Chương 82
DucAnhh
18/08/2024
Trở về lại Hàn gia, Giang Yên Nhiên tắm rửa xong liền thất thần ngồi trên giường.
Thì ra đối diện với cái chết đáng sợ nhiều hơn cô nghĩ. Hiện giờ cô có thể cảm nhận rõ cơ thể cô đang không ngừng run rẩy.
Trên tay cô là đống giấy tờ mà ba mẹ cô đã để lại. Đây là manh mối duy nhất của cô lúc bấy giờ, với những dữ liệu này, việc cô có thể đi đến chân tướng là một cơ hội mong manh vô cùng.
Trang ba và trang bốn đã bị đánh mất chắc chắn có một điều gì đó rất quan trọng mà cô cần vào lúc này. Chỉ tiếc nó có thể đã nằm trong tay Giang Hạ Vũ.
Càng không có khả năng cô ta vẫn còn giữ chúng.
Lúc này ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa. Giang Yên Nhiên giật mình khỏi đống suy nghĩ, giữ cho bản thân không để lộ sự lo lắng và sợ hãi sau đó mới đứng dậy mở cửa.
Hàn Trí Viễn dường như cũng vừa tắm xong. Anh ta mặc một bộ đồ ngủ màu đen, mái tóc ướt rũ xuống, treo trên mặt một vẻ ấm áp như gió mùa xuân, bộ dạng lười biếng khác hẳn với lúc ra ngoài, vô cùng gần gũi. Giờ phút này, trong đầu Giang Yên Nhiên tràn về toàn là những kí ức ngày xưa, anh ta cũng luôn mang một vẻ ôn nhu treo trên gương mặt một nụ cười nhẹ như gió, nụ cười mà cô đã từng yêu như sinh mệnh, cũng đã từng hận đến nhường nào.
Giang Yên Nhiên có điều chắc chắn, đời này sẽ không bao giờ quên anh ta, chỉ là không biết mỗi khi cô nhớ đến anh sẽ nhớ bằng tình yêu hay thù hận.
Hàn Trí Viễn không biết Giang Yên Nhiên đang suy nghĩ gì, chỉ thấy cô gái trước mặt mình bỗng dưng thất thần ra một lúc. Anh cũng nhớ cô gái năm đó, vì anh mà tràn đầy nhiệt huyết.Bất giác, Hàn Trí Viễn vươn nhẹ cánh tay muốn vén một lọn tóc của Giang Yên Nhiên nhưng cô lại kịp thời tránh né, kéo giãn khoảng cách với Hàn Trí Viễn.
Hàn Trí Viễn cũng vì vậy mà giật mình, theo bản năng lùi về phía sau một bước, chỉ nghe thấy giọng nói có phần lạnh lùng vang lên :"Anh tìm tôi có chuyện gì?"
Hàn Trí Viễn liếc mắt nhìn vào trong phòng một cái rồi thản nhiên cười nói :"Tất nhiên là có chuyện cần nói, em không muốn mời anh vào trong?"
Tất nhiên Giang Yên Nhiên thẳng thừng từ chối :"Nếu không phải là việc gì quan trọng, anh có thể nói nhanh rồi trở về phòng của mình"
"Quan trọng" Hàn Trí Viễn nhàn nhã thả lại một câu.
Bất đắc dĩ, Giang Yên Nhiên đành để cho anh ta vào phòng. Hàn Trí Viễn đi lại giường ngồi xuống, cầm tập hồ sơ mà Giang Yên Nhiên còn đang xem dở, nhếch môi một cái :"Em có đọc đi đọc lại cũng không thể hiểu được những thứ này đâu. Cũng không hẳn là không hiểu, chỉ là không biết mình cần những thông tin này vào việc gì. Đây chỉ đơn giản là lai lịch của một gia tộc đang được điều tra giang dở"
Giang Yên Nhiên khép cửa vào sau đó lại gần anh ta, ngồi xuống giường nhưng cách ra một khoảng :"Vậy anh cho rằng thế nào? Đây chính là manh mối duy nhất mà tôi có, tôi không để tâm đến nó thì còn có thể để tâm vào thứ gì?"
Hàn Trí Viễn gật đầu :"Phải, thứ em cần để tâm chính là đống hồ sơ này. Nhưng em sẽ không thể dùng đến nó nếu như không có tờ thông tin đã bị đánh mất kia. Anh linh cảm, tờ giấy đó có một thông tin quan trọng mà chúng ta đang cần"
Giang Yên nhiên vòng tay trước ngực :"Như vậy thì sao? Nó đã bị Giang Hạ Vũ đánh cắp, anh cho rằng chúng ta sẽ tìm được chúng ở chỗ cô ta sao?"
