Mặc Tổng, Ngoan Ngoãn Cưới Bà Đây
Chương 191: Lại Không Thu Phục Được Vợ?
Paula
10/03/2022
Mặt Mặc Thời Đình không đổi sắc: "Đi ngủ sớm dậy sớm, không phải ông nội vẫn luôn dạy cháu vậy sao?”
Ông cụ nghẹn lời: "Nói như vậy cũng không sai, nhưng bây giờ cháu phải nắm chặt, sinh cho ông một thằng chắt! Ông nội không trọng nam khinh nữ, nam nữ, ông đều thích, chỉ cần là do Tiểu Lê Tử sinh ra. ”
Mặc Thời Đình không nói gì: "Cô ấy còn nhỏ, ông nội cũng đừng nên quá sốt ruột.”
Ông cụ nghe vậy, liền cầm nạng lên đánh: "Tuổi con bé còn nhỏ, nhưng cháu đã trưởng thành rồi!”
"Cháu mới 26."
“26?"
Ông cụ hừ lạnh: "Ta ở tuổi của cháu, bố cháu đã đi mua nước tương rồi. Mà cháu đừng nói với ta, mỗi đứa ngủ một nơi nhé?"
Nói đến đây, ánh mắt ghét bỏ càng rõ ràng thêm.
Vốn chỉ là thăm dò, ai ngờ thấy Mặc Thời Đình sắc mặt không dễ nhìn, ông cụ giật mình một cái, lập tức phẫn nộ: "Thằng nhóc thúi, không phải bị ta đoán trúng rồi đấy chứ?”
Mặc Thời Đình: "..."
Mệt tim, không muốn nói chuyện với ông nữa.
"Ông nội, cháu đi chạy bộ tiếp đây."
Anh quyết định đi thật xa, tránh chủ đề này.
Ông cụ vẫn chưa từ bỏ ý định, mở miệng gọi anh: "Cháu trở lại đây cho ta!"
Mặc Thời Đình làm ngơ, chạy nhanh hơn.
Mắt thấy anh chạy càng lúc càng xa, ông cụ Mặc tức giận dậm gậy xuống đất, bỏ qua.
Nhưng ông thật sự không ngờ tới, đã kết hôn lâu như vậy mà thằng cháu trai vô dụng này, còn chưa xử lý được vợ?
Thật mất mặt quá mà...
Cứ tiếp tục như vậy, lỡ như Tiểu Lê Tử chạy đi với người khác, vậy chẳng phải là...
Không được, phải nghĩ biện pháp cho bọn nó gạo nấu thành cơm.
Ánh mắt tinh nhuệ của ông cụ Mặc hơi nheo lại, rất nhanh liền nghĩ tới cái gì đó, gật đầu nở nụ cười sâu xa.
......
Mặc Thời Đình chạy về khu nhà riêng đã là một tiếng sau.
Sảng khoái tắm nước lạnh xong mặc một quần áo bình thường rồi đi tới gõ cửa phòng Cố Lê.
Cô gái vẫn còn say ngủ chưa tỉnh dậy.
Mặc Thời Đình liền đẩy cửa ra.
Nhẹ nhàng đi vào, đập vào mắt chính là hình ảnh cô đá chăn xuống đất, cả người nẳm úp sấp dang tay dang chân hình chữ đại.
Tư thế ngủ cực kỳ hào phóng, làn váy xốc lên thắt lưng, hai cái chân thon dài hoàn mỹ hiện ra trong tầm mắt của anh, thậm chí, ngay cả nội y bên trong...
Ánh mắt Mặc Thời Đình thoáng tối lại, trong khoảnh khắc, phát hiện hơi thở của mình có chút nặng nề.
Anh đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, rồi mới chậm rãi đi tới mép giường.
Vừa lúc cô gái trở mình.
Không cẩn thận sắp ngã nhào xuống đất.
Mặc Thời Đình hoảng sợ, luống cuống tay chân bắt lấy cô trước khi rơi xuống đất.
Con nhóc này, ngủ thôi cũng chấn động tâm can như vậy, giống như đứa trẻ vậy.
Anh không nhịn được lầm bầm, trong mắt đầy sủng nịch.
Để cô nằm ngửa trên giường rồi đắp chăn giúp cô, cuối cùng Mặc Thời Đình cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, cô gái thức dậy.
Thấy Mặc Thời Đình ngồi ở bên giường, không chớp mắt nhìn mình chằm chằm, Cố Lê không khỏi nở nụ cười ngọt ngào.
"Chào..."
Muốn nói "Chào buổi sáng" với anh, ai ngờ còn chưa kịp nói hết, đã thấy anh cúi người xuống chặn môi cô lại.
Nụ hôn của anh hung hăng, còn mang theo tiếng thở dốc, tay cũng không nhàn rỗi, Cố Lê có mơ màng đến đâu, cũng cảm giác được anh đang khó nhịn...
Anh Đình vậy mà lại...
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh...
Cố Lê thẹn thùng, nhưng cũng không nỡ đẩy anh ra.
Một hồi sau, Mặc Thời Đình dán lên trán cô, thở hổn hển.
