Chương 37
DucAnhh
23/05/2023
Tiếng bước chân vội vã của Tề Phong đã làm cho bầu không khí nặng nề như tan
vỡ. Anh chạy về phía Lâm Tịnh , liếc mắt nhìn qua Giang Yên Nhiên đang
ngồi co ro một góc ngay cạnh đó rồi hỏi :"Sao rồi"
Lâm Tịnh bất lực lắc đầu một cách não nề :"Đã tiến hành tiêm ba mươi phút rồi"
Tề Phong cau mày , dường như vô cùng rất tức giận. Anh xoay người đẩy cửa phòng bệnh xông vào bên trong , có lẽ đây là lần đầu tiên anh thất lễ với ông bà Mặc như vậy :"Bác , bác có biết glucosid rất có hại cho sức khoẻ hay không vậy? Trước khi bác làm một việc gì quan trọng bác cũng phải nên lường trước được kết quả của sự việc chứ!"
Mặc Đình Thiệu đột ngột đứng dậy rồi thẳng tay cho Tề Phong một bạt tai , tiếng chát rất kêu đã khiến cho bà Mặc phải hốt hoảng còn Giang Hạ Vũ thì mặt mày đang xám xịt cũng phải nhướn mắt lên xem kịch vui.
Tề Phong ôm lấy một bên má , đưa mắt nhìn Mặc Đình Thiệu quát lớn trong cơn giận dữ :"Như thế nào mới là suy nghĩ kĩ trước khi đưa ra quyết định. Mày có biết nó đang rơi vào tình trạng nguy kịch rồi không? Mấy ngày nay mày không ở đây rồi mày đột ngột trở về lên giọng dạy bảo tao đó hả? Từ bao giờ vậy ? Mày bị con hồ ly kia tẩy não rồi có phải không? Cả mày cả thằng Tử Hàng này chỉ biết có cãi lời tao"
Tề Phong chỉnh lại quoai hàm rồi cười hắt ra một tiếng , anh liếc mắt qua Giang Hạ Vũ rồi buông lời châm biếm :"Bác ạ , chưa lòi đuôi cáo thì chưa biết ai là hồ ly đâu"
Nói rồi anh quay phắt đầu bỏ đi , Mặc Đình Thiệu suýt thì lên cơn đau tim bởi vì trước giờ Tề Phong chưa bao giờ dám thất lễ với ông như vậy cả.
Giang Hạ Vũ vội vã đưa thuốc cho ông rồi đỡ ông ngồi xuống , hệt như một nàng dâu chu toàn. Rồi một bên nhẹ nhàng khuyên bảo :"Tề Phong còn trẻ tuổi , nhất thời nông nổi , mong bác đừng nóng giận"
..
Đến tận tối muộn thì Giang Hạ Vũ mới rời khỏi phòng bệnh , Giang Yên Nhiên vẫn đang ngồi ở bên ngoài cùng Lâm Tịnh. Nhìn thấy dáng vẻ của Giang Yên Nhiên lúc này khiến cô ta hả hê không thôi nhưng cũng chẳng muốn tốn thời gian nhiều lời , cô ta chỉ cong môi cười một cái rồi đánh gót giày bỏ đi.
Lâm Tịnh nhìn cô ta từ đầu đến cuối , mắt không rời nửa giây , vừa tức giận. Rốt cuộc không biết ai mới là bà Mặc , cô ta đắc ý cái gì chứ?
Vừa quất sau dãy hành lang Giang Hạ Vũ đột ngột bị ai đó ép vào tường , cổ họng cô ta bị bóp chặt , cô ta muốn hét lên nhưng dường như là không thể vì vậy mà giữ bình tĩnh một lúc thì mới nhận ra người ở trước mặt đây lại chính là Tề Phong.
Nụ cười của anh ở trong bóng tối trở nên sắc lạnh , giọng nói cũng thấp xuống cực độ :"Là cô bày trò hết có phải không?"