Bỗng dưng người đàn ông đối diện híp mắt bật cười một tiếng :"Yên Nhiên, em ngây thơ thật, cô ta làm sao còn có khả năng giữ nó bên mình nữa. Em không nhìn rõ xem người ở trước mặt em là người nào, lấy lại chúng từ chỗ Giang Hạ Vũ là điều mà anh chưa từng nghĩ đến"
"Nói tóm lại là anh đã nghĩ ra cách gì?"
Hàn Trí Viễn trầm mặc một lát :"Anh cũng không biết mình có thể làm được hay không" tay đẩy đống hồ sơ về phía Giang Yên Nhiên phân tích "em nhìn , trên mỗi tờ giấy đều có mã in riêng của nó. Tức là nó đã được đánh máy trước sau đó mới in ra thành giấy tờ này. Nói cách khác bản gốc vẫn đang nằm trong máy tính của ba mẹ em"
Giang Yên Nhiên có phần suy nghĩ một chút :"Máy tính ba mẹ tôi sử dụng? Ba mẹ tôi làm việc ở nước ngoài, cụ thể nơi nào không ai biết rõ. Đồ đạc và thiết bị có lẽ đã được thu lại cất giữ tuyệt mật, còn chưa kể tôi còn không biết họ làm cho tổ chức hay bất cứ cơ quan nào, làm sao có thể tìm ra
Hàn Trí Viễn mở hộc tủ lấy máy tính của mình ra gõ gõ vừa nói :"Em cho rằng đó là cách duy nhất sao?"
"Anh có ý gì?" Giang Yên Nhiên cau mày hỏi.
"Hoàn toàn có thể xác định phạm vi của một thiết bị, sau đó mã hoá để toàn bộ dữ liệu và bộ nhớ của thiết bị đó về máy của mình. Nhưng việc này tốn rất nhiều thời gian, khó nhất là xác định phạm vi của thiết bị mà ba mẹ em đã sử dụng, chưa kể phạm vi còn nằm ở nước ngoài, nó nằm ngoài bước sóng nước ta. Cho nên đây chỉ là hy vọng mong manh, nhưng anh vẫn sẽ cố gắng thử"
Đột nhiên trong đầu Giang Yên Nhiên loé lên một tia hy vọng. Nếu như thật sự có thể có được đoạn thông tin còn khuyết đó, biết đâu cô sẽ phát hiện ra được điều gì. Thú thật Giang Yên Nhiên có chút trông chờ.
"Vậy, Hàn Trí Viễn, nhờ cả vào anh"
Hàn Trí Viễn bất giác rời mắt khỏi màn hình, nhìn vào ánh mắt kiên định kia. Anh chỉ có thể mỉm cười đáp một câu :"Được"
Vì ánh mắt đó, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức, cho dù có thể thật sự tìm ra hay là không. Lần này anh ta nhất định sẽ bù đắp tất cả cho cô gái nhỏ này.
Trong đêm tối lặng như tờ, chỉ vang lên khe khẽ âm thanh những ngón tay gõ gõ trên bàn phím. Giang Yên Nhiên cũng không hề nhúc nhích, cứ ngồi im quan sát Hàn Trí Viễn làm việc với máy tính mà không gây cho anh mất tập trung.
Đêm đã khuya, mặc dù Hàn Trí Viễn cũng đề nghị sẽ đem về phòng làm việc giải quyết để cô nghỉ ngơi thế nhưng Giang Yên Nhiên lại bảo anh ta cứ ngồi lại đây, dù sao đêm nay cô chắc chắn cũng sẽ mong chờ không ngủ được, vả lại biết đâu Hàn Trí Viễn sẽ cần cô giúp đỡ.
Hai người cứ thế ngồi trên giường, người dán mặt vào màn hình máy tính, người ngồi một bên quan sát chăm chú. Có lúc Hàn Trí Viễn sợ Giang Yên Nhiên chán, liền gọi cô lại chỉ cho cô một số kĩ năng xử lý thông tin và những hướng mà anh ta dò tìm dữ liệu.
