài đến Tiêu Dao môn một chuyến”.
Mạc Phi Ly nhàn nhạt nhìn hắn cười, như có điều suy nghĩ hỏi: “Vì sao Nam Cung Vọng không tự mình tới đây?”
“Thiếu chủ có chuyện quan trọng khác cần phải giải quyết nên bị trì hoãn hành trình, vì vậy phái tiểu nhân tới đây trước mời công tử”. Người tới không nhanh không chậm nói.
“Nga, là vậy sao…Ngươi tên là gì?” Đối mặt với y lại có thể bình tĩnh như vậy, người này không đơn giản…
“Tiểu nhân là Cố Toàn”.
Mạc Phi Ly không khách khí phân phó: “Nha, Cố Toàn. Ngươi chờ ở bên ngoài đi”.
“Vâng”. Cố Toàn cung kính đáp, ứng thanh rời đi.
Nhìn thân ảnh phía trước hoàn toàn tiêu thất, y thay đổi bộ dạng lười nhác, ngồi dậy, trừng mắt liếc nhìn băng sơn mỹ nhân sau lưng: “Phụ thân, người cũng đi cùng chứ?”
Mạc Nghịch Thiên lắc đầu nói: “Trên đường cẩn thận một chút. Ta còn có việc, không thể đi được”.
Mạc Phi Ly khẽ nhếch khóe môi, trêu đùa: “Ta còn cho rằng người nhất định sẽ lo lắng cho ta, cùng đi với ta, hoặc là…không cho ta đi”.
Mạc Nghịch Thiên vẫn lạnh lùng như trước nói: “Nếu ta không cho ngươi đi — ngươi sẽ nghe sao?”
Mạc Phi Ly nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, khẳng định: “Sẽ không”.
“Vậy không phải đã rõ ràng rồi sao?” Mạc Nghịch Thiên hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
Mạc Phi Ly nhìn bóng lưng nam nhân, không biết nên khóc hay nên cười: Người này, sao lại dễ dàng bị ta làm cho tức giận vậy chứ…
Đứng dậy, cũng theo sau ly khai khỏi trúc lâu.
———————————————————————
“Không phải chúng ta cần đi tới Tiêu Dao môn sao?” Mạc Phi Ly khiêu khiêu mi, ngồi trong xe ngựa nhìn thanh y nam tử ở đối diện.
“Xin lỗi, thiếu chủ, muốn gặp được Nam Cung Vọng không nhất thiết là phải đến Tiêu Dao môn”. Thanh y nam tử gọi là Cố Toàn ôm quyền, thanh âm cung kính trả lời.
“Thiếu chủ? Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi không phải là người của Tiêu Dao môn”.
“Thiếu chủ quả nhiên anh minh, thuộc hạ không phải là người của Tiêu Dao môn, bất quá tên của thuộc hạ xác thực là Cố Toàn”. Nói đến đây, Cố Toàn bỗng nhiên ngừng lại, nhãn thần kỳ quái nhìn y, sau đó mới nói: “Thuộc hạ là người của Yên Chi các”.
“Yên Chi các?!” Mạc Phi Ly chau mày, nghe lời nói vừa rồi, giễu cợt nói: “A, ta cũng không biết Yên Chi các có thu nhận nam nhân nha. Hay là nói ngươi căn bản không phải là nam nhân?”
“Thiếu chủ hà tất như vậy, thuộc hạ chẳng qua cũng chỉ là lĩnh mệnh hành sự mà thôi”. Cố Toàn sắc mặt không đổi nói.
Sau khi nghe xong, y trầm tư trong chốc lát: “Ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi bỏ trốn sao?”
“Trước khi đi môn chủ có dặn ta truyền lời lại cho thiếu chủ: ‘Ly nhi thật sự muốn bỏ đi, không muốn gặp mặt người bà ngoại này sao?’, nếu thiếu chủ thực sự muốn ly khai, thuộc hạ sẽ không ngăn cản”.
Sau khi nghe xong, trong mắt y chợt lóe lên sát khí.
Cố Toàn bất vi sở động, vẫn như trước cung kính nói: “Huống hồ…”
Mạc Phi Ly nghi ngờ nhìn hắn, không kiên nhẫn chờ hắn nói câu tiếp theo: “Nói”.
“Huống hồ, bằng hữu tốt của thiếu chủ — Nam Cung minh chủ chỉ sợ lúc này còn đang ở nơi đó làm khách”.
“Ngươi đang uy hiếp ta?” Mạc Phi Ly nguy hiểm híp mắt nhìn chằm chằm nam tử đối diện, sắc mặt âm trầm. Quả thật đúng là y muốn gặp mặt Nhuyễn Hồng Tần, bất luận dùng cách nào đi nữa, y nhất định cũng phải gặp được nàng. Nhưng thật không ngờ bọn họ lại dùng Nam Cung Vọng để uy hiếp y, điều này thật sự đã kích khởi ý muốn giết chết nam tử trước mắt này của y.
Cố Toàn vẫn không nhanh không chậm đáp: “Thuộc hạ không dám”.
“Hừ!” Hừ lạnh một tiếng, Mạc Phi Ly nhắm mắt lại, ngồi dựa trên xe ngựa trầm mặc.
Mã xa chậm rãi di chuyển trên con đường lớn, hướng tới mục đích cần đến…
—————————————————
“Cung nghênh thiếu chủ”. Một đạo âm thanh êm tai tựa như một khúc nhạc tuyệt vời được tấu lên.
Chỉ tiếc…đối với Mạc Phi Ly lúc này mà nói, lại vô cùng buồn bực. Sắc mặt của y trong nháy mắt âm trầm thêm mấy phần.
Đây là Yên Chi các sao? Tiểu kiều lưu thủy (cầu nhỏ nước chảy), ngọc các quỳnh lâu, đẹp không thể tả, còn mang theo vài phần thi vị.
Mạc Phi Ly không kiên nhẫn quan sát Yên Chi các một phen, suy nghĩ vừa chuyển, nét mặt lập tức thay bằng một khuôn mặt tươi cười rực rỡ, đẹp đến say lòng người.
“Ly nhi, có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”
Mạc Phi Ly nghe thấy tiếng nói, quay đầu nhìn lại liền nhìn thấy một mỹ phụ nhân đang đi tới.
Nàng là… Nhuyễn Hồng Tần sao?
>> Hết đệ nhị thập chương
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.