Chương 76
DucAnhh
30/11/2023
“Ra ngoài đi, trước khi tôi nói với bọn họ là anh đến đây để quấy rối tôi"
Sau tất cả những gì mà anh đã hết lòng làm cho cô ta, thì trong mắt cô anh chỉ là một kẻ quấy rối.
Hàn Trí Viễn hối hận rồi. Lúc trước Giang Yên Nhiên yêu anh ta như vậy, nhưng ánh mắt anh ta lúc nào cũng chỉ hướng về Giang Hạ Vũ. Anh ta hối hận vì sao lại tiếp tay cho Giang Hạ Vũ đẩy Giang Yên Nhiên vào con đường cùng.
Bao nhiêu năm qua, anh vẫn luôn tìm kiếm tung tích của cả hai chị em nhà họ Giang, nhưng kết quả đều khiến anh tuyệt vọng.
Lần gặp mới nhất là được gặp Giang Yên Nhiên ở khu trung tâm thương mại với ông cụ Mặc. Lúc đó thần trí cô có vẻ không ổn định.
Lúc đó sau khi biết Giang Yên Nhiên hiện đã trở về lại nhà họ Mặc, anh đã cho người thăm dò thông tin từ nhà họ Mặc về hành tung của Giang Yên Nhiên suốt mấy năm qua thì mới rõ cô đã bị rao bán trên khắp các buổi đấu giá đen ở Lạc Thành.
Hàn Trí Viễn đã vô cùng đau lòng khi biết cô phải chịu qua toàn bộ những chuyện ngày hôm đó. Nếu không phải vì sự ngu dốt của anh thì có lẽ cô đã không xảy ra chuyện như vậy.
Suốt ba năm qua, không ngày nào anh không đến thắp hương cho ông bà Giang để cầu xin sự tha thứ. Còn nói rằng, nếu gặp được Giang Yên Nhiên sẽ bảo vệ cô thật tốt.
Chỉ là lâu nay biết cô đã ở cạnh Mặc Tử Hàng nên anh đoán mình chưa nhất thiết phải nhúng tay vào. Nhưng ngày hôm nay dường như mọi thứ trong suy nghĩ của anh đã bị đảo lộn.
Nếu như Giang Hạ Vũ sắp kết hôn với Mặc Tử Hàng, vậy lúc này Giang Yên Nhiên đang ở đâu?
….
Giang Yên Nhiên thơ thẩn trở về nhà. Bước chân của cô dẫm lên mặt đường nặng nề như đeo ngàn tấn.
Cô biết dù cho bây giờ có nói thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ chẳng ai tin lời cô.
Trời sáng rồi chuyển tối, không biết cô đã đi bộ quãng đường bao xa, thời gian bao lâu để đến đứng trước cửa nhà họ Mặc.
Cô nhấc đôi bàn tay mỏi mệt của mình, đẩy cửa ra nhưng lúc này mới nhận ra cửa đã bị đóng chặt rồi.
Hai bàn tay cô run rẩy, di chuyển xuống nút chuông bên trái nhấn liên tục hai cái. Không lâu sau đó quả thực đã có người mở cửa.
Người hầu xuất hiện đứng chắn trước cửa, dường như là không có ý định cho cô vào trong.
Gió đêm heo hút rít qua tai, cùng lúc đó trên tay người hầu xuất hiện một chiếc vali, cô ta ấp úng nói:“Ông chủ bảo tôi thu dọn đồ cho cô”
Sau khi Giang Yên Nhiên cầm lấy vali, thì người hầu đã đóng cánh cửa lại, ngăn cách cô với thế giới bên trong.
Thế giới bên trong Mặc gia hào nhoáng lộng lẫy, sáng rực, còn bên cô chỉ là một bầu trời đen thẳm.
Khoảnh khắc đó cô nhận ra, cô và anh đã không ở chung một bầu trời.
Giang Yên Nhiên nắm chặt vali của mình, mỏi mệt ngồi xổm xuống. Cứ thế nhìn vào trong sân, xe của Mặc Tử Hàng đã đỗ lại ở đó từ bao giờ rồi. Ngẩng mặt lên, phòng của anh bây giờ cũng đã sáng đèn.
Mặc Tử Hàng về rồi nhưng anh không còn quan tâm đến sự có mặt của cô nữa. Cô với anh mà nói, chỉ là một đoạn kí ức mơ hồ, chỉ khi hiện hữu trước mặt mới nhớ có sự hiện diện.
Giang Yên Nhiên đã ngồi trước cổng Mặc gia rất lâu, trời càng về đêm nhiệt độ càng giảm mạnh.