Giang Yên Nhiên thật ra cũng có chút hứng thú, giờ phút này đã thu dần khoảng cách giữa hai người, không còn xa cách như lúc đầu. Cô ngồi phía sau lưng Hàn Trí Viễn, vươn người cao nhìn lên phía trước vào màn hình đang sáng chăm chú quan sát, vừa nghe Hàn Trí Viễn tường thuật.
Có lúc mái tóc dài của cô rũ xuống khẽ chạm vào cổ của Hàn Trí Viễn khiến anh có phần mất tập trung mà xoay đầu nhìn về phía cô gái. Từ góc độ này có thể thấy một góc mặt của Giang Yên Nhiên với một đường xương hàm sắc nét, ánh mắt kiên định bám chặt màn hình.Còn chưa kể mùi hương thơm mát trên người Giang Yên Nhiên cứ phảng phất trong không khí, khiến toàn thân Hàn Trí Viễn dù vận dụng đầu óc nhiều như thế cũng không thấy mệt, ngược lại còn có chút dễ chịu.
Thấy có ánh mắt đang nhìn mình, Giang Yên Nhiên cũng xoay đầu lại, vô tình chạm phải ánh mắt của anh ta. Giang Yên Nhiên cau mày, nhẹ kéo giãn khoảng cách với Hàn Trí Viễn, sau đó rời khỏi giường nói muốn đi vệ sinh.
Anh cũng không nói gì, khẽ thu ánh mắt quay lại công việc của mình, miệt mài gõ máy.
Việc khó nhằn như vậy, một mình Hàn Trí Viễn không thể xử lý, vì vậy còn có người của anh và một số người bạn cũng như cao thủ phần mềm ở nước ngoài cũng được anh ta tập trung lại, đưa nhau đi tìm.
Giang Yên Nhiên đi vệ sinh vào, thấy Hàn Trí Viễn đang nhỏ giọng nói chuyện với ai đó qua cuộc gọi, cô cũng nhẹ tránh đi, ngồi lên sofa chờ kết quả.
Chạng vạng sáng, đầu Giang Yên Nhiên truyền đến cơn đau khó tả. Cô cảm thấy trong người có chút mệt mỏi, dường như hôm qua rơi xuống nước xong còn thức đêm một trận khiến cơ thể cô hơi quá tải. Lúc Giang Yên Nhiên gật gù thì Hàn Trí Viễn đột nhiên kêu lên.
"Yên Nhiên, em xem này!!”
Thì ra đối diện với cái chết đáng sợ nhiều hơn cô nghĩ. Hiện giờ cô có thể cảm nhận rõ cơ thể cô đang không ngừng run rẩy.
Trên tay cô là đống giấy tờ mà ba mẹ cô đã để lại. Đây là manh mối duy nhất của cô lúc bấy giờ, với những dữ liệu này, việc cô có thể đi đến chân tướng là một cơ hội mong manh vô cùng.
Trang ba và trang bốn đã bị đánh mất chắc chắn có một điều gì đó rất quan trọng mà cô cần vào lúc này. Chỉ tiếc nó có thể đã nằm trong tay Giang Hạ Vũ.
Càng không có khả năng cô ta vẫn còn giữ chúng.
Lúc này ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa. Giang Yên Nhiên giật mình khỏi đống suy nghĩ, giữ cho bản thân không để lộ sự lo lắng và sợ hãi sau đó mới đứng dậy mở cửa.
Hàn Trí Viễn dường như cũng vừa tắm xong. Anh ta mặc một bộ đồ ngủ màu đen, mái tóc ướt rũ xuống, treo trên mặt một vẻ ấm áp như gió mùa xuân, bộ dạng lười biếng khác hẳn với lúc ra ngoài, vô cùng gần gũi. Giờ phút này, trong đầu Giang Yên Nhiên tràn về toàn là những kí ức ngày xưa, anh ta cũng luôn mang một vẻ ôn nhu treo trên gương mặt một nụ cười nhẹ như gió, nụ cười mà cô đã từng yêu như sinh mệnh, cũng đã từng hận đến nhường nào.
Giang Yên Nhiên có điều chắc chắn, đời này sẽ không bao giờ quên anh ta, chỉ là không biết mỗi khi cô nhớ đến anh sẽ nhớ bằng tình yêu hay thù hận.
Hàn Trí Viễn không biết Giang Yên Nhiên đang suy nghĩ gì, chỉ thấy cô gái trước mặt mình bỗng dưng thất thần ra một lúc. Anh cũng nhớ cô gái năm đó, vì anh mà tràn đầy nhiệt huyết.Bất giác, Hàn Trí Viễn vươn nhẹ cánh tay muốn vén một lọn tóc của Giang Yên Nhiên nhưng cô lại kịp thời tránh né, kéo giãn khoảng cách với Hàn Trí Viễn.