Cánh tay Tề Phong đang nới lỏng ra , Giang Hạ Vũ cong môi nhưng vẫn làm ra vẻ mặt vô tội :"Tề thiếu gia , anh nói gì tôi nghe không hiểu"
"Cô tác động vào nhà họ Tề ở Hoa Quốc , mục đích là để tôi rời khỏi Mỹ . Nhân cơ hội đó giở trò với Mặc Tử Hàng , xắp xếp cho bác sĩ tiêm thuốc vào cho cậu ta. Trước khi đi tôi đã kiểm tra tổng quát cho Mặc Tử Hàng một lượt , cậu ấy đang trong quá trình hồi phục hoàn toàn không có vấn đề vậy mà sau khi tôi rời đi lại rơi vào cơn nguy kịch , có phải là cô dàn dựng thiếu chuyên nghiệp quá rồi không?"
Giang Hạ Vũ không hề chột dạ , chỉ bật cười vỗ tay :"Quả nhiên , quả nhiên là người thân cận với Mặc Tử Hàng không thể là người đơn giản . Chẳng trách ông bà Mặc lại trọng dụng anh đến thế. Nhưng rất tiếc , suy luận của anh đã đi lệch rồi. Những chuyện mà anh nói tôi hoàn toàn không hiểu , tất nhiên đó cũng là một câu chuyện thú vị , rất đáng khen"
Tề Phong buông cô ta ra khiến cô ta rơi xuống ôm lấy cổ ho một tràng , anh vừa phủi tay vừa nói :"Tất nhiên tôi không phải là người biết nói xuông. Đợi đến khi tôi điều tra được , đến lúc đó cô có muốn cuốn gói đi cũng không được bởi vì lúc đó tôi sẽ tận tay bóp chết cô"
Tề Phong quay phắt lưng bỏ đi , Giang Hạ Vũ ôm lấy cổ lắc lắc rồi cười nói vọng theo :"Tôi rất nóng lòng chờ xem anh sẽ bóp chết tôi như thế nào"
Anh vừa đi vừa rút trong túi quần một điếu thuốc , đốt cháy rồi rít xuống một hơi , làn khói trắng phả ra trong màn đêm tối. Hai mắt Tề Phong híp lại sau khi nghe giọng nói tự tin đó của Giang Hạ Vũ.
Nhờ sự tự tin của cô ta mà anh cũng ít nhiều đoán ra thân phận phía sau cô ta ngay lúc này. Chỉ là muốn tra ra được , chuyện này cũng gặp rất nhiều khó khăn.
Lâm Tịnh bất lực lắc đầu một cách não nề :"Đã tiến hành tiêm ba mươi phút rồi"
Tề Phong cau mày , dường như vô cùng rất tức giận. Anh xoay người đẩy cửa phòng bệnh xông vào bên trong , có lẽ đây là lần đầu tiên anh thất lễ với ông bà Mặc như vậy :"Bác , bác có biết glucosid rất có hại cho sức khoẻ hay không vậy? Trước khi bác làm một việc gì quan trọng bác cũng phải nên lường trước được kết quả của sự việc chứ!"
Mặc Đình Thiệu đột ngột đứng dậy rồi thẳng tay cho Tề Phong một bạt tai , tiếng chát rất kêu đã khiến cho bà Mặc phải hốt hoảng còn Giang Hạ Vũ thì mặt mày đang xám xịt cũng phải nhướn mắt lên xem kịch vui.
Tề Phong ôm lấy một bên má , đưa mắt nhìn Mặc Đình Thiệu quát lớn trong cơn giận dữ :"Như thế nào mới là suy nghĩ kĩ trước khi đưa ra quyết định. Mày có biết nó đang rơi vào tình trạng nguy kịch rồi không? Mấy ngày nay mày không ở đây rồi mày đột ngột trở về lên giọng dạy bảo tao đó hả? Từ bao giờ vậy ? Mày bị con hồ ly kia tẩy não rồi có phải không? Cả mày cả thằng Tử Hàng này chỉ biết có cãi lời tao"
Tề Phong chỉnh lại quoai hàm rồi cười hắt ra một tiếng , anh liếc mắt qua Giang Hạ Vũ rồi buông lời châm biếm :"Bác ạ , chưa lòi đuôi cáo thì chưa biết ai là hồ ly đâu"
Nói rồi anh quay phắt đầu bỏ đi , Mặc Đình Thiệu suýt thì lên cơn đau tim bởi vì trước giờ Tề Phong chưa bao giờ dám thất lễ với ông như vậy cả.