Cô gái chớp chớp mắt, thấy anh đột nhiên tiến đến bên tai cô, giọng nói khàn khàn đến mức không chịu nổi: "Nội y của em có cần phải mua số lớn hơn không? ”
Ông cụ nghẹn lời: "Nói như vậy cũng không sai, nhưng bây giờ cháu phải nắm chặt, sinh cho ông một thằng chắt! Ông nội không trọng nam khinh nữ, nam nữ, ông đều thích, chỉ cần là do Tiểu Lê Tử sinh ra. ”
Mặc Thời Đình không nói gì: "Cô ấy còn nhỏ, ông nội cũng đừng nên quá sốt ruột.”
Ông cụ nghe vậy, liền cầm nạng lên đánh: "Tuổi con bé còn nhỏ, nhưng cháu đã trưởng thành rồi!”
"Cháu mới 26."
“26?"
Ông cụ hừ lạnh: "Ta ở tuổi của cháu, bố cháu đã đi mua nước tương rồi. Mà cháu đừng nói với ta, mỗi đứa ngủ một nơi nhé?"
Nói đến đây, ánh mắt ghét bỏ càng rõ ràng thêm.
Vốn chỉ là thăm dò, ai ngờ thấy Mặc Thời Đình sắc mặt không dễ nhìn, ông cụ giật mình một cái, lập tức phẫn nộ: "Thằng nhóc thúi, không phải bị ta đoán trúng rồi đấy chứ?”
Mặc Thời Đình: "..."
Mệt tim, không muốn nói chuyện với ông nữa.
"Ông nội, cháu đi chạy bộ tiếp đây."
Anh quyết định đi thật xa, tránh chủ đề này.
Ông cụ vẫn chưa từ bỏ ý định, mở miệng gọi anh: "Cháu trở lại đây cho ta!"
Mặc Thời Đình làm ngơ, chạy nhanh hơn.
Mắt thấy anh chạy càng lúc càng xa, ông cụ Mặc tức giận dậm gậy xuống đất, bỏ qua.
Nhưng ông thật sự không ngờ tới, đã kết hôn lâu như vậy mà thằng cháu trai vô dụng này, còn chưa xử lý được vợ?
Thật mất mặt quá mà...
Cứ tiếp tục như vậy, lỡ như Tiểu Lê Tử chạy đi với người khác, vậy chẳng phải là...
Không được, phải nghĩ biện pháp cho bọn nó gạo nấu thành cơm.
Ánh mắt tinh nhuệ của ông cụ Mặc hơi nheo lại, rất nhanh liền nghĩ tới cái gì đó, gật đầu nở nụ cười sâu xa.
......
Mặc Thời Đình chạy về khu nhà riêng đã là một tiếng sau.
Sảng khoái tắm nước lạnh xong mặc một quần áo bình thường rồi đi tới gõ cửa phòng Cố Lê.
Cô gái vẫn còn say ngủ chưa tỉnh dậy.
Mặc Thời Đình liền đẩy cửa ra.
Nhẹ nhàng đi vào, đập vào mắt chính là hình ảnh cô đá chăn xuống đất, cả người nẳm úp sấp dang tay dang chân hình chữ đại.
Tư thế ngủ cực kỳ hào phóng, làn váy xốc lên thắt lưng, hai cái chân thon dài hoàn mỹ hiện ra trong tầm mắt của anh, thậm chí, ngay cả nội y bên trong...
Ánh mắt Mặc Thời Đình thoáng tối lại, trong khoảnh khắc, phát hiện hơi thở của mình có chút nặng nề.
Anh đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, rồi mới chậm rãi đi tới mép giường.
Vừa lúc cô gái trở mình.
Không cẩn thận sắp ngã nhào xuống đất.
Mặc Thời Đình hoảng sợ, luống cuống tay chân bắt lấy cô trước khi rơi xuống đất.
Con nhóc này, ngủ thôi cũng chấn động tâm can như vậy, giống như đứa trẻ vậy.
Anh không nhịn được lầm bầm, trong mắt đầy sủng nịch.
Để cô nằm ngửa trên giường rồi đắp chăn giúp cô, cuối cùng Mặc Thời Đình cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, cô gái thức dậy.
Thấy Mặc Thời Đình ngồi ở bên giường, không chớp mắt nhìn mình chằm chằm, Cố Lê không khỏi nở nụ cười ngọt ngào.
"Chào..."
Muốn nói "Chào buổi sáng" với anh, ai ngờ còn chưa kịp nói hết, đã thấy anh cúi người xuống chặn môi cô lại.
Nụ hôn của anh hung hăng, còn mang theo tiếng thở dốc, tay cũng không nhàn rỗi, Cố Lê có mơ màng đến đâu, cũng cảm giác được anh đang khó nhịn...
Anh Đình vậy mà lại...
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh...
Cố Lê thẹn thùng, nhưng cũng không nỡ đẩy anh ra.
Một hồi sau, Mặc Thời Đình dán lên trán cô, thở hổn hển.
Cô gái chớp chớp mắt, thấy anh đột nhiên tiến đến bên tai cô, giọng nói khàn khàn đến mức không chịu nổi: "Nội y của em có cần phải mua số lớn hơn không? ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.