Hàn Trí Viễn cũng vì vậy mà giật mình, theo bản năng lùi về phía sau một bước, chỉ nghe thấy giọng nói có phần lạnh lùng vang lên :"Anh tìm tôi có chuyện gì?"
Hàn Trí Viễn liếc mắt nhìn vào trong phòng một cái rồi thản nhiên cười nói :"Tất nhiên là có chuyện cần nói, em không muốn mời anh vào trong?"
Tất nhiên Giang Yên Nhiên thẳng thừng từ chối :"Nếu không phải là việc gì quan trọng, anh có thể nói nhanh rồi trở về phòng của mình"
"Quan trọng" Hàn Trí Viễn nhàn nhã thả lại một câu.
Bất đắc dĩ, Giang Yên Nhiên đành để cho anh ta vào phòng. Hàn Trí Viễn đi lại giường ngồi xuống, cầm tập hồ sơ mà Giang Yên Nhiên còn đang xem dở, nhếch môi một cái :"Em có đọc đi đọc lại cũng không thể hiểu được những thứ này đâu. Cũng không hẳn là không hiểu, chỉ là không biết mình cần những thông tin này vào việc gì. Đây chỉ đơn giản là lai lịch của một gia tộc đang được điều tra giang dở"
Giang Yên Nhiên khép cửa vào sau đó lại gần anh ta, ngồi xuống giường nhưng cách ra một khoảng :"Vậy anh cho rằng thế nào? Đây chính là manh mối duy nhất mà tôi có, tôi không để tâm đến nó thì còn có thể để tâm vào thứ gì?"
Hàn Trí Viễn gật đầu :"Phải, thứ em cần để tâm chính là đống hồ sơ này. Nhưng em sẽ không thể dùng đến nó nếu như không có tờ thông tin đã bị đánh mất kia. Anh linh cảm, tờ giấy đó có một thông tin quan trọng mà chúng ta đang cần"
Giang Yên nhiên vòng tay trước ngực :"Như vậy thì sao? Nó đã bị Giang Hạ Vũ đánh cắp, anh cho rằng chúng ta sẽ tìm được chúng ở chỗ cô ta sao?"
Bỗng dưng người đàn ông đối diện híp mắt bật cười một tiếng :"Yên Nhiên, em ngây thơ thật, cô ta làm sao còn có khả năng giữ nó bên mình nữa. Em không nhìn rõ xem người ở trước mặt em là người nào, lấy lại chúng từ chỗ Giang Hạ Vũ là điều mà anh chưa từng nghĩ đến"
"Nói tóm lại là anh đã nghĩ ra cách gì?"
Hàn Trí Viễn trầm mặc một lát :"Anh cũng không biết mình có thể làm được hay không" tay đẩy đống hồ sơ về phía Giang Yên Nhiên phân tích "em nhìn , trên mỗi tờ giấy đều có mã in riêng của nó. Tức là nó đã được đánh máy trước sau đó mới in ra thành giấy tờ này. Nói cách khác bản gốc vẫn đang nằm trong máy tính của ba mẹ em"
Giang Yên Nhiên có phần suy nghĩ một chút :"Máy tính ba mẹ tôi sử dụng? Ba mẹ tôi làm việc ở nước ngoài, cụ thể nơi nào không ai biết rõ. Đồ đạc và thiết bị có lẽ đã được thu lại cất giữ tuyệt mật, còn chưa kể tôi còn không biết họ làm cho tổ chức hay bất cứ cơ quan nào, làm sao có thể tìm ra
Hàn Trí Viễn mở hộc tủ lấy máy tính của mình ra gõ gõ vừa nói :"Em cho rằng đó là cách duy nhất sao?"
"Anh có ý gì?" Giang Yên Nhiên cau mày hỏi.
"Hoàn toàn có thể xác định phạm vi của một thiết bị, sau đó mã hoá để toàn bộ dữ liệu và bộ nhớ của thiết bị đó về máy của mình. Nhưng việc này tốn rất nhiều thời gian, khó nhất là xác định phạm vi của thiết bị mà ba mẹ em đã sử dụng, chưa kể phạm vi còn nằm ở nước ngoài, nó nằm ngoài bước sóng nước ta. Cho nên đây chỉ là hy vọng mong manh, nhưng anh vẫn sẽ cố gắng thử"
Đột nhiên trong đầu Giang Yên Nhiên loé lên một tia hy vọng. Nếu như thật sự có thể có được đoạn thông tin còn khuyết đó, biết đâu cô sẽ phát hiện ra được điều gì. Thú thật Giang Yên Nhiên có chút trông chờ.