Giang Hạ Vũ vội vã đưa thuốc cho ông rồi đỡ ông ngồi xuống , hệt như một nàng dâu chu toàn. Rồi một bên nhẹ nhàng khuyên bảo :"Tề Phong còn trẻ tuổi , nhất thời nông nổi , mong bác đừng nóng giận"
..
Đến tận tối muộn thì Giang Hạ Vũ mới rời khỏi phòng bệnh , Giang Yên Nhiên vẫn đang ngồi ở bên ngoài cùng Lâm Tịnh. Nhìn thấy dáng vẻ của Giang Yên Nhiên lúc này khiến cô ta hả hê không thôi nhưng cũng chẳng muốn tốn thời gian nhiều lời , cô ta chỉ cong môi cười một cái rồi đánh gót giày bỏ đi.
Lâm Tịnh nhìn cô ta từ đầu đến cuối , mắt không rời nửa giây , vừa tức giận. Rốt cuộc không biết ai mới là bà Mặc , cô ta đắc ý cái gì chứ?
Vừa quất sau dãy hành lang Giang Hạ Vũ đột ngột bị ai đó ép vào tường , cổ họng cô ta bị bóp chặt , cô ta muốn hét lên nhưng dường như là không thể vì vậy mà giữ bình tĩnh một lúc thì mới nhận ra người ở trước mặt đây lại chính là Tề Phong.
Nụ cười của anh ở trong bóng tối trở nên sắc lạnh , giọng nói cũng thấp xuống cực độ :"Là cô bày trò hết có phải không?"
Cánh tay Tề Phong đang nới lỏng ra , Giang Hạ Vũ cong môi nhưng vẫn làm ra vẻ mặt vô tội :"Tề thiếu gia , anh nói gì tôi nghe không hiểu"
"Cô tác động vào nhà họ Tề ở Hoa Quốc , mục đích là để tôi rời khỏi Mỹ . Nhân cơ hội đó giở trò với Mặc Tử Hàng , xắp xếp cho bác sĩ tiêm thuốc vào cho cậu ta. Trước khi đi tôi đã kiểm tra tổng quát cho Mặc Tử Hàng một lượt , cậu ấy đang trong quá trình hồi phục hoàn toàn không có vấn đề vậy mà sau khi tôi rời đi lại rơi vào cơn nguy kịch , có phải là cô dàn dựng thiếu chuyên nghiệp quá rồi không?"
Giang Hạ Vũ không hề chột dạ , chỉ bật cười vỗ tay :"Quả nhiên , quả nhiên là người thân cận với Mặc Tử Hàng không thể là người đơn giản . Chẳng trách ông bà Mặc lại trọng dụng anh đến thế. Nhưng rất tiếc , suy luận của anh đã đi lệch rồi. Những chuyện mà anh nói tôi hoàn toàn không hiểu , tất nhiên đó cũng là một câu chuyện thú vị , rất đáng khen"
Tề Phong buông cô ta ra khiến cô ta rơi xuống ôm lấy cổ ho một tràng , anh vừa phủi tay vừa nói :"Tất nhiên tôi không phải là người biết nói xuông. Đợi đến khi tôi điều tra được , đến lúc đó cô có muốn cuốn gói đi cũng không được bởi vì lúc đó tôi sẽ tận tay bóp chết cô"
Tề Phong quay phắt lưng bỏ đi , Giang Hạ Vũ ôm lấy cổ lắc lắc rồi cười nói vọng theo :"Tôi rất nóng lòng chờ xem anh sẽ bóp chết tôi như thế nào"
Anh vừa đi vừa rút trong túi quần một điếu thuốc , đốt cháy rồi rít xuống một hơi , làn khói trắng phả ra trong màn đêm tối. Hai mắt Tề Phong híp lại sau khi nghe giọng nói tự tin đó của Giang Hạ Vũ.
Nhờ sự tự tin của cô ta mà anh cũng ít nhiều đoán ra thân phận phía sau cô ta ngay lúc này. Chỉ là muốn tra ra được , chuyện này cũng gặp rất nhiều khó khăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.