Rắc rắc vài giọt mưa, rồi nặng hạt hơn. Cứ thế cơn mưa rào đổ ập đến. Giang Yên Nhiên vẫn ngồi dưới trời mưa trong sự vô vọng, khi mưa ướt hết mặt cô không còn phân biệt được đó là nước mắt hay nước mưa nữa.
Cả người cô lạnh ngắt, đôi môi dần trở nên tím bặt, đoán không chừng nếu cô cứ ngồi như thế hết đêm nay có lẽ sẽ chết vì lạnh.
Đúng lúc người hầu mở cửa đi ra ngoài thì thấy Giang Yên Nhiên vẫn còn ngồi ở đó. Cô ta sợ đến phát run, nhưng không dám đưa Giang Yên Nhiên vào nhà.
Người hầu loay hoay mất một lúc, cuối cùng vội vã chạy lên nhà gõ cửa phòng Mặc Tử Hàng.
Mặc Tử Hàng vừa nghe cô ta nói xong liền đứng bật dậy nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau đó anh rời khỏi chỗ ngồi sải bước chân đi vội ra ngoài. Trên khuôn mặt anh vẫn luôn điềm tĩnh nhưng nội tâm đã vô cùng khẩn trương.
Vừa nghe người hầu nói Giang Yên Nhiên xảy ra chuyện, một loạt cảm giác ở trong lòng anh rạo rực đến khó tả. Anh không biết liệu đây có phải là anh đang lo lắng cho cô hay không. Mặc Tử Hàng luôn luôn phủ nhận nhưng hành động của anh đã phản bội lại nó.
Thế nhưng khi Mặc Tử Hàng chạy xuống đến nơi thì Giang Yên Nhiên đã không còn ở đó. Ánh mắt anh lạnh lẽo lướt qua người hầu. Cả mặt cô ta tái đi không còn giọt máu, run lên lắp bắp nói:“Cậu… cậu chủ. Tôi không nói dối…ban nãy ông chủ bảo tôi sắp xếp đồ đạc cho cô ấy, còn căn dặn không cho cô ấy vào nhà. Lúc nhận vali xong tôi không nghĩ cô ấy vẫn ngồi lại đây… trời mưa cũng đã lâu như vậy …đoán không chừng cô ấy lạnh quá đã tìm chỗ trú mưa rồi…hay là cậu thử xem lại camera trước cổng biệt thự, biết đâu sẽ thấy cô ấy…”
Mặc Tử Hàng thu lại ánh mắt. Anh cẩn thận nhìn xung quanh, sau cùng rời khỏi chiếc ô trên tay của người hầu, chạy thẳng ra xe leo lên.
Trên người anh vẫn là bộ đồ ngủ dài màu đen, tuỳ tiện dẫm ga lao thẳng ra ngoài. Khu biệt thự này nếu muốn bắt xe phải đi một quãng đường rất xa. Trong thời khắc này cứ đi tìm người trước, nếu Giang Yên Nhiên đi bộ đoán không chừng cũng chưa đi xa được
Qua lớp kính trước mắt, nước mưa dày đặc liên tục phủ dày rồi lại bị gạt nước hắt đi, cứ thế mỗi một lần cần gạt nước đưa qua là lòng anh lại nôn nao đến khó tả.
Đã ra đến đường chính, Mặc Tử Hàng vẫn chưa thấy người đâu. Lúc này anh mới dừng lại mở điện thoại lên, cận thận xem lại đoạn camera vào khoảng thời gian lúc nãy.
Trước cổng biệt thự đèn rất sáng. Soi rõ từng nét mặt của Giang Yên Nhiên. Mưa to cùng làn gió quật đến, cả cơ thể cô run lên, mặt cắt không còn giọt máu, đôi môi tím bặt nhưng mắt vẫn còn mở.
Mới nhìn vào không ai biết là còn sống hay đã chết.
Ngón tay cái của anh giơ hững hờ trên màn hình bất giác run lên, trái tim như hẫng đi một nhịp, lồng ngực cũng vì thế mà trở nên đau rát.
Anh hơi cau mày một cái cho đến khi trong màn hình, một luồng sáng xuất hiện. Chiếc ô tô màu đen hiệu rolls royce dừng xe. Một người đàn ông trông không mấy bí ẩn đẩy cửa bước xuống xe mặc cho mưa như đang trút nước.
Anh ta dẫm đôi giày da bóng loáng đắt tiền của mình đạp qua lớp nước dưới chân đến bên cạnh cô. Bế ngang cơ thể ướt đẫm đã căng cứng không còn cử động. Cả hai khuất sau cánh cửa rồi cứ thế rời khỏi khu vực mà camera có thể quay tới.