"Vậy, Hàn Trí Viễn, nhờ cả vào anh"
Hàn Trí Viễn bất giác rời mắt khỏi màn hình, nhìn vào ánh mắt kiên định kia. Anh chỉ có thể mỉm cười đáp một câu :"Được"
Vì ánh mắt đó, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức, cho dù có thể thật sự tìm ra hay là không. Lần này anh ta nhất định sẽ bù đắp tất cả cho cô gái nhỏ này.
Trong đêm tối lặng như tờ, chỉ vang lên khe khẽ âm thanh những ngón tay gõ gõ trên bàn phím. Giang Yên Nhiên cũng không hề nhúc nhích, cứ ngồi im quan sát Hàn Trí Viễn làm việc với máy tính mà không gây cho anh mất tập trung.
Đêm đã khuya, mặc dù Hàn Trí Viễn cũng đề nghị sẽ đem về phòng làm việc giải quyết để cô nghỉ ngơi thế nhưng Giang Yên Nhiên lại bảo anh ta cứ ngồi lại đây, dù sao đêm nay cô chắc chắn cũng sẽ mong chờ không ngủ được, vả lại biết đâu Hàn Trí Viễn sẽ cần cô giúp đỡ.
Hai người cứ thế ngồi trên giường, người dán mặt vào màn hình máy tính, người ngồi một bên quan sát chăm chú. Có lúc Hàn Trí Viễn sợ Giang Yên Nhiên chán, liền gọi cô lại chỉ cho cô một số kĩ năng xử lý thông tin và những hướng mà anh ta dò tìm dữ liệu.
Giang Yên Nhiên thật ra cũng có chút hứng thú, giờ phút này đã thu dần khoảng cách giữa hai người, không còn xa cách như lúc đầu. Cô ngồi phía sau lưng Hàn Trí Viễn, vươn người cao nhìn lên phía trước vào màn hình đang sáng chăm chú quan sát, vừa nghe Hàn Trí Viễn tường thuật.
Có lúc mái tóc dài của cô rũ xuống khẽ chạm vào cổ của Hàn Trí Viễn khiến anh có phần mất tập trung mà xoay đầu nhìn về phía cô gái. Từ góc độ này có thể thấy một góc mặt của Giang Yên Nhiên với một đường xương hàm sắc nét, ánh mắt kiên định bám chặt màn hình.Còn chưa kể mùi hương thơm mát trên người Giang Yên Nhiên cứ phảng phất trong không khí, khiến toàn thân Hàn Trí Viễn dù vận dụng đầu óc nhiều như thế cũng không thấy mệt, ngược lại còn có chút dễ chịu.
Thấy có ánh mắt đang nhìn mình, Giang Yên Nhiên cũng xoay đầu lại, vô tình chạm phải ánh mắt của anh ta. Giang Yên Nhiên cau mày, nhẹ kéo giãn khoảng cách với Hàn Trí Viễn, sau đó rời khỏi giường nói muốn đi vệ sinh.
Anh cũng không nói gì, khẽ thu ánh mắt quay lại công việc của mình, miệt mài gõ máy.
Việc khó nhằn như vậy, một mình Hàn Trí Viễn không thể xử lý, vì vậy còn có người của anh và một số người bạn cũng như cao thủ phần mềm ở nước ngoài cũng được anh ta tập trung lại, đưa nhau đi tìm.
Giang Yên Nhiên đi vệ sinh vào, thấy Hàn Trí Viễn đang nhỏ giọng nói chuyện với ai đó qua cuộc gọi, cô cũng nhẹ tránh đi, ngồi lên sofa chờ kết quả.
Chạng vạng sáng, đầu Giang Yên Nhiên truyền đến cơn đau khó tả. Cô cảm thấy trong người có chút mệt mỏi, dường như hôm qua rơi xuống nước xong còn thức đêm một trận khiến cơ thể cô hơi quá tải. Lúc Giang Yên Nhiên gật gù thì Hàn Trí Viễn đột nhiên kêu lên.
"Yên Nhiên, em xem này!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.