Sau tất cả những gì mà anh đã hết lòng làm cho cô ta, thì trong mắt cô anh chỉ là một kẻ quấy rối.
Hàn Trí Viễn hối hận rồi. Lúc trước Giang Yên Nhiên yêu anh ta như vậy, nhưng ánh mắt anh ta lúc nào cũng chỉ hướng về Giang Hạ Vũ. Anh ta hối hận vì sao lại tiếp tay cho Giang Hạ Vũ đẩy Giang Yên Nhiên vào con đường cùng.
Bao nhiêu năm qua, anh vẫn luôn tìm kiếm tung tích của cả hai chị em nhà họ Giang, nhưng kết quả đều khiến anh tuyệt vọng.
Lần gặp mới nhất là được gặp Giang Yên Nhiên ở khu trung tâm thương mại với ông cụ Mặc. Lúc đó thần trí cô có vẻ không ổn định.
Lúc đó sau khi biết Giang Yên Nhiên hiện đã trở về lại nhà họ Mặc, anh đã cho người thăm dò thông tin từ nhà họ Mặc về hành tung của Giang Yên Nhiên suốt mấy năm qua thì mới rõ cô đã bị rao bán trên khắp các buổi đấu giá đen ở Lạc Thành.
Hàn Trí Viễn đã vô cùng đau lòng khi biết cô phải chịu qua toàn bộ những chuyện ngày hôm đó. Nếu không phải vì sự ngu dốt của anh thì có lẽ cô đã không xảy ra chuyện như vậy.
Suốt ba năm qua, không ngày nào anh không đến thắp hương cho ông bà Giang để cầu xin sự tha thứ. Còn nói rằng, nếu gặp được Giang Yên Nhiên sẽ bảo vệ cô thật tốt.
Chỉ là lâu nay biết cô đã ở cạnh Mặc Tử Hàng nên anh đoán mình chưa nhất thiết phải nhúng tay vào. Nhưng ngày hôm nay dường như mọi thứ trong suy nghĩ của anh đã bị đảo lộn.
Nếu như Giang Hạ Vũ sắp kết hôn với Mặc Tử Hàng, vậy lúc này Giang Yên Nhiên đang ở đâu?
….
Giang Yên Nhiên thơ thẩn trở về nhà. Bước chân của cô dẫm lên mặt đường nặng nề như đeo ngàn tấn.
Cô biết dù cho bây giờ có nói thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ chẳng ai tin lời cô.
Trời sáng rồi chuyển tối, không biết cô đã đi bộ quãng đường bao xa, thời gian bao lâu để đến đứng trước cửa nhà họ Mặc.
Cô nhấc đôi bàn tay mỏi mệt của mình, đẩy cửa ra nhưng lúc này mới nhận ra cửa đã bị đóng chặt rồi.
Hai bàn tay cô run rẩy, di chuyển xuống nút chuông bên trái nhấn liên tục hai cái. Không lâu sau đó quả thực đã có người mở cửa.
Người hầu xuất hiện đứng chắn trước cửa, dường như là không có ý định cho cô vào trong.
Gió đêm heo hút rít qua tai, cùng lúc đó trên tay người hầu xuất hiện một chiếc vali, cô ta ấp úng nói:“Ông chủ bảo tôi thu dọn đồ cho cô”
Sau khi Giang Yên Nhiên cầm lấy vali, thì người hầu đã đóng cánh cửa lại, ngăn cách cô với thế giới bên trong.
Thế giới bên trong Mặc gia hào nhoáng lộng lẫy, sáng rực, còn bên cô chỉ là một bầu trời đen thẳm.
Khoảnh khắc đó cô nhận ra, cô và anh đã không ở chung một bầu trời.
Giang Yên Nhiên nắm chặt vali của mình, mỏi mệt ngồi xổm xuống. Cứ thế nhìn vào trong sân, xe của Mặc Tử Hàng đã đỗ lại ở đó từ bao giờ rồi. Ngẩng mặt lên, phòng của anh bây giờ cũng đã sáng đèn.
Mặc Tử Hàng về rồi nhưng anh không còn quan tâm đến sự có mặt của cô nữa. Cô với anh mà nói, chỉ là một đoạn kí ức mơ hồ, chỉ khi hiện hữu trước mặt mới nhớ có sự hiện diện.
Giang Yên Nhiên đã ngồi trước cổng Mặc gia rất lâu, trời càng về đêm nhiệt độ càng giảm mạnh.
Rắc rắc vài giọt mưa, rồi nặng hạt hơn. Cứ thế cơn mưa rào đổ ập đến. Giang Yên Nhiên vẫn ngồi dưới trời mưa trong sự vô vọng, khi mưa ướt hết mặt cô không còn phân biệt được đó là nước mắt hay nước mưa nữa.
Cả người cô lạnh ngắt, đôi môi dần trở nên tím bặt, đoán không chừng nếu cô cứ ngồi như thế hết đêm nay có lẽ sẽ chết vì lạnh.
Đúng lúc người hầu mở cửa đi ra ngoài thì thấy Giang Yên Nhiên vẫn còn ngồi ở đó. Cô ta sợ đến phát run, nhưng không dám đưa Giang Yên Nhiên vào nhà.
Người hầu loay hoay mất một lúc, cuối cùng vội vã chạy lên nhà gõ cửa phòng Mặc Tử Hàng.
Mặc Tử Hàng vừa nghe cô ta nói xong liền đứng bật dậy nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau đó anh rời khỏi chỗ ngồi sải bước chân đi vội ra ngoài. Trên khuôn mặt anh vẫn luôn điềm tĩnh nhưng nội tâm đã vô cùng khẩn trương.
Vừa nghe người hầu nói Giang Yên Nhiên xảy ra chuyện, một loạt cảm giác ở trong lòng anh rạo rực đến khó tả. Anh không biết liệu đây có phải là anh đang lo lắng cho cô hay không. Mặc Tử Hàng luôn luôn phủ nhận nhưng hành động của anh đã phản bội lại nó.
Thế nhưng khi Mặc Tử Hàng chạy xuống đến nơi thì Giang Yên Nhiên đã không còn ở đó. Ánh mắt anh lạnh lẽo lướt qua người hầu. Cả mặt cô ta tái đi không còn giọt máu, run lên lắp bắp nói:“Cậu… cậu chủ. Tôi không nói dối…ban nãy ông chủ bảo tôi sắp xếp đồ đạc cho cô ấy, còn căn dặn không cho cô ấy vào nhà. Lúc nhận vali xong tôi không nghĩ cô ấy vẫn ngồi lại đây… trời mưa cũng đã lâu như vậy …đoán không chừng cô ấy lạnh quá đã tìm chỗ trú mưa rồi…hay là cậu thử xem lại camera trước cổng biệt thự, biết đâu sẽ thấy cô ấy…”
Mặc Tử Hàng thu lại ánh mắt. Anh cẩn thận nhìn xung quanh, sau cùng rời khỏi chiếc ô trên tay của người hầu, chạy thẳng ra xe leo lên.
Trên người anh vẫn là bộ đồ ngủ dài màu đen, tuỳ tiện dẫm ga lao thẳng ra ngoài. Khu biệt thự này nếu muốn bắt xe phải đi một quãng đường rất xa. Trong thời khắc này cứ đi tìm người trước, nếu Giang Yên Nhiên đi bộ đoán không chừng cũng chưa đi xa được
Qua lớp kính trước mắt, nước mưa dày đặc liên tục phủ dày rồi lại bị gạt nước hắt đi, cứ thế mỗi một lần cần gạt nước đưa qua là lòng anh lại nôn nao đến khó tả.
Đã ra đến đường chính, Mặc Tử Hàng vẫn chưa thấy người đâu. Lúc này anh mới dừng lại mở điện thoại lên, cận thận xem lại đoạn camera vào khoảng thời gian lúc nãy.
Trước cổng biệt thự đèn rất sáng. Soi rõ từng nét mặt của Giang Yên Nhiên. Mưa to cùng làn gió quật đến, cả cơ thể cô run lên, mặt cắt không còn giọt máu, đôi môi tím bặt nhưng mắt vẫn còn mở.
Mới nhìn vào không ai biết là còn sống hay đã chết.
Ngón tay cái của anh giơ hững hờ trên màn hình bất giác run lên, trái tim như hẫng đi một nhịp, lồng ngực cũng vì thế mà trở nên đau rát.
Anh hơi cau mày một cái cho đến khi trong màn hình, một luồng sáng xuất hiện. Chiếc ô tô màu đen hiệu rolls royce dừng xe. Một người đàn ông trông không mấy bí ẩn đẩy cửa bước xuống xe mặc cho mưa như đang trút nước.
Anh ta dẫm đôi giày da bóng loáng đắt tiền của mình đạp qua lớp nước dưới chân đến bên cạnh cô. Bế ngang cơ thể ướt đẫm đã căng cứng không còn cử động. Cả hai khuất sau cánh cửa rồi cứ thế rời khỏi khu vực mà camera có thể quay tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.